*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kết thúc một tiết Hướng dẫn nghiên cứu cơ bản, sau khi tan học, Lâm Triều Tịch thu dọn đồ đạc, cô định đi xem thử xem có thể đổi sang môn khác không.
Tình hình hiện giờ khá củ chuối, lúc đầu các thầy cô bên cơ sở Chấn Hoa bảo cô học VIP đảm bảo qua, cô tự tin nhảy cóc chọn luôn lớp cơ bản, giờ đột nhiên muốn chuyển sang lớp tốt hơn, chẳng khác nào tự vả vào mặt.
Lâm Triều Tịch vô cùng xấu hổ nhưng vẫn phải gõ cửa phòng làm việc của giáo viên.
Giáo viên trong phòng làm việc họ Vương, cũng chính là giáo viên dạo trước đã đưa cô vào viện khi cô suýt bị ống thép nện vào người lúc cứu Lục Chí Hạo.
Cô Vương thấy cô căng thẳng, có lẽ cho rằng cô đến để trả nợ viện phí: “Có việc gì thế em?”
“Chào cô Vương, vừa rồi em có tham gia một tiết học, em muốn tìm một lớp khác bớt cơ bản hơn liệu có được không ạ?”
“Bạn học tiểu Lâm có ý kiến gì với trình độ giảng dạy của chúng tôi sao?”
“Không có ý kiến gì thưa cô, em chỉ muốn hỏi xem có thể đổi sang lớp khác không thôi ạ.”
“Trên nguyên tắc thì không thể, nhưng nếu em cần, tôi vẫn có thể cho em xem.”
Lâm Triều Tịch sợ mình lại chọn sai môn lần nữa: “Em có thể đọc qua giáo trình đại cương không ạ?”
“Trên nguyên tắc thì không thể, nhưng nếu em cần, tôi vẫn có thể cho em xem.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô mím môi, nhận lấy giáo trình đại cương giở một lượt, những nội dung này cô cũng hiểu được tương đối, xem một hồi, cô không nhịn được hỏi: “Xin hỏi… Còn lớp học nào tốt hơn nữa không ạ?”
“Vậy thì chỉ còn lớp đảm bảo qua môn của các trường hàng đầu thôi, nhưng họ yêu cầu cao lắm, xét tuyển trình độ Toán học của sinh viên vô cùng chặt chẽ, trước đó em có nói em bị mất gốc đúng không?”
“Em… Cũng có một xíu xíu gốc.”
“Tôi nhớ là em học khoa Triết mà nhỉ, giáo viên các lớp đảm bảo qua có lẽ không chịu nhận đâu, không phải có lẽ, mà là chắc chắn sẽ không nhận.”
Cô Vương chắc như đinh đóng cột.
“Em có thể nói chuyện với giáo viên không ạ?”
Lâm Triều Tịch nghĩ, sau một thời gian lăn lộn trong giới thi cử cạnh tranh giải Toán ở thế giới phô mai, tuy giờ cô đang ở thế giới dâu tây nhưng bản chất cũng không khác gì nhau. Các thầy cô trong cơ sở chưa biết chừng còn là người quen, tuy đối phương không nhận ra cô, nhưng chuyện trò đôi câu chắc cũng có cách cứu vãn.
“Không phải hỏi đâu, chủ nhiệm là con trai tôi, tôi không đồng ý.”
Lâm Triều Tịch: “…”
“Sinh viên như em chắc chắn không theo nổi, con trai tôi mà nhận em thì ảnh hưởng KPI của nó mất.”
“Hay để em làm một bài kiểm tra?”
Cô Vương cứng cổ cứng họng không chịu.
“Nếu cô không đồng ý, em có nên đến bộ phận giám sát an ninh để phản ánh vấn đề thiết kế tường ngoài khiến học sinh bị thương không nhỉ, có phải sẽ nảy sinh chút chút vấn đề về an toàn không ạ?”
Lâm Triều Tịch nói đoạn cô đứng dậy.
“Đợi chút, em quay lại đây đã.” Cô Vương nói.
——
Lúc con trai cô Vương bước vào, suy nghĩ duy nhất trong đầu Lâm Triều Tịch là: Đáng nhẽ mình phải đoán ra từ đầu…
Con trai cô Vương đương nhiên cũng mang họ Vương, đám người quen cũ của cô cũng có một người họ Vương.
