Phương Pháp Xử Lý Sự Kiện Siêu Nhiên

Chương 60

Hạ Mê không dám chơi game nữa.

Trò chơi đã nuốt mất tiền đục hóa của cô, trước đó tại nhà máy thuốc đã hấp thụ được rất nhiều tiền đục hóa, nhưng sau khi rời khỏi nhà máy thuốc thì số tiền đục hóa lại là số âm, trong quán bar đã hấp thụ được 700 đồng đục hóa, mới miễn cưỡng đưa số tiền đục hóa trong trò chơi về 0, cô chỉ có hai cơ hội để đạt được kết thúc, đã lãng phí một cơ hội như vậy, tiếp theo cô phải thận trọng, thận trọng và thận trọng hơn nữa.

Hạ Mê ngồi trên ghế suy nghĩ về cảnh kinh hoàng vừa rồi trong trò chơi.

Đây là BOSS yếu ớt nhất mà cô từng gặp, chỉ vì cô ghét diện mạo của ông ta mà đã tự sát, tâm lý quá kém!

Sao không thể mạnh mẽ hơn một chút chứ?

Hạ Mê thầm chửi BOSS lần này quá vô dụng, sau khi chửi một lúc để giải tỏa cảm xúc, cô tiếp tục suy nghĩ về điểm mấu chốt của trò chơi lần này.

Điểm mấu chốt không phải ở chỗ BOSS có bị tan nát cõi lòng hay không, mà là ở chỗ ông ta có thể tự phát nổ, sức công phá của việc tự phát nổ rất lớn, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ tổ, chỉ có cô và Liêu Thiên Hoa có thể sống sót sau vụ nổ.

Vì vậy điểm quan trọng không phải là bảo vệ trái tim mong manh của BOSS, mà là ngăn cản ông ta tự phát nổ hoặc giảm thiểu thiệt hại từ vụ nổ xuống mức thấp nhất.

Trong gợi ý của trò chơi, hoàn toàn không đề cập đến thiệt hại tài sản của Cục Xử lý.

Tòa nhà này có giá trị xây dựng rất cao, bên trong có nhiều thiết bị tiên tiến, chỉ riêng một thiết bị đã có giá vài triệu, cô không thể đền bù nổi. Nếu vụ tự phát nổ của BOSS phá hủy tòa nhà này, kết thúc trò chơi chắc chắn sẽ đề cập đến việc này.

Do đó, có lẽ vụ tự phát nổ của BOSS sẽ không gây thiệt hại cho công trình chính trong thực tế, chỉ gi.ết ch.ết những người trong phạm vi.

“Không biết công trình chính có khả năng phòng thủ chống lại vụ tự phát nổ của BOSS không, nếu có, mình tìm mấy người bọn họ trước, cho họ trốn trong phòng chống nổ, chẳng phải vấn đề này sẽ được giải quyết sao?” Hạ Mê nghĩ.

Đây là một cách, có thể thử xem.

Vì vậy Hạ Mê mở cửa phòng lưu trữ tài liệu mật, hỏi Tiêu Hành Kiện ở phòng bên ngoài: “Lão Tiêu, phòng nào của cục mình chống nổ tốt nhất?”

Tiêu Hành Kiện nói: “Tất cả các bãi đậu xe ngầm trong thành phố chúng ta đều đạt tiêu chuẩn phòng không dân sự, một khi xảy ra không kích, bãi đậu xe ngầm của mỗi khu dân cư, trung tâm thương mại, cơ quan đơn vị và một số doanh nghiệp đều sẽ trở thành hầm trú ẩn phòng không.

Phòng lưu trữ tài liệu mật nơi chúng ta đang đứng cũng đạt cấp độ chống nổ hạt nhân, có điều không phải là phòng chỗ tôi đừng, mà là phòng tài liệu cô đang đứng.”

“Ồ.” Hạ Mê rút đầu về, tiếp tục suy nghĩ.

Khi “Tiểu Mê” lên tầng trên tìm lão Tiêu giả ở văn phòng Cục trưởng, lão Tiêu thật đang ở…

Khoan đã, lúc đó lão Tiêu thật đang ở đâu?

Cô hoàn toàn không để ý đến việc này.

Lão Tiêu không phải là một nhân vật game có thể sử dụng được, ông chỉ là một đạo cụ… Khoan đã, hình như đạo cụ này sẽ tự động đi theo trong trò chơi, nếu “Tiểu Mê” không đặt thẻ cửa ở một vị trí cụ thể nào đó, thẻ cửa sẽ đi theo cô ấy.

