Từ ngày 21 đến 23 tháng 9, trong ba ngày, Hạ Mê đã chơi game hai lần liên tiếp, đạt được tổng cộng bốn kết thúc. Lượng năng lượng bổ sung trong khoảng thời gian đó còn xa mới đủ 1000 đồng đục hóa, cho thấy cô vốn đã có đủ năng lượng trong cơ thể để duy trì bốn lần chơi game.
Đã như vậy, tại sao trò chơi chỉ cho phép Hạ Mê chơi hai lần, sao không để cô chơi vô hạn cho đến khi có kết thúc?
Mễ Hướng Nghiên nghi ngờ, nếu Hạ Mê tiếp tục sử dụng năng lượng của mình để chơi game, có lẽ sẽ xảy ra những thay đổi không thể đảo ngược trong tổ này. Trò chơi là năng lực của Hạ Mê, được điều khiển bởi ý chí của cô, để bảo vệ cuộc sống yên bình và trạng thái tinh thần ổn định của bản thể, nên mới giới hạn số lần hoàn thành trò chơi.
Muốn thử qua màn lần thứ ba trong cùng một tổ, cần phải sử dụng năng lượng thu thập từ bên ngoài, như vậy mới có thể duy trì sự cân bằng sức mạnh của bản thể Hạ Mê.
Tuy nhiên Mễ Hướng Nghiên cho rằng, trò chơi không thể lặp lại mãi được, như vậy sẽ quá không có giới hạn, không phù hợp với quy luật tự nhiên.
Dù sử dụng năng lượng bên ngoài, một đến hai cơ hội để qua màn đã là giới hạn rồi.
Hơn nữa, trước đó trò chơi cho thấy số lượng tiền đục hóa cao nhất của Hạ Mê trong phòng thí nghiệm ngầm là 2300, một lần hoàn thành cần 1000 đồng đục hóa. Hạ Mê còn nói Liêu Thiên Hoa có thể dùng đồng đục hóa trên người cô để chữa thương cho các thành viên trong đội, bổ sung năng lượng cho “Khiên”, nên phải để dành đủ năng lượng, 1300 đồng đục hóa đã là rất ít rồi, không thể ít hơn nữa.
Vì vậy, họ chỉ còn một cơ hội hoàn thành lại trò chơi nữa mà thôi.
Mễ Hướng Nghiên nói: “Mọi người phải thật cẩn thận, chúng ta cần thu thập càng nhiều thông tin trong thực tế càng tốt, tránh lãng phí cơ hội chơi game quý giá.”
“Chúng tôi cũng nghĩ vậy.” Thu Hải Lam nói: “Nhưng quái vật trong phòng thí nghiệm ngầm quá khó đối phó, chúng tôi đã đủ cẩn thận rồi, nhưng vẫn bị thương, năng lượng tiêu hao cũng không thể bổ sung kịp thời như Hạ Mê.”
Phương Tử Hàm ngồi bên cạnh Hạ Mê, nghe lời Thu Hải Lam nói, vô thức giơ móng vuốt lên liếm.
Móng vuốt của cậu ta đã cào nhiều đến hỏng, ba móng sắc nhọn đã gãy, còn một cái chưa đứt hẳn, một nửa móng còn dính vào chân, chạm vào là đau.
Phương Tử Hàm vốn không muốn liếm móng vuốt, nhưng sau khi nghe lời Mễ Hướng Nghiên, cậu ta nhận ra mình không thể kéo chân đồng đội, bèn liếm sạch máu trên móng, nghiến răng cắn đứt phần móng đang lủng lẳng, đau đến mức mặt nhăn nhó, khuôn mặt điển trai trở nên rất méo mó.
Hạ Mê cũng nhận thấy các đồng đội ít nhiều đều có thương tích. Lần này Đoạn Phong không chết, nhưng hai cánh tay bọ ngựa thì đã gãy mất một bên.
Họ không có vũ khí, mọi thứ đều phải đánh cận chiến, cánh tay bọ ngựa của Đoạn Phong chính là hai thanh dao lớn, phải nhờ vào cậu ấy chặt hướng dương.
Thân cây hướng dương rất chắc chắn, chẳng mấy chốc cánh tay bọ ngựa của Đoạn Phong đã bị cùn, cậu ấy vẫn phải dùng nó để chặt hướng dương, cuối cùng một cánh tay đã bị gãy.
