Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 98

Trường cấp hai Thực nghiệm thành phố An Ninh, văn phòng giáo viên khối 9.

Danh sách thí sinh dự thi giải Toán học đã thống kê xong, các giáo viên vừa hết tiết quay về thu dọn một chút rồi cũng đi nhà ăn hết, cho nên hiện tại có rất ít giáo viên ở trong văn phòng.

Ánh nắng lọt qua ô cửa sổ, tưới một dòng bụi sáng vào văn phòng, bình lặng yên tĩnh.

Một chồng vở bài tập cao ngất đặt trên cái bàn cạnh cửa ra vào, Văn Toán đủ cả, cứ như là biển bài tập. Hầu hết những bài tập đã chấm xong sẽ được các thầy cô để ra đó, bởi vì bàn làm việc bày không xuể nhiều thứ đến bậy, để ngoài cửa cũng tiện cho đại diện lớp xuống lấy hơn.

Gió thổi qua, trang giấy rào rào lật giở, che khuất hai cậu con trai lấp ló ngoài cửa, cũng át luôn cả cuộc trò chuyện dông dài của bọn họ.

“Lão Vương, bọn mình phải vào thật à?”

“Có gì đâu mà không vào?”

“Bọn mình đi lên khu lớp 9 hỏi thăm Quyển Quyển học lớp nào là được mà, sao cứ nhất quyết phải đi ăn trộm danh sách lớp?”

“Ông nói cũng đúng, thế để tôi kiếm lí do khác”

“Ông kiếm đi.”

“Bởi vì Lão Hổ với Sư Tử mua pháo xong xuôi rồi, nếu bọn mình không đi ăn trộm danh sách, thì bọn họ không được đốt pháo để dương đông kích tây cứu mình, mà nếu không cứu bọn mình thì mua pháo lại thành phí phạm à?”

“Hình như đúng thế thật!” Cuối cùng nhóc đầu trọc cũng giác ngộ.

“Thế có đi không?”

“Đi!”

——

Lúc gọi Bao Tiểu Manh lại, Lâm Triều Tịch đã quên sạch những lời định nói. Nhưng khi cô lao ra khỏi lớp. vỗ lên vai cô bạn, nhìn thấy ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng của cô ấy, những bối rối linh tinh vừa rồi đã tiêu tan hết. 

“Sao chẳng đợi tớ đi ăn cơm cùng thế nhở?” Lâm Triều Tịch làm bộ hờn giận mà nói.

“Hả…” Bao Tiểu Manh hơi bối rối: “Tớ tưởng cậu định… định đi ăn cơm với Bùi Chi.”

Theo tầm mắt của Bao Tiểu Manh, Lâm Triều Tịch quay đầu lại.

Bùi Chi vẫn đang ngồi trong lớp, tay cầm bút, hơi cúi đầu, nhìn từ góc độ ấy không thấy rõ được vẻ mặt cậu, nhưng vẫn cảm nhận rõ sự trầm tĩnh mà vẫn ấm áp.

Lâm Triều Tịch rất biết ơn Bùi Chi.

“Hôm nay ớ muốn đi ăn cơm với cậu.” Cô quay đầu lại, nói thẳng với Bao Tiểu Manh.

Bao Tiểu Manh đỏ mặt, hơi luống cuống không biết nói gì, chỉ biết chủ động khoác lấy tay cô: “Thế… thế mình đi cùng đi.”

——

Văn phòng giáo viên khối 9.

Hai nam sinh muốn làm “người tốt việc tốt” đang rón rén lẻn vào, bọn họ lật xem đồ đạc trên bàn giáo viên một lượt, lại lao về phía bàn giáo viên tổ Toán theo bản năng.

Trên bàn làm việc có một đống bài thi, bọn họ mở ra xem, phát hiện trên đầu mục ghi: “Bài thi chọn giải Toán quốc gia Trường trung học cơ sở Thực nghiệm thành phố An Ninh (tập 1)”.

Cả hai sáng bừng mắt, nhanh chóng xem hết chồng bài từ đầu đến cuối.

Lão Vương búi tóc hỏi nhóc đầu trọc: “Đề thi lần này của bọn họ khó lắm hả, ông nghĩ ông làm được mấy điểm hả A Quang?”

“100 điểm.”

“Sao ông vênh thế?” Lão Vương giật mình.

“Vì tôi thông minh.”

“Cũng đúng.”

Lão Vương mở từng xấp bài theo thứ tự, phát hiện là được xếp theo lớp, từ lớp 9-1 đến lớp 9-13.

“Mau tìm xem Quyển Quyển với Lão Lục được mấy điểm.” Lão Vương hào hứng nói.

“Đảm bảo không cao bằng mình, có gì đâu mà xem?” A Quang khinh thường.

“Ông ngốc hả, bọn mình mà tìm được bài thi của bọn họ thì lại chẳng biết ngay bọn họ học lớp nào?”

