Lâm Triều Tịch hỏi xong lại thấy mình hơi ngốc nghếch.
Bùi Chi cơ mà, hẳn là cậu nhớ được. Nhưng mà…
“Không hiểu luật chơi bóng rổ.”
Bùi Chi nhìn cô, kịp thời giải tỏa nghi vấn.
Đây cũng là suy nghĩ của Lâm Triều Tịch, bạn học Bùi Chi sẽ luôn dũng cảm ra mặt, nếu chưa đứng dậy ngay thì chắc chắn là có nguyên nhân khác.
“À à à.” Lâm Triều Tịch hỏi: “Thế làm sao bây giờ, cậu không hiểu chỗ nào, để tớ nói cho?”
“Thực ra cũng không tính là phức tạp.” Bùi Chi đứng dậy, cậu rút thứ gì đó trong túi ra đặt vào tay cô, sau đó dặn: “Tớ đi một lát.”
Lâm Triều Tịch ngẩn người, cúi đầu nhìn, đáp: “Ừ.”
Bùi Chi đi xuống khán đài.
Lục Chí Hạo nghe chẳng hiểu gì: “Thế nào gọi là không tính là phức tạp?”
“Phỏng đoán luật thi đấu bóng rổ, xác nhận tỉ số xuất hiện nhầm lẫn từ lúc nào, không tính là phức tạp.
Lục Chí Hạo:???
“Đối với cậu ấy thì thực sự không khó mà.”
——
Khu vực trong sân xảy ra tranh chấp, thầy cô giáo hiển nhiên cũng thấy Trịnh Thiên Minh phiền phức: “Thế các cậu muốn thế nào, thầy Lục cũng không nhớ, lật sai vốn chỉ là suy đoán của các cậu, bây giờ nhường một điểm cũng không chịu, muốn nháo loạn đến khi nào?”
“Tôi không nháo loạn.”
“Vậy muốn thầy giáo xin lỗi cậu hả?”
“Tôi!” Trịnh Mã Đặc.
Trần Sở nói: “Bạn học Trịnh hãy nhận lấy đi, coi như bọn tôi thua một điểm.”
“Cậu quá là đạo đức giả!” Trịnh Mã Đặc rống lên.
Nghe cậu ta nói vậy, sắc mặt Trần Sở cực kì khó coi.
“Thầy trọng tài, thành viên lớp 9-13 hung hăng càn quấy.” Trần Sở cố gắng kiềm chế quay đầu nhìn trọng tài.
“Trọng tài, bọn họ cứ nằng nặc đòi điểm này của bọn em, đòi được rồi còn muốn gì không biết!” Đội trưởng đã lên tiếng thì những đội viên khác cũng không thể nhẫn nhịn.
“Khinh người quá đáng!”
Áo thi đấu màu vàng và xanh lam lại chuẩn bị va chạm nhau, vừa vận động xong nên thể lực đang dồi dào. Trong mớ hỗn loạn, Trịnh Thiên Minh mạnh mẽ đá một cước nhưng không động thủ, cận cảm nhận được có người đến cạnh giữ mình lại.
Giữa đám người nhốn nháo loạn lạc, cậu ta liếc nhìn, phát hiện ra học sinh chuyển trường không biết đã đến bên cạnh từ khi nào!
Cậu và đối phương đứng trước những thành viên phe mình, chặn những người đằng sau lại, ánh mắt Trịnh Thiên Minh tóe lửa, nhưng bị học sinh chuyển trường giữ chặt nên không thể động đậy. Đệch mợ, thế này mà cũng đòi đánh nhau!
Nhưng vì sao cậu không thể động đậy nhỉ!
Nắng chiếu chói chang, nền đất xi măng như đang bốc khói, thực ra cũng chỉ là vài giây, nhưng kẹt giữa đám xô đẩy, Trịnh Thiên Minh cảm thấy trời đất quay cuồng, mọi cảnh tượng đều trở thành động tác tua chậm. Cậu trơ mắt nhìn trọng tài lôi còi ra, ngậm vào miệng, dồn sức lực thổi toe toe.