Mễ Hướng Nghiên nhìn các đồng đội thương tích đầy mình, cũng thấy không thể tiếp tục như vậy được, nhưng mọi người thực sự không có vũ khí, lại không liên lạc được với Liêu Thiên Hoa, dù cô ấy có tài giỏi đến đâu cũng không thể không bột mà gột nên hồ, cung cấp vũ khí cho mọi người được.
Mễ Hướng Nghiên chỉ có thể hứa: “Tôi sẽ cố gắng tìm ra điểm yếu của quái vật đục hóa trong phòng thí nghiệm càng sớm càng tốt. Thế này đi, mọi người nghỉ ngơi trong phòng tài liệu tiếp theo, hồi phục sức lực rồi hẵng hành động tiếp, tôi sẽ tranh thủ thời gian này tìm tài liệu.”
Mọi người gật đầu, cũng chỉ có thể làm vậy thôi.
Còn Hạ Mê thì nghiêng đầu lắng nghe Mễ Hướng Nghiên nói chuyện, hai tay vô thức bẻ các khớp xương, phát ra tiếng “rắc” “rắc”, trông như đang có ý định gì đó.
Mọi người đến phòng tài liệu gần nhà kính hoa hướng dương, ở đây có báo cáo quan sát về việc nuôi trồng hoa hướng dương, Mễ Hướng Nghiên rất quan tâm đến tài liệu ở phòng này.
Cô ấy muốn biết tại sao thực vật cũng có thể bị đục hóa.
Từ trước đến nay, những sự kiện liên quan đến “Đục” mà Cục Xử lý gặp phải đều liên quan đến con người, cô ấy không hiểu tại sao trong phòng thí nghiệm ngầm lại tồn tại nhiều quái vật đục hóa động thực vật như vậy, cô ấy cần tìm hiểu tình hình.
Nhưng hầu hết các phòng tài liệu đều có quái vật đục hóa canh gác bên ngoài, giống như phòng tài liệu mà Mễ Hướng Nghiên sắp đến nằm ở phía trong nhà kính hoa hướng dương, phải vượt qua sự phòng thủ của hoa hướng dương đục hóa mới có thể vào được phòng tài liệu.
Căn phòng bên ngoài phòng tài liệu họ đang ở có nuôi hơn chục con bướm lớn có lực va chạm và lực cắn đáng sợ, mấy người Thu Hải Lam bị thương chính là vì tiêu diệt đám bướm này.
Sau khi tiêu diệt bướm, mọi người vốn định thử dùng xác bướm để chế tạo vũ khí đục hóa, lúc này mới phát hiện đục hóa của bướm là ở cấp độ tế bào, hoàn toàn không thể tách riêng phần đục hóa, nên cũng không thể chế tạo được vũ khí đục hóa.
Mấy người Thu Hải Lam để xác bướm trong kho, qua một lúc nhìn lại thì thấy những con bướm này đã biến thành xác thối rữa, năng lượng đục hóa cũng đã phân hủy và tiêu tán.
Năng lượng trên người những vật đục hóa này không ổn định, ngay cả khi ở trong tổ, một khi chết đi cũng sẽ phân hủy và tiêu tán.
Còn về việc những năng lượng này đi đâu, Mễ Hướng Nghiên nghi ngờ chúng đã bị chủ nhân của tổ hấp thụ.
Quái vật chết càng nhiều, chủ nhân tổ càng mạnh.
Mấy người Thu Hải Lam vốn muốn tiêu diệt quái vật trong phòng thí nghiệm trước, rồi từng bước khám phá phòng thí nghiệm. Nhưng chỉ một đàn bướm đã khiến họ tổn thất nặng nề, hơn nữa cái chết của bướm không làm tăng sức mạnh cho mọi người, ngược lại còn tăng năng lượng cho chủ nhân tổ. Đội Hai nghe phân tích của Mễ Hướng Nghiên xong, lập tức từ bỏ đối đầu trực diện với quái vật đục hóa, chuyển sang để Phương Tử Hàm có tốc độ nhanh tìm kiếm “Mắt”, và dẫn dụ kẻ địch vào bẫy của họ.
Nếu không có Phương Tử Hàm dẫn đường, ngay khi Hạ Mê mở cửa phòng tài liệu, Đoạn Phong đang treo trên tường sẽ vung hai lưỡi dao bổ xuống, tiếp theo là cú đấm nặng nề của Thu Hải Lam.
Làm như vậy, Phương Tử Hàm và các đồng đội đều sẽ phải chịu rủi ro rất lớn, may mắn là cậu ta đã gặp được Hạ Mê – người có khả năng hấp thụ năng lượng từ cơ thể của quái vật đang bị đục hóa, nhờ đó mọi người mới có thể tiếp tục thăm dò phòng thí nghiệm ngầm.
