Liêu Thiên Hoa không nghĩ Hạ Mê nói bừa, anh cũng từng thấy Hạ Mê tìm được cách lấy vũ khí thông qua việc chơi game, biết trò chơi này là yếu tố then chốt giúp Hạ Mê thoát khỏi tòa nhà số 6 và cứu được mọi người trong tòa nhà.
Nếu không có trò chơi cảnh báo, Hạ Mê đã chết ngay khi mẹ Tiểu Bì gõ cửa.
Liêu Thiên Hoa nói: “Ban đầu tôi không biết nguồn gốc của trò chơi này, nhưng từ khi xác định cô là ‘Dung’, tôi nghi ngờ trò chơi này chính là năng lực của cô.”
“Là năng lực tiên tri sao?” Hạ Mê hỏi.
Liêu Thiên Hoa gật đầu, nói: “‘Dung’ là thân phận bí mật trong Cục Xử lý, Cục thường đặt mật danh cho ‘Dung’, như ‘Khiên’‘Mắt’ đều là mật danh. Lần này tôi dung hóa thành công, có lẽ sẽ được gọi là ‘Bác sĩ’, còn cô… có lẽ sẽ là ‘Tiên tri’.”
Hạ Mê nói: “Ý tôi cũng là vậy, có lẽ ‘Tiểu Mê’ đã tiên đoán được tôi sắp gặp nguy hiểm nên mới lén tạo một tài khoản WeChat nhân bản trong điện thoại, dùng nhiều cách để nhắc nhở tôi chuẩn bị trước.”
“‘Tiểu Mê’ chính là năng lực của cô, đừng nói như nó là một người khác.” Liêu Thiên Hoa nói.
Hạ Mê nói: “Nhưng tôi không cảm thấy mình có gì đặc biệt cả. Anh nói trò chơi này là năng lực của tôi, nhưng tại sao nó không trực tiếp đưa thông tin vào đầu tôi? Tại sao lại phải chơi game?”
Liêu Thiên Hoa cũng không rõ, anh chỉ đáp: “Tiểu Hạ, ‘Dung’ là sản phẩm nhân tạo, chúng ta không hiểu rõ về ‘Dung’ lắm, mọi người đều phải mò mẫm từng bước, tôi khó có thể đưa ra lời khuyên được. Cô chỉ có thể tiếp tục tự xem xét bản thân trong các trận chiến sau này, thoát khỏi giới hạn của góc nhìn cá nhân, gạt bỏ ảnh hưởng của yếu tố cảm xúc, phân tích từ góc độ khách quan, đi đến tổng kết, thì mới có thể… Cô đang viết gì vậy?”
Chỉ thấy không biết từ lúc nào, Hạ Mê đã bắt đầu viết chữ soàn soạt, một số chữ còn được viết tắt, Liêu Thiên Hoa hoàn toàn không dịch ra được cô đang viết gì.
“Đây là chữ viết tắt tốc ký, tôi đang ghi lại những gì anh nói.” Hạ Mê vừa nói vừa cúi đầu viết: “Anh đừng dừng lại, cứ nói tiếp đi.”
“Sao lại phải ghi lại lời tôi nói?” Liêu Thiên Hoa khó hiểu.
Hạ Mê thấy Liêu Thiên Hoa không nói nữa, mới đặt bút xuống ngẩng đầu lên nói: “Tôi thấy anh nói chuyện rất có trình độ, mở miệng ra là như lãnh đạo phát biểu, tôi còn kém xa lắm, tôi chỉ biết nói với quần chúng những câu kiểu như ‘Mọi người đừng chống cự, tôi đến để giúp đỡ các bạn’ gì đó, so với cách dùng từ chính xác của anh thì kém quá xa, tôi còn phải học hỏi nhiều hơn.”
“Cô thật sự rất cố gắng.” Liêu Thiên Hoa khen ngợi với tâm trạng phức tạp.
Hạ Mê nghiêm túc nói: “Anh mới 25 tuổi đã là cảnh sát trưởng cấp ba rồi, còn tôi 22 tuổi vẫn chưa có việc làm, đi làm chắc cũng chỉ là nhân viên, tức là cảnh sát cấp ba thôi, khoảng cách với anh quá lớn, không biết khi nào mới có thể làm Cục trưởng được. Tôi bắt đầu muộn, chỉ có thể nỗ lực gấp bội.”
