Anh nhanh chóng đọc hết tin tức về Vĩnh Xuyên mấy ngày gần đây với mục đích nắm bắt toàn cảnh vụ án.
Nghi phạm bình thường thì cảnh sát đã chẳng cần triệu tập sinh viên khoa Toán đến giải quyết, vụ án viện dưỡng lão Huệ Hòa tổng cộng có 38 người tử vong, hiện trường thảm khốc. Nghi phạm bỏ trốn có sở trường cải trang, năng lực phản trinh sát rất mạnh, chỉ có thể hình dung bằng tính từ “hung ác”, “tàn bạo”.
Mà hiện giờ, giao thông trong thành phố tương đối hỗn loạn, nhiều cư dân mạng trên Weibo đang than phiền tình trạng này.
Anh nhớ đề bài năm ngoái.
Sau khi xả súng giết một nhà ba người và một viên cảnh sát, nghi phạm cầm súng bỏ trốn, để nhanh chóng tóm gọn, cảnh sát ban bố lệnh truy nã khẩn cấp. Ngoài ra còn yêu cầu sự giúp đỡ từ phía người dân, ví như ai bắt gặp người hiềm nghi thì báo ngay cho cảnh sát.
Thông qua phản hồi của nhân chứng, cảnh sát có thể xác định Xác suất hậu nghiệm, xác định vị trí chính xác của nghi phạm.
Tình hình bây giờ và lúc đó không giống nhau, song xét về phương diện nào đó, giao thông hỗn loạn là cách tuyệt nhất để khoanh vùng và thu nhỏ phạm vi. Cũng tức là nói, họ có thể dùng phép tính nhỏ hơn để xác định vị trí của nghi phạm một cách chuẩn xác nhất.
Bùi Chi không rõ rốt cuộc là ai đang chỉ đạo làm điều này, có lẽ đối phương còn có mục đích khác.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Lâm Triều Tịch giỏi xử lí vụ này, cô sẽ giúp được đôi phần.
Anh liên tục tải lại trang tin tức. Theo giờ Vĩnh Xuyên, giờ đã là chạng vạng tối, người tham gia giao thông và bảng tin không ngừng cập nhật, anh cũng đang thay đổi cách nhìn đối với sự việc này.
Từ ngoại ô vào thành phố, giờ xem ra tất cả con đường hỗn loạn không đơn giản là thu hẹp phạm vi, mà giống như đang dẫn lối cho tội phạm đến một địa điểm chỉ định nào đó.
Anh đọc thêm một lúc, mở bản đồ Vĩnh Xuyên, xem xét tường tận một hồi, nghĩ lại tất cả tin tức và tình hình giao thông vừa đọc được.
Cuối cùng, anh tải xuống một địa chỉ, mở khung chat ban nãy, gửi tin nhắn.
——
…Rất nhanh, đối phương trả lời bằng dấu ba chấm, tỏ ý không biết nói gì.
Bùi Chi dùng bút vẽ trong Wechat khoanh đỏ mấy chữ “Dược phẩm Chu Thụy”, cũng điểm ra ba con đường còn lại.
Bùi Chi:
Đề xuất của tôi là, trường hợp tội phạm cố tình gài bẫy vào địa chỉ này, vậy xin hãy cân nhắc ba con đường nêu trên.——
……Số lượng dấu ba chấm tăng gấp đôi.
Bùi Chi:
Rất xin lỗi vì đã làm phiền.——
Anh là ai?Bùi Chi:
Trước khi tiết lộ tin tức bảo mật với tôi, hẳn là bạn đã điều tra về tôi rồi.Khung chat mất một lúc không nhận được hồi âm.
Bỗng nhiên, trong lúc đang lướt đọc vài tin tức khác, bên kia hiển nhiên đã đổi sang một người khác nhanh tay hơn.
——
Vãi đạn, ai cho ngươi hack vào hệ thống hậu trường hả?——
Không đúng, đồ của ông đây không đời nào có vấn đề, vậy thì sao ngươi lại biết, có nội gián chăng? ——
Cảnh cáo nhà ngươi, mau thành thật khai báo, không thì đừng trách vì sao vừa xuống máy bay đã bị tóm!Bùi Chi không soạn tin nhắn, chỉ gửi ảnh chụp màn hình đoạn tin nhắn vừa nãy.
“Bùi Chi: Trước khi tiết lộ tin tức bảo mật với tôi, hẳn là bạn đã điều tra về tôi rồi.”
