Phương Pháp Xử Lý Sự Kiện Siêu Nhiên

Chương 13

Hạ Mê nhớ lại lời tự giới thiệu của “Khiên”, cô ấy tự xưng là người sống sót số 008, trước đó Liêu Thiên Hoa đã từng nhắc đến, có một người sống sót đã trải qua phẫu thuật não và thành công giữ được mạng sống.

Bác sĩ đã lấy ra hơn một nghìn trứng sâu từ não của người sống sót, không rõ liệu có còn trứng sâu chưa được làm sạch hay không.

Liệu ý nghĩa của “Dung” có phải là, người bình thường dung hợp hoàn hảo với “Đục”, bề ngoài trông giống người bình thường, có được sức mạnh đặc biệt của người bị đục hóa, và trạng thái tinh thần ổn định?

Liêu Thiên Hoa nói cô có thể là “Dung”, lý do có lẽ chính là trò chơi dường như có khả năng tiên tri trong tay Hạ Mê.

Hạ Mê thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đây là năng lực đặc biệt của mình? Nhưng mình có được năng lực này từ khi nào? Có phải ngay khi tổ vừa mở ra đã có năng lực này rồi không? Hay là trước đó đã có rồi?”

Cô nhớ lại “Kế hoạch Ong chúa” được đề cập trong kết thúc của “Chung cư Hani”, nuốt nước bọt một cách căng thẳng.

Hạ Mê lắc đầu, gạt bỏ sự nghi ngờ này ra khỏi đầu, cô là một đứa trẻ bình thường, có đủ cả ba lẫn mẹ, lớn lên suôn sẻ bình thường.

Cô không có vẻ đẹp như ngôi sao, chỉ có thể coi là một cô con gái rượu trong số những người bình thường; cô không có số phận đặc biệt như nhân vật chính trong tiểu thuyết, hoạt hình hay trò chơi, thành tích học tập của cô không phải đứng cuối lớp, cũng không phải đứng đầu khối, càng không gặp phải bắt nạt học đường đủ để ảnh hưởng cả đời.

Thậm chí chiều cao, thứ duy nhất có thể tự hào, trong phạm vi địa lý của Sơn Đông nơi người người đều cao lớn, cô cũng không phải là cô gái cao nhất trường, có rất nhiều người cao hơn cô.

Cuộc đời của cô, điều đặc biệt duy nhất chính là gặp phải sự kiện bí ẩn này tối nay, trước đêm nay không có một gợn sóng, bình thường không có gì lạ, làm sao có thể có siêu năng lực từ trước chứ?

“Chắc chắn không thể!” Hạ Mê kiên định nghĩ.

Ngay cả khi cô là “Dung”, thì đó cũng là chuyện xảy ra sau khi “Đục” mở tổ tối nay!

Hạ Mê tẩy não rất thành công, cô hoàn toàn tin tưởng vào suy luận của mình, cảm giác thiếu tự tin cũng biến mất.

Cô thẳng thắn không hề tránh né hỏi Liêu Thiên Hoa: [“Dung” là người may mắn sống sót sau khi gặp “Đục”, đã chiến thắng sự ký sinh của “Đục”, và có được sức mạnh tương tự như người bị đục hóa phải không?]

Liêu Thiên Hoa: [Khả năng suy luận của cô làm tôi kinh ngạc.]

Hạ Mê: [Vậy chắc anh rất ít đọc tiểu thuyết hay chơi game rồi, những thiết lập kiểu này rất nhiều, ai cũng có thể liên tưởng được.]

Liêu Thiên Hoa: “…”

Khi anh đang suy nghĩ cách trả lời thì tin nhắn của Hạ Mê lại gửi đến: [Mục đích của tổ chức đứng sau những người mặc đồ đen, có phải là sản xuất hàng loạt “Dung” không?]

Liêu Thiên Hoa: [Họ muốn nghiên cứu ra quy trình tạo “Dung” an toàn, ổn định và có thể lặp lại, tốt nhất là tạo ra một sinh vật tuyệt đối có thể kiểm soát tất cả “Đục” và “Dung”. Để thí nghiệm này tiến triển, cần rất nhiều người, đó là một thí nghiệm vô cùng tàn nhẫn. Ở đất nước chúng ta kiên quyết ngăn chặn loại thí nghiệm này, nhưng ở các nước khác, đặc biệt là một số nước đang trong tình trạng chiến tranh, thì không thể biết được.]

