Bài toán đồ thị con đẳng cấu là một bài toán np hoàn chỉnh, còn
Phép đẳng cấu đồ thị cho đến nay vẫn chưa được chứng minh rõ thuộc bài toán p hay np.
Trong buổi tọa đàm Bùi Chi từng làm phiên dịch, cô từng loáng thoáng nghe qua một số nội dung về mảng này.
Cầu thang dẫn đến tòa nhà khoa Toán trường Vĩnh Xuyên lại chia làm hai nửa.
Một nửa là các công nhân đang bê thùng giấy dọn dẹp phòng làm việc.
Lâm Triều Tịch nhìn một lúc, thật ra cô rất muốn tìm một cái máy tính để tìm kiếm kĩ hơn những luận văn liên quan đến vấn đề này, nhưng trước mắt lúc này cô vẫn phải tập trung vào bài bảo vệ cái đã.
“Bọn mình khớp lại một lần nữa không?” Lâm Triều Tịch quay đầu bảo Lão Vương và A Quang.
Hai bọn họ ngây mặt: “Sao cậu thay đổi nhanh thế?”
“Vì tui là con gái.” Lâm Triều Tịch sốt ruột đáp.
Trước khi vào phòng thi, Lâm Triều Tịch vẫn cười đùa với Lão Vương và A Quang, tuy nhiên khi mở cánh cửa phòng, cô thoáng giật mình với không khí u ám lạnh lẽo bên trong, chẳng trách Lý Nhiên lại bật khóc.
Phía dưới là hai hàng giám khảo, thực tế số người không nhiều. Tuy nhiên mặt mày ai nấy đều nghiêm trọng, cộng thêm ánh đèn lờ mờ của ngôi trường Vĩnh Xuyên cổ kính, cửa sổ cũng bị dây thường xuân che phủ phân nửa, khiến người ta cảm thấy thật ngột ngạt.
Lâm Triều Tịch đã đoán trước được độ khó của bài biện luận nên không quá lo lắng, sau khi cúi chào, cô cắm USB và mở PPT.
“Chào buổi sáng các thầy cô giáo, số báo danh của nhóm em là 205912, đề bài chúng em lựa chọn là đề B “Truy vết tội phạm”.”
Trước đó cô đã luyện thuyết trình thử vài lần nên hoàn toàn có thể bắt đầu phân tích và giới thiệu mục đích chính một cách lưu loát.
Sau 7 phút, cô đã hoàn thành tất cả nội dung thuyết trình. Đọc Full Tại truyenggg.com
Phía dưới yên lặng một mảng.
“Học thuộc khá lắm.” Một lúc sau mới có một giám khảo nữ lạnh nhạt nói.
Lúc Lâm Triều Tịch bảo vệ luận văn tốt nghiệp khoa Triết cũng nhận được một lời bình luận như vậy. Nhưng thái độ của giáo viên khoa họ và vị nữ giáo viên lúc này hoàn toàn không giống.
Chỉ từ ánh mắt của nữ giáo viên này Lâm Triều Tịch có thể nhìn ra, bà ấy cho rằng cô tham gia để ăn ké giải thưởng.
“Vì em đã chuẩn bị rất kĩ càng.” Cô trả lời thành thật.
Mí mắt của nữ giáo viên kia vừa rủ xuống lại nhấc lên, đầu mày khẽ nhíu lại, không hài lòng nói: “Vậy mời nói về quá trình các em lựa chọn đề bài thứ hai cho cuộc thi dựng mô hình.”
Lâm Triều Tịch lùi lại nửa bước, nhường chỗ cho Lão Vương.
“Là thế này ạ, theo Bayes…”
Lão Vương vừa cất tiếng thì bị ngắt lời: “Ai bảo em nói, bạn nữ kia trả lời.”
Vẻ mặt của nữ giáo sư nọ vô cùng nghiêm khắc.
Có lẽ vừa rồi Lý Nhiên cũng gặp phải tình huống tương tự nên mới căng thẳng không nói nên lời.
“Phần tổng thể Mô hình Toán học do bạn Vương Thiên Long kết luận.” Lâm Triều Tịch ngừng một chút: “Em cho rằng để bạn ấy trả lời câu hỏi này sẽ phù hợp hơn ạ.”
