Phương Pháp Xử Lý Sự Kiện Siêu Nhiên

Chương 62

Qua sự thay đổi về tình cảm của Liêu Thiên Hoa, Hạ Mê đã nhận ra một chút bất thường.

Mục đích thực sự của BOSS đằng sau là quyến rũ cô, thay thế cô, đã như vậy, chỉ cần tập trung đối phó với cô là được, tại sao lại phải thay thế cô trong lòng Liêu Thiên Hoa?

Không phải là BOSS không được làm vậy, mà là đã thay thế Hạ Mê trong lòng người khác, tại sao chỉ thay thế một mình Liêu Thiên Hoa, mà không thay thế luôn ấn tượng trong lòng Mễ Hướng Nghiên và Thu Hải Lam?

Cho dù là lão Tiêu giả thay thế Hạ Mê trong lòng Liêu Thiên Hoa, hay đối tượng nghi ngờ của Mễ Hướng Nghiên và Thu Hải Lam từ lão Tiêu giả biến thành Liêu Thiên Hoa, trong đó đều có một yếu tố then chốt.

Liêu Thiên Hoa.

Tại sao Liêu Thiên Hoa lại quan trọng đến thế?

Hạ Mê dần có được hình dung về bí mật ẩn giấu trong tổ này, chỉ là vẫn thiếu một số mảnh ghép.

Có vẻ nếu tiếp tục tránh lão Tiêu giả thì sẽ không thể thu thập đủ những mảnh ghép này.

Hạ Mê quyết định đích thân đi gặp lão Tiêu giả.

Hiện tại cô chưa hiểu rõ về phó bản này, vội vàng sử dụng lần chơi thứ hai rất có thể khiến cô lãng phí cơ hội duy nhất, chi bằng thận trọng tiến hành trong thực tại trước, tìm kiếm manh mối.

Trò chơi đã dạy Hạ Mê cách đối xử với lão Tiêu giả, tóm lại là bày ra thái độ tốt với ông ta một chút, đừng để ông ta tự phát nổ là được.

Vì vậy Hạ Mê nói với Liêu Thiên Hoa: “Rất tốt đấy, cứ tiếp tục thích đi.”

Nói xong, cô rời khỏi văn phòng Liêu Thiên Hoa.

Liêu Thiên Hoa đuổi theo ra khỏi văn phòng, gọi với theo Hạ Mê: “Rốt cuộc cô là ai? Cảnh sát mới của Đội Hai à? Cô tên gì?”

Nhưng Hạ Mê đã chạy vào cầu thang, phi như bay lên tầng 17.

Với thể lực hiện tại của Hạ Mê, chạy một mạch từ tầng 3 lên tầng 17 chẳng khác nào đi trên đất bằng, còn nhanh hơn cả thang máy.

Mười mấy giây sau, Hạ Mê đá tung cửa phòng Cục trưởng.

Lão Tiêu giả đang soi gương tìm góc, cố tìm góc mặt đẹp trai nhất, hoàn toàn không ngờ Hạ Mê lại xông vào thẳng như vậy.

Ông ta sững người một lúc mới nói: “Sao bây giờ cô đã tới rồi?”

Hạ Mê ngồi phịch xuống ghế làm việc của lão Tiêu, gác chân lên bàn làm việc, thong thả nói: “Không phải ông bảo tôi đến sao?”

Lão Tiêu giả vội vàng lộ ra nụ cười nịnh bợ: “Phải phải phải, là tôi bảo cô đến, chỉ là tôi không ngờ cô lại đến nhanh thế.”

Qua sự chỉ đạo từ xa của Hạ Mê, cuối cùng lão Tiêu giả cũng đã mặc đồng phục thường phục, rửa sạch đống trang điểm đậm trên mặt, tuy mặt lão Tiêu cũng không đẹp lắm, nhưng ít ra còn nhìn được.

Hạ Mê liếc nhìn áo sơ mi trắng của lão Tiêu giả, thành thật khen ngợi: “Áo sơ mi, rất đẹp.”

Màu áo sơ mi của cảnh sát trưởng cao cấp và cảnh sát trưởng, cảnh sát viên là khác nhau, áo sơ mi Hạ Mê nhận được là màu xanh nhạt, còn áo sơ mi của cảnh sát trưởng cao cấp cấp Phòng trở lên lại là màu trắng tinh.

Áo sơ mi trắng đại diện cho chức vụ.

