*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rầm!
Cảm giác va đập mạnh mẽ truyền đến, hai mắt Lâm Triều Tịch tối sầm, cô ngã lăn ra đất.
Lẽ ra cô nên ngất xỉu một lúc, bởi thực sự là quá nhục. Cô nghĩ mình xong đời cái chắc, chẳng qua định thử xem có thể xuyên về hay không, đây lại đâm đầu vào cửa, liệu người ta có tưởng cô dở hơi không nhỉ?
Lục Chí Hạo bị cướp cây bút chắc cũng sắp đuổi đến nơi, thôi cứ nằm đây giả ngất là thượng sách…
Cô nhắm mắt, diễn theo phản ứng bản năng của cơ thể, tay chân dang rộng giả vờ ngất xỉu. Tuy nhiên đời không như mơ, ý thức của cô không hề dập tắt.
Mặt đất thô ráp, tiếng gió ù ù bên tai, tiếng người, tiếng ô tô lăn bánh trên đường, tất cả đều được cảm nhận một cách rõ rệt.
Thậm chí cô nghe thấy tiếng hét hoảng loạn của một thiếu nữ nào đó, còn có người đang đẩy cô, đau đầu quá, đau đến mức này thực sự là đâm vào cửa ư?
Đợi chút!
Đầu cô như hiện lên một thanh tiến trình, Lâm Triều Tịch kéo lê nó, âm thanh tua ngược, tiếng còi xe xuất hiện, bánh xe lại lăn trên mặt đường.
Tiếng xe ô tô?
Trong phòng nghỉ của bệnh viện lấy lấy đâu ra tiếng xe ô tô?
Lâm Triều Tịch cố gắng mở mắt, nhưng dư âm cơn va đập vẫn khiến bắp thịt trên người cô cứng đờ, đến động tác đơn giản như mở mắt cũng không làm nổi, may thay, cô dần nghe được tiếng người xung quanh đang nói gì.
Có người đang hỏi: “Cậu có sao không Lâm Triều Tịch?”
“Mau ngồi dậy đi, không kịp bây giờ, Trịnh Thiên Minh đang đợi cậu đấy!”
“Mình không thể thua An Tiêu Tiêu được!”
Trịnh Thiên Minh là ai?
An Tiêu Tiêu, cái tên này nghe quen quen.
Quan trọng nhất là…
Lâm Triều Tịch chống tay, dồn hết sức lực ngồi dậy, đầu vẫn choáng váng, gân cốt đau nhức. Quan trọng nhất là, quả nhiên mỗi lần xuyên không đều phải trả giá bằng máu?
Nhưng lần trả giá này hơi đường đột, các biên kịch thế giới đang vội thu tiền lãi ư?
Lâm Triều Tịch đỡ đầu gối, tay ôm trán, tư duy vẫn còn lộn xộn. Cô ngồi trên vỉa hè đường cái, cách lớp đồng phục mỏng manh, mặt đất trên vỉa hè đi bộ nóng rẫy.
Cảm giác nóng rực khiến người ta tỉnh táo, cô miễn cưỡng mở mắt. Ban đầu thế giới trông mơ hồ như bị chiếc vỏ kẹo nhám bọc lại. Nhưng dần dần, tiếng còi ô tô trên đường vang lên, giống một bức ảnh đang tải với tốc độ chậm, thế giới mông lung dần lộ ra nguyên hình.
Đường phố, tòa nhà, biển hiệu tróc sơn của các cửa hàng, xe điện màu mè đi qua đi lại, còn cả khuôn mặt của thiếu nữ đang lù lù ngay trước mắt. Tất cả mọi thứ trở nên tươi sáng, rõ nét.
Ngọt ngào đến mức khiến người ta muốn hôn chụt một cái.
Lâm Triều Tịch thản nhiên kéo tay cô gái đang sốt vó lay người cô, sau đó hôn một cái rõ vang lên má đối phương.
Cảm giác mịn màng và đàn hồi của làn da thiếu nữ quá đỗi chân thực, đây không phải bệnh viện, cô thực sự đã trở về.