Không sai, người bước vào chính là Lão Vương, Lão Vương trong đám bốn người trường Vĩnh Xuyên, người vô pháp vô cương nhất, hay đầu têu xúi dại A Quang phá phách nhất.
“Làm phiền cô quá, em vẫn nên tiếp tục học lớp cơ bản thì hơn ạ.” Lâm Triều Tịch nói rồi định đi.
“Có nữ sinh muốn đến học lớp con?” Lão Vương đẩy gọng kính, cậu quét ánh mắt sắc lẹm về phía cô: “Thành tích Toán học của cậu ok chứ? Có bao nhiêu cách tìm đạo hàm cấp cao tại một điểm; tồn tại chứng minh cơ bản cho sự phân bố số nguyên tố là đúng hay sai; làm thế nào để phân loại các bề mặt tứ giác trong không gian ba chiều Minkowski?”
“5, sai, phân loại theo Phép quay.”
Lão Vương sững sờ: “Sao cậu biết?”
“Đây đều là những kiến thức cơ bản mà?”
“Ồ, sau ngày mai cậu đến lớp tớ đi.”
Lão Vương nói xong liền phất áo bỏ đi.
Cô Vương thấy vậy xoắn xuýt: “Con trai, câu hỏi khó vậy mà cô ấy cũng trả lời đúng ư?”
“Đương nhiên không đúng.”
“Thế sao con lại cho cô ta qua cửa?!” Cô Vương bàng hoàng.
“Vì cô ấy có tố chất tâm lí vững, nói bừa mà mặt không đổi sắc, không dễ bị dồn ép đến điên, nhân tố này rất quan trọng.”
Lão Vương tổng kết phát biểu.
Lâm Triều Tịch đứng cạnh cười ngặt nghẽo, quả nhiên là Lão Vương…
——
Thư viện trường Đại học Tam Vị.
Chuyển lớp xong, lớp nghiên cứu cô chọn xếp vào buổi tối, Lâm Triều Tịch rảnh rỗi không có việc gì nên đến thư viện tìm sách.
Khuôn viên trường rất náo nhiệt, qua lớp cửa sổ sát đất trong phòng đọc sách của thư viện có thể thấy đoàn làm phim đang ghi hình cách đó không xa.
Cỏ xanh mơn mởn, ánh nắng chói chang, một đám fan hâm mộ Kỷ Giang vây lại quanh đó, nhưng họ đều giữ tác phong lịch sự, không gây ồn ào.
Lâm Triều Tịch đứng trong thư viện, thậm chí cô còn nghe rõ tiếng đạo diễn hô “CUT”, có thể thấy nơi đây yên tĩnh đến mức nào.
Thu hồi tầm nhìn, ngước lên giá sách trước mặt.
Cô nhớ không sai chút nào, bảy năm sau, dãy sách Trí tuệ nhân tạo đó bày đầy rẫy tài liệu Học máy cùng các thể loại sách Phân tích lí thuyết thuật toán lập trình khác nhau.
Cô như chuột sa chĩnh gạo, rơi vào bể phiền muộn ngọt ngào không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Cậu đừng bám theo tớ.”
“Tiểu Trí…”
Tiếng đọc thoại của diễn viên lọt tới, Lâm Triều Tịch giật cả mình, ngoài cửa sổ hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Hoa Quyển.
Nhìn vị trí máy quay, Hoa Quyển đang quay cảnh bóng lưng, cậu cười với cô, có lẽ muốn chào hỏi.
Quả là một minh tinh dễ gần, Lâm Triều Tịch cũng gật đầu cười đáp lại, sau đó cô rút điện thoại trong túi để tra từ mới.
Điện thoại mở khoá, thanh thông báo bật ra lời nhắc tin nhắn mới.
Lâm Triều Tịch vô thức mở ra xem.
Tiểu Lưu:
Anh đã liên lạc được với giám đốc khoa Ngoại Thần kinh, thứ Sáu này ông ấy rảnh, anh sẽ đến đón em.Lâm Triều Tịch đọc dòng tin nhắn, cô lập tức hoá đá. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“
Không tin ngẩng đầu nhìn, trời chẳng tha một ai…”(*)(*) Thoại phim Người trong giang hồ (1979)——
Đầu cô bỗng bật ra lời thoại ấy.