Để thể hiện quyết tâm của mình, cô còn siết chặt tay lại.
Khi Hạ Mê giơ nắm đấm lên, Liêu Thiên Hoa không nhịn được ngả người ra sau, giữ khoảng cách với Hạ Mê.
Hạ Mê nghi ngờ hỏi: “Đội trưởng Liêu, anh đang làm gì vậy?”
Liêu Thiên Hoa giữ vẻ mặt không cảm xúc, nói: “Tôi sợ cô muốn thăng chức nên loại bỏ tôi, người Đội trưởng này trước.”
“Làm sao có thể chứ, loại bỏ anh thì còn nhiều thành viên đội khác nữa, cách này không khả thi.” Hạ Mê lắc đầu nói.
Liêu Thiên Hoa: “…”
Vậy là cô thật sự đã từng cân nhắc cách này à?!
Sao một người có thể ham chức quyền đến mức đó chứ?
Hạ Mê nhét các ghi chú đã viết vào ba lô, lịch sự hỏi: “Sổ tay là của anh, tôi lấy đi được không?”
“Sổ cô cứ lấy, nhưng bút thì để lại cho tôi.” Liêu Thiên Hoa cảnh cáo nói.
Anh thiếu nhất là bút, bút cứ tự dưng biến mất.
Trong lòng Hạ Mê thầm nói “Keo kiệt” nhưng bề ngoài vẫn ngoan ngoãn biết điều trả bút lại cho Liêu Thiên Hoa.
Khi Liêu Thiên Hoa cầm lại cây bút, vụ “bạn trai” của Hạ Mê cứ thế kết thúc với kết luận “Bạn trai là người không tồn tại, do Hạ Mê tưởng tượng ra sau khi nhầm lẫn giữa thực tế với năng lực tiên tri”, ít nhất thì Liêu Thiên Hoa nghĩ vậy.
Nhưng Hạ Mê lại không nghĩ thế.
Bởi vì trò chơi đã đưa ra nhiệm vụ “Tìm kiếm người bạn trai thất lạc” có thời hạn ba năm, điều này cho thấy cô thực sự có một người bạn trai.
Hơn nữa cái rìu và tin nhắn có thể là do Hạ Mê tự tạo ra, nhưng người nấu cơm quét dọn nhà cửa cho cô trong ký ức thì sao?
Một anh chàng cao 1m80 có cơ bụng lại còn đảm đang như vậy đi đâu rồi?
Ban đầu Hạ Mê đã định chia tay với người bạn trai đi xem mắt, nhưng bây giờ mọi bằng chứng cho thấy, tin nhắn về xem mắt và “tham vàng bỏ ngãi” đều không phải do bạn trai gửi, điều này chứng tỏ bạn trai không phải là kẻ tồi.
Đã như vậy, xét theo những ký ức mơ hồ trong đầu, Hạ Mê quyết định tạm thời không chia tay với bạn trai, đợi tìm được anh ta, xem xét biểu hiện của anh ta rồi mới quyết định có tiếp tục ở bên nhau không.
Thời hạn nhiệm vụ trò chơi đưa ra là ba năm, thời gian còn nhiều, Hạ Mê không vội.
Năm nay cô 22 tuổi, kế hoạch sự nghiệp của cô là trước 30 tuổi phải cố gắng leo lên vị trí hiện tại của Liêu Thiên Hoa, lúc đó cô sẽ dành toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp, tạm thời không nghĩ đến kết hôn.
Đến sau 30 tuổi, khi sự nghiệp đã ổn định, có thể dành ra thời gian nửa năm, cô mới sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con.
Nếu không phải vì trong cơ quan Nhà Nước, một cuộc hôn nhân hoàn hảo và gia đình hòa thuận cũng là phần hình tượng cá nhân, có lợi ích nhất định cho con đường thăng tiến, Hạ Mê hoàn toàn có thể không cần nghĩ đến kết hôn, thường xuyên thay đổi bạn trai, thỉnh thoảng giữ cảm giác mới mẻ không phải rất tốt sao?
Nhưng trong cơ quan Nhà Nước vẫn cần có một gia đình ổn định, vì sự nghiệp, Hạ Mê đành đau lòng từ bỏ cả một khu rừng.