Hạ Mê thấy “Đất nước chúng ta kiên quyết ngăn chặn” thì yên tâm, cô là người bản xứ chính gốc, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra nước ngoài, làm sao có thể là vật thí nghiệm được.

Hạ Mê: [Đội trưởng Liêu, anh yên tâm, cho dù tôi có vô tình trở thành “Dung”, tôi cũng là chiến sĩ cách mạng có niềm tin vững chắc, sinh ra dưới lá cờ đỏ, lớn lên trong gió xuân.]

Liêu Thiên Hoa: “…”

Anh đặt điện thoại xuống, hỏi các đồng đội bên cạnh: “Bây giờ kỳ thi công chức còn kiểm tra cả những câu nói cơ bản trong thể chế sao?”

Mấy thành viên đội nhìn nhau với vẻ mặt bối rối, nói: “Tôi không biết, chúng tôi đều không thi đỗ mà, anh Liêu, anh có thi đỗ không?”

Liêu Thiên Hoa đã được huấn luyện đặc biệt từ nhỏ mà lớn lên, anh cũng không thi.

Mặc dù anh không hiểu lắm, nhưng cảm thấy Hạ Mê quả thực là một người kiên định và bền bỉ.

Vì vậy anh khen ngợi: [Hạ Mê, cho dù không có chuyện này, với khả năng và trí tuệ của cô đi thi công chức, chắc chắn cũng sẽ đỗ. Dù sao, cô cũng là một nhân tài xuất sắc như vậy.]

Hạ Mê đọc đi đọc lại tin nhắn này hơn chục lần, cảm thấy tùng chữ đều khiến người ta thoải mái, sự mệt mỏi sau một đêm không ngủ đã thành công được tin nhắn xoa dịu. Bây giờ tinh thần cô đang rất phấn chấn, còn có thể đánh bại thêm một đội người bị đục hóa nữa.

Liêu Thiên Hoa thực sự là một lãnh đạo khiến người ta yên tâm.

Hạ Mê nhận ra, cô đã nhận được sự coi trọng của cấp trên trực tiếp ngay trước khi nhậm chức, điều đó cho thấy con đường sự nghiệp tương lai của cô đã là một con đường bằng phẳng thông suốt, lập tức càng thêm có tinh thần chiến đấu.

Tương lai tươi sáng đang chờ đợi cô, dù thế nào cô cũng phải thành công dẫn dắt cư dân tòa nhà số 6 lật đổ sự áp bức của “Đục”, không thể dừng lại ở đây.

Hạ Mê đột ngột đứng dậy, quay người nhìn về phía những người bị đục hóa ở tầng 11. Những người bị đục hóa thấy người đã ngồi im hai tiếng đồng hồ đột nhiên cử động, hoảng sợ co rút các bộ phận bị đục hóa mới mọc trên cơ thể, ôm chặt lấy người thân, cơ thể hơi run rẩy, không dám lên tiếng.

Còn Hạ Mê thì vịn vào bức tường bên cạnh, khuôn mặt dưới mũ bảo hiểm vô cùng nhăn nhó.

Chân cô bị tê.

Ghế đẩu nhỏ mà người bị đục hóa cung cấp cho cô rất thấp, thấp đến mức ngồi lên chỉ cao hơn ngồi xổm một chút.

Hạ Mê giống như đã ngồi xổm hai tiếng đồng hồ rồi đột ngột đứng dậy, máu không lưu thông, chân bị tê là quá bình thường!

“Ai nói tôi là ‘Dung’, tôi thực sự rất bình thường, tôi còn bị tê chân nữa!” Hạ Mê đấm vào chân, đau đớn nghĩ.

“Hừ.” Một tiếng cười dễ nghe vang lên trong mũ bảo hiểm của cô.

Hạ Mê không đeo tai nghe, cô cũng chắc chắn rằng âm thanh này không phải từ bên ngoài, mà chính là âm thanh phát ra từ chiếc mũ bảo hiểm này.

Chắc chắn là “Khiên” đang cười nhạo cô.

Trên mũ bảo hiểm xuất hiện một dòng chữ viết tay: [Tôi giúp cô.]

Sau đó Hạ Mê cảm thấy như, từ vị trí bắp chân của bộ đồ bảo hộ, có một đôi tay duỗi ra, xoa bóp cho đôi chân tê cứng của cô, giúp lưu thông máu.

