Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 42

Lâm Triều Tịch cũng thu dọn đồ đạc, nhét hết hộp bút sách vở vào cặp, bỗng có mấy bạn nhỏ chạy đến vây quanh bàn cô.

“Lâm Triều Tịch, cậu học kiểu gì thế?”

“Cho tớ xem cậu ghi chép thể nào được không?”

“Thầy vừa phát cho mọi người rồi mà?” Lâm Triều Tịch giơ tờ giấy Giới Nhiên vừa phát.

“Ý bọn tớ là nội dung số “2” hôm nay kiểm tra cơ.”

“Cả lớp có mỗi cậu tổng hợp kiến thức tốt nhất thôi.”

“Cho bọn tớ xem một chút đi mà.” Cô bé đó xoa tay cầu xin.

Lũ nhóc nói liên thanh, Lâm Triều Tịch nhìn một vòng, nhận ra hình như đây là mấy nhóc thành viên nhóm 6, thành tích tầm trung trở lên, ai cũng muốn xông pha một trận.

“Tớ… tớ còn chưa chuẩn bị xong…” cô khó xử.

“Đến 5 rưỡi là phải thi rồi mà.” Mấy cô bé kinh hãi.

“Xin… xin lỗi… nhé…”

“Cậu làm xong có thể cho tớ xem trước không?”

“Đúng đấy đúng đấy, bọn tớ xếp hàng trước, xếp đầu tiên!”

“Hả?”

“Không được không được, rõ ràng là tớ xếp trước!” Hoa Quyển ngồi sau hô lên.

Lâm Triều Tịch quay lại hỏi nhóc tóc xoăn:  “Cậu cũng muốn xem là sao?”

“Ừ đấy, học thuộc hết, kiểu gì cũng ăn thêm mấy điểm!” Hoa Quyển bừng bừng ý chí.

***

Lần này, Lâm Triều Tịch hoàn toàn không có thời gian ăn trưa.

Vừa vào phòng đọc, cô đã nhào đến giá sách tìm tài liệu, được cái ngầu hơn hôm qua là có vài chân sai vặt theo sau.

“Cậu muốn tìm sách gì?”

“Có cần tớ giúp cậu tìm không?”

“Cậu khát không, tớ rót nước cho nhé…”

Các bạn nhỏ tích cực đề nghị giúp đỡ.

Cô rút một quyển sách trên giá xuống, lập tức có mấy bàn tay vồn vã muốn cầm hộ. Một đám trẻ con tụm lại khá ồn ào, mọi người nhìn về phía bọn cô bằng ánh mắt khó chịu.

Lâm Triều Tịch vô khó xử: “Không cần đâu không cần đâu, cứ để tớ tự làm.”

Cô chỉ tay vào bàn học của nhóm 6, nói nhỏ: “Các cậu cứ về chỗ mình đi, tớ sẽ nhanh thôi!”

***

Mở sách mở vở, Lâm Triều Tịch múa bút như rồng, tưởng như mình là sinh viên đại học điên cuồng ôn tập trước ngày thi.

Mà hình như cô còn đang học tiểu học?

Không có thời gian nghĩ nhiều nữa, ngón tay cô quét qua những bài giảng trên sách. Trọng tâm thi hôm qua là số, còn hôm nay thì toàn bộ là tính toán. Bao gồm tất cả cách tính nhanh và tính mẹo, so sánh, ước lượng, phân tích hệ số cơ bản vân vân. Đã thế hôm nay còn có thêm đề ứng dụng nối tiếp phần nội dung kiến thức hôm qua, nào là nguyên lí bao hàm-loại trừ, nguyên lí ngăn kéo, nguyên tắc cộng và nhân, bài toán tô màu đồ thị đủ kiểu…

Cô càng học càng thấy bắt học sinh tiểu học hoàn thành việc này trong khoảng thời gian ngắn thực sự không phải chuyện đơn giản. Nếu mở sách thì bạn sẽ thấy mình đã từng làm hết những dạng Toán này rồi, nhưng gấp sách lại thì đề bài nào cũng thấy lạ hoắc.