Lão Tiêu thật lái xe riêng từ nhà đến cơ quan, không mặc thường phục, áo khoác đồng phục có cấp hiệu cũng bị trộm cùng xe, khi gặp Hạ Mê, ông đang mặc quần đồng phục màu xanh đen và áo len cảnh sát, trông như một ông già về hưu bình thường, hoàn toàn không có sức hấp dẫn với Hạ Mê.

Nhưng bộ thường phục này của lão Tiêu giả, cấp hiệu trên vai, áo sơ mi trắng, lúc này lại sáng rực đến thế.

Hạ Mê cảm thấy có chút chói mắt, ánh mắt thoáng có chút mơ màng.

Lão Tiêu giả cảm nhận được h.am m.uốn và tình cảm nồng nhiệt toát ra từ người Hạ Mê.

Ông ta mừng rỡ còn không kịp, tiến đến trước mặt Hạ Mê, ánh mắt vừa chuyên chú lại sâu thẳm.

Hạ Mê túm lấy cà vạt của lão Tiêu giả.

Lão Tiêu giả căng thẳng nuốt nước bọt, nói: “Hạ Mê, tôi…”

“Gọi tôi là Giám đốc(*) Hạ.” Hạ Mê nói.

(*)Ở đây là Giám đốc Sở Công an, còn Tiêu Hành Kiện là Phó Giám đốc Sở, Cục trưởng Cục xử lý Siêu nhiên.

“Giám đốc Hạ, tôi…”

Hạ Mê tiếp tục nói: “Lão Tiêu, đi pha cho tôi tách trà.”

Nói dứt lời, cô buông cà vạt của lão Tiêu giả, một tay đẩy người ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho ông ta rót nước cho mình.

Lão Tiêu giả như vừa đi trong mộng một vòng, vẻ mặt rất thất vọng.

Nhìn ánh mắt mong đợi của Hạ Mê, ông ta vẫn ngoan ngoãn đi pha trà.

Hạ Mê nhìn lão Tiêu giả đang lục tìm trà và cốc trong tủ, tâm trạng vô cùng sảng khoái.

Trước đây cô thật sự nghĩ sai rồi.

Cô chỉ coi sự việc lần này là khủng hoảng, là lãnh địa phải giải trừ càng sớm càng tốt, coi lão Tiêu giả là kẻ thù phải đánh chết ngay khi gặp mặt.

Nhưng khi cô ngồi trên ghế của lão Tiêu, tâm trạng lập tức thay đổi.

Tại sao không nhân cơ hội này tận hưởng một chút nhỉ?

Vừa rồi lão Tiêu bày ra dáng vẻ thất vọng với cô, trong lòng không biết đã nói “Năng lực của Hạ Mê vẫn còn kém một chút” bao nhiêu lần, cô rõ ràng chê lão Tiêu cản trở, nhưng vẫn phải giữ sự tôn trọng cơ bản nhất với lão Tiêu.

Chút uất ức này, hoàn toàn có thể tìm lại trên người lão Tiêu giả.

Nếu lão Tiêu giả đã muốn quyến rũ cô, vậy thì phải thể hiện thái độ ra chứ.

Đây có lẽ chính là phúc lợi trong nhiệm vụ trò chơi, cần người chơi tự khai thác.

Đang đắc ý nghĩ vậy, Hạ Mê vừa quay đầu, đã thấy Liêu Thiên Hoa mang vẻ mặt trắng bệch đứng ở cửa, không biết đã nhìn bao lâu.

Hạ Mê lập tức bỏ chân xuống khỏi bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút, hỏi: “Anh đến từ lúc nào?”

Liêu Thiên Hoa nói: “Đã theo cô từ đầu rồi.”

Hạ Mê khẽ ho một tiếng: “Vậy anh đã thấy hết rồi?”

Liêu Thiên Hoa gật đầu.

Hạ Mê sờ sờ mũi, hơi ngượng.

Cô đột nhiên nhớ ra Liêu Thiên Hoa đang thích cô, có phải nhìn thấy cảnh vừa rồi không tốt lắm không?

Lúc này, lão Tiêu giả bưng một tách trà đi tới, cười đầy ẩn ý: “Đã pha xong trà rồi, để tôi thử nhiệt độ cho cô.”

Ông ta cúi đầu uống một ngụm, nói: “Nhiệt độ vừa phải.”

Nói xong bèn đặt tách trà lên bàn, còn cố tình đặt phần mặt mình vừa uống về phía Hạ Mê.

Hạ Mê liếc nhìn, phát hiện trên tách trà có vết son môi, trong lòng không khỏi thầm chửi cái lão này vẫn còn tô son môi nhạt.

