“Tớ không quen cậu ta.”
“Không quen sao còn bắt nạt cậu, không có lửa làm sao có khói hả đồng chí Lão Lục.”
Làm thế này hơi mang tính chõ mũi vào đời tư của người khác, Lâm Triều Tịch hỏi với điệu bộ khôi hài, đồng thời quan sát phản ứng của Lục Chí Hạo.
Khác với bình thường, Lục Chí Hạo không quang minh chính đại vặn lại cô, cậu di dời tầm nhìn, tiến về phía lớp học: “Tóm lại cậu cứ kệ đi, không liên quan đến cậu.” Vẫn cứng cổ cứng họng.
——
Con người không nên lập flag, dù có thế nào, nói chuyện cũng không nên quá trọn vẹn.
Lúc nhận được cuộc gọi cầu cứu của Lục Chí Hạo, Lâm Triều Tịch chỉ vừa bước chân qua cửa nhà.
“Cậu… đến miếu đường trong hẻm một chuyến được không?” Lục Chí Hạo nhỏ giọng nói.
“Làm sao thế?” Lâm Triều Tịch nắm chặt điện thoại. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đầu dây bên kia, Lục Chí Hạo khịt mũi: “Mang cho tớ cái khăn bông, to vào nhé.”
Giọng cậu run rẩy, như thể đang rất lạnh, Lâm Triều Tịch chạy bắn vào nhà, cô vơ vội chiếc chăn mỏng đắp hè trong phòng ngủ, vừa lấy đồ vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, miếu đường hẻm nào, đằng đông đằng tây?”
“Đừng tây, chỗ công viên nhỏ ấy.” Lục Chí Hạo run rẩy nói: “Tớ ở trong bụi rậm.”
Tim Lâm Triều Tịch thắt một nhịp, cô xông ra ngoài hét to: “Bố ơi! Bố ơi!”
Trong nhà không ai đáp lại, không biết Lão Lâm lại đang di đâu.
Lục Chí Hạo sốt sắng: “Cậu đừng gọi sư phụ.”
Lâm Triều Tịch tìm một lượt quanh nhà không thấy ai: “Không gọi, không gọi, tớ đang đến đây rồi, cậu đợi ba phút nhé.”
Ngõ Chuyên Chư cách miếu đường đó khá gần, đây có lẽ là lí do Lục Chí Hạo gọi cầu cứu cô.
Lâm Triều Tịch phi nước đại dọc theo con ngõ, suốt quãng đường đầu cô hiện ra vô số khả năng.
Có lẽ Lục Chí Hạo không cẩn thận ngã xuống hồ nước, hoặc gặp phải trận mưa bất chợt xối xuống, không thì đã không cần một cái khăn to, đen hơn nữa là bị người khác cố ý giội nước bẩn…
Nhưng khi gặp được Lục Chí Hạo, cô vẫn không nhịn được hô ra tiếng.
Lục Chí Hạo trốn trong bụi cây, từ đỉnh đầu đến mặt đến cổ, cánh tay đều đỏ quạnh, không khí sặc sụa mùi sơn gay mũi, sặc sỡ chói mắt, trông không khác gì máu.
Cậu bị chúng nó giội sơn xuống đầu.
Lục Chí Hạo nhắm mắt, tóc trên trán dính sơn nhỏ xuống, nghe thấy tiếng của cô, cậu bạn hơi hoảng sợ quay mặt nhìn.
“Tớ đến rồi.” Lâm Triều Tịch cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, cô ngồi xổm cạnh Lục Chí Hạo dùng khăn bông lau qua tóc và mặt cậu.
Mặt Lục Chí Hạo chỉ đăm đăm vào một chỗ, cơ thể khẽ run rẩy.
“Đừng mở mắt, bọn mình đến bệnh viện.” Lâm Triều Tịch khẽ nói.
Suốt chặng đường, Lâm Triều Tịch trở thành đôi mắt của Lục Chí Hạo, cô sờ điện thoại mấy lần, do dự giữa việc báo cảnh sát và gọi cho phụ huynh Lục Chí Hạo.
Lục Chí Hạo đã liên tục nhấn mạnh, cậu không muốn gọi cho bố mẹ, vậy thì việc báo cảnh sát ắt cũng sẽ đánh động đến bố mẹ cậu. Lâm Triều Tịch không biết phải làm gì, mấy tin nhắn gửi cho Lão Lâm cũng không được hồi đáp. Hết cách, cô nắm chặt điện thoại, cuối cùng gõ vài dòng tin nhắn gửi Bùi Chi.
——
Khoa cấp cứu, bệnh viện.
Sảnh lớn người qua người lại, tuy Lục Chí Hạo được cuốn trong chăn, nhưng mặt mũi dính đầy sơn đỏ vẫn thu hút ánh nhìn của mọi người.