Bởi cách chúng ta học gần như đều là phân chia ra để học, tùy theo cấp độ mà tăng dần, học cái này một ít học cái kia một ít. Khi học mấy định lí với công thức giáo viên giảng một lượt cách chứng minh, bạn biết cách áp công thức để giải bài, cứ thế lặp đi lặp lại. Tổng thể thì cũng coi như toàn diện, nhưng rất ít ai dùng cái nhìn toàn diện để ngoảnh lại xem rốt cuộc mình đã học được những gì.

Nhưng đối với cô điều này vẫn khá đơn giản, hồi ấy Lão Lâm đã dạy cô ghi nhớ chúng nó kiểu gì nhỉ?

Lâm Triều Tịch cào bút chì lên tóc, tiếp tục viết.

***

Không biết qua bao lâu, cô cũng viết được đến chữ cuối cùng. Cô ngoi lên giữa đống tài liệu, ném bút chì sang bên, vươn vai một cái.

“Bùi Chi đâu?” Chỗ ngồi đối diện cô trống không.

“Đi mua đồ ăn vặt rồi!” Hoa Quyển nối: “Bọn mình còn chưa ăn trưa đâu đấy.” Rồi vội vàng chạy ra cửa..

Bùi Chi xách túi hàng quay về.

Lâm Triều Tịch mới nhớ đến thời gian, đã 2 rưỡi chiều rồi, bảo sao cái bụng đói meo cồn cào.

“Bọn mình ra ngoài hả?” Cô vừa nói vừa đưa quyển sổ ghi chép xong xuôi cho Hoa Quyển.

Hoa Quyển nhận lấy, lặng lẽ chỏ bút sang hướng Lục Chí Hạo.

“Lũy thừa số nguyên có cơ số 10 cũng chính là số chữ số trong một số thập phân…”, “Nhị phân là hệ đếm thường dùng hai số 0 và 1, áp dụng “lấy một thế hai”…” Tiểu Lục lẩm bẩm học thuộc, chẳng nghe ai nói gì.

Lâm Triều Tịch nghe hai câu đã thấy sai sai, đẩy nhẹ Lục Chí Hạo: “Lớp trưởng, nội dung này thi hôm qua rồi mà, hôm nay kiểm tra tính toán và đề ứng dụng tính toán của hôm qua.”

Lục Chí Hạo mơ màng ngẩng đầu: “Hả?”

“Thập phân, nhị phân mấy cái này hôm qua kiểm tra rồi.”

Lục Chí Hạo nghe vậy vội vã sách đối chiếu lại với mục lục, cuống quýt sửa lại đống ghi chép của mình.

Lâm Triều Tịch đánh mắt ra hiệu với Hoa Quyển, nhóc Hoa Quyển giơ quyển vở ghi cô vừa mất nửa ngày mới tổng hợp xong: “Bọn mình chép xừ đáp án chuẩn luôn đi!”

Lục Chí Hạo cố chấp: “Thầy giáo bảo rồi, cái này phải tự thân vận động, biến nó thành của mình, vậy mới có tác dụng.”

Nhưng nếu không có sự trợ giúp, chỉ dựa vào ý hiểu của bản thân để học thì lấy đâu ra thời gian cho kịp, Lâm Triều Tịch rất muốn nói vậy, nhưng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Lục Chí Hạo, cô chỉ đành lựa lời: “Bọn mình là một nhóm mà, giúp đỡ nhau cùng tiến!”

“Đúng thế, uầy, đằng sau còn có bài tập?” Hoa Quyển kinh ngạc.

“Ừ, mỗi kiến thức tớ đều thêm vào một bài tập đơn giản điển hình nhất, vậy là các cậu sẽ biết nội dung này đang nói về cái gì.”

Lâm Triều Tịch cũng không còn cách khác, trẻ con thuộc nhất là bài tập mà.

“Siêu đỉnh! Lão Lục mau tới đây, ăn chút gì đi, ngồi chỗ Bùi Chi này, đằng nào cậu ấy cũng chẳng cần học!” Hoa Quyển liến thoắng.