Nghĩa là, khi “Tiểu Mê” đối đầu với lão Tiêu giả, thẻ cửa cũng đi theo Tiểu Mê lên lầu, ở trong văn phòng gần nhất, sẽ trực tiếp ăn trọn vụ tự phát nổ của BOSS, chết tại chỗ chung với “Tiểu Mê”.

Hạ Mê hồi tưởng lại vị trí văn phòng của ba người Mễ Hướng Nghiên, Thu Hải Lam, Liêu Thiên Hoa.

Văn phòng của lão Tiêu ở tầng 17 của đơn vị, tầng 17 có một phòng họp lớn, một phòng họp nhỏ, hai văn phòng Phó Cục trưởng, và văn phòng của lão Tiêu, ngoài ra không có phòng nào khác.

Mễ Hướng Nghiên là người của bộ phận kỹ thuật, bên cạnh văn phòng của cô ấy là phòng máy và các phòng thiết bị, cần cả không gian của một tầng, vì vậy một mình cô ấy chiếm cả tầng 16, văn phòng ngay dưới văn phòng lão Tiêu.

Thu Hải Lam và Liêu Thiên Hoa thuộc nhân viên tuyến đầu, cần thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, để đảm bảo hiệu quả, văn phòng của nhân viên tuyến đầu tập trung ở tầng 2 và tầng 3, văn phòng hai người họ và của Hạ Mê ở tầng 3.

Nghĩ đến cách phân bố văn phòng trong tòa nhà, Hạ Mê đột nhiên cảm thấy, các đồng đội của cô mất mạng có thể là vì ở quá gần lão Tiêu giả.

Nếu có thể gọi đồng đội ra trước, cho mọi người trốn ở tầng hầm, có lẽ sẽ có thể tránh được thiệt hại từ vụ tự phát nổ.

Hạ Mê muốn chơi game thêm một lần để kiểm chứng giả thuyết này, nhưng cô chỉ còn một cơ hội, nếu giả thuyết này sai, hai cơ hội sẽ thực sự bị lãng phí.

Đang suy nghĩ thì điện thoại của Hạ Mê lại reo.

Cô cầm lên xem, là lão Tiêu giả.

Hạ Mê vừa nhìn thấy số điện thoại này đã nhớ ngay đến khuôn mặt của lão Tiêu giả trong trò chơi, tay lập tức run rẩy, suýt nữa thì làm rơi điện thoại.

May mà Hạ Mê nhớ đến giá của điện thoại gập ba, nhờ phản xạ siêu phàm nên kịp thời bắt được điện thoại trước khi nó rơi, mới tránh được một thảm họa.

Hạ Mê nhìn chằm chằm vào thông báo cuộc gọi đến một lúc, cuối cùng vẫn với quyết tâm như cắt tay của dũng sĩ, nghe máy.

“A lô ~~~~~ Hạ Mê.” Giọng nói trầm và kéo dài truyền qua ống nghe.

Hạ Mê cố nén sự khó chịu trong lòng nói: “Có chuyện gì?”

“Gọi cô lâu như vậy, sao vẫn chưa đến? Tôi rất nhớ cô.” Lão Tiêu giả nói.

Hạ Mê cảm thấy như đã ăn phải gián.

Cô không chịu nổi, không thể nói chuyện bình thường với giọng nói như vậy.

Cô lặng lẽ đi ra ngoài, kéo lão Tiêu đang đứng canh ngoài cửa vào phòng lưu trữ tài liệu mật, cất giữ Phó Giám đốc Tiêu già yếu trong phòng có chức năng chống nổ tốt nhất.

Việc cấp bách là, có thể bảo vệ được ai thì bảo vệ người đó đã. Trong trường hợp lão Tiêu giả bị cô quở trách mà tự phát nổ, ít nhất cô có thể thử bảo vệ tính mạng của lão Tiêu.

Tiêu Hành Kiện bị Hạ Mê kéo vào phòng lưu trữ tài liệu mật trong sự khó hiểu, chưa kịp nói gì, đã thấy Hạ Mê thẳng tay đóng cửa lại, nhốt ông ở bên trong.

Sau khi nhanh chóng hoàn thành việc này, Hạ Mê nói vào điện thoại: “Nếu ông còn nói chuyện kiểu đó, tôi sẽ tố cáo ông quấy rối cấp dưới.”