Hạ Mê nhỏ giọng lẩm bẩm: “Rõ ràng có thể nói chuyện mà cứ phải viết chữ, làm ra vẻ bí ẩn.”

Công dụng của bộ đồ bảo hộ này vượt xa trí tưởng tượng của cô, có thể viết chữ, nói chuyện, xoa bóp. Cho dù một ngày nào đó đột nhiên có một con dao chém “Đục” xuất hiện từ bộ đồ bảo hộ, Hạ Mê cũng không ngạc nhiên.

“Khiên” nói “Chúng ta huề nhau”, có lẽ ám chỉ cuộc đối thoại Hạ Mê nghe được trong trò chơi, cũng như thông tin liên quan đến “Kế hoạch Ong chúa”; còn bí mật mà cô ấy cho Hạ Mê biết, chính là khả năng của cô ấy.

Khả năng mà bộ đồ bảo hộ thể hiện vượt xa lời giới thiệu của Liêu Thiên Hoa, không biết tại sao “Khiên” lại giấu Cục Xử lý về thực lực thật sự của mình.

Tuy nhiên, nắm giữ thông tin của nhau quả thật là cách tốt nhất để xây dựng lòng tin.

Việc xoa bóp của bộ đồ bảo hộ rất hiệu quả, Hạ Mê nhanh chóng hồi phục trạng thái.

Hiện tại tầng 11 đã bị Hạ Mê chiếm đóng, là nơi an toàn nhất trong toàn bộ tòa nhà, Hạ Mê chỉ cần trấn giữ tầng này, đợi kết quả điều tra nhà máy thuốc từ phía Liêu Thiên Hoa rồi mới hành động tiếp là được.

Trong thời gian này, cô còn có thể chơi thêm vài lần game, tìm ra thêm vài kết cục khác, để chuẩn bị cho trận chiến trong tương lai.

Nhưng Hạ Mê không phải là người chỉ biết tự bảo vệ mình.

Để chống lại sự đục hóa, những người bị đục hóa sẽ phóng đại h.am m.uốn, làm một số việc gây tổn hại cho người khác, mà khi cảm xúc đạt đến đỉnh điểm, năng lượng cảm xúc sẽ bị “Đục” nuốt chửng. Sau khi mất năng lượng cảm xúc sẽ trở thành một cái xác không hồn, hoạt động dựa vào sức mạnh của “Đục”, khi “Đục” giải phóng tổ, những người này sẽ chết.

24 giờ là thời gian “Đục” ăn, trong khoảng thời gian này, “Đục” sẽ liên tục nuốt chửng những người bị đục hóa.

Hạ Mê không thể trơ mắt nhìn những người này bị ăn.

Cô quyết định kéo dài thời gian ăn của “Đục”.

“Đục” ăn theo mức độ đục hóa, theo lý thuyết, nó nên bắt đầu ăn từ tầng 11.

Nhưng thứ nó muốn ăn nhất là Hạ Mê, với một mồi nhử lớn như Hạ Mê, những người khác giống như bánh ngô rau đắng, “Đục” tạm thời khó nuốt trôi.

Vì vậy, người trong tòa nhà này tạm thời chưa gặp nạn.

Trong lòng Hạ Mê có một ý tưởng, cô nghĩ rằng, chỉ cần có thể chặt hết các bộ phận bị đục hóa trên người những người bị đục hóa trong tòa nhà, sau đó tập trung họ lại, dùng vũ lực để kiềm chế h.am m.uốn của họ, họ sẽ không thể đáp ứng điều kiện ăn của “Đục”, có thể tránh được việc họ bị “Đục” tấn công.

Cô gửi kế hoạch này cho Liêu Thiên Hoa.

Liêu Thiên Hoa trả lời: [Cắt đứt các bộ phận bị đục hóa thực sự có thể làm chậm tốc độ ăn của “Đục”, nhưng điều này đồng nghĩa với việc phải đối đầu trực diện với những người bị đục hóa. Đối mặt với những người bị đục hóa, cô không nỡ làm tổn hại sinh mạng họ, nhưng họ lại có sức mạnh siêu phàm, điều này rất nguy hiểm.]

Hạ Mê: [Có công trạng hạng Ba không?]

Liêu Thiên Hoa: [… Chắc chắn sẽ có.]

Hạ Mê: [Vậy là được!]

Liêu Thiên Hoa: “…”

Anh có linh cảm, nếu Hạ Mê thực sự thành công gia nhập Cục Xử lý, cô chắc chắn sẽ là một thành viên đội khiến người ta đau đầu.