Tiếng còi chát chúa vang lên, học sinh xung quan theo phản xạ bịt tai lại.
Sắc mặt trọng tài tái xanh, ông vung tay: “Dừng tay, dừng tay! Còn đánh nhau thì cùng bị trừ điểm!”
Các thành viên được khuyên can, đôi bên ngừng tay.
Trịnh Thiên Minh vẫn không kìm được cơn giận, cậu ta căm phẫn trừng mắt với Trần Sở, tay nắm thành quyền. Dây đàn trong bộ óc cậu ta kéo căng đét, một giây trước khi nó đứt phựt, có người vỗ vai cậu một cái.
Quay đầu nhìn, một đôi mắt bình tĩnh và tỉnh táo, giọng cậu học sinh chuyển trường ôn hòa: “Đừng kích động, cứ giao cho tôi.”
Nghĩ đến một màn ban nãy, Trịnh Thiên Minh vô thức muốn chửi bới, dưới ánh nắng, mặt Bùi Chi hơi hờ hững, trông càng lộ vẻ bình tĩnh. Thật kì lạ, không chỉ cậu ta mà những thành viên khác trong đội đứng đằng sau cũng đều nhịn xuống.
Nhìn cậu học sinh chuyển trường, cậu vô cùng khó chịu: “Cậu làm gì đấy?”
“Đến giúp cậu trả lời câu hỏi.”
Trịnh Thiên Minh: …
Trần Sở mất kiên nhẫn: “Có thể ngừng dây dưa về vấn đề này không, tranh một cái điểm cỏn con quá vô nghĩa.”
“Có ý nghĩa phết đấy.”
Giọng nói trong trẻo điềm đạm của Bùi Chi vang lên, không quá vang dội nhưng kì lạ là có thể chèn ép sân bóng náo loạn, bao gồm cả giáo viên, hầu hết mọi người đều yên lặng mấy giây.
“Em là ai?” Thầy giáo trọng tài thả chiếc còi xuống, ông đứng trên cao nhìn Bùi Chi.
“Muốn can thiệp phải chăng cũng đòi hỏi lí do chính đáng?” Bùi Chi quay đầu nhìn bọn họ, hỏi: “Tôi có thể nói tôi là huấn luyện viên không?”
Trịnh Thiên Minh đờ đẫn, cái tên này lộ liễu quá đi mất.
“Có thể.” Nhưng miệng vẫn trả lời như vậy.
“Em là huấn luyện viên tạm thời của đội bóng rổ lớp 9-13.” Bùi Chi còn nghiêm túc nhìn thầy giáo trọng tài, cậu khom người đáp.
Trọng tài chưa từng gặp học sinh nào dám không để mình vào mắt như vậy, ông hơi bực tức coi khinh, nhưng phần nhiều là khó có thể tưởng tượng: “Thi đấu cho đàng hoàng, đừng có càn quấy, tôi phải báo cáo với nhà trường để xử phạt cái đã.”
“Kể cả là xử phạt thì cũng cần có lí do.” Bùi Chi bình tĩnh, tiếp tục thương lượng.
“Quấy nhiễu cuộc thi, đánh nhau ẩu đả, làm mất trật tự đấu trường, còn cần lí do gì nữa?”
Bùi Chi nói: “Lớp em là phe chịu đòn, vậy cũng gọi là đánh nhau ư?”
Nói đến đây, cậu nhìn một góc nào đó trong sân, Trịnh Thiên Minh phát hiện ra Lâm Triều Tịch không biết đã đứng bên sân từ khi nào, nhận được tín hiệu, cô chạy vù tới.
Làn váy tung bay, mái tóc đen rối bời trong gió.
