Hạ Mê vốn tưởng rằng sau khi rời đi hơn 10 tiếng đồng hồ, quen biết Tiểu Liêu và chị Khiên, có được không ít vũ khí, còn học được “Tằm”, đã là “Kẻ sĩ ba ngày không gặp”, có thể đối mặt trực diện với dì phòng 704 rồi, không ngờ dì cũng có nhiều thay đổi lớn.
Nói ngắn gọn, cô nâng cấp, thì dì cũng nâng cấp.
Trước đây cô không đánh lại bà ấy, bây giờ nhìn cũng rất vất vả.
Không phải Hạ Mê chưa nghĩ đến việc chơi game trước khi vào cửa, nhưng một là thời gian càng lúc càng gấp rút, chỉ còn vài giờ nữa tòa nhà này sẽ nổ tung, cô không còn thong thả như trước nữa.
Hai là pin của máy tính xách tay không đủ, cô chỉ có thể vừa sạc vừa chơi game, một khi gặp nguy hiểm, mang theo nguồn điện chạy trốn sẽ không thuận tiện, trong lúc gấp rút rất có thể xảy ra tình huống bỏ lại máy tính xách tay mà chạy.
Hạ Mê keo kiệt như vậy, chỉ nghĩ đến việc phải bỏ lại máy tính xách tay, lòng đau như cắt.
Nếu thực sự xác định phía trước có nguy hiểm đến tính mạng, cô vẫn có thể bỏ máy tính xách tay lại, nhưng bây giờ cô đã mạnh hơn rồi, cô còn có thể lơ lửng giữa không trung xoay 720 độ cơ mà, cô sợ gì chứ!
“Mình kiêu ngạo quá rồi.” Hạ Mê thở dài, âm thầm nghĩ.
Nghĩ lại lần đầu đối mặt với người dì này, cô thận trọng từng bước, chú ý từng giây, còn không dám mở rộng khe cửa hơn một chút, giờ lại đường hoàng đi vào nhà bà ấy, thật sự là quá kiêu ngạo tự phụ rồi.
Chưa vào biên chế mà đã phạm sai lầm tư tưởng kiêu ngạo tự mãn, sau này làm sao đảm đương trọng trách được? Sau này bắt buộc phải ghi nhớ bài học này thật kỹ!
Tất nhiên bây giờ tổng kết còn quá sớm, hiện tại điều quan trọng nhất là giải quyết khủng hoảng.
Vũ khí không thể rời tay.
Vì lối vào nhà khá hẹp, khi Hạ Mê bước vào đã kéo lê cây rìu vác trên vai xuống đất, nếu không sẽ khó xoay người.
Sau khi phát hiện nguy hiểm trong nhà, Hạ Mê định cầm cây rìu lên tay, ai ngờ cô kéo một cái mà không kéo được.
Hạ Mê nhanh chóng cúi đầu liếc nhìn, chỉ thấy cây rìu của cô đang bị mặt sàn màu thịt hấp thụ, đang từ từ biến thành chất lỏng, phần lưỡi rìu sắc bén trở nên mềm nhũn, dù có nhấc lên cũng chỉ là đồ vô dụng.
Người dì chú ý đến ánh mắt của Hạ Mê, đầy vẻ xin lỗi nói: “Tiểu Hạ, xin lỗi nhé, nhà dì có trẻ con, dì sợ nó nghịch bậy, trong nhà thường không dám để dao kéo sắc nhọn, dao gọt trái cây, dao thái rau các thứ, bình thường dì đều khóa lại. Dì sợ Tiểu Bì kiên quyết đòi chơi cây rìu của cháu làm mình bị thương, nên đã cất cây rìu của cháu đi, cháu không phiền chứ?”
Hạ Mê nói với vẻ mặt buồn bã: “Đây là quà tân gia bạn trai tặng cháu, bọn cháu sắp chia tay rồi, có lẽ đây là món đồ cuối cùng anh ấy tặng cháu.”
Người dì nói: “Vậy sao? Vậy dì yên tâm rồi, đồ của bạn trai cũ còn giữ làm gì, đúng không?”
Hạ Mê đau đớn gật đầu: “Dì nói đúng.”