Đối phương lập tức im lặng.

Hạ Mê chợt nghĩ ra, đã như vậy rồi, tại sao không dùng lời nói để giúp lão Tiêu giả bớt “dầu mỡ” nhỉ?

Vì vậy cô nói: “Phó Giám đốc Tiêu, hôm nay ông sao vậy? Bình thường ông luôn nho nhã, điềm đạm, sâu sắc, nói chuyện dõng dạc, truyền cảm hứng, sao hôm nay giọng lại như ngậm bóng đèn vậy, không giống ông chút nào!”

Đối phương ho khẽ một tiếng nói: “Hôm nay cổ họng tôi không thoải mái lắm.”

Cuối cùng giọng nói cũng bình thường trở lại.

Hạ Mê nghĩ đến tên trò chơi là “Tu hú chiếm tổ chim khách”, đoán rằng có lẽ lão Tiêu giả muốn thay thế thân phận của lão Tiêu, không muốn bị lộ quá dễ dàng.

Vì vậy cô tiếp tục nỗ lực, nói với lão Tiêu giả: “Phó Giám đốc Tiêu, hôm nay ông mặc đồng phục thường, đồng phục trực ban hay đồng phục huấn luyện?”

“Tại sao lại hỏi tôi mặc quần áo gì? Cô quan tâm đến chuyện này sao?” Đối phương nghe có vẻ rất hưng phấn.

Hạ Mê mặt không cảm xúc, nói: “Không phải, hôm nay đến lượt tôi trực ban, phụ trách kiểm tra trang phục của nhân viên đơn vị. Theo quy định, nhân viên cơ quan phải mặc đồng phục thường, nghiêm túc đeo cầu vai, cấp hiệu, số hiệu, thắt cà vạt theo yêu cầu.

Khi không phải thời gian họp chính thức, nhân viên tuyến đầu có thể mặc đồng phục trực ban, thuận tiện cho việc điều động. Còn đồng phục huấn luyện là để mặc khi huấn luyện.

Phó Giám đốc Tiêu, hôm nay ông trực ban, có thể mặc đồng phục trực ban hoặc đồng phục thường, ông đang mặc bộ nào?”

Lão Tiêu giả: “…”

Trong điện thoại truyền đến tiếng sột soạt có lẽ là đang thay quần áo.

Một lúc sau, lão Tiêu giả mới nói: “Tôi không tìm thấy đồng phục thường, đang mặc đồng phục trực ban.”

Đồng phục trực ban rộng rãi thuận tiện cho việc hoạt động, quần áo màu tối bền và chịu mài mòn, Hạ Mê bình thường rất thích mặc đồng phục trực ban.

Nghĩ đến hình ảnh lão Tiêu mặc đồng phục trực ban, Hạ Mê hơi thở phào.

Nhưng nghĩ đến lông mi giả dài và hốc mắt sâu năm màu sáu sắc của lão Tiêu giả trong trò chơi, Hạ Mê vội nói: “Ngoài ra, cho dù mặc loại đồng phục nào, đều phải trang điểm sạch sẽ gọn gàng, không được trang điểm đậm, cấm mọi kiểu tóc kỳ quặc.”

Đầu bên kia lại nhanh chóng truyền đến tiếng nước, rõ ràng là đang tẩy trang.

Lão Tiêu giả làm xong tất cả, mới nói với Hạ Mê: “Cô đến văn phòng tôi một chuyến, sao tôi không tìm thấy cô?”

Không tìm thấy? Nghĩa là sau khi họ đến phòng lưu trữ tài liệu mật, lão Tiêu giả không thể phát hiện ra động tĩnh của cô.

Hạ Mê che ống nghe, đá cửa phòng lưu trữ tài liệu mật một cái, Tiêu Hành Kiện mở cửa, hỏi nhỏ: “Chuyện gì vậy?”

Hạ Mê nói: “Chuyện tôi mất công trạng hạng Nhì này, ngoài ông ra còn ai biết không?”

“Thành viên đảng ủy Sở.” Tiêu Hành Kiện nói: “Vừa mới họp đảng ủy xong, văn bản vẫn chưa ban hành xuống, mọi người đều không biết.”

“Liêu Thiên Hoa, Thu Hải Lam, và Mễ Hướng Nghiên cũng không biết sao?” Hạ Mê hỏi.

“Chỉ có cô biết.” Tiêu Hành Kiện nói.