Lâm Triều Tịch cố tỏ ra tự nhiên để không truyền nhiễm sức ảnh hưởng từ những cặp mắt tò mò hoặc thương xót sang cho Lục Chí Hạo.
“Cậu ngồi đây đợi tớ.” Cô bảo Lục Chí Hạo ngồi đợi ở hàng ghế chờ, sau đó đi đăng kí số khám.
Đang là cuối tuần nên mọi người đến khám bệnh đông đúc, hàng người trước cửa sổ thu phí huyên náo. Lâm Triều Tịch sốt ruột đứng cuối hàng, vừa không biết nên đăng kí phòng khám nào, chốc chốc lại quay đầu nhìn Lục Chí Hạo.
Điện thoại cô bỗng đổ chuông, cúi đầu nhìn, là Bùi Chi gọi đến.
“Cậu lên hàng trước đi.”
Cô bắt máy, chỉ nghe cậu nói một câu như vậy.
Lâm Triều Tịch ngẩng đầu, phía tít trên đầu hàng người là bóng dáng bắt mắt của Bùi Chi.
Nam sinh gật đầu ra hiệu cô tới, Lâm Triều Tịch chạy qua, cảm thấy được thở phào.
“Xảy ra chuyện gì thế, đứa nào làm?”
Còn ba người nữa là đến lượt họ, Lâm Triều Tịch không biết vì sao Bùi Chi lại tính giờ chuẩn đến thế, hơn nữa sao cậu lại đến đây nhanh được vậy.
“Tớ cũng không biết, vừa về nhà thì nhận được điện thoại của cậu ấy.” Lâm Triều Tịch nhíu mày: “Chắc là chọc phải ai rồi.”
“Báo cảnh sát chưa?”
“Cậu ấy không cho tớ gọi bố mẹ cậu ấy.” Lâm Triều Tịch mím môi: “Báo cảnh sát kiểu gì cũng phải gọi đến phụ huynh…”
“Cậu xếp hàng đăng kí đi.” Nói xong Bùi Chi liền rời khỏi hàng, đi tới chỗ Lục Chí Hạo.
Lâm Triều Tịch hấp ta hấp tấp đăng kí một lượt nào là khoa cấp cứu, khoa mắt, da liễu…
Cô cầm tờ biên lai chạy tới chỗ ghế dài, chỉ thấy mặt Bùi Chi lạnh tanh, nói chuyện với Lục Chí Hạo bằng giọng điệu trước nay cô chưa từng thấy: “Cậu còn chưa đến tuổi tự giải quyết được vấn đề đâu, chốc nữa đến lượt khám bệnh bố mẹ cậu buộc phải có mặt.”
Lục Chí Hạo nhắm tịt mắt, không dám phản bác.
“Hơn nữa giờ bắt buộc phải báo cảnh sát, nhưng trước khi gọi cho cảnh sát, tớ muốn hỏi cậu, vì sao lại muốn giấu giếm bố mẹ chuyện này?”
“Tớ, tớ…” Lục Chí Hạo lắp bắp chẳng ra câu: “Tớ không muốn để họ lo lắng.”
“Không đúng, cậu lừa tớ.” Bùi Chi nói với ngữ điệu bình tĩnh nhưng cực kì có sức uy hiếp: “Nếu cậu làm gì sai để rồi gây thù kết oán với người ta thì hãy thẳng thắn nói ra, chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách. Nhưng nếu cậu không coi tớ và Lâm Triều Tịch là bạn…”
“Không có chuyện đấy!” Lục Chí Hạo hét lớn, gần như phát khóc đến nơi: “Tớ luôn coi các cậu là bạn.”
“Vậy thì nói thật đi.” Phụ huynh họ Bùi rất nghiêm nghị.
Thấy thái độ của phụ huynh Bùi với Lục Chí Hạo, Lâm Triều Tịch cảm thấy cậu đối xử với cô còn dịu dàng chán.
Trong lúc chờ đến lượt, Lục Chí Hạo ngắc ngứ kể lại khúc mắc giữa cậu và Trương Diệu.
Xích mích bắt nguồn từ một bạn nữ, chuyện không hề phức tạp.
Thành tích Toán học của Lục Chí Hạo xuất sắc nên mẹ cậu giới thiệu cậu làm gia sư cho con gái của một người bạn. Qua qua lại lại, cậu và bạn nữ mình dạy kèm bắt đầu nảy sinh tình cảm.