“Tôi không ngốc nhá!” A Quang đang mở xấp bài thi cuối cùng của lớp 9-13, tức giận nói: “Cái lớp 9-13 này mới là đồ ngốc này, đến câu này mà cũng không biết làm!”

——

Bao Tiểu Manh, Lâm Triều Tịch và một cô bạn cùng lớp khác đi ra khỏi khu phòng học, nắng mùa thu bao trùm, lá cây đã dần chuyển sang màu vàng nhưng đa số vẫn còn xanh um, bầu trời xanh cao vời vợi.

Lâm Triều Tịch thoải mái đứng trong khung cảnh ấy, trông lại càng tươi vui xinh đẹp.

Bao Tiểu Manh nhìn Lâm Triều Tịch như vậy, thấy hơi xa lạ. Dường như lại bí chuyện, sợ Lâm Triều Tịch vẫn còn giận, thế là cô giải thích: “Thực ra không phải tớ không đợi cậu.  Dạo này cậu học hành rất nghiêm túc, tớ cũng không biết phải nói chuyện với cậu thế nào.”

Lâm Triều Tịch nhìn cô, cũng không biết phải trả lời sao: “Cũng… cũng tàm tạm.”

“Cậu thực sự muốn thi vào lớp Trọng Minh à?”

Lâm Triều Tịch gật đầu.

“Nhưng nếu cậu thi đậu rồi, sau này mình không còn ăn cơm cùng nhau được nữa phải không?”

“Vẫn cùng ăn cơm được mà.”

Tuy Lâm Triều Tịch nói rất dịu dàng, nhưng Bao Tiểu Manh nghĩ ngay cả bây giờ các cô đã chẳng mấy khi đi cùng nhau, sau này chuyển lớp rồi, thậm chí còn chẳng làm bạn được nữa, sao còn có thể ăn cơm với nhau được đây?

Lúc ấy, cô bạn đi cùng cũng lên tiếng: “Ừ đấy ừ đấy, dạo này Lâm Triều Tịch đỉnh ghê, lúc bạn Bùi Chi tính điểm xì dách đẹp trai chết đi được, các cậu quen nhau từ trước à?”

Rõ ràng Lâm Triều Tịch đã khựng lại một thoáng, thế rồi mới nói: “Bọn tớ từng đi trại hè với nhau hồi tiểu học?”

“Được sống ở trại hè luôn phải không, hâm mộ quá đi.”

“Không phải sống cùng nhau đâu.” Lâm Triều Tịch vội vàng giải thích.

Trung tâm của cô bạn ấy hoàn toàn dồn hết vào Bùi Chi, nhưng Bao Tiểu Manh lại nhớ đến vài mẩu chuyện Lâm Triều Tịch từng kể cho mình.

Cô hỏi: “Trại hè gì thế.”

“Ừm… một trại hè thi đấu.”

Nghe đến đó, cuối cùng Bao Tiểu Manh cũng hiểu ra: “Là lần cậu giành được huy chương vàng Olympic Toán đấy à?”

“Ừ.”

Dù Lâm Triều Tịch không mấy khi nhắc đến, chỉ thi thoảng đề cập đến cuộc thi năm đó thôi, thế nhưng thần thái của cô luôn tự tin kiêu hãnh, khác một trời một vực lúc nói về Trịnh Thiên Minh, đó mới là niềm vui thực sự.

Mọi thứ đều có nguyên nhân, thì ra người bạn cũ đã về, cô ấy muốn nỗ lực học tập cùng bạn cũ.

Cuối cùng Bao Tiểu Manh cũng hiểu ra.

Nữ sinh đi cùng cô vẫn nói chuyện với Lâm Triều Tịch về Bùi Chi.

Lúc thì hâm mộ bọn họ quen nhau sớm, lúc thì nói nếu Lâm Triều Tịch thực sự qua được kì thi chọn thì đảm bảo sau này sẽ không còn là người chung đường với bọn họ nữa.

Nhưng Bao Tiểu Manh biết, Lâm Triều Tịch thực sự thông minh, còn cô thực sự ngu ngốc. Từ xưa đến nay, người thông minh và người ngốc chưa bao giờ chung đường.

Cô hít sâu một hơi, trông mong nhìn Lâm Triều Tịch: “Tớ cảm thấy… chắc chắn Triều Tịch sẽ thi đỗ, hôm nay tụi mình đi quán cơm gà bác Trương ăn mừng được không?”

“Nhưng đi đến đó hơi lâu.” Lâm Triều Tịch dừng bước, hơi bối rối nhìn cô, cũng giống như lần họ tạm biệt nhau ở ngã tư, Lâm Triều Tịch nói: “Tớ phải học Lí…”

“Chỉ một lần này thôi, sau này bọn mình chẳng còn cơ hội ăn cơm cùng nhau nữa rồi, không được sao?” Bao Tiểu Manh nài nỉ hỏi.

“Đợi thi xong mình đi ăn trưa với nhau, được không?” Rõ ràng Lâm Triều Tịch đã trải qua một lượt cân nhắc, dè dặt hỏi lại cô.