Tóm lại, trong ba năm, trước hết phải tìm kiếm bạn trai theo gợi ý của trò chơi đã, không tìm thấy thì tính sau.
Tuy nhiên Hạ Mê sẽ không nói những chuyện này với Liêu Thiên Hoa.
Vừa rồi chỉ nói qua một chút về chuyện bạn trai, cô đã suýt bị cho là tâm thần phân liệt ảnh hưởng đến khám sức khỏe. Cô khó khăn lắm mới lấy lý do năng lực siêu nhiên để xóa bỏ nghi ngờ về tâm thần phân liệt, không thể gây thêm rắc rối được.
Ít nhất là phải đợi sau khi nhận việc mới đưa chuyện tìm kiếm bạn trai vào lịch trình.
Nhắc đến nhận việc, Hạ Mê bèn quẳng hình ảnh người bạn trai đẹp trai đó ra sau đầu, chỉ nghĩ đến làm sao để thăng chức nhanh.
Cô ít kinh nghiệm, nhận việc muộn, có vẻ là ngoài không ngừng lập công thì cũng không còn cách nào khác.
Cứu Đội Hai, lập công!
Mắt Hạ Mê dần sáng lên.
“Còn bao lâu nữa chúng ta mới đến nhà máy thuốc thế?” Hạ Mê nóng lòng nói: “Không phải anh có trực thăng sao? Tại sao không lái trực thăng đến nhà máy?”
Liêu Thiên Hoa nói: “‘Khiên’ mất liên lạc lâu như vậy, chúng ta phải xác định tình hình của ‘Khiên’ trước.
Chúng ta phải dựa vào bộ đồ bảo hộ để tự vệ, nếu ‘Khiên’ gặp chuyện gì, cũng đồng nghĩa với hệ thống phòng thủ của chúng ta có vấn đề. Cô có sẵn sàng bước vào nơi nguy hiểm với toàn thân đầy lỗ hổng không?
Vị trí của ‘Khiên’ là chuyện cơ mật, trực thăng quá nổi bật, sẽ thu hút sự chú ý, chúng ta chỉ có thể lái xe dân sự để hành động kín đáo, hiểu chưa?”
Hạ Mê biết trong lĩnh vực này mình vẫn là người mới, cần phải học hỏi Liêu Thiên Hoa ở mọi phương diện, khiêm tốn gật đầu, nhưng cô vẫn rất mong được đi trực thăng.
Cô chưa từng đi trực thăng, bạn học đã có người đi thử trực thăng rồi, cô luôn rất ngưỡng mộ, cực kỳ muốn thử một lần.
Liêu Thiên Hoa để ý thấy ánh mắt Hạ Mê lại tối đi một chút, bèn nói: “Nhưng sau khi rời khỏi nhà an toàn của ‘Khiên’, chúng ta có thể lấy lý do nhà máy thuốc cháy cần cứu viện để lái trực thăng đi.”
“Đội trưởng Liêu, anh đúng là một người Đội trưởng ưu tú, là tấm gương để tôi noi theo!” Hạ Mê lớn tiếng nói.
Liêu Thiên Hoa: “…”
Hạ Mê thật là có việc thì gọi Đội trưởng Liêu, không việc thì gọi Tiểu Liêu, lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, mặt dày, thậm chí còn không biết xấu hổ.
Liêu Thiên Hoa cảm thấy cứ thế này, anh sẽ thực sự bị Hạ Mê cướp quyền mất, anh phải lấy lại tinh thần thôi!
Tiểu Liêu đã lấy lại tinh thần lái xe rất nhanh, 8 giờ tối ngày 22, hai người đến nhà an toàn của “Khiên”.
Bên ngoài nhà an toàn có nhiều xạ thủ bắn tỉa không biết tình hình đang mai phục, họ được bố trí để phòng ngừa “Khiên” bị đục hóa làm tổn thương đến các thành viên tuyến đầu đang chiến đấu trong tổ, một khi “Khiên” có năng lực bị đục hóa, họ sẽ bắn “Khiên” trong nhà an toàn.
Liêu Thiên Hoa liên lạc với xạ thủ bắn tỉa trước, nhận được phản hồi rằng trong nhà an toàn không có gì bất thường.