Vừa nói, cô vừa buông cán rìu xuống, hai tay ôm chặt khẩu súng máy vào ngực, sợ vũ khí này cũng bị bà ấy phá hủy.
Có thể vứt cây rìu bạn trai tặng, nhưng không thể vứt đồ đơn vị cấp được! Đây là tài sản công, mỗi món đều có ghi chép. Hạ Mê từng nghe nói, bắt buộc không được làm mất súng của cảnh sát, mỗi viên đạn dùng vào việc gì đều phải đăng ký, làm mất súng là sai lầm nghiêm trọng.
Cô phải bảo vệ tốt khẩu súng này.
May mà dì không để ý đến khẩu súng này, mà chỉ gọi to về phía trong phòng: “Tiểu Bì, chị Tiểu Hạ đến dạy kèm cho con đây, con có vui không?”
Hạ Mê chẳng thấy ai cả.
Ngược lại dì phòng 704 làm vẻ mặt nghiêm túc như đang nghe ai đó nói chuyện, còn đáp lại: “Điểm Tiếng Anh của con tệ đến mức đó rồi, vẫn phải học thêm thôi. Chị Tiểu Hạ có thời gian, sao con không mau nói ‘cảm ơn’ đi?”
Hạ Mê đoán chừng Tiểu Bì đã nói Cảm ơn”, bèn thuận theo hướng nhìn của dì phòng 704 nói: “Không cần cảm ơn, đó là việc chị Tiểu Hạ nên làm.”
Dì phòng 704 bày ra vẻ mặt kỳ quặc, nói với Hạ Mê: “Tiểu Hạ, tính cháu thật tốt, nó đang chửi cháu đấy.”
Không sao, dù sao cô cũng không nghe thấy.
Tiểu Bì còn xuất quỷ nhập thần hơn trước đây, trước đây cô còn nghe được giọng của Tiểu Bì, giờ lại hoàn toàn không cảm nhận được.
Khi Hạ Mê vào cửa đã bấm nút kiểm tra trên đồng hồ đeo tay, bây giờ đã vừa đúng một phút.
Đồng hồ rung nhẹ mấy cái, cho biết trong phạm vi 2 mét có hai người có dấu hiệu sinh tồn bình thường.
Điều này chứng tỏ Tiểu Bì thực sự ở trong phòng, hai mẹ con này cũng không bị “Đục” ký sinh.
Vậy tại sao họ lại trở nên ghê gớm như vậy?
Cây rìu đã đồng hành với Hạ Mê suốt chặng đường, chém hàng trăm người bị đục hóa giờ đã hoàn toàn biến thành một vũng bùn mềm, hóa thành một cục giống như nhựa đường, màu xám, dính trên sàn nhà và đang ngày càng nhỏ đi, dường như đang bị hấp thụ.
Trong phòng có một bàn học, trước bàn có một chiếc ghế và một ghế gỗ, Hạ Mê cười gượng hai tiếng, nói với không khí: “Tiểu Bì, em ngồi xuống lấy sách Tiếng Anh và bài kiểm tra Tiếng Anh ra, chị xem nền tảng của em thế nào.”
Từ trước bàn học, một cuốn sách Tiếng Anh bay ra, một tờ bài kiểm tra bị vò nhàu cũng mở ra, Hạ Mê cầm tờ bài kiểm tra lên, chỉ thấy trên đó viết một dòng chữ nguệch ngoạc: [Dám ép tôi học là giết chị đấy!]
Hơn 10 tiếng đồng hồ không gặp, Tiểu Bì đã càng trở nên nóng nảy hơn.
Trong game, hai mẹ con này không như vậy.
Trong game, kẻ thù lớn nhất của “Tiểu Mê” ở tầng 7 là chị Lị, chị Lị đột nhiên mất kiểm soát, dùng tóc siết chết “Tiểu Mê” một cách dữ dội.
Sau khi tải lại, “Tiểu Mê” đã giết chị Lị trước khi cô ấy mất kiểm soát.
Trong game, bụng của dì phòng 704 to hơn, to đến mức có thể che phủ cả cơ thể, chỉ có cái đầu lộ ra ngoài.