Bạn nữ đó rất ngọt ngào đáng yêu, có rất nhiều người theo đuổi, Trương Diệu cũng là một trong số đó. Tính cách Trương Diệu ngang tàng, nhà cậu và bạn nữ kia thân nhau mấy đời, cậu ta coi bạn nữ đó là vật sở hữu của mình, sau khi tình cờ biết chuyện Lục Chí Hạo cướp mất “bạn gái” mình, cậu ta luôn tìm cơ hội xử lí Lục Chí Hạo.
“Vậy nên cậu với Trương Diệu là tình địch, cậu ta bắt nạt cậu trên lớp, tớ hỏi sao cậu không nói?” Lâm Triều Tịch hỏi.
“Tớ hứa với Tiểu Mỹ sẽ giữ bí mật rồi, không nói cho bất kì ai, bọn mình, bọn mình…”
“Gì cơ, Tiểu Mỹ là ai?”
Bạn gái Lục Chí Hạo chưa biết chừng lại là Thẩm Mỹ ấy, duyên này đến hơi sớm nha?
“Bạn gái… của tớ.”
Lục Chí Hạo ấp a ấp úng, Lâm Triều Tịch dám cược, khuôn mặt đang bị sơn đỏ bao phủ của cậu chắc chắn đang đỏ tưng bừng.
“Mau – kể – tiếp.” Lâm Triều Tịch nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Bố mẹ Tiểu Mỹ nghiêm lắm, không thể để họ biết được.” Lục Chí Hạo ngập ngừng: “Hơn nữa bọn tớ còn quen biết nhau kiểu vậy, tớ còn là thầy của em ấy…”
“Lộ chuyện với Trương Diệu cũng tức là lộ chuyện của cậu với ‘Tiểu Mỹ’, vậy nên cậu lấp liếm thân phận của Trương Diệu.” Mặt Bùi Chi chẳng chút biểu cảm nào: “Cũng tức là nói, cậu chắc chắn người đổ sơn lên người cậu là Trương Diệu.”
“Tớ chưa kịp nhìn người đấy là ai, nhưng tên đó cảnh cáo tớ không được gặp Tiểu Mỹ nữa.” Lục Chí Hạo nói.
“Gọi cho bố mẹ cậu đi.” Bùi Chi ngừng một lúc, lại nhìn cô: “Báo cảnh sát.”
“Không thể báo cảnh sát được, Trương Diệu mà bị bắt thì tớ và Tiểu mỹ…”
“Cậu có thể khai báo thân phận thực sự của người đổ sơn vào cậu cho cảnh sát hoặc không.” Bùi Chi nói.
Trông Lục Chí Hạo chẳng chút tình nguyện, nhưng Lâm Triều Tịch đại khái hiểu được ý Bùi Chi. Quyền lựa chọn đặt trong tay Lục Chí Hạo, nhưng phải khai báo để cảnh sát đến điều tra, dù sao cũng sẽ có tác dụng dọa tên Trương Diệu một phen.
Cảnh sát và bố mẹ của Lục Chí Hạo lần lượt đến.
Mẹ Lục Chí Hạo là giáo viên chủ nhiệm của họ hồi tiểu học, thấy con trai mình người ngợm dính đầy sơn, hốc mắt cô lập tức đỏ bừng.
Sau một hồi tra hỏi, qua nhiên Lục Chí Hạo vẫn không khai ra cái tên “Trương Diệu”.
Có phụ huynh bên cạnh, Lâm Triều Tịch an ủi cô giáo một lúc rồi lui ra ngoài cùng Bùi Chi.
——
Đi qua sảnh lớn bận rộn của bệnh viện, khu phòng bệnh phía sau yên tĩnh hơn hẳn.
Bùi Chi vẫn tiến về phía trước, Lâm Triều Tịch theo sau.
Đây là lần thứ hai cô đi theo Bùi Chi trong viện, lần trước là cô bị thương, lần này là Lục Chí Hạo. Lần nào Bùi Chi xử lí mọi chuyện cũng có tác phong của một phụ huynh thực thụ, trên người cậu mang vẻ trầm mặc và điềm tĩnh không hợp tuổi.
Cậu để ý mong muốn của mọi người, cũng cố gắng bảo vệ họ hết mức có thể.
Khi băng qua cây cầu có mái che nối hai tòa nhà, Bùi Chi dừng chân, cậu moi ít tiền lẻ mua hai chai nước.
Cậu mua cho mình lon cà phê Nestle, đưa cho cô lon nước có ga vị cam.
Cậu dựa vào lan can trên cầu mở cửa cổ, dùng một tay giật nắp lon cà phê.
Lâm Triều Tịch cảm thấy lon nước ngọt của mình có vấn đề, cậy mãi không mở được. Bùi Chi trầm mặc khiến cô chợt căng thẳng, cũng chính lúc này, Bùi Chi giơ tay qua.