“Xuống xe đi.” Liêu Thiên Hoa nói.
Hạ Mê thấy anh mặc đồ bảo hộ, hỏi: “Không cởi đồ bảo hộ ra sao?”
“Khiên” có thể điều khiển người trong bộ đồ bảo hộ, nếu tinh thần của “Khiên” bất thường, việc mặc đồ bảo hộ đến gần “Khiên” sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên đây là bí mật của “Khiên”, Hạ Mê không nói ra.
Cô đổi lời: “Có phải mặc đồ bảo hộ đi gặp đồng đội không được lịch sự lắm không?”
Liêu Thiên Hoa đáp: “Không ai biết liệu ‘Khiên’có gặp nạn hay không, chúng ta mặc đồ bảo hộ vẫn hơn. Chỉ là, những bộ đồ bảo hộ có năng lực chống đục hóa đều đã được ‘Khiên’ tự tay xử lý, bộ đồ bảo hộ chúng ta đang mặc là đồ mới tinh, chưa từng được ‘Khiên’ chạm vào, không thể chống lại đục hóa. May mà chúng ta đều là ‘Dung’, bản thân có sức đề kháng rất mạnh với đục hóa, đồ bảo hộ chủ yếu là để chống va đập, chống đạn, chống nổ và chống cháy.”
Nghe nói “Khiên” chưa từng chạm vào những bộ đồ bảo hộ này, Hạ Mê gật đầu, nghiêm túc ghi nhớ những kiến thức chuyên môn đó.
Cô và Liêu Thiên Hoa đến trước nhà an toàn, căn nhà này là một ngôi nhà di động được dựng tạm ở ngoại ô, cửa sổ rất lớn, xạ thủ có thể nhìn thấy người bên trong.
Qua cửa sổ, Hạ Mê thấy một người tóc dài đang ngồi quay lưng lại, bất động.
Nhìn từ phía sau, người này có mái tóc dày, lượng tóc rất tốt, khiến Hạ Mê có chút ghen tị.
Hồi cấp hai cô cũng từng có nhiều tóc như vậy, sau khi lên đại học tóc thưa đi nhiều, lần nào gội đầu thấy tóc rụng cũng rất đau lòng.
Với mái tóc dày như vậy, chắc “Khiên” còn rất trẻ, không biết khi gọi “chị Khiên” có quá tuổi không nhỉ?
“‘Khiên’ năm nay bao nhiêu tuổi thế?” Hạ Mê hỏi.
Liêu Thiên Hoa: “29 tuổi.”
“Vậy vẫn ổn.” Hạ Mê nói.
Liêu Thiên Hoa lịch sự gõ cửa: “‘Khiên’, tôi là Liêu Thiên Hoa, tôi muốn đi cứu Đội Hai, muốn hỏi chị có biết tình hình của Đội Hai không?”
Người trong nhà an toàn không nói gì.
Liêu Thiên Hoa kiên nhẫn nói: “‘Khiên’, tôi biết chị có thể nhìn thấy tình hình trong tổ qua đồ bảo hộ, chị không muốn nói chuyện này, tôi tôn trọng suy nghĩ của chị nên chưa từng nhắc đến. Nhưng hiện giờ Đội Hai đã mất tích, tôi rất lo lắng về tình hình của họ, hy vọng chị có thể cung cấp một số manh mối.”
Người bên trong vẫn không trả lời.
Liêu Thiên Hoa định khuyên thêm, nhưng Hạ Mê đã sốt ruột hét lớn: “Chị Khiên, tôi vào đây!”
Vừa nói xong, Hạ Mê bèn tung chân đá tung cửa, Liêu Thiên Hoa không kịp ngăn cản.
“Cô quá kích động rồi!” Liêu Thiên Hoa nói: “Nhỡ ‘Khiên’ mở tổ thì sao? Nhỡ ‘Khiên’ không muốn ai đến gần, giận cô, không chịu hợp tác với chúng ta thì sao?”
Hạ Mê nói: “Tiểu Liêu, anh mới là quá nhát đấy. Đội Hai bị kẹt trong nhà máy thuốc đã hơn 10 tiếng rồi, lãng phí thêm một phút, nguy hiểm của họ sẽ tăng thêm một phần, thời gian gấp rút, chúng ta phải chú trọng hiệu quả.