“Đã là thành viên của nhóm sao lại không nắm được công thức xây dựng mô hình? Dù em chỉ là một sinh viên khóa Toán bình thường, cũng có thể múa bút thành văn khi nói về
Định lí Bayes mới phải.” Nữ giáo sư tạm ngừng, lại nói: “Trình độ học thuật của sinh viên khóa Toán trường Tam Vị các em bây giờ đều thế này sao?”
“Trình độ của họ cao hơn em nhiều, em là sinh viên khoa Triết.” Lâm Triều Tịch đáp.
“Mặc dù tôn chỉ của cuộc thi không nói rõ là không được ăn ké giải, nhưng bây giờ ai cũng có thể tham gia thi dựng mô hình rồi hả?”
“Cậu ăn ké gì rồi?” Lão Vương bỗng nhìn cô hỏi.
“Thưa cô, toàn bộ dàn ý bài luận đều do bạn Lâm Triều Tịch xây dựng. Đến khoa Triết trường em còn đạt đến trình độ Toán học thế này, tuy cũng không tính là giỏi, nhưng ít nhiều vẫn thi qua được. Bạn ấy là đồ đệ của em, còn đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh khoa Toán đấy, không hề ké giải đâu ạ.”
Hiếm khi thấy Lão Vương trình bày nghiêm túc một tràng, song nghe kiểu gì cũng thấy trào phúng.
“Nếu kết cấu luận văn do bạn ấy viết thì vì sao đến vấn đề đơn giản nhất là kết luận mô hình cũng không trả lời được?” Nữ giáo sư bỗng tỏ ra vô cùng phẫn nộ: “Sinh viên khoa Triết nhảy sang thi nghiên cứu sinh khóa Toán? Có lẽ em chưa biết, Toán học và những kiến thức khoa học nhân văn em từng tiếp thu khác nhau hoàn toàn, nó đòi hỏi sự tính toán chắc tay và luyện tập chăm chỉ. Tất cả những điều cơ bản đều nằm trong câu hỏi vừa rồi của tôi, tôi không chấp nhận kiến thức nửa vời!
“Em hiểu rồi.” Lâm Triều Tịch cầm phấn: “Vậy em xin phép trả lời.”
Cô quay mặt vào bảng, bắt đầu viết.
Tuy rằng trong chiến lược kiểu gì cũng phải có một câu, không được mâu thuẫn với giáo viên, nhưng đã đến mức này rồi, nói gì cũng vô dụng.
Việc tạo ra mô hình tổng thể là phần do Lão Vương chịu trách nhiệm, nhưng đối với cô, đây đều là những nội dung quen đến không thể quen hơn.
Bắt đầu từ công thức Bayes cơ bản, cô viết lại toàn bộ quá trình dựng mô hình, ngay cả những phần được lược bỏ trong luận văn cũng được thuật lại tỉ mỉ.
Tránh việc lại bị nghi ngờ, cô còn viết khái quát một lượt những công thức tính toán họ đã sử dụng.
Những nội dung này thực tế rất cơ bản, không tính là cao thâm gì, nhưng tất cả các dẫn xuất chứng minh đều đang kiểm tra mức độ hiểu biết của vấn đề.
Cuối cùng, đối diện với mặt bảng đầy chữ, cô đặt phấn xuống, quay đầu.
Mắt Lão Vương à A Quang sáng bừng, họ lén lút đập tay nhau dưới gầm bàn.
Các giám khảo phía dưới đều ngẩng đầu nhìn, tuy họ không nói gì, nhưng ánh mắt không còn vẻ hờ hững khinh thường như trước đó nữa.
Phía trên phía dưới như hai thế đối đầu.
Sau cùng, nữ giáo sư điểm mặt cô trả lời câu hỏi trước đo khẽ đẩy gọng kính, có vẻ đã xét duyệt xong tất cả đáp án, cô cúi đầu ghi điểm.
Lâm Triều Tịch cúi người chào, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút, Lâm Triều Tịch phải không?”
Lâm Triều Tịch tạm dừng mọi động tác cô nhìn theo tiếng gọi.
“Câu hỏi cuối cùng, vì sao em lại chuyển từ khoa Triết sang khoa Toán? Sau bốn năm học đột nhiên nhảy khoa, em không thấy sống như vậy rất tùy tiện sao?”
Đó là một giáo sư nam ngồi hàng cuối cùng trong phòng, ánh mắt ông sắc bén như có thể xuyên thủng mọi thứ.
Lâm Triều Tịch mím mím môi, cô muốn đáp lại gì đó, nhưng bỗng không biết nên nói thế nào.