Sau khi có được câu trả lời chắc chắn, Hạ Mê yên tâm.

Cô nói vào điện thoại: “Vì tôi nghe được chuyện công trạng hạng Nhì, rất tức giận, tôi có tâm trạng, không muốn đi tìm lãnh đạo tâm sự.”

Tiêu Hành Kiện bên cạnh: “…”

Có cảm giác như đang bị Hạ Mê mắng trước mặt.

Lão Tiêu giả ngạc nhiên nói: “Tại sao cô lại tức giận? Tôi tìm cô đến văn phòng, chính là để trao cho cô huân chương và huy hiệu công trạng hạng Nhì mà!”

Hạ Mê nói: “Ông đừng lừa tôi nữa, tôi đã nghe người của đảng ủy Sở nói từ lâu rồi, các ông đã trao công trạng hạng Nhì cho người khác!”

“Có chuyện này sao?” Lão Tiêu giả nói.

Hạ Mê nói bừa: “Đương nhiên có, tôi biết các ông đã trao công trạng hạng Nhì cho… Liêu Thiên Hoa, tôi rất tức giận. Liêu Thiên Hoa đang ở đâu? Tôi đã cứu mạng anh ta, vậy mà anh ta lại cướp công của tôi, tôi phải đi tìm anh ta tính sổ!”

Cô đang nói hươu nói vượn, là để dò xét tung tích của ba người Mễ, Thu, Liêu.

Trong đó Liêu Thiên Hoa có khả năng chữa trị, là lực lượng mà Hạ Mê cần nhất, cô tìm anh trước tiên.

Lão Tiêu giả nghe thấy tên Liêu Thiên Hoa, lại nói: “Tôi đừng đi tìm cậu ta, cậu ta…”

“Tôi không quan tâm, dù thế nào tôi cũng phải đi tìm anh ta.” Hạ Mê ngắt lời lão Tiêu giả và cúp máy.

Cô nghiêm túc nói với lão Tiêu: “Lão Tiêu giả không cho tôi gặp Đội trưởng Liêu, Đội trưởng Liêu bọn họ có chuyện rồi. Tôi phải đi tìm Đội trưởng Liêu, ông… Để cho an toàn, ông cứ ở lại phòng lưu trữ tài liệu mật đi, dù sao ngoài ông ra, không ai có thể mở được cửa phòng.”

Tiêu Hành Kiện suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng được, tôi cũng không muốn ảnh hưởng đến hành động của cô. Tôi đã mượn điện thoại của cảnh sát, chính là số điện thoại tôi vừa gọi cho cô, có việc gì thì liên lạc qua điện thoại. Ngoài ra, điện thoại của tôi không gọi được, đây là số máy bàn của phòng lưu trữ tài liệu mật, cô có thể gọi số này.”

“Nếu ông có dấu hiệu bị đục hóa cũng nhớ báo cho tôi qua điện thoại.” Hạ Mê dặn dò.

Sau khi sắp xếp xong cho người già, Hạ Mê ra khỏi phòng lưu trữ tài liệu mật, đi cầu thang lên tầng 3.

Cô muốn xem tại sao lão Tiêu giả không cho cô gặp Liêu Thiên Hoa.

Hạ Mê đến văn phòng Liêu Thiên Hoa, không gõ cửa mà đẩy thẳng cửa vào, thấy Liêu Thiên Hoa đang chép ghi chú học tập.

Theo quy định, mỗi tuần họ đều phải học tập, mọi người đều chép sách qua loa, chỉ có Liêu Thiên Hoa là nghiêm túc nhất, lần nào cũng tìm video bài giảng liên quan trên mạng, vừa nghe vừa chép.

Thấy có người hết sức bất lịch sự đẩy cửa vào, Liêu Thiên Hoa ngẩng đầu lên, dùng một ánh mắt rất xa lạ nhìn Hạ Mê.

“Cô là…” Liêu Thiên Hoa nhìn đồng phục trực ban trên người Hạ Mê từ trên xuống dưới, vẻ mặt nghi hoặc nói: “Cô là người đơn vị nào chuyển đến sao?”

Hạ Mê giật mình trong lòng.

Cô có thể cảm nhận được Liêu Thiên Hoa trước mặt là bản thân anh, chứ không phải người giả do lực lượng đục hóa tạo ra.

Nhưng Liêu Thiên Hoa không nhớ ra cô nữa.

Bình Luận (0)
Comment