——
Móa, khá lắm khá lắm!!!——
Còn nữa, đề xuất đã được tiếp nhận, sẽ báo lại với họ! Ps: Xong chuyện sẽ trả pạn gái cậu về, đừng lo lắng! Pps: Giờ ông đây rất bận, tốc độ mạng bên cậu ok không?Bùi Chi:
Cũng không nhanh lắm.Sau năm tiếng đồng hồ.
Tiếng động cơ máy bay ù ù quanh quẩn khong khoang tàu.
Hành khách bên cạnh tỉnh lại, hỏi anh vừa ngủ dậy hay vẫn chưa ngủ.
Bùi Chi mải nhìn màn hình, liên tục cập nhật tin tức mới nhất trên bản đồ lưu lượng giao thông, anh không trả lời.
Chấm đỏ trên bản đồ chỉ rõ vị trí giao lộ cảnh sát dàn trận, màu vàng là tuyến đường dự đoán, màu xanh lá là vị trí mới xuất hiện, con số màu xanh liên tục được cập nhật trên các khu vực khác nhau trong thành phố, biểu thị xác suất.
Mô hình truy bắt tội phạm trên lý thuyết trở thành chương trình thực sự, Bùi Chi chăm chú nhìn những con số không ngừng biến hóa, thỉnh thoảng thay đổi giao diện, phản hồi qua bên kia về những vấn đề và trị số biến đổi nhỏ bé không dễ phát giác anh quan sát được.
Từ đầu đến cuối, khung chat phía đối diện không còn nói bất cứ lời nào.
Cho tới khi…
——
Mục tiêu đã xuất hiện, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.Bùi Chi đọc được lời nhắn không thể đơn giản hơn, anh mở trang tin tức, ấn nút tải lại.
Sau sáu tiếng đồng hồ.
Sau sáu tiếng đồng hồ, còn gian nan hơn năm tiếng trước, anh cảm nhận được trạng thái này một cách rõ rệt.
Là một người ngoài cuộc, anh không biết bên trong tòa nhà đó đang xảy ra chuyện gì.
Qua những hình ảnh trực tiếp trên mạng, anh nhìn thấy vô số xe cộ, người tham gia giao thông vào phạm vi cao tốc, đại khái tưởng tượng ra bầu không khí gương súng sẵn sàng ở đó.
Một lúc lâu sau.
Anh nhìn thấy kẻ tình nghi giới tính nữ bị áp giải, đồng thời cùng thấy hình ảnh xe cứu thương hú còi lao qua.
Chiều tà ở Vĩnh Xuyên nhuộm màu máu, ấm áp và tàn khốc.
Đèn trong khoang hành khách sáng dần, loa phát thanh cập nhật tình hình thời tiết tại thành phố Vĩnh Xuyên và thời gian hạ cánh dự kiến, tiện thể đánh thức hành khách.
Tiếp viên hàng không bắt đầu phân phát thức ăn, Bùi Chi không gọi đồ ăn, chỉ lấy thêm một tách cà phê. Anh bấm vào ảnh đại diện của Lâm Triều Tịch, bức ảnh một em mèo đang tròn mắt nhìn ống kính.
Hành khách bên cạnh trở mình, thấy cảnh tượng này liền lầu bầu hai câu, đại ý là cho rằng anh đọc sách cả đêm, thì ra lại đang chat thâu đêm với bạn gái.
Bùi Chi nhìn khung chat trống rỗng không hồi âm của bạn gái, bông không biết nên nói gì với cô.
“Đừng khóc”, “đừng buồn”, “đợi tớ trở về”… nói gì cũng được, nhưng nói gì cũng thấy không phù hợp.
Lâm Triều Tịch là cô gái mạnh mẽ và lạc quan, trước nay luôn là kiểu một mình cũng chẳng sao, đôi khi Bùi Chi cũng không biết rốt cuộc cô cần gì.
Hành khách trên máy bay đặt bánh mì, bánh quy và sô cô la cạnh anh, khuyên nhủ uống mỗi cà phê rất hại dạ dày, bận rộn đến mấy cũng phải ăn gì đó lót dạ.
Bùi Chi nhìn nửa bàn chất đầy đồ ăn vặt, anh nhét hết vào túi áo.
——
Sau mười tiếng đồng hồ.
Hơn chín rưỡi tối, máy bay hạ cánh, đợi được xuất quan và nhận hành lí càng mất nhiều thời gian.