“Tiểu Mê” bắn vỡ đầu bà ấy bằng một phát súng, sau đó bất ngờ bị ai đó gi.ết ch.ết, đó là Tiểu Bì vô hình đang trả thù cho mẹ.
Chơi lại lần nữa, “Tiểu Mê” dựa vào góc chết lần trước để xác định vị trí chuẩn của người vô hình, một nhát rìu đã kết liễu mạng sống của người vô hình.
Do đã giết hai người bị đục hóa trong trò chơi, Hạ Mê không chơi thêm lần nữa, cô cho rằng đã nắm rõ điểm yếu của hai người này.
Nhưng cô đã mắc một sai lầm nghiêm trọng, đó là thời gian trong game đồng bộ với thực tế, cô chơi game vào khoảng 5 đến 7 giờ sáng, giờ đã qua thêm 6-7 tiếng nữa.
Game hiển thị sức mạnh của mẹ con 704 vào sáng sớm, chứ không phải bây giờ.
Game thậm chí đã gợi ý cho Hạ Mê, nó nói với Hạ Mê rằng bụng của dì phòng 704 đang to dần lên, nhưng Hạ Mê lại không để ý điểm này.
Hạ Mê giữ bình tĩnh, nhìn vào bài kiểm tra 27 điểm của Tiểu Bì và nói dối trắng trợn: “Dì ơi, thành tích của Tiểu Bì cũng tạm được, còn nhiều không gian tiến bộ lắm.”
Nhắc đến thành tích, bà ấy lén lau nước mắt, nói: “Cháu không cần lừa dì đâu, Tiểu Bì học tiểu học ở thị trấn trước lớp 5, lúc đó thành tích khá tốt. Sau khi chuyển đến trường thành phố lớp 5 mới phát hiện, trẻ em thành phố đều học thêm, mới lớp 5 đã học bài cấp hai, thứ hạng của Tiểu Bì lập tức rớt xuống cuối lớp, từ đó về sau, thành tích của nó càng ngày càng kém.
Lên cấp hai rồi, giáo viên gặp dì nhiều lần, nói rằng nếu Tiểu Bì cứ thế này chắc chắn không thi đỗ cấp ba được, bảo dì làm phụ huynh phải coi trọng giáo dục con cái, dì… dì còn phải coi trọng thế nào nữa? Dì cũng gom tiền cho nó đi học thêm, nhưng nó không chịu học!
Sao con lại không có tiến bộ gì vậy, hu hu hu…”
Dì phòng 704 khóc lên đầy xúc động.
Bà ấy vừa khóc, cả căn phòng bắt đầu co giật, giống như dạ dày đang co thắt vì khóc.
Hạ Mê cảm thấy dưới chân hơi dính, cúi đầu xuống, thấy bao giày của bộ đồ bảo hộ đang tan chảy như cây rìu.
Cô vội vàng đạp lên cái bọc nhỏ làm hộp đạn ở dưới chân, bảo vệ bộ đồ bảo hộ.
Vừa làm xong việc này, Hạ Mê cảm thấy phần eo của bộ đồ bảo hộ như chạm phải vật c.ứng gì đó, cô vội vàng né tránh, chỉ thấy một con dao găm sắc bén xuất hiện từ hư không, đâm thủng bộ đồ bảo hộ chắc chắn của cô.
Nếu không có bộ đồ bảo hộ cản lại, để Hạ Mê kịp thời né tránh, e rằng cú đâm này sẽ đâm thẳng vào quả thận bên phải của cô.
Bàn tay vô hình kia còn định rút dao ra để đâm tiếp, Hạ Mê làm sao có thể để cậu bé thành công, cô nhanh mắt nhanh tay giật lấy con dao găm.
Khi giật dao, Hạ Mê cảm thấy mình chạm phải một bàn tay.
Cùng lúc chạm vào tay, giọng nói âm u của Tiểu Bì truyền vào tai Hạ Mê: “Mẹ tôi khóc rồi, không được bắt nạt mẹ tôi!”
Từ nhỏ đến lớn Hạ Mê ghét nhất là những bạn học mách lẻo, nhưng lúc này đây, cô cũng chỉ có thể mách lẻo, cô lập tức nói: “Dì ơi, Tiểu Bì nhà dì chơi dao!”