Hạ Mê không phải là kẻ chỉ có dũng mà không có mưu, cô quyết định làm vậy là vì có sự chắc chắn.

Vừa rồi trong trò chơi, “Tiểu Mê” đã hạ gục tất cả quái vật bị làm mờ trong tòa nhà số 6, Hạ Mê biết rõ mỗi tòa nhà có bao nhiêu quái vật bị làm mờ, quái vật nào đặc biệt nguy hiểm.

Cô đã sớm lợi dụng trò chơi để nắm rõ phân bố quái vật trong tòa nhà, hiểu rõ từng chi tiết, mới dám mạo hiểm làm vậy.

Hạ Mê chặt cây rìu xuống mặt đất một cái, hai tay đặt trên cán rìu, cằm gác lên hai tay, tạo dáng thật ngầu nói: “Tôi sẽ đi xuống tầng 10 giải cứu cư dân đang chịu khổ, các bạn… cũng mong họ được cứu giúp như các bạn phải không?”

Mắt những người bị đục hóa ở tầng 11 đều sáng lên.

Với tư tưởng “Không thể để mình khổ nữa, nếu mình không thể tránh khỏi khổ sở, thì tốt nhất là để người khác cũng khổ như mình”, tất nhiên những người bị đục hóa ở tầng 11 sẽ hy vọng Hạ Mê đối xử với người ở các tầng khác như đã đối xử với họ.

Vì vậy họ liên tục gật đầu.

Người nhện bị chặt bốn chân phun tơ từ miệng, cười “khè khè” mấy tiếng, nói: “Tôi có thể giúp cô.”

Hạ Mê vỗ vai anh ta nói: “Tôi rất hiểu tấm lòng nhiệt tình của anh, nhưng không ngờ trong miệng anh vẫn còn bộ phận bị đục hóa, trước đây tôi thật sơ suất.”

Người nhện: “…”

Hạ Mê nắm cằm anh ta, thấy trong khoang miệng có một bộ phận bị đục hóa, có thể phun ra tơ để bắt mồi.

Hạ Mê cầm rìu thử mấy lần, cái đầu rìu to lớn không thể cắt được bộ phận bị đục hóa này, Hạ Mê đành phải từ bỏ.

Hạ Mê nói: “Tạm thời tôi sẽ để lại bộ phận bị đục hóa của anh, anh không cần giúp tôi đối phó tầng 10, tầng 10 có tôi và chị Lị. Nhiệm vụ của anh là, trở thành trưởng tầng 11, quản lý cư dân tầng 11, bảo vệ an toàn tính mạng của họ không bị tổn hại, đồng thời cũng phải tránh để họ gây hại cho người khác.

Chúng ta áp dụng chế độ phân công quản lý trách nhiệm, nếu tầng 11 có người bị thương hoặc âm thầm tấn công người khác, tôi sẽ tháo hàm của anh, cắt bỏ bộ phận bị đục hóa trong miệng anh!”

Cây rìu lướt qua răng người nhện, người nhện toát mồ hôi đầy đầu, cam đoan: “Tôi, tôi chắc chắn sẽ giám sát người tầng 11 thật nghiêm ngặt, bằng mọi cách không cho họ cs cơ hội âm mưu hãm hại cô!”

Hạ Mê hài lòng gật đầu.

Chế độ phân công quản lý thực sự là một biện pháp tốt, ban đầu cô phải đối phó với 660 người, sau khi áp dụng chế độ trưởng tầng, cô chỉ cần trông chừng 11 người là được, khối lượng công việc giảm đi rất nhiều.

Hạ Mê dặn dò người nhện: “Anh dẫn cư dân tầng 11 đợi thông báo của tôi, khi tôi gọi các anh, các anh hãy di chuyển tập thể, đi từ cầu thang bộ xuống tầng 10, gặp gỡ cư dân tầng dưới, hiểu chưa?”

Đối mặt với khẩu súng máy Hạ Mê giơ lên, hơn 30 người ở tầng 11 đồng thanh gật đầu nói: “Hiểu rồi.”

Sau khi an ủi tâm trạng của quần chúng tầng 11, Hạ Mê cùng với chị Lị, một công dân tốt hợp tác với chính phủ, cùng tiến về tầng 10.

Những người bị đục hóa ở tầng 10, nguy rồi!

Bình Luận (0)
Comment