Ra đến sảnh chính, Bùi Chi thấy có người tiến về phía họ. Người bạn phụ trách gọi xe đang gọi điện, giáo viên hướng dẫn nói chuyện phiếm với anh, hai cảnh sát mặc thường phục tiến lại chỗ họ. Đối phương chứng minh thân phận, ra hiệu bảo anh đi cùng một chuyến.
Giáo viên vô cùng kinh ngạc, bày tỏ họ nhập cảnh hợp pháp, tới đây để tham gia hội nghị học thuật, người bạn kia cũng hoang mang giải thích hộ anh, hoàn toàn quên bẵng mình là một anh bạn ngoại quốc.
Bùi Chi rút điện thoại, quả nhiên có tin nhắn mới.
——
Anh trai, có người đến đón anh rồi, người của mình cả, kiểm tra theo thông lệ.“Có thể đưa thầy giáo và bạn tôi về khách sạn được không?” Anh hỏi.
“Tất nhiên.” Đối phương trả lời lịch sự.
Sau mười một tiếng đồng hồ.
Lúc đến đồn cảnh sát, trời đã về khuya.
Sảnh lớn vẫn bật đèn sáng trưng, nhân viên ra qua lại như dệt, mang theo bầu không khí tĩnh mịch và ủ dột.
Bùi Chi được đưa tới một gian phòng đơn, bên trong có người đang đợi.
Thật ra trước lúc đẩy cửa vào, anh có hơi căng thẳng. Tuy nhiên thông lệ điều tra là phải điều tra, Lâm Triều Tịch sẽ không có trong này.
“Xin chào, Bùi Chi… phải không?” đối phương hơi ngẩn người, nói nốt câu dang dở.
“Vâng là tôi.”
“Nếu không phải tận mắt thấy người thật, tôi còn không dám tin cậu thực sự là một sinh viên.”
Bùi Chi gật gật đầu, ngồi xuống vị trí đối diện.
“Xin tự giới thiệu, tôi tên Lâu Để, người nói chuyện với cậu trong Wechat trước đó chính là tôi.”
“Về sau không phải anh.”
“Đúng, về sau là kĩ thuật viên của chúng tôi tiếp tay.”
“Ừm.”
“Kĩ thuật viên dặn dò tôi cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ trong quá trình truy bắt.”
“Ừm.”
“Nhưng nói thật nhé, tự dưng cậu tìm người ta nghe ngóng sự việc, mục đích rõ ràng, còn vạch ra được địa điểm cuối cùng chúng tôi bắt giữ tội phạm, lúc ấy tôi toát cả mồ hôi lạnh đấy. Thật ra bản thân tôi cũng không rõ cố vấn Lâm đang làm gì.”
“Cố vấn Lâm?”
Sắc mặt đối phương trầm xuống, sau đó nói: “Là chuyên viên phụ trách mảng Tâm lý học bên tôi, tên Lâm Thần.”
Nhớ lại mấy mẩu tin ở Vĩnh Xuyên gần đây, Bùi Chi hỏi: “Người về sau được xe cứu thương đưa đi sao, vẫn ổn chứ?”
“Vẫn còn sống.” Lâu Để hiển nhiên không muốn tiết lộ quá nhiều, anh liền hỏi: “Lâm Triều Tịch… là bạn gái cậu phải không?”
“Vâng.”
“Sao tự nhiên lại tìm cô ấy?”
Bùi Chi rút điện thoại, mở hội thoại với Lâm Triều Tịch, thành thật khai báo.
“Ý cậu là, bằng lời nhắn này của cô ấy và tin tức đuổi bắt tội phạm của cảnh sát mà cậu suy luận ra cô ấy được mời đến đây làm mô hình Toán á?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng biết rõ cô ấy ở đây với bọn tôi thì phải yên tâm chứ, sao còn động tay động chân, xâm nhập vào hệ thống nghiên cứu vụ án rồi phỏng đoán hành động của cảnh sát?”
Ánh đèn trong gian phòng sáng tỏ, Bùi Chi nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này, anh đáp: “Có lẽ do tôi rảnh quá.”
“Không phải tôi trách cậu làm sai.”
Bùi Chi nói: “Đây là lời thật lòng, thực tế theo kế hoạch thì tôi còn mười mấy chương tài liệu lịch sử phải đọc trong laptop, nhưng lúc không liên lạc được với cô ấy, những thứ đó đều không còn ý nghĩa gì với tôi.”