Nhưng sau khi chạy đến trước mặt họ, cô phanh lại, giơ điện thoại ra, cũng rất rắn rỏi bảo thầy giáo trọng tài: “Rõ ràng là lớp 9-1 đánh bọn em, bọn em còn không hề đánh trả!”
“Ai cho phép các cậu mang điện thoại!”
Lâm Triều Tịch giơ cao điện thoại, cơ bản chẳng buồn đề ý mấy câu bắt bớ, cơ giơ cao máy, ấn nút phát.
Tuy độ phân giải không cao, nhưng có thể nhìn rõ thành viên đội lớp 9-13 bị “huấn luyện viên” gắt gao giữ lại, còn thành viên lớp 9-1 thì xông lên đánh đấm. Thậm chí vị lớp trưởng luôn khiêm tốn lễ độ, trước sau như một là Trần Sở cũng âm thầm thò chân đạp Trịnh Thiên Minh trong lúc hỗn loạn, mắt cậu ta trợn lên dữ tợn, hoàn toàn khác biệt với hình tượng trước sau như một.
Phát xong đoạn video, nền đất xi măng yên tĩnh một mảng.
“Bọn em bị đánh, lại còn bị xử phạt, thầy có chắc không ạ?” Cô gái thu điện thoại về, lưng thẳng tắp, không chút dè chừng đặt câu hỏi.
“Vãi! Chưởng!”
“Thầy ơi như vậy quá bất công!”
“Chúng ta đi cáo trạng với hiệu trưởng!”
Phía khán đài lớp 9-13 kịp thời lên tiếng ủng hộ.
Chứng cứ rành rành khiến thầy trọng tài không nói nên lời. Ông hít thở sâu, bình ổn lại nhịp thở, sau đó lạnh lùng nhìn nam nữ sinh trước mặt: “Đúng là chỉ có học sinh lớp 9-1 ra tay, nhưng các em muốn thế nào?”
“Bọn em chỉ muốn đường đường chính chính so tài, chiến thắng một cách đường đường chính chính.” Lâm Triều Tịch nói.
Dưới ánh mặt trời, ánh mắt nữ sinh cố chấp một cách nghiêm túc, giọng nói mát lạnh êm tai, khoảnh khắc đó, Trịnh Thiên Minh cảm thấy mình như bị tình yêu quật rồi.
“Đúng thế! Đường đường chính chính!”
“Cạnh tranh công bằng!”
Các vận động viên lớp họ hô lên.
Trịnh Thiên Minh tặng Lâm Triều Tịch tràng pháo tay bồm bộp, bạn gái cậu đáng yêu quá đi mất.
Trần Sở: “Bọn tôi cũng muốn so tài, 1 điểm đó coi như tặng không các cậu rồi, chúng ta tiếp tục được không?”
Bùi Chi: “Không phải ‘coi như’, thầy giáo thực sự đã tính sai điểm.”
Thành viên đội lớp 9-1 phiền phát bực: “Mồm năm miệng mười kêu lật sai lật sai, các cậu biết lật sai từ đoạn nào không, có chứng cứ không, chỉ giỏi già mồm?”
Bùi Chi đáp: “Sau tỉ sổ 42:42, số 8 lớp tôi đã ném vào khung thành 3 điểm và ghi một quả phạt đền, tỉ số trở thành 42:46.” Bùi Chi ngừng mấy giây: “Nhưng sau đó là 44:48, lớp 1 được một điểm phạt, quả ném phạt đó đáng lẽ là 1 điểm, nhưng không biết là thầy giáo không cẩn thận giở sai, hay lúc đó gió thổi bay mất, thầy giáo tiếp tục sai sót, tỉ số trở thành 46:48. Lúc đó trên sân hơi hỗn loạn, mọi người chỉ tập trung vào sân bóng nên không ai phát hiện ra tỉ số có vấn đề.”
