Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 198

Hôm đó, những chuyện xảy ra về sau chẳng còn quan trọng với Lâm Triều Tịch.

Lão Lâm có lớp dạy thêm chiều Chủ nhật nên không tới ngay, Bùi Chi và mẹ cậu cùng nhau rời khỏi đó.

Những học sinh ở lại đưa nhau đến bệnh viện kiểm tra, sau đó tiến hành thủ tục bồi thường cùng luật sư mẹ Bùi Chi mời tới.

Đại khai do cảnh ngộ của Bùi Chi tàn nhẫn vượt sức tưởng tượng của mọi người nên công tác xử lí về sau vô cùng thuận lợi.

Phụ huynh những học sinh bị Bùi Chi đánh không có ý nhận bồi thường, bố Trương Diệu ấn đầu bắt con trai xin lỗi tất cả mọi người.

Mọi người giải tán gần hết, Lão Lâm vẫn chưa thèm tới.

Lục Chí Hạo hết sức ủ dột, lề mà lề mề mãi mới chịu đi.

Lâm Triều Tịch tiễn cậu ra cửa đồn công an, thấy hốc mắt đồng chí Lão Lục đỏ quạnh, đôi mắt to tròn trong trẻo trợn trừng, như đang dồn hết sức cố nén nhịn điều gì. 

Những áng mây hạ thấp cuối chân trời, sắc xám nhạt dày đặc gần ngang hàng mang tai. Nhìn những bồn hoa nhỏ trước cửa đồn, cô hỏi cảnh sát: “Cháu có thể qua bên kia nói mấy câu với bạn không ạ?”

Sau khi được cảnh sát gật đầu cho phép, Lâm Triều Tịch khoác tay lên vai Lục Chí Hạo kéo cậu tới phía bồn hoa nhỏ.

Vừa hạ mông xuống, cô móc ít tiền trong túi: “Sang phía đối diện mua hai cây kem ống đi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lục Chí Hạo cầm tiền, mắt vẫn đỏ bừng nhìn cô chăm chú, cuối cùng cũng lên tiếng: “Cậu sớm biết rồi phải không, sao không nói gì với tớ!”

Lâm Triều Tịch không trả lời cậu, cô nhìn tiệm quà vặt bên đường đối diện, nói: “Sang đường cẩn thận.”

Lục Chí Hạo hết cách, chỉ đành quay đầu, sang đường.

Bóng lưng cậu nặng nề, cảm xúc rất bất thường.

Lâm Triều Tịch rất muốn quay về thế giới dâu tây hỏi thử Bùi Chi, lúc đó cậu đã khuyên Lục Chí Hạo thế nào?

Nghĩ ngợi một hồi vẫn không ra cách nào tử tế, Lục Chí Hạo lại đã cầm kem ống quay lại.

“Chủ quán bảo chỉ còn một cây.” Lục Chí Hạo nói.

Lá vàng rơi lả tả ven đường, ngọn cây trống vắng.

Cuối cùng Lâm Triều Tịch bẻ đôi cây kem, cô ngậm một nửa, một nửa đưa cho Lục Chí Hạo.

Lục Chí Hạo sống chết không chịu nhận.

Lâm Triều Tịch: “Ăn chút đồ lạnh cho bình tĩnh lại.”

Cũng không biết vì sao câu này thổi bùng ngọn lửa trong Lục Chí Hạo, cậu khổ sở: “Bùi Chi giúp tớ nên mới thành ra thế này!”

“Ừm?”

“Cậu ấy vốn không muốn đi học, vì bảo vệ tớ cậu ấy mới đi! Tại tớ quá vô dụng!”

Trời rất lạnh, cầm cây kem đã bóc khiến bàn tay rét cóng, bố mẹ Lục Chí Hạo đứng đằng xa, không ai quấy rầy họ.

“Cậu nói rồi, cậu sẽ không hối hận.” Lâm Triều Tịch thản nhiên nói.

“Tớ không nói vậy. Nếu phải để Bùi Chi trả giá nhiều đến thế thì tớ không nên hẹn hò với Thẩm Mỹ, càng không nên chọc vào Trương Diệu!” Lục Chí Hạo cúi gằm đầu: “Tớ không đáng, tớ vốn không đáng để Bùi Chi phải trả giá lớn đến vậy, tất cả là tại tớ.”