“Cho nên lo lắng bạn gái gặp chuyện, còn lại mỗi mình cậu, lại phải đơn phương độc mã sống với Toán học nên sốt sắng cả lên hả. Vì chẳng làm được gì khác nên mới xâm nhập vào hệ thống?”
“Không phải.”
“Không phải?”
“Anh xem, chuyện là vậy đấy, tôi quan tâm đến vụ việc này vì cô ấy tự dưng biến mất khiến tôi buồn bực chán chường. Nhưng quyết định mở bản đồ suy ngẫm về vụ việc này là vì tôi và cô ấy giống nhau, đều am hiểu cái này, tôi chỉ muốn giúp chút gì đó.”
“Đây là việc tôi nên làm.”
——
Chuyến bay đường dài tiêu hao sức lực, toàn bộ quá trình điều tra cũng không ngắn ngủi chút nào, cuối cùng Bùi Chi cũng cảm thấy hơi uể oải.
Lâu Để đặt bút xuống, đứng dậy, ra sức vỗ vai anh, tỏ ý anh có thể ra về.
Bùi Chi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vừa lúc sang đến tiếng thứ mười hai.
Cửa phòng mở ra, Lâm Triều Tịch đứng ở đó.
Hai mắt bạn gái anh vừa đỏ vừa sưng, rõ ràng là vừa khóc xong.
Nền gạch trên hành lang phản chiếu ánh đèn, xung quanh trống vắng, song trong nháy mắt kia, bầu trời như trở nên trong xanh, mọi mệt mỏi đều quét sạch sành sanh.
Bùi Chi dang cánh tay, Lâm Triều Tịch lao tới, ôm chặt lấy cậu.
“Anh Bùi…” Giọng cô mang theo làn sương ẩm ướt.
“Ừm?”
“Anh Bùi.”
“Ừm.”
——
Lên xe ở bãi đỗ, Bùi Chi đi cùng Lâm Triều Tịch, hai người bị đưa tới công viên cạnh khu mua sắm.
Lâu Để đích thân lái xe, anh cố tình tránh camera và chỉ dừng lại sau khi lượn vài vòng trong thành phố để đảm bảo không bị ai theo dõi.
Tuy cảnh sát làm việc hơi cẩn trọng quá lố, song họ thực sự đang thực hiện cam kết đảm bảo an toàn cho Lâm Triều Tịch.
Bùi Chi và cô xuống xe, họ đứng bên đường, chào tạm biệt Lâu Để.
Tài xế khẽ nhấc mũ lưỡi trai, bỗng nói: “Ơ thế những người như hai người, yêu đương liệu có ảnh hưởng việc nghiên cứu không?”
“Không thể nào.” Lâm Triều Tịch cười: “Phải là khiến chúng tôi hoàn hảo gấp đôi.”
——
Không biết có phải xuất phát từ thành ý bù đắp hay không, bãi đỗ xe Lâu Để chọn có vẻ cũng đã được lựa chọn tỉ mỉ.
Đối diện là rạp chiếu phim, bên đường có một loạt taxi vẫy gọi, họ có thể ngồi buýt tuyến đêm về nhà, cũng có thể men theo con đường tới công viên, hướng mặt ra hồ ngồi tâm sự.
Suốt chặng đường, Lâm Triều Tịch nắm chặt tay Bùi Chi, ngồi hàng ghế sau con xe SUV, cô không nói năng gì.
Cửa xe đóng lại, chiếc xe đi mất, Bùi Chi tận mắt thấy nước mắt cô trào ra.
Dưới ngọn đèn đường, nước mắt tích tụ lóng lánh tuôn rơi.
“Sao thế này?” Bùi Chi lau nước mắt cô: “Trước kia có mít ướt thế đâu.”
“Hôm nay tớ… Sao cậu lại tới đây… Tớ nghe họ nói rồi, tự nhiên gửi tin nhắn cho cậu làm gì không biết, tớ xin lỗi, đầu óc tớ hơi hỗn loạn…” Cô nghẹn ngào.
Bùi Chi và cô tiến về phía công viên, anh ngắt lời xin lỗi: “Cậu đói không?”
Bóng cây đong đưa theo gió.
“Á, tớ quên mất cậu chưa ăn gì!” Lâm Triều Tịch vẫn thút thít, vừa lau nước mắt vừa moi ba gói bánh quy, hai thanh Snickers và một quả táo trong túi áo hòng nhét cho cậu: “Trộm được trong phòng nghỉ cục cảnh sát đấy.”