Khoảnh khắc đó cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, tóm lại là cô bỗng rất muốn nghe đáp án từ một người khác.
Cô mở Wechat, cúi đầu gửi cho Lão Lâm câu hỏi này ngay trên bục giảng.
“Có lẽ em cảm thấy thầy Trương hà khắc với em, nhưng chúng tôi thấy rằng thái độ của em với Toán học là quá tùy tiện. Em cho rằng với độ thông minh và tài trí của bản thân, tùy ý nhảy từ khóa Triết sang khoa Toán là điều khiến người ta đắc ý vô cùng phải không?”
“Không ạ.” Lâm Triều Tịch phủ nhận.
“Vậy hãy thành thật trả lời của hỏi của tôi, em có thích Toán không?”
“Không thể nói là thích hay không thích.” Lâm Triều Tịch cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu nói: “Em không lựa chọn toán học, là toán học đã chọn em.”
——
Ra khỏi phòng thi xuống cầu thang, Lâm Triều Tịch đi ngang qua các cô chú công nhân đang bê thùng các-tông.
Vì sao cô lại chuyển sang khoa Toán, lần thứ hai trở về thế giới này, rất nhiều người hỏi cô câu đó.
Đối với cô, sự tình đằng sau có quá nhiều nỗi niềm không thể nói cho người khác.
Nhưng sâu trong lòng cô tồn tại đáp án ư?
Thật ra là có.
Chẳng vì sao cả, chỉ vì từ bé Lão Lâm đã hướng cô theo con đường này thôi.
Bước đến ngã tư cuộc đời năm cuối đại học, cô bỗng thấy sợ hãi tương lai, đúng lúc có được cơ hội quay về quá khứ, công thức E=mc2 đã đẩy cô tới một ngã rẽ khác của cuộc đời.
Dường như cô chỉ cứ vậy mà làm thôi.
“Cậu đừng ủ rũ nữa.” Lão Vương vỗ vai cô, cô tỉnh lại từ hồi ức dài đằng đẵng: “Hiện tượng nam giới tri thức coi thường phụ nữ giờ phổ biến lắm.”
Lâm Triều Tịch thấy hơi buồn cười: “Sư phụ, thầy cũng là nam giới tri thức đây thôi?”
“Thầy khác, nam hay nữ đều coi thường.”
“Vì sao sư phụ lại học Toán?” Lâm Triều Tịch hỏi Lão Vương.
“Ngành học bình thường sao có thể thỏa mãn vi sư thiên tài của con được?”
“Chỉ Toán học mới khiến thầy thỏa mãn sao?”
“Đương nhiên, Vật lí cũng miễn cưỡng cho qua.”
“Thầy khiêm tốn rồi…”
Gió hè thổi qua mặt, hàng dây leo lay động, tâm trạng Lâm Triều Tịch bỗng khá hơn nhiều.
Về bản chất thì vị giáo sư nam kia nói vậy chủ yếu chỉ để đả kích cô, thật ra cô không cần quá để ý đến những gì họ nói.
Dù sao việc thừa nhận bản thân không phải kiểu người sinh ra đã biết mình muốn làm gì cũng chẳng có gì đáng xấu hổ.
Lúc này, điện thoại cô rung lên.
Lâm Triều Tịch mở khóa màn hình, cô thấy tin nhắn Lão Lâm phản hồi câu hỏi cô gửi hồi nãy.
——
Ngày xưa vì sao bố lại chọn Toán học thế?——
Chẳng vì sao cả, là Toán học chọn bố.Lâm Triều Tịch nắm chặt điện thoại đứng im tại chỗ.
Sau tin nhắn đó, Lão Lâm còn gửi một sticker “Ông đây là thiên hạ đệ nhất”.
Khoảnh khắc đó, gần như cố có thể tưởng tượng ra khuôn mặt cười lố bịch đê tiện của Lão Lâm.
Đáp án của ông gần như giống hệt cô, nhưng lại hoàn toàn khác biệt. Đọc Full Tại truyenggg.com
Vì câu trả lời của Lão Lâm mới thực sự là câu trả lời của một thiên tài được lựa chọn.
Lâm Triều Tịch cất điện thoại vào túi, ngoảnh lại nhìn căn phòng biện luận khi nãy, cô chỉ thấy tiếc nuối.
Giữa muôn vàn vũ trụ, liệu có tồn tại thời gian và không gian song song nơi không hề có cô?