Nhìn Lâm Triều Tịch như vậy, Bao Tiểu Manh buồn bã, cũng rất vui mừng, rất hâm mộ.

Xung quanh các cô là những tiếng bàn luận vui vẻ về giờ cơm trưa, không một ai nhắc đến bài vở, vậy mà Lâm Triều Tịch vẫn hạ quyết tâm từ chối cô được, thực sự kiên định quá mà.

Cố nén nước mắt sắp trào ra, Bao Tiểu Manh lảng đi: “Thôi vậy, đằng nào sau này cậu cũng phải về lớp Trọng Minh, không làm bạn với đám bọn tớ nữa, cứ về học bài của cậu đi!”

Cô ném lại những lời này, kéo tay cô bạn bên cạnh quay đi, cật lực bỏ lại tiếng Lâm Triều Tịch nôn nóng gọi phía sau, chạy thật nhanh về phía cổng trường.

Đừng gọi tớ nữa, tớ biết cậu không muốn đến quán xa ăn cơm. Đám người lớp bọn tớ là thế, không thích học hành, lãng phí thời gian, cậu không nên ở lại đây để mà bị bọn tớ làm ảnh hưởng.

Bầu trời mùa thu cao rộng là thế, Bao Tiểu Manh ngẩng đầu, cuối cùng vẫn không nhịn được, bật khóc.

Nhưng mà… quán hoành thánh cậu đi ăn cùng bọn họ cũng rất xa cơ mà.

——

Văn phòng giáo viên.

Lão Vương giơ một tập bảng biểu lên, chính là danh sách lớp bọn họ đang tìm. Đằng sau mỗi họ tên và lớp học chính là điểm số bài thi chọn đội tuyển giải Toán toàn quốc của mỗi người.

Cậu ta xem từ đầu đến cuối, bỗng dừng lại.

“Sao vậy Lão Vương?”

“Ông vẫn tồ lắm A Quang ạ, lớp 9-13 không hề kém, người xếp thứ nhất lần thi này của bọn họ học lớp 9-13, cả người xếp thứ năm nữa, ông nhìn đi!”

A Quang liếc qua rồi nói: “Ai bảo không kém, điểm trung bình thấp nhất, còn có người được mỗi 3 điểm, đây này… Bao Tiểu Manh, khoanh bừa thì cũng phải hơn 3 điểm chứ?”

“Quan tâm mấy cái đấy làm gì, điểm trung bình thấp nhất, nhưng bài làm điểm cao nhất lại ở lớp bọn họ, chứng tỏ gì nào?”

A Quang bị hỏi ngược, miễn cưỡng trả lời: “Chứng tỏ trường của Quyển Quyển đúng là đồ bỏ đi, học sinh lớp kém nhất cũng lên được top 1.”

“Mãi ông mới nói đúng được một câu.” Người bạn Lão Vương búng tay, vui mừng xoa cái đầu trọc trước mặt: “Bây giờ bọn mình làm gì tiếp?”

“Đi lớp 9-1 tìm Quyển Quyển với Lão Lục, dè bỉu bọn họ thua cả lớp kém nhất!”

“Sai rồi, bây giờ bọn mình phải đến lớp 9-13.”

“Vì sao?”

“Vì tôn chỉ của bọn mình là…”

“Giúp người là vinh quang!:”

“Khồng, là ‘gặp mặt’ bọn họ.”

“Ông lại đổi!”

“Tôi thích đổi!”

Bạn học búi tóc và bạn học đầu trọc cầm danh sách, vừa cãi cọ vừa hào hứng chạy ra khỏi văn phòng, bắt đầu tìm xem lớp 9-13 rốt cuộc ở đâu.

——

Lâm Triều Tịch bị bỏ lại giữa bãi đất trống, bụng kêu òng ọc một tiếng, cô quay lại quầy quà vặt trong trường mua hai cái bánh kẹp rồi về lớp,

Quả nhiên Bùi Chi vẫn ngồi nguyên tại chỗ, vẫn giữ tư thế cúi đầu đọc sách, do góc nhìn mà trông cái mũi lại càng cao càng thẳng.

Lâm Triều Tịch ngồi vào chỗ của Trịnh Mã Đặc cạnh Bùi Chi, yên lặng đưa gói bánh ra, chống cằm nhìn cậu.

Bùi Chi nhận lấy, chưa vội bóc vỏ ngay, quay lại nhìn cô: “Sao thế?”

“Tớ phải làm sao để được giống cậu đây?” Lâm Triều Tịch lên tiếng.

“Giống cái gì?”

“Được con gái thích.”

Thế là trong ánh mắt xưa nay luôn bình tĩnh của bạn học Bùi Chi cũng xuất hiện nỗi bất đắc dĩ hiếm hoi.

Cậu bóc gói bánh, cắn một miếng, không trả lời câu hỏi vừa rồi.
Bình Luận (0)
Comment