Mễ Hướng Nghiên bước vào phòng tài liệu mới, trong lúc đó, Hạ Mê lại giống như đã hạ quyết tâm gì đó, khẽ kéo nhẹ bộ lông gấu của Thu Hải Lam.
Thu Hải Lam dừng lại nhìn Hạ Mê.
Hạ Mê chỉ về phía bên trái nói: “Tôi nhớ ở đó có một con cá sấu hoạt động đơn lẻ, trong cơ thể nó có khoảng 150 đồng đục hóa, hai chúng ta cùng đi giết nó đi.”
Tiểu Đới đã bị hút hết năng lượng đục hóa, giờ chỉ là một thành viên bình thường không có vũ khí, chủ yếu chỉ có tác dụng bỏ sức người và làm cảnh.
Móng vuốt của Tiểu Phương đã bị mài mòn nghiêm trọng, móng vừa mới bị gãy vẫn còn chảy máu, phải đợi vết thương ngừng chảy máu và lên vảy mới có thể tiếp tục hành động.
Cánh tay bọ ngựa của Tiểu Đoạn đã gãy, không thể chiến đấu tiếp, chỉ có thể ở lại canh gác bảo vệ Tổ trưởng Mễ cùng với Tiểu Vương và Tiểu Lý.
Thu Hải Lam chiến đấu dựa vào thân hình mạnh mẽ, là thành viên bị thương nhẹ nhất, quả thực chỉ có cô ấy mới có thể hợp lực với Hạ Mê để gi.ết ch.ết con cá sấu đó.
Mấy chữ 150 đồng đục hóa rất vi diệu, Thu Hải Lam lập tức đoán ra ý đồ của Hạ Mê: “Cô muốn gom đủ 1000 đồng đục hóa để khởi động lại trò chơi à?”
Hạ Mê nói một cách mập mờ: “Tôi có chút việc muốn thử nghiệm.”
Thu Hải Lam không biết Hạ Mê muốn thử nghiệm gì, nhưng những trải nghiệm trước đó đã dạy cô ấy tin tưởng Hạ Mê, vì vậy cô ấy gật đầu chắc nịch, chào các đồng đội rồi đi theo Hạ Mê.
Phương Tử Hàm và Đoạn Phong muốn giúp đỡ, nhưng sau khi bị cả hai đánh cho một trận, họ đành ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi trong phòng tài liệu.
Hạ Mê và Thu Hải Lam đi về phía trái hơn 10 mét, đến một căn phòng có một bãi nước cạn.
Hai người lén mở một khe cửa, âm thầm quan sát con cá sấu dài 7 mét, nặng đến 1.5 tấn, trên bãi cát bên cạnh nó còn có 15 quả trứng cá sấu trắng, con cá sấu nửa nằm trong nước, canh giữ trứng của nó.
Trong trò chơi, Thu Hải Lam đã chết dưới hàm răng khổng lồ của con cá sấu này.
Hạ Mê đưa con dao mổ cá cho Thu Hải Lam, nói: “Điểm yếu của nó nằm ở hàm trên, con dao này đủ sắc bén để đâm vào não của nó. Sức mạnh của tôi không đủ, tôi sẽ dụ nó đến trước cửa, sau đó chị hãy dùng dao đâm vào não nó.”
Cả hai nhiệm vụ đều rất nguy hiểm, nhưng nói một cách sát sao, nhiệm vụ của Hạ Mê nguy hiểm hơn.
Mặc dù Thu Hải Lam là người trực tiếp thực hiện nhiệm vụ, nhưng cô ấy chỉ cần đứng ngoài cửa là được.
Những con quái vật trong phòng thí nghiệm ngầm này có một đặc điểm kỳ lạ, chúng có ý thức lãnh thổ, không bao giờ rời khỏi phòng của mình. Trước đó, khi Hạ Mê liên tục khiêu khích những bông hoa hướng dương, chúng cũng không thử rời khỏi nhà kính để tấn công Hạ Mê.
Mà phía sau mỗi khu vực quái vật tập trung đều có một phòng tài liệu, Mễ Hướng Nghiên nghi ngờ rằng những con quái vật này như những con thú canh giữ báu vật trong tiểu thuyết, được dùng để bảo vệ phòng thí nghiệm ngầm.
Có những con quái vật như vậy, không có gián điệp nào có thể đánh cắp tài liệu.