***

Bầu trời ngoài khung cửa ngả chàm, những cây thủy sinh vươn cao đung đưa trong gió. Ngọn đèn cô độc đứng bên hồ, nhưng phong cảnh bến nước có tĩnh mịch đến mấy cũng không yên tĩnh bằng không khí trong phòng đọc.

Rất mệt, cực kì mệt.

Vậy là bài kiểm tra của chiều ngày thứ hai đã kết thúc, học sinh chung một cảm xúc. Lúc nộp bài, rất nhiều người tay vẫn run.

Lâm Triều Tịch nộp bài cho Giới Nhiên.

Giới Nhiên chớp mắt nhìn cô: “Lại đứng đầu rồi hả?”

Câu nói đùa không giúp cô vui hơn bao nhiêu.

Lục Chí Hạo ngồi tại chỗ, rúc đầu vào khuỷu tay, im lặng. Trái lại với cậu, Hoa Quyển rung đùi ngậm bút, hai tay gối sau đầu

“Xin… xin lỗi, tại bài minh họa tớ chọn quá đơn giản.” Lâm Triều Tịch thấy tội lỗi vô cùng.

Cô bổ túc cho Hoa Quyển và Lục Chí Hạo cả chiều hôm nay, cùng họ làm những bài tập đơn giản nhất, tìm hiểu đằng sau những đề bài và con số rốt cuộc đại diện cho cái gì. Cô đã vứt bỏ quan điểm học sinh tiểu học không thể dạy nhau trước đó, bởi những nhóm khác cũng đều đang làm như vậy.

Cô giảng rất nhập tâm, một buổi chiều cứ thế trôi qua, đến khi cầm lấy đề thi, độ khó lại khác hoàn toàn những bài mẫu cô chọn, bản thân cô còn hai câu không chắc chắn, thậm chí có thể sai 100%.

Nhưng cô buồn nhất không phải cái này, mà là cô đã lãng phí cả một buổi chiều của Lục Chí Hạo và Hoa Quyển, làm chuyện tốn công vô ích.

“Không phải đâu, là do cơ bản của tớ quá kém.” Lục Chí Hạo ngẩng đầu, không khóc, nhưng dường như chỉ đang cố che dấu, “Đầu óc tớ chậm chạp, vốn dĩ không nghĩ ra nên giải thế nào.”

“Không phải vậy mà!” Lâm Triều Tịch vội vàng cắt ngang.

“Như cậu với Bùi Chi, các cậu đều biết làm, các cậu thông minh, còn tớ thì ngu dốt.” Lục Chí Hạo lấy bút gõ thật mạnh vào đầu.

Lâm Triều Tịch nhìn Bùi Chi, cô rất muốn nói người thực sự thông minh chỉ có cậu ấy, tớ chỉ là đọc sách nhiều hơn các cậu mấy năm và bố tuyệt vời mà thôi.

“Đủ rồi Lão Lục!” Hoa Quyển ghì  Lục Chí Hạo lại: “Cậu mà dốt thì tớ  là con lợn à?”

“Tớ không có ý đấy!” Lục Chí Hạo vội giải thích: “Chỉ là tớ thấy học kiểu này khó khăn quá, không hợp với tớ, tớ vẫn nên làm đề của tớ thì hơn, làm được bao nhiêu đỡ hơn bấy nhiêu.”

Hoa Quyển gật đầu, nhìn sang cô, nhàn nhã nói: “Tớ thì thấy Toán học chả thú vị đếch gì, học mãi chả vào, nói chung kiểu gì đến lúc bị đuổi, Lão Lục mà không trụ nổi thì cũng đi cùng tớ, cậu với Bùi Chi thành nhóm hai người!”



Đêm, nhà kí túc số 3.

Nếu tối qua phòng khách còn sôi nổi tiếng thảo luận, thì tối nay nơi này đã biến thành nấm mồ học tập.