Cũng trong thế giới đó, Lão Lâm cũng sẽ là một trong những giáo sư ngồi dưới bục giảng bới móc chỉ trích sinh viên. Giây trước vừa uống một ngụm nước, giây sau tiếp tục cạnh khóe.
Cùng với vậy, Lão Lâm của thế giới đó sẽ hoàn thành tất cả nguyện vọng và hoài bão của ông, sau đó đạt được thành tựu học thuật cao chót vót, hoàn toàn khác biệt với việc phải bôn ba kiếm tiền nuôi dạy cô ở thế giới này.
Cũng chính là lúc này, Lâm Triều Tịch bước xuống bậc thang cuối cùng.
Hơn một trăm thùng các-tông được bày dưới bậc thang, một xe tải chở hàng đỗ cạnh tòa nhà, các công nhân đang vận chuyển đồ đạc.
Trong thùng giấy đựng đầy giấy tờ tính toán, hồ sơ tài liệu của khoa Toán, đa phần đều đã ngả vàng cũ kĩ.
Thoạt nhìn, đó chỉ là đống tài liệu không có gì bắt mắt đang được vận chuyển, nhưng khi đoán thử trong đó ghi chép lại biết bao nhiêu tư duy của nhân loại, bạn vẫn sẽ bị sốc.
Lâm Triều Tịch quét mắt qua thùng giấy, trong đó có những suy luận chứng minh mà rất có thể cô không hiểu được, đúng lúc này, cô nhìn thấy một dãy số.
Cô cũng không thể nói rõ sao lại trùng hợp đến vậy, kim đồng hồ vận mệnh cuối cùng vẫn trượt đến khoảnh khắc này.
Ngoài bìa thùng các-tông viết hàng chữ:
Sở nghiên cứu Toán ứng dụng trường Đại học quốc gia Vĩnh Xuyên.Dưới đó là chỉ chỉ và phương thức liên lạc:
021-57632376Lúc ấy cô tiến lên hai bước mới dừng lại, sau đó khó tin quay đầu chạy nhanh tới chỗ thùng giấy rồi ngồi xổm xuống xác nhận lại.
021-57632376Vì quá cũ kĩ nên những tờ nháp mỏng manh như cánh bướm vàng nhạt, tuy nhiên chuỗi dãy số trên đó lại đỏ tươi như máu.
Thành phố An Ninh ở thế giới phô mai, dưới gốc cây long não to lớn hồi lớp năm, cô từng thấy Lão Lâm bấm một dãy số.
Lúc đó ánh nắng quá chói chang nên cô không đọc được hai con số cuối cùng, cũng coi đó như sắp đặt của số phận nên không thám thính nhiều từ phía Lão Lâm.
Giây phút này ánh nắng vẫn chói chang như ngày đó, trên đầu cô không có bóng cây long não nào, thay vào đó là một câu đố khổng lồ đang bao trùm.
Đại học Vĩnh Xuyên, Đại học Tam Vị… Rốt cuộc thì vì sao Lão Lâm lại từ bỏ học Toán?
Khoảnh khắc ấy, Lâm Triều Tịch thậm chí không cần bất kì chút thời gian tỉnh táo nào, cô ngẩng đầu hỏi công nhân trông coi đống thùng giấy: “Đây là của khoa Toán trường Vĩnh Xuyên ạ? Các cô chú định làm gì với nó, định chuyển đi đâu ạ?”
“Chuyển đến khu trường mới, bọn tôi chỉ phụ trách vận chuyển thôi, còn lại… chúng tôi có biết gì đâu.”
Dứt lời, Lâm Triều Tịch bỗng bị ai đó kéo dậy, ngoảnh đầu nhìn, cô thấy khuôn mặt ngờ vực của Lục Chí Hạo.
“Cậu sao thế, có chuyện gì vậy?”
Lâm Triều Tịch chữ chặt cánh tay Lục Chí Hạo: “Sinh viên khoa Y phải học năm năm?”
“Không hề, để nhận được bằng thạc sĩ với tiến sĩ tớ phải mất tám năm đấy.”
“Thế thẻ sinh viên của cậu còn dùng được chứ?” Vừa nói, cô vừa kéo Lục Chí Hạo chạy mất.
“Đi đâu đấy, có chuyện gì vậy?”
“Đến phòng hồ sơ trong thư viện trường cậu.”