Mễ Hướng Nghiên cũng nghi ngờ rằng những con quái vật này ngoan ngoãn ở trong phòng của chúng có thể là do bị kiểm soát bởi thuốc.
Cô ấy liên tục giải mã tài liệu, cũng là để nhanh chóng chế tạo ra loại thuốc có thể khống chế quái vật.
Dù sao thì con cá sấu cũng sẽ không rời khỏi căn phòng này, nhiệm vụ của Thu Hải Lam là đứng ở cửa, đợi đến khi con cá sấu bị Hạ Mê dụ tới, thừa cơ đâm một nhát xuyên qua não nó, sau đó nhanh chóng rút khỏi phòng.
Như vậy, ngay cả khi con cá sấu bị đâm xong có phát điên, nó cũng không dám ra khỏi cửa, và Thu Hải Lam bên ngoài cửa sẽ an toàn.
Ngược lại, Hạ Mê ở trong phòng sẽ trở thành mục tiêu tấn công của con cá sấu.
Hạ Mê cũng muốn nhân lúc Thu Hải Lam tấn công để trốn ra ngoài, nhưng cơ thể của Thu Hải Lam quá lớn, chỉ một mình cô ấy đã chắn hết cửa, hoàn toàn không để lại kẽ hở nào cho Hạ Mê trốn ra.
Nếu Hạ Mê muốn trốn ra ngoài, Thu Hải Lam phải đứng cách cửa xa hơn một chút, một khi làm vậy, sau khi tấn công con cá sấu, Thu Hải Lam sẽ rất khó trốn ra ngoài, lý do cũng là cơ thể quá lớn, di chuyển chậm.
Thu Hải Lam rất khó tránh khỏi con cá sấu điên cuồng, do đó chỉ có thể để cô ấy đứng chắn trước cửa tấn công con cá sấu, đâm một nhát rồi rút lui, còn Hạ Mê sẽ tìm cơ hội trốn ra ngoài.
Hạ Mê bước vào phòng, con cá sấu cảnh giác nhìn cô, nhưng không vội vàng bắt đầu tấn công ngay.
Sức mạnh của cá sấu ở dưới nước là mạnh nhất, chúng sẽ không dễ dàng rời khỏi nước.
Hạ Mê giữ khoảng cách 5 mét, chế nhạo con cá sấu một hồi, tiếc là cá sấu không hiểu tiếng người, không hiểu được sự chế nhạo của Hạ Mê.
Vì vậy, Hạ Mê thầm nói một tiếng “Có lỗi quá”, rồi một tay phóng ra tơ “Tằm”, bao lấy một quả trứng cá sấu.
“Tằm” bắt đầu hoạt động, nhanh chóng hấp thụ năng lượng đục hóa trong quả trứng cá sấu.
Mỗi quả trứng chỉ có 5 đồng đục hóa, dù hấp thụ hết cũng không đủ để gom đủ 1000 đồng đục hóa.
Sau khi tơ “Tằm” rút đi, quả trứng cá sấu đó biến thành một quả trứng hóa đá đã chết.
Con cá sấu rõ ràng trở nên tức giận.
Hạ Mê đưa tay ra, từ xa lại hấp thụ thêm hai quả trứng cá sấu nữa.
Con cá sấu hoàn toàn phẫn nộ, lao ra khỏi đầm nước bổ nhào về phía Hạ Mê.
Đừng nhìn cơ thể nó to lớn mà lầm, hành động của nó vô cùng nhanh nhẹn, nếu không phải khoảng cách giữa Hạ Mê và nó là 5 mét, cú nhảy toàn lực này của cá sấu chắc chắn sẽ cắn được Hạ Mê.
Hạ Mê nhanh chóng chạy về phía cửa, thấy cá sấu không đuổi theo nữa, cô lại phóng tơ “Tằm” về phía trứng cá sấu từ xa. Thực ra khoảng cách quá xa, Hạ Mê không thể phát động tơ “Tằm”, nhưng con cá sấu không biết điều đó, vừa thấy Hạ Mê phóng tơ “Tằm”, nó đã lập tức đuổi theo không chút do dự.
Hạ Mê chạy thẳng đến cửa, trước khi hợp sức với Tiểu Thu, cô nhảy lên không trung, nhảy cao hơn 2 mét, nhường không gian cho Tiểu Thu tấn công.
Tiểu Thu đã chuẩn bị sẵn sàng, vừa thấy Hạ Mê nhảy lên, cô ấy bèn nhanh tay lẹ mắt đâm con dao mổ cá xuống, vũ khí đục hóa sắc bén cắm sâu vào não con cá sấu.