Lâm Triều Tịch vội đưa lon nước cho cậu, “póc” một tiếng, lon nước trả về tay cô.
Cầm lon nước mát lạnh muốn một ngụm, Lâm Triều Tịch nhớ ra chuyện Bùi Chi đến xếp hàng từ sớm, cô hỏi: “Hôm nay cậu ở trong viện à?”
“Ừ, tình hình của mẹ tớ không ổn lắm, phải nhập viện quan sát.”
Vậy nên cậu không tham gia lớp tập huấn nữa?
Lâm Triều Tịch không nói ra câu này, cô chỉ bảo: “Ừm, vậy cậu cố gắng chăm sóc bác gái thật tốt nhé.”
“Trương Diệu cùng lớp với các cậu à?” Bùi Chi chợt hỏi.
“Ừ.”
“Cậu ta bắt nạt Lục Chí Hạo trên lớp thế nào?”
“Thì cậu ta đòi ngồi với Lục Chí Hạo, ra cái vẻ như gay, còn gọi cả đám khác hùa theo, da mặt Lục Chí Hạo mỏng dính…” Lâm Triều Tịch đột nhiên để ý suy nghĩ của Bùi Chi, cô vội nói: “Nhưng mà trông cậu Trương Diệu đó cũng không dám làm gì trước đám đông đâu, chỉ dám đâm sau lưng thôi, kể cả Lục Chí Hạo không nói, khéo cảnh sát cũng tra ra được là cậu ta…”
Vậy nên cậu không cần lo lắng quá.
“Tuần sau tớ đi học cùng cậu.” Bùi Chi nói vậy.
“Cậu còn phải chăm sóc mẹ mà, không đến cũng không sao, tớ lo được cho Lão Lục.”
Bùi Chi nhìn phía ngoài cửa sổ, gió thu thổi bay tóc mái: “Lâm Triều Tịch, giáo viên không bảo cậu tới khuyên tớ về lớp sao?”
Lâm Triều Tịch sững sờ: “Có… có tìm.”
“Vậy sao cậu không khuyên tớ, giờ còn cản tớ đi học?”
Vừa mới trải qua chuyện của Lục Chí Hạo, cô vốn đã hú hồn một phen, lại gặp Bùi Chi trong bệnh viện, bị cậu hỏi hai câu, cảm xúc Lâm Triều Tịch thành một mớ hỗn độn.
Sâu trong tim cô mong Bùi Chi sẽ giúp Lão Lâm, nhưng đây là việc riêng của cậu, ngoài cô và Lão Lâm thì không ai biết.
Nhưng nếu Bùi Chi quang minh chính đại đến lớp tập huấn Olympic Toán sẽ rất dễ bị người mẹ thân mang trọng bệnh bụng đầy âu lo phát hiện. Cô không thể tưởng tượng nổi chuyện Bùi Chi phải đối mặt sau đó.
Cũng giống như ban nãy, cô chợt nhớ đến cuộc điện thoại Bùi Chi kể cô nghe về mâu thuẫn giữa cậu và mẹ trong tương lai, nhưng cậu chỉ tường thuật ngắn gọn.
Cậu đã lược bỏ quá nhiều quá trình xen giữa.
Bùi Chi sẽ tội lỗi đến mức tự làm hại mình để giảm bớt áp lực tâm lí, giữa quá trình đó ắt hẳn đã có chuyện xảy ra.
Nếu Bùi Chi đến lớp tập huấn học để bảo vệ Lục Chí Hạo, cuối cùng bị mẹ cậu phát hiện thì sao?
Nếu vì chuyện này mà gây ra trận xích mích lớn không hồi kết thì sao?
Càng nghĩ càng rối, Lâm Triều Tịch không ngừng nghĩ cách khuyên Bùi Chi từ bỏ ý định, thậm chí cô rất hối hận vì vừa rồi nhắc chuyện Trương Diệu học cùng lớp họ…
“Cậu đừng lo.” Giọng Bùi Chi vang lên.
“Sao không lo cho được, mẹ cậu…!”
“Mẹ tớ phản đối tớ học Toán thế cơ mà, tớ đã bỏ hết các lớp ôn luyện rồi, nguyện vọng của bà ấy hiển nhiên là mong tớ cả đời không động vào Toán, nếu giờ tớ đến lớp ôn Toán mà bị bà ấy phát hiện thì tớ chết chắc?”
Lâm Triều Tịch ngẩng phắt đầu, không hiểu vì sao Bùi Chi có thể thản nhiên nói toẹt mọi thứ ra như vậy.
“Cậu rất thông minh, đoán trúng rồi.” Nam sinh đặt lon cà phê lên bệ cửa sổ, cậu chậm rãi dang hai tay, nói với cô: “Đừng khóc.”