Lâm Triều Tịch thở dài thườn thượt, cô vò mạnh đầu Lục Chí Hạo: “Tớ nghĩ mãi nghĩ mãi, hình như cậu cũng không có lỗi. Nếu cậu có lỗi thì lí gì mà anh Bùi vẫn giúp cậu?”

“Tớ!”

Lâm Triều Tịch mút ống kem lạnh buốt, cô chậm ra nói: “Trước kia Lão Lâm từng nói rồi, khi ấy tớ không hiểu. Chúng ta vẫn luôn cần anh Bùi, thực ra cậu ấy cũng rất cần bọn mình.”

Lâm Triều Tịch nhớ hồi sáng Bùi Chi vẫn còn bảo cô, lần này là lần này, không có lần khác.

Giờ nghĩ lại, so với mấy đứa bọn họ, Bùi Chi vẫn sống khôn ngoan hơn nhiều.

“Không riêng gì tớ, còn cả cậu và rất nhiều người khác, bao gồm cả Toán học, cậu ấy cần tất cả, vậy nên cậu ấy vẫn sẽ quay lại lớp luyện Toán Olympic để được ở bên chúng ta nhiều hơn một chút.” 

“Nếu không phải do chuyện hôm nay thì Bùi Chi đã không bị phát hiện!” 

“Thế cậu có từng nghĩ không, Bùi Chi luôn tỉnh táo vậy cơ mà, trước khi cậu ấy động chân động tay chẳng lẽ không nghĩ đến hậu quả?”

“Cậu ấy biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng tớ và Thẩm Mỹ…” Lục Chí Hạo tự trách: “Tớ không nên đề nghị cùng đi ăn.”

“Thực sự không phải vậy.” Mắt Lâm Triều Tịch cong cong, cô nhìn phía xa, nhớ lại cảnh tượng xảy ra cách đây không lâu.

Từ đầu đến cuối Bùi Chi đều không hối hận, thậm chí sau khi mẹ cậu xuất hiện, sau khi quỳ xuống, cậu ấy vẫn luôn thư thái.

Cô nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng ngờ ngợ hiểu: “Chắc cậu ấy thực sự mệt rồi, cậu ấy cũng là con người, mới 16 tuổi, cũng phải phát tiết một trận.”

“Cậu không thể nói Bùi Chi thế được, cậu ấy hành hiệp trượng nghĩa, cậu không được nói cậu ấy phát tiết tâm trạng.”

“Cậu ấy không phát tiết tâm trạng.” Lâm Triều Tịch nói: “Cậu ấy chỉ bỗng hứng lên muốn kháng nghị cái thế giới chết tiệt này.”

Lục Chí Hạo lắng xuống.

Cây kem chảy be bét trong tay, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông gì đó, ra sức rít một hơi.

“Mình có giúp gì được anh Bùi không, mình phải làm gì bây giờ?”

“Tớ có biết đâu.” Lâm Triều Tịch nghĩ đoạn, nói: “Thứ chúng ta có thể làm, là tin tưởng cậu ấy.”

“Cậu nói cũng như không!” Lục Chí Hạo gào lên.

“Đề nghị cậu tôn trọng tớ, thường khi đại ca bị giam lỏng, cậu nên nghe tớ như Thiên Lôi, chỉ đâu đánh đấy.” Lâm Triều Tịch nói rất thản nhiên.

Lục Chí Hạo thút thít: “Nghe cậu nói cứ là lạ sao ấy.”

“Lạ cái gì?”

“Cậu không hề hẹn hò với Bùi Chi, tớ biết rồi nhé.” Lục Chí Hạo khẳng định.

Thấy tâm trạng cậu đã khá hơn, Lâm Triều Tịch cười nhạt: “Hả?”

“Bùi Chi thích cậu, cậu cũng thích Bùi Chi, nhưng các cậu không hề hẹn hò, tớ biết rồi.”

“Cậu nói gì cơ?”

“Tớ bảo các cậu không hẹn hò.”