Lâm Triều Tịch cũng không biết tả thế có đúng không, bởi rất có thể sau hai ngày nữa có khi còn căng thẳng hơn bây giờ nhiều, mà cô thì chẳng nghĩ ra từ nào phù hợp hơn.

Không ai nói chuyện, cả căn phòng chỉ có tiếng giở vở và tiếng bút viết sột soạt, như những con tằm nhấm nháp lá dâu.

Lục Chí Hạo ngồi với những tụi trẻ nhóm khác, chen chúc trên cái bàn nhỏ trong ra sức giải đề.

Bàn lego vốn nhộn nhịp, giờ chỉ còn Hoa Quyển là người duy nhất vô tư ngồi chơi. Những miếng nhựa sắc màu càng lúc càng cao, chỉa ra mấy nhánh kỳ dị, biến món đồ chơi thành hình con quái vật to đùng méo mó.

Dưới ánh đèn, gương mặt Hoa Quyển trông mong manh dễ vỡ, lọn tóc xoăn kiêu kì tớn lên.

Bùi Chi kể đêm qua cậu nhóc còn hùng hục học bài, thế mà làm xong hai bài kiểm tra đã chán ngấy Toán thế này rồi.

Lâm Triều Tịch lại gần, cầm theo quyển sổ ôn tập, trong đó là kiến thức thi của ngày thứ ba cô tranh thủ hệ thống lại trước khi phòng đọc đóng cửa.

Không đợi cô lên tiếng, Hoa Quyển đã xòe tay ra nhận lấy.

“Ơ?” Lâm Triều Tịch bất ngờ: “Cậu vẫn muốn học à?”

“Kiểu gì cũng phải học thuộc cái đã, thêm mấy chiêu cậu bảo, ngày mai ít nhất cũng ôm chắc 20 điểm!” Hoa Quyển cười.

Nhìn vào đôi mắt nâu nhạt ngây ngô, Lâm Triều Tịch bỗng thấy lưỡng lự, chần chừ không đưa cho cậu những thứ cô đã soạn sẵn.

Cô đang làm gì thế này?

Cứ như lấy danh dự của cả nhóm ra mà bắt ép tụi nhóc học thuộc những thứ chúng vốn chẳng hứng thú, rõ ràng việc học Toán không nên thế này.

Nhưng rốt cuộc nên là thế nào, Lâm Triều Tịch lại chẳng nói được.

***

Bùi Chi ngồi chơi cờ Khổng Minh trên cái ghế sofa quen thuộc, không học hành gì.

Đã mấy ngày trôi qua, có lẽ cậu cũng đã tìm ra cách giải để ô trung tâm chỉ còn lại một quân cờ, song vẫn chưa chịu dừng lại, vẫn tiếp tục mày mò.

Lâm Triều Tịch nhận ra khi ngồi học trong phòng đọc, Bùi Chi chỉ xem lướt qua nội dung mở rộng của cấp hai, rồi lại tiếp tục nghiên cứu cờ Khổng Minh. Thậm chí đôi lúc còn chạy đến tủ sách của học sinh lớp lớn để mượn sách Toán liên quan đến các môn cờ, nhưng không rõ những thứ mình muốn biết nằm ở đâu, thế là cậu luôn chọn những tựa sách siêu khó, thu hút sự chú ý của đám học sinh cấp ba.

Bây giờ là 9 giờ 40 phút tối, một lát nữa quản lí kí túc sẽ đuổi họ về phòng ngủ.

Nhìn mọi thứ trước mắt, Lâm Triều Tịch nắm thẻ điện thoại IC trong tay. Điện thoại công cộng của kí túc treo dưới đồng hồ trong phòng khách, nhưng căn phòng yên tĩnh đến độ dù cô nói thầm thì đám trẻ vẫn nghe rõ mồn một.

Tóm lại, không để tụi nhóc nghe thấy vẫn hơn.

Bên ngoài tối mịt, cô nghiến răng lao ra khỏi phòng, trong trí nhớ của cô, ở một chỗ cách đây khá xa có bốt điện thoại công cộng.
Bình Luận (0)
Comment