Lúc này, điện thoại cô rung lên, vẫn là một số lạ.
Cô run tay, suýt rơi cả điện thoại. Cầm máy chạy ra ngoài cửa, nhìn lại dãy số gọi tới, cô nhận ra đó là số máy của nhà trường.
“Alo, xin chào.” Cô bắt máy.
“Alo có phải số của Lâm Triều Tịch không?”
“Phải ạ.”
Lâm Triều Tịch vừa trả lời, vừa nghe tiếng bíp bíp bíp truyền tới, có vẻ như cô còn có một cuộc gọi khác.
“Chào bạn, tôi là trợ lí giáo vụ khoa Vật lí học, tôi gọi để thông báo rằng bạn đã vượt qua bài kiểm tra tuyển chọn cuộc thi Toán mô hình, đủ điều kiện tham gia, vui lòng có mặt lúc 12:30 trưa ở lớp học 201 toà nhà Phong Thuận. Nếu bạn không thể tham gia, xin vui lòng báo lại với tôi ngay bây giờ.”
Tim Lâm Triều Tịch đập rộn ràng: “Không thành vấn đề, tôi sẽ tham gia.”
Cô nói.
Đầu dây bên kia cúp máy.
Lâm Triều Tịch cúi đầu nhìn, thấy Lưu Chí Viễn nhắn tới: Sao em không bắt máy?
Nhìn danh sách cuộc gọi nhỡ, Lâm Triều Tịch muốn cảm ơn sâu sắc chị gái vừa gọi thông báo cô ban nãy.
——
Phòng 201 toà nhà Phong Thuận.
Thể lệ đăng ký cuộc thi xây dựng mô hình đã nói rõ, trường học có 20 đội tham gia, mỗi đội có 3 thành viên, tổng cộng là 60 người.
Đúng giờ, Lâm Triều Tịch đẩy cửa vào, cứ tưởng sẽ bước vào một căn phòng nóng nực, không ngờ nơi này chỉ có lèo tèo vài người, bầu không khí hơi buồn tẻ.
Nhìn quanh một lượt chẳng gặp người quen, trước hết cô vẫn thấy thấp thỏm, Lâm Triều Tịch theo thói quen đến vị trí góc phòng cạnh cửa sổ.
Giới Nhiên vẫn chưa đến, tất nhiên cô cũng không biết người đến có phải Giới Nhiên hay không, nhìn giờ vẫn còn sớm, cô lôi quyển Python vừa mượn được ra nghiên cứu.
Không lâu sau, có người lên bục giảng, phòng học lặng ngắt như tờ, cô ngẩng đầu nhìn, giáo viên đã đến, quả nhiên là Giới Nhiên.
Anh vẫn như trước, mặt cười như không: “Chào mừng các bạn đến với đại hội xem mắt mỗi tuần một buổi của chúng tôi.”
Đa số mọi người đều trơ mặt, chẳng chút phản ứng với trò cười của Giới Nhiên.
Lâm Triều Tịch: “…”
“Đại hội xem mắt lần này có vài người mới đến, xin giới thiệu với mọi người sinh viên khoa Triết học, bạn Lâm Triều Tịch.”
Lâm Triều Tịch đờ đẫn đứng dậy, lớp học có khoảng bảy tám mươi người, mỗi người đều liếc cô một lượt từ đầu đến chân. Trong số đó có hai nam sinh ngồi hàng đầu, liếc cô hai lượt.
“Còn có bạn học Lâm Hựu Quang đến từ khoa Toán, mời bạn đứng dậy ra mắt mọi người.” Giới Nhiên nói.
Đúng vậy không sai, nam sinh liếc cô hai lượt là Lão Vương và A Quang, sở thích của họ trước nay luôn là ngồi hàng đầu tiên.
Nghe đến tên Lâm Hựu Quang, không ít học sinh trong lớp rục rịch.
“Vãi mèo Quang thần, sao cậu lại hạ mình tham gia mấy cuộc thi này?”
“Liên… Liên quan đếch gì đến cậu?”