Sân bóng tĩnh lặng một hồi, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, nhất là Trịnh Thiên Minh.
Cậu ta nghĩ đến cuộc hỏi đáp của mình và học sinh chuyển trường ban nãy.
——
Cậu làm gì đấy?——
Đến giúp cậu trả lời câu hỏi.Trịnh Thiên Minh há mồm trợn mắt, cậu ta thực sự đến để trả lời thắc mắc.
Quả nhiên là dân làm bộ làm tịch chuyên nghiệp, lừa phỉnh cũng dám, sao tôi không nghĩ đến nhỉ!
“Đợi chút.” Trần Sở nhìn Bùi Chi, mặt lộ vẻ suy tư: “Cậu nói ra điểm sai sót, tôi lại nhớ là nó không sai, ban nãy xảy ra tranh chấp tôi rất xin lỗi, nhưng bịa đặt thật sự không hay.”
Da mặt Trần Sở dày thật, không biết xấu hổ vì bị vạch trần, còn ra cái điệu bộ nho nhã lễ độ.
“Bịa đặt?” Bùi Chi nhét tay vào túi áo hoodie, hơi xoay người nhìn Trần Sở.
“Để tôi nhớ lại chút, chỗ cậu bảo xuất hiện sai sót, quả thực là không hề sai.”
“Vậy thì cậu nhớ nhầm rồi.” Bùi Chi nói.
“Tôi không nhầm được đâu, trí nhớ của tôi rất tốt, vậy nên là cậu đang bịa đặt.”
Nghe lớp trưởng mình khẳng định vậy, các thành viên lớp 9-1 lại bị đẩy lên cao trào.
“Mẹ kiếp, tên lừa bịp!”
“Lớp 13 chúng nó mặt dày thế, rủ nhau đến ăn vạ à?”
“Lớp trưởng bọn tôi thành tích siêu đỉnh, nhớ nhầm á, các cậu đánh không lại bọn tôi nên nghĩ ra chiêu này à?”
“Thật sao?” Bùi Chi ngẩn ra, cậu hơi bất ngờ, nói: “Thật ra trí nhớ tôi cũng tàm tạm.”
Nghe vậy, Trần Sở nhìn cậu, khinh miệt cười cợt.
Lâm Triều Tịch vẫn đứng cạnh cậu nãy giờ, cô khó tin nhìn Bùi Chi.
Trò đùa này của nam thần có hơi…
“Nếu mọi người đều nghi ngờ, vậy chúng ta điểm lại trận đấu một chút, cộng tổng số điểm lại để xem đoạn nào xuất hiện sai sót, chuyện tôi bịa đặt hay không sẽ rõ ngay.” Bùi Chi nói.
Trần Sở: “Đối với lớp tôi, trận bóng này chỉ mang tính giải trí, không có tỉ số chính quy, điểm lại sao được.”
Bùi Chi vào thẳng vấn đề: “Cú vào rổ đầu tiên là của lớp 1, tuyển thủ số 8, là quả 2 điểm, tỉ số 2:0.”
Bùi Chi hơi ngừng lại nhìn Trần Sở, ý cậu là, tiếp theo đến lượt cậu.
Trần Sở dù sao cũng chỉ là học sinh lớp 9, có giả vở giả vịt đến mức nào, đối mặt với dao thật súng thật, trong chớp mắt liên trở nên bối rối.
“Làm gì đấy, thi đấu chỉ kéo dài trong hai tiết thôi, tính đến bao giờ mới xong?”
“Trí nhớ cậu tốt, hẳn là có thể thôi.” Bùi Chi nghiêm túc như vậy, sao có thể bị chút mánh khóe này nhiễu loạn: “Quả ghi điểm thứ hai cậu còn nhớ không?”
Trần Sở: …
Không một ai nói gì, Bùi Chi nhìn các thành viên khác xung quanh: “Vậy để tôi nhắc lại, nếu tôi nói sai, người ghi điểm không phải bạn, xin hãy kịp thời nhắc nhở tôi.”