Thu Hải Lam không tiếp tục chiến đấu, sau khi ra tay thành công thì lập tức rút ra khỏi phòng.
Lúc này Hạ Mê bám lấy khung cửa phía trên bằng một tay, chân đạp lên tường, sử dụng sức mạnh cốt lõi mạnh mẽ của mình để ổn định cơ thể trên tường.
Con cá sấu đau đớn đến mức lăn lộn khắp nơi, nhìn thấy Hạ Mê bám trên tường, nó phát điên lao lên tấn công.
Cơ thể nó dài 7 mét, chỉ cần hơi nhảy lên một chút là có thể chạm tới vị trí cao hơn 2 mét, đúng ngay vị trí của Hạ Mê.
Đòn tấn công của con cá sấu quá nhanh, Hạ Mê không còn thời gian để trốn thoát, cô quyết định nhanh chóng, rút ra thứ vũ khí đục hóa duy nhất mà Liêu Thiên Hoa đã đưa cho cô – khẩu súng đục hóa.
Trong súng chỉ có mười viên đạn, vì súng không có tác dụng lớn đối với hoa hướng dương, nên khi đối phó với hoa hướng dương, mọi người không cho Hạ Mê sử dụng khẩu súng này.
Hạ Mê nhắm vào miệng cá sấu đang há to, “Pằng pằng pằng”, bắn liền 9 phát đạn, sức mạnh xuyên thấu của đạn đục hóa mạnh hơn nhiều so với đạn bình thường, cá sấu bị đạn bắn lùi lại, dần dần mất sức, nằm gục bên cửa.
Hạ Mê đưa tay ra, vô số sợi tơ “Tằm” cuốn lấy cơ thể cá sấu, hút sạch năng lượng bên trong nó.
Đợi đến khi cá sấu đã chết hẳn, Hạ Mê lại đến bãi cát, hấp thụ hết số trứng cá sấu còn lại.
Lần này thu hoạch được tổng cộng 225 đồng đục hóa.
Thu Hải Lam nhìn con cá sấu đã gi.ết ch.ết mình trong trò chơi, nói: “Trải nghiệm trước một lần đúng là tốt thật, biết được cách hành động của nó, biết được điểm yếu của nó, nếu không có trò chơi, sợ rằng tôi vẫn sẽ chết dưới sức cắn khủng khiếp của nó.”
“Ừ.” Hạ Mê vốn quen với việc nhận lời khen của cấp dưới, nhưng lần này lại không nói gì, chỉ khẽ cúi đầu.
Thu Hải Lam bỗng nhớ ra, vài ngày trước Hạ Mê vẫn chỉ là một sinh viên đại học bình thường, mà sinh viên thì thường ngây thơ và mềm lòng.
Cô ấy đưa bàn tay to như gấu ôm lấy Hạ Mê, nhẹ nhàng xoa đầu cô, an ủi: “Những quả trứng cá sấu này nở ra cũng là cá sấu, tiêu diệt trước là đúng.
Con cá sấu này đã giết tôi trong trò chơi, cô dùng trứng cá sấu để tiêu diệt nó cũng không sai.
Lòng tốt là một phẩm chất rất đẹp, nhưng lòng tốt đối với kẻ thù là sự tàn nhẫn đối với bản thân, cô làm đúng rồi.”
Hạ Mê ngẩng đầu nhìn Thu Hải Lam, người luôn có phong thái lãnh đạo, hiếm khi bộc lộ biểu cảm dịu dàng như vậy.
Thu Hải Lam thấy vậy cười toe toét, vui vẻ cọ đầu vào đầu Hạ Mê, nói: “Tiểu Hạ, kinh nghiệm của cô còn chưa đủ, sau này phải tham gia đào tạo trước khi tiếp nhận vị trí đấy nhé!”
Hạ Mê lập tức bị kích hoạt bởi hai chữ “Tiểu Hạ”, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Tôi, Hạ Mê, sinh ra đã xuất sắc, không cần đào tạo, có thể tham gia kỳ thi tuyển dụng ngay! Tiểu Thu, lông gấu của chị châm chích quá, đừng cọ tôi nữa!”
Thu Hải Lam cười lớn “Ha ha”, cố tình cọ thêm mấy cái, cho đến khi Hạ Mê nổi cáu mới dừng lại.
Hạ Mê cầm điện thoại lên nói: “Tôi có việc chính không thèm tính toán với chị, đợi ra khỏi cái tổ này xem, hừ!”