Dì phòng 704 ngừng khóc, nhìn con dao găm trong tay Hạ Mê.
Hạ Mê vội nói: “Cháu tịch thu con dao này rồi, đợi học thêm xong sẽ trả lại cho thằng bé.”
Nói xong vội nhét dao vào trong ngực, đây là vũ khí cô khó khăn lắm mới giành được, không thể để người khác cướp mất.
Dì phòng 704 đột nhiên đánh vào không khí, vừa đánh vừa nói: “Sao con lại chơi dao? Nói! Con lấy dao ở đâu ra? Ba con đi làm ở châu Phi, sao con lại không có tiến bộ gì vậy, hu hu hu…”
Vừa đánh vừa khóc, vừa khóc vừa đánh.
Hạ Mê nhìn mà thấy hơi thương Tiểu Bì, không nhịn được khuyên: “Dì ơi, đánh như vậy không có tác dụng đâu.”
Bà ấy dừng tay lại, nhìn Hạ Mê đầy mong đợi: “Vậy phải đánh thế nào?”
Hạ Mê đoán chắc Tiểu Bì đang nhìn cô đầy căm hận.
Cô khuyên: “Nói trước, cháu không học ngành giáo dục. Cháu nghĩ, đánh con chỉ có thể dùng như biện pháp răn đe, không thể thường xuyên. Dì thường xuyên nổi điên, la hét om sòm, lâu dần, ngưỡng chịu đựng của trẻ ngày càng cao, những biện pháp này sẽ không còn hiệu quả nữa.”
“Giáo dục trẻ nên lấy khuyến khích làm chính, áp lực làm phụ. Nhưng cháu không học ngành giáo dục, nếu nói sai, dì đừng tính sổ với cháu.”
“Vậy phải làm thế nào đây?” Bà ấy hỏi.
Hạ Mê nói: “Trước tiên, phải mở cửa phòng ra, bước ra khỏi thế giới khép kín, kết bạn nhiều hơn, xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với bạn bè cùng lứa tuổi, rồi…”
Cô chưa nói hết câu, bà ấy đã hét lên một tiếng, ôm lấy người vô hình nói: “Không được, không thể ra ngoài! Tất cả mọi người đều bắt nạt hai mẹ con bọn dì, ba nó không ở trong nước, nó lại là trẻ con nhà quê, bên ngoài toàn là người xấu, người xấu!”
Bà ấy nhìn Hạ Mê đầy hung dữ, nói: “Tiểu Hạ, cháu ở lại đây đi, đợi điểm các môn của Tiểu Bì đều tăng lên 100 điểm rồi hãy ra ngoài nhé?”
Bức tường sau lưng Hạ Mê đột nhiên co giãn, rõ ràng Hạ Mê còn cách tường một mét, nhưng bức tường lại tự dưng di chuyển đến sau lưng Hạ Mê, dính cô vào tường.
Hạ Mê không kịp đề phòng, bị tường trói buộc, thân thể chìm vào một thứ gì đó rất mềm, không thể sử dụng chút sức lực nào.
Sau khi Hạ Mê bị giam cầm, cô nghiêng tai lắng nghe chăm chú, dường như đang nghe ai đó nói chuyện.
Dì phòng 704 gật đầu, sau đó nói với Hạ Mê: “Tiểu Hạ, oan uổng cho cháu rồi. ‘Nó’ nói với dì, ‘nó’ chỉ muốn lấy mạng cháu thôi, đợi cháu chết rồi, ‘nó’ sẽ đổ kiến thức trong não cháu vào não Tiểu Bì, lúc đó, Tiểu Bì sẽ lập tức nắm vững kiến thức đại học ngay, sẽ không bị người khác bắt nạt nữa, thầy cô cũng sẽ rất thích thằng bé. Khi ba thằng bé gọi điện về, dì cũng có thể nói cho ông ấy một số tin tốt.”
“Nó”!
Hạ Mê tưởng vừa rồi là bà ấy nghe Tiểu Bì nói chuyện, nhưng rõ ràng không phải!
“Nó” là ai?
Có phải chính là “Đục” vẫn luôn ẩn nấp đằng sau không?
Lẽ nào nó vẫn luôn ẩn nấp ở tầng 7 sao?