“Lớp 13, số 15, 3 điểm, tỉ số 2:3; lớp 13, số 15, tỉ số 5:2; lớp 1, số 21, tỉ số 5:4…”
Ban đầu sân đấu còn có tiếng xôn xao nhỏ lẻ, nhưng rất nhanh, đám học sinh không kìm được tự nhẩm lại xem có thực sự là phe mình dẫn bóng hay không, tuy có người “A” lên bảo dừng, nhưng bị thành viên đội mình nhắc nhở, lại nhận ra đúng là vậy, bèn nói: “Cậu nói tiếp, cậu nói tiếp!”.
“Lớp 13, số 8, pha bóng 3 điểm, phạt đền 1 điểm, tỉ số 42:46…”
Cuối cùng Bùi Chi cũng nói đến đoạn xảy ra vấn đề, sắc mặt Trần Sở đã đen như đít nồi, thậm chí ánh mắt các thành viên lớp 9-1 nhìn cậu ta cũng phảng phất sự không tín nhiệm.
Bùi Chi: “Tiếp đó đôi bên mỗi người ghi hai quả, người ghi bàn là số 11 và 21, tỉ số 44:48. Sau đó là quả phạt đền, chỉ trúng một quả, vậy nên tỉ số lúc đó có lẽ là…”
“Đủ rồi!” Trần Sở hét lên một tiếng cực kì thất thố, thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi. Xung quanh bất kể là học sinh hay giáo viên, ai nấy đều nhíu chặt lông mày nhìn cậu ta với ánh mắt ngờ vực, không một ai nghi ngờ lời nói của Bùi Chi.
Đứng trước một bộ não với sức ghi nhớ chính xác tuyệt đối, tất cả những lời bao biện đều mất tác dụng.
Trần Sở nghiến răng, như thể đã hạ quyết tâm, cậu ta ngẩng đầu nói từng câu từng chữ: “Là tại tôi… nhớ sai rồi.”
“Vậy thì tốt, tôi còn sợ là mình tính sai.” Bùi Chi nói với giọng ôn hòa.
Trần Sở ngẩng lên nhìn Bùi Chi hằm hằm.
Tuy nghe rất giống giễu cợt, nhưng chỉ Lâm Triều Tịch mới biết, thực ra Bùi Chi không hề cố ý, vì cậu thực sự không hiểu quy tắc thi đấu bóng rổ nên mới không chắc chắn, bởi vậy mà buộc phải điểm lại từng bàn.
Nhưng câu này nói ra nghe giống như đang làm bộ làm tịch, cô sợ bạn học Trần Sở thẹn đến tự sát nên quyết định ngậm miệng.
——
Tỉ số được khôi phục, trận đấu tiếp tục.
Tuy cuộc tranh luận trên sân bóng trông có vẻ phức tạp, nhưng thực tế sau khi Bùi Chi rời khỏi sân, chỉnh đốn lại trật tự từ đầu đến đuôi, quả thực không tốn đến năm phút. Nhưng khán giả đã không còn quá hứng thú với trận đấu nữa, rất nhiều người liếc nhìn Bùi Chi, họ rỉ tai thì thầm, nhỏ giọng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lâm Triều Tịch và Bùi Chi về lại vị trí cũ, cô trả điện thoại cho cậu, ánh mắt dòm ngó xung quanh quá sôi nổi.
Lâm Triều Tịch: “Cậu có muốn bỏ mũ áo hoodie xuống không?”
Nam sinh gật đầu, làm theo.
Lục Chí Hạo nuốt nước bọt, cậu nhìn bọn họ: “Hai cậu… có phải… phối hợp hoàn hảo quá rồi đi?”
Bùi Chi: “Cũng được, kém hơn trước một chút.”
Lâm Triều Tịch: Cậu có gì không hài lòng sao…