Bùi Chi nhìn hai cái bánh mì nhỏ và sô cô la trên máy bay moi từ úi áo, đành hỏi: “Cậu ăn gì chưa?”
Nữ sinh thản nhiên nhét đồ ăn vặt vào tay anh, sau đó cầm chiếc bánh mì, xé vỏ cắn một miếng: “Chưa ăn.”
Bùi Chi và cô ngồi bên hồ, bầu trời lúc nửa đêm có thể lờ mờ nhìn thấy ánh sao.
Gió hồ mát rượi, họ trao đổi quà vặt, tiếng xé vỏ bánh kẹo loạt xoạt vọng lên.
“Trên máy bay cậu không ăn, để dành mang về cho tớ hả?” Cô hỏi.
“Hành khách cho đấy.”
“Ồ, chị gái đấy xinh không?”
“Là hình mẫu cậu thích.”
“Thế mà không chụp tớ xem.”
“Tớ ngại lắm.”
Họ tán gẫu đôi câu, Lâm Triều Tịch lại yên lặng.
Cô không khóc nữa, hai mắt sưng đỏ vọng mặt hồ, cuốn vào dòng ký ức dài đằng đẵng.
Bùi Chi đợi cô một lúc, anh nghe giọng cô vang lên.
“Cậu nghe tớ kể chuyện này được không? Đừng hỏi vì sao hay thắc mắc xảy ra chuyện gì, lắng nghe là được.”
Anh mím môi, tỏ ý sẽ giữ kín như bưng.
Nghe cô kể một câu chuyện.
Cô nói mình từng phải trải qua những tháng ngày vô cùng khổ sở và vô vọng, gặp phải vấn đề không cách nào giải quyết, cô gặp một người bạn trong quán nét, cậu ta tên Vương Triều.
Cô cho rằng đó chỉ là cuộc gặp gỡ tình cờ, không ngờ rằng hôm nay lại gặp lại cậu ta.
Vương Triều giờ đã là một thiếu niên.
Tuy vẫn lắm mồm như xưa, song cậu ấy có thể biến chương trình Toán học do họ thiết kế áp dụng vào thực tế, chương trình đó cô đã mất rất nhiều rất nhiều thời gian hoàn thành.
Anh còn nghe được câu chuyện ở hàng mì hoành thánh sau mưa, anh sinh viên đại học gọi cho cô bát mì hoành thánh to oạch. Nhiều năm sau, cô mới biết đối phương tên Lâm Thần. Cũng trong ngày hôm nay, cô chứng kiến đối phương dằng co với tên tội phạm hung ác, cuối cùng bị khiêng ra khỏi toà nhà đó.
Cô nói, hoá ra trên đời này có rất nhiều rất nhiều người tốt, nhưng người tốt không hẳn sẽ luôn gặp chuyện tốt.
Quả nhiên, mọi chuyện trên đời đều có thể xảy ra với bất kì ai.
Xảy ra với chính mình còn tạm chấp nhận, nhưng xảy ra với người khác, kiểu gì cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Nhiều thông tin trong câu chuyện bị lược bỏ, khiến nó chẳng khác nào một cơn mơ.
Bùi Chi nhìn cô, anh thấy như vừa trở về một năm trước.
Những thứ anh thấy không phải là công thức, số má hay đủ thứ ký hiệu, hình ảnh không tự chủ hiện lên trong đầu, chỉ có khuôn mặt tươi cười của nữ sinh giữa gió đêm.
Thời gian thi dựng mô hình Toán, mỗi khi rảnh rỗi, anh nhớ là họ sẽ cùng nhau đánh chén bát mì, chuyện trò về những thứ liên quan đến cuộc thi. Cô nói không ngừng nghỉ, lo sợ bầu không khí trở nên gượng gạo, sợ anh không hứng thú…
Tuy cô tò ra dè dặt, song lại toát ra sự thích thú chân thực, họ nói đến đại hội thể thao trong trường, cũng nói về thời không và vũ trụ.
“Tớ từng cho rằng, chương trình tớ làm, tớ cố gắng đến thế, cũng chỉ để hoàn thành ước mơ của mình. Không ngờ nhiều năm sau nó thực sự có tác dụng trong thực tế.”
“Thế mô hình thời không thì sao? Liệu có khả năng nào không, vô số thời gian và không gian, trong một nút thắt nào đó sẽ hội tụ thành một.”
Bầu trời thỉnh thoảng lấp ló ánh sao.
“Cậu có thể thử xem.” Anh nói.