Cô không nói ra khỏi tổ sẽ làm gì, tóm lại chỉ là “Hừ!”
Thấy Hạ Mê cúi đầu chơi game, Thu Hải Lam không quấy rầy cô nữa.
Thu Hải Lam thử rút con dao mổ cá ra khỏi đầu con cá sấu, đây là vũ khí đục hóa cuối cùng của họ, nhưng tiếc rằng con dao đã gãy trong cơ thể cá sấu, không thể sử dụng được nữa.
Thu Hải Lam đành phải bảo vệ Hạ Mê, người đang mê mẩn chơi game, suốt đường trở lại phòng tài liệu.
Cô ấy liếc qua giao diện trò chơi, thấy “Tiểu Mê” đang một mình đá vào cửa sổ kính của nhà kính hoa hướng dương, không biết đang làm gì.
Thu Hải Lam tự nhận mình là nhân viên chiến đấu, những việc chiến lược giao cho Tổ trưởng Mễ và Hạ Mê, cô ấy chỉ cần làm một người đá đấm là đủ, nên không thèm nhìn điện thoại nữa, màn hình nhỏ quá, cô ấy cao lớn, cúi đầu không tiện.
Hai người đi vào trong nhà kính, Hạ Mê đột nhiên cất điện thoại, nói một câu: “Xong rồi!”
Cô cất điện thoại, trước tiên đá mạnh vài phát vào bức tường kính, đá ra một chút vết nứt, sau đó kéo Thu Hải Lam ra xa khỏi bức tường kính của nhà kính hoa hướng dương, đến một vị trí cố định, tiếp đó, Hạ Mê lấy ra khẩu súng đục hóa, nhắm vào bức tường kính và bắn viên đạn cuối cùng.
Viên đạn bắn trúng vào vết nứt mà Hạ Mê vừa đá ra, bức tường kính vỡ tan, mảnh kính văng tung tóe khắp nơi, nhưng vừa vặn tránh được vị trí của Thu Hải Lam và Hạ Mê.
Xem ra vị trí này là kết quả của những thử nghiệm nhiều lần của Hạ Mê.
Sau khi các mảnh kính rơi xuống đất, Hạ Mê bước đến bên cạnh vài mảnh kính vỡ lớn, cẩn thận nhặt một mảnh sắc bén lên.
“Cô định làm gì?” Thu Hải Lam tò mò hỏi.
Hạ Mê cầm mảnh kính nói: “Chúng ta thiếu hỏa lực, đánh cận chiến quá nguy hiểm, tôi muốn thử chế tạo vũ khí đục hóa.”
“Vũ khí đục hóa là thứ khó gặp, vũ khí đục hóa hình thành tự nhiên đều không ổn định, chẳng mấy chốc sẽ phân hủy, hơn nữa cô lấy đâu ra bộ phận đục hóa chứ?” Thu Hải Lam hỏi.
Hạ Mê nắm lấy đuôi tóc của mình, dùng mảnh kính cắt mạnh, mái tóc đuôi ngựa rơi xuống, rơi lên mảnh kính trên mặt đất.
Những sợi tóc nhanh chóng quấn lấy mảnh kính, chẳng mấy chốc, hai thứ đã hợp lại, biến thành một con dao sắc bén làm từ kính, thậm chí còn tạo ra một chuôi dao tiện lợi để cầm, bên ngoài chuôi dao được quấn bởi những sợi tóc đen, không làm đứt tay.
Hạ Mê với kiểu tóc như chó gặm, cầm lấy con dao làm từ kính lớn nhất đưa cho Thu Hải Lam, nói: “Điều thiếu sót duy nhất là không có vỏ dao, khó mang theo, nhưng trong cái tổ này thì đủ dùng rồi, chúng ta có vũ khí rồi!”
Thu Hải Lam không biết nói lời bùi tai, cô ấy hít một hơi thật sâu, vuốt mặt một cái, rồi nói với Hạ Mê: “Kiểu tóc của cô xấu quá.”
“Không sao!” Hạ Mê không hề ngần ngại chút nào, nói: “Tôi đã làm thẻ hội viên cắt tóc giá 2000 tệ ở chỗ chị Lị, sau khi ra ngoài, chị Lị sẽ cắt cho tôi kiểu tóc đẹp.”
Thực ra thẻ hội viên vẫn chưa được làm, nhưng không sao, Tiểu Liêu sẽ làm thẻ cho cô, Hạ Mê lạc quan nghĩ.