Cô chắc chắn!
“Áaa, cái đồ bi3n thái!” Cô bé nhảy bắn lên, còn lấy ống tay áo lau chỗ mặt bị cô hôn.
Lâm Triều Tịch mỉm cười vươn tay: “Tiểu Manh, đỡ tớ dậy đi mà.”
Kí ức được tải dần lên não không khác gì lần trước, cô như được khai sáng, nhanh chóng xác định thân phận của bạn nữ này.
——
Bao Tiểu Manh, học sinh lớp 9, trường cấp hai thành phố An Ninh, cô là bạn cùng lớp Lâm Triều Tịch, hiện tại là giờ nghỉ trưa, họ cùng nhau chạy ra ngoài mua trà sữa, vì Trịnh Thiên Minh…
Ặc, cái quỷ gì đây!
Đọc đến đoạn Trịnh Thiên Minh, Lâm Triều Tịch không thể tưởng tượng nổi. Cô muốn nằm vật ra nhắm tịt mắt khởi động lại ngay lập tức, thôi miên thân mình vẫn đang trong bệnh viện, Lục Chí Hạo sẽ nhanh chóng đuổi đến giúp cô kiểm tra não, cô chưa hề xuyên về cấp hai, cũng không điên rồ theo đuổi cái tên Trịnh Thiên Minh Sát Mã Đặc kia…
Nhưng quay về thực tế, Bao Tiểu Manh vẫn đang giục cô: “Mau ngồi dậy đi, đám An Tiêu Tiêu mua xong rồi kia kìa, để tụi nó chen lên trước, nhỡ mai Thiên Minh và An Tiêu Tiêu hẹn hò thì cậu phải làm sao?”
“Thì đi mà hẹn hò!” Lâm Triều Tịch buột miệng: “Bọn họ trai tài gái sắc trời sinh một cặp quá là xứng đôi!”
“Đừng có đùa, lúc đấy thì ngồi mà khóc!”
Tuy rất muốn nói khóc lóc cái con khỉ gió, đầu cô lướt qua hình ảnh mình ngồi khóc thút thít khiến cô không dám đối diện. Hình như cô thực sự từng khóc lóc thương tâm khi thấy Trịnh Thiên Minh trò chuyện với người khác?
Hơn nữa, theo như Bao Tiểu Manh tiết lộ, hiện tại cô không chỉ đơn thuần theo đuổi cái tên dị hợm Trịnh Mã Đặc kia, thậm chí còn tranh giành với người khác.
Giống mấy cốt truyện tình yêu tình báo Đài Loan đời đầu, Trịnh Thiên Minh kiêu ngạo chảnh chọe, coi việc trêu đùa nữ sinh làm thú vui, thích sai những bạn nữ thích mình làm nọ làm kia, lúc mua đồ ăn vặt, lúc lại chép bài tập…
Còn đám nữ sinh thì coi việc phục vụ cậu ta là vinh quang.
Mười phút trước khi vấp ngã, cô bước ra từ căng-tin trường học, đụng mặt bạn học Trịnh Thiên Minh, cậu ta bỡn cợt cô hai câu rồi kêu khát.
Tạm gọi là Lâm Triều Tịch nhỡ (cấp hai) lập tức chạy đi mua trà sữa cho cậu ta, nhưng Trịnh Thiên Minh được đằng chân lân đằng đầu, vừa xoa đầu khen cô đáng yêu, vừa gợi ý rằng những người anh em của cậu ta cũng đang khát…
Lâm Triều Tịch nhỡ ngây ngô vỗ ngực, tuyên bố bao cả đàn!
Lâm Triều Tịch nhỡ cho rằng lần này Trịnh Thiên Minh bảo cô mua trà sữa, còn khen cô đáng yêu, chắc chắn là có ý với cô rồi, bốn bỏ năm lên
(*), có khác nào đang yêu đương.