“Không hề nha, cậu luôn cười nhạo bọn tớ tham gia xây dựng mô hình mà, ai nói mỗi cuộc thi Toán toàn quốc mới là thi đấu đích thực ấy nhỉ?”
“Tại các cậu gà quá chứ sao, Lão Vương không có ai tham gia cùng nên kéo theo tớ!” A Quang rống lên.
“Bảo Vương Tương đừng tham gia nữa là được mà?”
“Giải thưởng to thế cơ mà, ông đây tội gì phải nhường?” Lão Vương la lối.
“Cậu cũng có bạn gái đâu Vương Tương, cần lắm tiền thế làm gì?”
Đám nam sinh trong lớp không ngừng tán phét.
Lâm Triều Tịch ngượng ngùng đứng đó, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Thưa thầy, em có thể hỏi rằng bây giờ chúng em phải làm gì không?”
“À, chuyện đó hả, giải đấu mô hình chia ba người một nhóm, đúng giờ này mỗi tuần chúng tôi sẽ tổ chức cho các học viên đã vượt qua vòng kiểm tra tự chọn đồng đội của mình, mọi người sẽ làm quen với nhau, vun đắp tình cảm, gọi tắt là xem mắt.”
Lâm Triều Tịch gãi gãi mũi, thật ra cô đã đọc khá nhiều sách liên quan đến Xây dựng mô hình, nhưng chưa bao giờ nghiên cứu kĩ càng về thể lệ cuộc thi.
Cô chỉ trả lời bừa câu hỏi của Bùi Chi, nhưng nghĩ lại có lẽ Bùi Chi sớm đã chọn xong đồng đội cho mình, cô hơi bế tắc không biết mình đang làm gì ở đây.”
Giới Nhiên như đọc được suy nghĩ của cô, anh nói: “Xin tự giới thiệu, tôi là giáo viên hướng dẫn cho các nhóm, phụ trách việc giải đáp thắc mắc, chỉ cho mọi người nên bắt đầu từ đâu. Bùi Chi phụ trách xử lí khâu truyền thông, liên lạc của cuộc thi. Tất nhiên mọi người có thể nhìn nhận ngược lại, nhưng tôi sẽ không thừa nhận điều đó.”
Thì ra là như vậy.
Cuối cùng Lâm Triều Tịch cũng biết mình đã hiểu sai vấn đề, hôm đó có mỗi An Tiêu Tiêu nói “thêm Bùi Chi vào nhóm”, nhưng những người khác đều nói là “dẫn đội”, bởi vậy Bùi Chi chỉ ở đây để hướng dẫn?
Cô nhìn Giới Nhiên, Giới Nhiên cười không nói.
Lâm Triều Tịch thật thà hỏi: “Em quả thực không mấy hiểu về quy trình cuộc thi.”
“Nói đơn giản là 8:00 sáng mùng 1 tháng 5, ban tổ chức cuộc thi sẽ công bố đề thi trên trang web chính thức, mỗi đội phải viết luận văn theo yêu cầu của đề trong thời gian ba ngày, cuối cùng là nộp lại, trong quá trình này giáo viên không được tham gia hướng dẫn.”
Giải Nhiên lời ít ý nhiều.
“Vậy có giải thưởng gì không ạ?” Nghĩ lại cuộc trò chuyện vừa rồi của đám con trai, Lâm Triều Tịch hồ hởi hỏi.
“Em có bạn trai chưa?” Giới Nhiên bỗng hỏi.
“Chưa… Chưa có ạ.”
“À, thế thì dễ rồi, trong quá trình tham gia cuộc thi em có thể tìm bạn trai cho mình.”
“Cũng hấp dẫn phết đấy.” Lâm Triều Tịch cười.
Ngay lúc cô còn đang cười cợt, cửa phòng học lại mở ra.
Người đến mặc áo sơ mi xám đơn giản phối với quần jeans, trông tuấn tú điển trai, phong thái hiền hoà, khác mỗi cái là ánh mắt sáng suốt hơn bảy năm trước.
Chính là Bùi Chi.
Lâm Triều Tịch đang cười giả lả, thấy Bùi Chi cô lập tức bối rối.
Cớ gì mà mỗi khi cô giả ngây giả dại đều bắt gặp Bùi Chi?
Lâm Triều Tịch im thít.