“Câu trước đấy.”

“Bùi Chi thích cậu?”

“Nói lại xem nào.”

“Bùi Chi thích cậu.”

Lâm Triều Tịch ngẩng đầu, Lão Lâm đang dắt xe đạp trên đường phía đối diện.

Con xe đạp tới, lá vàng rơi rụng.

Giữa cảnh sắc xám khói, Lão Lâm quơ quơ tay với cô.

Lâm Triều Tịch dụi vành mắt: “Ừm.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

——

Lục Chí Hạo bị bố mẹ lôi về, Lão Lâm xử lí nhanh gọn dứt khoát.

Ông kí tên, bảo lãnh cô về.

Từ đầu đến cuối Lâm Triều Tịch chẳng nói chẳng rằng, Lão Lâm nghe chuyện cũng chẳng tỏ thái độ gì.

Hai bố con họ ra khỏi đồn cảnh sát, trời đã tối đen.

Lão Lâm gạt chân chống xe đạp, cuối cùng cũng mở miệng: “Tiến bộ rồi, biết đánh nhau rồi~”

Gần như là thứ giọng điệu vô cùng vui sướng, thêm chút tán thưởng và khen ngợi, Lão Lâm thật lòng thật dạ cảm thấy việc cô đánh nhau đến mức bị bắt về đồn là điều vô cùng có tiến bộ.

Giờ cao điểm chiều tối, đèn xe ảm đạm chiếu sáng mưa thu mịt mù lúc nhá nhem,  Lâm Triều Tịch sờ cặp mới nhớ ra đã để quên ô ở quán lẩu.

Cô trầm mặc đứng lại, không lên tiếng.

Lão Lâm dắt xe qua mấy bước, ông quay đầu nhìn cô: “Sao thế?”

Lâm Triều Tịch khịt khịt mũi, vừa định nói thì Lão Lâm cắt ngang: “Con muốn khóc luôn hay muốn vừa đi vừa thuật lại chuyện đã xảy ra, cùng tranh thủ khóc luôn?”

Vốn dĩ Lâm Triều Tịch định chọn phương án B, nhưng nghe Lão Lâm nói xong, cô tiến thẳng về phía trước ôm chầm lấy Lão Lâm, vùi đầu vào vai ông mà khổ sở bật khóc.

Lão Lâm thực sự giật mình một phen.

Rất nhiều rất nhiều cảm xúc dồn lại trong ngực không thể khống chế.

Ngay cả khi bị nước lẩu nóng bỏng giội vào chân, hay lúc tận mắt chứng kiến cảnh Bùi Chi quỳ xuống, thậm chí khi biết Lão Lâm mắc Alzheimer, cô cũng chưa từng sợ hãi đến vậy.

Đối với cô, nếu Bùi Chi vẫn đi lại con đường như ở thế giới dâu tây, có lẽ cũng đồng nghĩa vụ tai nạn giao thông của Lão Lâm là không thể tránh khỏi.

Tuy cô hiểu rõ đây là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, mọi thứ trong hiện thực đều đã xảy ra, cô sợ hãi cũng không có tác dụng.

Nhưng cô còn rõ hơn cả, là người đàn ông đang hoảng hốt khi thấy cô bật khóc này là bố của cô. 

Biết trước chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, lại không thể ngăn cản, cảm giác bất lực khiến người ta thực sự khủng hoảng.

Cô siết chặt áo khoác bằng vải thô của Lão Lâm khóc một lúc lâu, cái mũi và nửa mặt tì đến đỏ bừng.

Lão Lâm lải nhải rất nhiều, cũng thử nhiều cách dỗ cô, tiếng xe cộ qua lại trên đường lọt vào tai, và cả tiếng đồng chí Lão Lâm đang thao thao bất tuyệt dỗ cô.

Lâm Triều Tịch gào khóc một lúc lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

“Mì thịt bò Tiểu Lương Sơn không ngon.” Cô ngẩng đầu nhìn mái tóc rối bời của Lão Lâm, nói.

Lão Lâm sửng sốt, ông vỗ vỗ lưng cô: “Thế con muốn ăn gì?”

“Buffet đồ nướng Bari.”