(*) Bốn bỏ năm lên: Phương pháp lấy giá trị gần đúng, làm tròn các chữ số sau một chữ số nhất định. Ví dụ: 3.43517, nếu nó có 3 chữ số thập phân thì sẽ là 3,435; nếu nó nhận hai chữ số thập phân thì là 3,44 (ý Lâm Triều Tịch là làm tròn mấy suy nghĩ tự luyến của cô với nhau sẽ ra kết quả là hai đứa nó đang yêu đương).Cốt truyện đi đến bước đường này khiến người ta vô cùng tuyệt vọng, nhưng điều tuyệt vọng hơn còn đang đợi phía sau.
Đoạn đối thoại giữa cô và Trịnh Thiên Minh trước cửa căng-tin bị An Tiêu Tiêu nghe được, An Tiêu Tiêu là bạn cùng lớp với cô, cũng rất thích Trịnh Thiên Minh, cậu ta chen ngang vào nói mình cũng có thể đi mua trà sữa cho Trịnh Thiên Minh.
Chứng kiến hai cô nữ sinh vồn vã, những người anh em của Trịnh Thiên Minh rú lên.
Trịnh Thiên Minh làm bộ bất đắc dĩ, vừa tỏ vẻ không làm gì được các anh em, vừa đạo diễn cái quy tắc tranh giành nhàm chán: Ai mang trà sữa về trước, cuối tuần cậu ta sẽ cân nhắc việc đi chơi vườn bách thú với người ấy~
Vườn bách thú thì có cách đếch gì?!
Lâm Triều Tịch thực sự muốn túm cổ phiên bản nhỡ của chính mình hỏi sao cô không tập trung học hành, đầu óc chứa cái gì không biết?
Đồng thời, nhờ phúc Bao Tiểu Manh nhắc đi nhắc lại nhiều lần, cuối cùng cô cũng nhớ ra An Tiêu Tiêu là ai, đó là người đã sỉ nhục cô trước mặt Bùi Chi chỉ vì cô là thành viên hội sinh viên trường Đại học Bách Thảo.
Nếu không cùng họ cùng tên, vậy thì quả là trái đất hình tròn…
Lâm Triều Tịch diễn đạt lung tung, Bao Tiểu Manh lôi qua lôi lại khiến cô chao đảo: “Lâm Triều Tịch cậu có đứng dậy được không, tớ thấy An Tiêu Tiêu mua rồi kia kìa!”
“Được được được, cậu yên tâm.” Lâm Triều Tịch cười trấn an bạn học Bao Tiểu Manh, cô giơ túi trà sữa trong tay, chuẩn bị đứng dậy. Nhưng lúc cô nhấc cái túi lên, trà sữa màu nâu nhỏ giọt tong tong…
“Ngã vỡ mất cốc rồi à?” Bao Tiểu Manh chỉ chiếc túi, hô lên trong lo lắng.
“Thôi không sao, để tớ xem.” Lâm Triều Tịch mở túi bóng, hai cốc trà sữa đã rơi vỡ hết cách cứu vãn, nhưng vẫn còn hai cốc nguyên vẹn.
Thế là cô nhấc luôn hai cốc còn nguyên đó ra, đặt vào tay Bao Tiểu Manh một cốc, cô dùng một tay bóc vỏ ống hút cắm sẵn cho cô bạn, sau đó mời uống.
Cốc của cô cũng lặp lại thao tác y vậy. Tiện tay ném luôn hai cốc vỡ vào thùng rác, vừa đi vừa hút trà sữa vị matcha gấp đôi thạch dừa và pudding, uống hơi ghê…
“Cậu sao thế Lâm Triều Tịch?” Bao Tiểu Manh cầm cốc trà sữa đứng chôn chân tại chỗ hét lên sau lưng cô.
“Tớ cũng chả biết mình bị làm sao.” Lâm Triều Tịch cắn ống hút, vẫy tay ra sau: “Vậy nên để tớ nghĩ lại chút đã.”(*) “Sát mã đặc” hay “smart” là cái style này nè :))