Theo hiểu biết của tôi về chị Khiên, tôi tin chị ấy không dễ bị đục hóa đâu; với mối quan hệ giữa tôi và chị Khiên, tôi nghĩ chị ấy sẽ không phiền khi tôi đá cửa đâu.
Tiểu Liêu, là Đội trưởng, anh phải hiểu rõ thành viên của mình hơn chứ!”
Liêu Thiên Hoa: “…”
Tốc độ chuyển đổi thân phận của Hạ Mê quá nhanh rồi!
Hạ Mê xông vào trong nhà an toàn trước, thấy một cô gái với làn da trắng bệch, nét mặt hiền lành đang nhắm mắt tựa vào ghế, cô vội đến gần kiểm tra hơi thở, thấy vẫn còn thở mới khẽ thở phào.
Hạ Mê lại mở chức năng kiểm tra trên đồng hồ đeo tay, kiểm tra xem “Khiên” có bị “Đục” ký sinh không.
Trong chưa đầy một phút, Liêu Thiên Hoa mới liếc nhìn qua đã nói: “Cô ấy không bị ký sinh.”
Đây chính là trực giác của một thành viên đội chuyên nghiệp.
Hạ Mê vẫn đợi đến khi đồng hồ đưa ra kết luận “Các chỉ số bình thường” mới giơ ngón cái với Liêu Thiên Hoa.
Hai người nói chuyện to như vậy mà “Khiên” vẫn ngủ, không có phản ứng gì, Hạ Mê thấy rất lạ, bèn đưa tay véo mạnh vào phía trên môi của “Khiên”, véo đến mức để lại dấu mà “Khiên” vẫn không tỉnh.
“Cô ấy đã ngất rồi.” Liêu Thiên Hoa nói.
Đội Hai thất thủ, “Khiên” mất ý thức, chắc chắn đã có chuyện kinh khủng xảy ra trong nhà máy thuốc.
Hạ Mê lục lọi khắp căn phòng nhỏ, Liêu Thiên Hoa hỏi: “Cô đang tìm gì vậy?”
“Tìm giấy bút, không biết chừng ‘Khiên’ đã để lại thông tin gì đó.” Hạ Mê đáp.
Hạ Mê nhanh chóng tìm thấy một máy tính bảng màn hình đen trắng và bút cảm ứng trong ngăn kéo bàn trước mặt “Khiên”, máy tính bảng không khóa màn hình, vừa vuốt lên đã thấy một bộ truyện tranh doujinshi 18+ của game otome, Hạ Mê vội “xoạt” một cái tắt trang đi, không cho Liêu Thiên Hoa xem.
“Cô thấy gì vậy?” Liêu Thiên Hoa thấy vẻ mặt hoảng hốt của Hạ Mê, khó hiểu hỏi.
Hạ Mê nói: “Không phù hợp với trẻ em, không phù hợp với Tiểu Liêu, anh đợi tôi chuyển giao diện đã.”
Cô quay lưng lại với Liêu Thiên Hoa chuyển giao diện màn hình đen trắng, tìm thấy một ứng dụng ghi chú trong trang chủ.
“Khiên” đã viết cho Hạ Mê rất nhiều chữ qua mũ bảo hiểm, Hạ Mê đoán cô ấy dùng máy tính bảng này để viết.
Hạ Mê mở sổ ghi chú, quả nhiên thấy trong đó có một dòng chữ: [Ý thức của tôi bị kẹt trong nhà máy thuốc, sắp mất liên lạc với cơ thể, nếu người đọc được đoạn này định đến nhà máy thuốc, xin đừng tin bất kỳ người sống sót nào, nhớ kỹ, là bất kỳ ai!]
“‘Bất kỳ ai’ có bao gồm các thành viên Đội Hai không?” Hạ Mê hỏi.
“Có vẻ là có.” Liêu Thiên Hoa nhíu mày nói.
Trong nhà an toàn có một chiếc giường nhỏ, Hạ Mê bế thân thể của “Khiên” lên giường, bản thân ngồi xuống ghế, mở điện thoại ra.
Cô quyết định chơi thử game “Phòng thí nghiệm bất hợp pháp” trong “Kế hoạch Ong chúa” trước, để chuẩn bị cho nhiệm vụ cứu hộ tại nhà máy thuốc.