“Sư tử há miệng (*) rồi hả?!”

(*) 狮子大开口: hình dung người đưa ra yêu cầu, hoặc đề nghị rất cao; hoặc người có nhiều lòng tham…

Lâm Triều Tịch thút thít, chuẩn bị gào khóc lần nữa.

Lão Lâm vội vàng nói: “Đi nào!”

——

Trên đường tới quán nướng, Lão Lâm mua thuốc mỡ bôi bỏng.

Dược sĩ dặn dò nên ăn uống thanh đạm, đúng ý Lão Lâm.

Ông thừa cơ vung tay hủy bữa đồ nướng, ra chợ mua một cân thịt bò bảo về nấu cho cô nồi cháu thịt bò đông trùng hạ thảo, bồi bổ não.

Số 284 ngõ Chuyên Chư.

Lửa nhen nhóm cháy trong sân, nồi cháo sôi ùng ục trên lò than. Xung quanh chỉ còn một số loài thực vẫn còn xanh, trông có vẻ trụi lủi.

Lâm Triều Tịch ngồi trên ghế đá, chậm rãi kể mọi chuyện xảy ra trong đồn cảnh sát.

Cơn mưa do dự chẳng tới, không khí ẩm ướt.

Từ đầu đến cuối Lão Lâm vẫn quay lưng với cô, bận rộn với chân tường.

“Bố mà ở đấy thì tốt rồi.” Sau cùng, Lâm Triều Tịch lặng lẽ nói: “Con thực sự không biết phải làm gì hơn.”

“Bố ở đấy cũng vô ích.” Lão Lâm cực kì bình tĩnh: “Bọn bố từng nói chuyện rồi.”

“Với ai cơ?”

“Đương nhiên là mẹ của Bùi Chi.”

Lâm Triều Tịch nhìn bóng lưng Lão Lâm: “Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó, không thể trao đổi.” Lão Lâm đứng dậy quay lại bàn đá, nhặt mấy viên hình tròn, lại quay về chỗ bồn hoa.

“Không thể thuyết phục mẹ Bùi Chi sao, vậy Bùi Chi nói sao?”

“Còn không thể trao đổi, nói gì đến thuyết phục?” Lão Lâm gieo mấy viên tròn xuống đất, đó là củ giống hoa tulip: “Nếu có thể thì bố còn muốn nhận nuôi Bùi Chi ý chứ, à, hoặc để Bùi Chi gả qua đây cũng được.”

“Bố, đây là lúc nói đùa đấy à?”

“Thế còn phải nói thế nào, để con gả cho Bùi Chi cũng được?”

Lâm Triều Tịch không tiếp lời nổi.

Thời gian nghỉ hè cô chẳng hề hay biết những chuyện xảy ra với Bùi Chi, vậy nên chẳng thể làm được gì.

Bây giờ cô lại biết những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng dường như vẫn bất lực.

Quan niệm về vận mệnh khiến người ta sa vào một loại cảm xúc, dù bạn có cố gắng đến đâu, cũng chẳng thể thay đổi được gì.

Lão Lâm vẫn bận bịu với bồn hoa, ông gieo từng củ giống tulip xuống đất.

Năm ngoái ông cũng từng trồng tulip, bảo trồng mùa thu thì đến xuân hoa sẽ nở, ngụ ý rất hay, chỉ là vẫn kết thúc bằng sự thất bại.

Lâm Triều Tịch thấy hơi mất mát, cô chăm chú nhìn động tác của Lão Lâm một hồi, bỗng nhảy dựng lên hô to: “Trồng đất gieo sâu, trồng chậu gieo cạn, độ sâu bố đào chưa đạt tiêu chuẩn.”

“Vớ vẩn, rõ ràng là trồng đất gieo cạn trồng chậu gieo sâu, đây là logic khoa học.” Lão Lâm gào lại.

“Đất trồng sâu, chậu trồng cạn!” Lâm Triều Tịch gào rách cổ họng.

Lão Lâm buông xẻng xuống, ông xông về phòng: “Chẳng nhẽ lại nhớ nhầm thật?”  

Ông bắt đầu lục tung khắp phòng, Lâm Triều Tịch ngồi ngoài ghế đá quan sát Lão Lâm từ một hướng khác.

“Bố bị kẹt ở cổ chai (*) rồi phải không?” cô hỏi.

(*)Bottleneck: nút cổ chai, điểm nghẽn.

“Cớ gì mà hỏi vậy?” Lão Lâm hô lên.

“Khi con người gặp phải điểm nghẽn, tự khắc sẽ tìm chuyện khác làm để thanh tẩy não bộ, điển hình là trồng chút hoa cỏ gì gì đó?”

“Bạn học Lâm Triều Tịch, con có hiểu lầm gì về chính mình không vậy? Vi phụ tẩy não với con còn chưa đủ hay sao mà phải tìm đến hoa cỏ?” Lão Lâm đứng thẳng dậy giơ quyển “Kim chỉ nam cho cách trồng Tulip”, hồ hởi nói: “Tìm thấy rồi.”

Lão Lâm cầm cuốn sách ngồi xuống trước mặt cô, ông giở xoành xoạch.

“Vừa rồi bố đang ám chỉ con là một cục nợ hả?” Lâm Triều Tịch hỏi.

Trong cảnh đêm, Lão Lâm ngắm nghía cô: “Con có bao giờ không phải cục nợ?”

“Nếu con là cục nợ thì sao bố còn từ bỏ nghiệp học vì con?” Lâm Triều Tịch hỏi.

“Bố từ bỏ nghiệp học vì con hồi nào…” nói đoạn, Lão Lâm bỗng nhảy dựng lên: “Con dám xem trộm đồ của bố?”

Lâm Triều Tịch thừ người.

Ở thế giới dâu tây, cô từng đọc bức thư kẹp trong album ảnh của Lão Lâm, nhưng ở thế giới phô mai, cốt truyện cô gào khóc khi Lão Lâm vì cô mà từ bỏ nghiệp học vốn chưa từng xảy ra, vậy bức thư vẫn còn ở đó chứ?

“Sao lại gọi là xem trộm, con xem quang minh chính đại.” Lâm Triều Tịch hoảng loạn.

Nói rồi cô xông vào phòng đọc sách, lục lọi cuốn album ảnh chỗ Lão Lâm vừa tìm cuốn sách làm vườn.

Tầng thứ hai từ dưới lên trên giá sách, cạnh chiếc hộp sắc nơi đặt cuốn album ảnh, cuốn album bìa da màu vàng vẫn còn ở đó.

Kiểu dáng đời cũ của mười mấy năm trước, mở ra là những bức ảnh, chúng không hoàn toàn giống với kí ức của cô.

Tim cô đập siêu nhanh, mở trang tiếp theo, một bức thư kẹp bên trong rơi xuống.

Quả nhiên vẫn nhét ở đây.

Lâm Triều Tịch nhặt lên, cô chạy ra ngoài đập bức thư xuống bàn đá.

“Trường CHU tốt như vậy, rõ ràng bố đã trúng tuyển, cuối cùng lại không đi, còn dám bảo không phải vì con!”

Lão Lâm hơi ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.

Ngọn đèn trong sân chiếu xuống bàn đá, phát ra ánh sáng bóng láng xám xịt. 

Lâm Triều Tịch cúi đầu, thấy bức thư nền trắng chữ đỏ.

Đây là cách in ấn thư tiêu chuẩn của trường CHU, huy hiệu trường, địa chỉ đều có đủ.

Địa chỉ người nhận là Lâm Triệu Sinh trường Đại học Vĩnh Xuyên viết bằng tiếng Anh, được gõ bằng máy đánh chữ tiêu chuẩn.

Hình như ở thế giới dâu tây, bức thư giáo sư gửi cho Lão Lâm không để trong phong thư.

Lâm Triều Tịch thấy hơi kì lạ, cô rút tờ thư ra, đập vào mắt là dòng chữ: Congratulation.

Phần kí tên có chữ kí của viện trưởng.

Đây là thư thông báo trúng tuyển vào trường CHU của Lão Lâm năm đó, chứ không phải là bức thư cô từng đọc được.

Hình như… đã có thứ gì đó, trở nên khác biệt.
Bình Luận (0)
Comment