Cô không khỏi lại nhìn Liêu Thiên Hoa đang đứng ở cửa mà không vào.

Hạ Mê bỗng nhớ ra, hiện tại Liêu Thiên Hoa không thích cô, mà thích lão Tiêu giả.

Không biết nhìn thấy cảnh này, Tiểu Liêu đứng ở cửa có tâm trạng gì.

Lòng Liêu Thiên Hoa rất chua xót.

Vừa rồi anh không nghĩ gì cả, vô thức đuổi theo vị cảnh sát mới này ra ngoài, cho đến khi đến trước cửa phòng Cục trưởng mới dừng bước.

Đứng bên cửa nhìn cô cảnh sát mới và Phó Giám đốc Tiêu tương tác, trong lòng Liêu Thiên Hoa rất phức tạp.

Thậm chí anh còn không biết nỗi chua xót này là dành cho ai.

Anh biết mình thích Tiêu Hành Kiện, nhưng đây là tình cảm ngưỡng mộ chưa từng bày tỏ, là một đoạn tình cảm người đời không thể dung thứ, Liêu Thiên Hoa không định nói ra. Nhưng vừa rồi khi vị cảnh sát mới này hỏi, Liêu Thiên Hoa cũng không biết tại sao mình lại thuận miệng nói ra bí mật chôn giấu trong lòng.

Ý thức của anh muốn che giấu, nhưng cơ thể lại hành động trước ý thức, nói thật với vị cảnh sát mới này.

Giờ nhìn thấy Tiêu Hành Kiện thân mật với cô cảnh sát mới, Liêu Thiên Hoa cũng không có nhiều cảm xúc ghét bỏ với cô, ngược lại còn lo lắng cô cảnh sát mới còn trẻ như vậy, đừng để bị ông già lừa.

Khi Liêu Thiên Hoa đang nghĩ vậy, Hạ Mê đột nhiên cảm thấy choáng váng.

Cảm giác đó rất kỳ lạ.

Giống như không gian xoay vòng, cô đi qua đi lại ở rìa lãnh địa, lúc ở trong lãnh địa, lúc ở ngoài lãnh địa.

Mỗi lần ra vào lãnh địa đều sẽ tạo ra biến động không gian, mọi người đều sẽ choáng váng một chút. Mà cơn choáng váng vừa rồi của Hạ Mê, hệt như trong một giây có hàng trăm lần choáng váng không gian chồng lên nhau, suýt nữa đã khiến cô nôn ra.

Hạ Mê lắc lắc đầu, trước mắt vẫn hơi hoa, cô thấy lão Tiêu giả cũng giống như vừa uống rượu giả vậy, bước chân không vững, phải vịn bàn mới có thể cố gắng đứng vững.

Vì vậy vừa rồi không phải chỉ mình cô choáng váng, lão Tiêu giả cũng choáng, nhưng cô hồi phục nhanh hơn, lão Tiêu giả vẫn chưa hồi phục.

Hạ Mê nhìn về phía Liêu Thiên Hoa, lại thấy anh vẫn đứng thẳng ở cửa, dường như không bị ảnh hưởng.

Đang thắc mắc, đã thấy lão Tiêu giả nôn khan mấy tiếng, sau đó lập tức đi về phía Liêu Thiên Hoa, kéo tay anh nói: “Đội trưởng Liêu, tôi đang có việc tìm cậu, đi, cùng tôi qua phòng họp một chút.”

Lão Tiêu giả không quên quay đầu nói với Hạ Mê một câu: “Giám đốc Hạ, đợi tôi một lát, tôi sẽ quay lại ngay.”

Lão Tiêu giả nắm cổ tay Liêu Thiên Hoa đi rồi, còn không quên đóng cửa văn phòng, để Hạ Mê một mình trong văn phòng.

Hạ Mê suy nghĩ một lúc, cầm máy điện thoại bàn của văn phòng, gọi cho văn phòng của Mễ Hướng Nghiên: “Tổ trưởng Mễ, vừa rồi chị có cảm thấy chóng mặt không?”

Mễ Hướng Nghiên không nói gì, bên kia điện thoại truyền đến tiếng nôn khan.

Hạ Mê lại nói: “Phó Đội trưởng Thu, chị đang ở trong văn phòng Tổ trưởng Mễ à? Chị có chóng mặt không?”

Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng Thu Hải Lam: “Có, ọe!”

Hạ Mê dứt khoát bỏ điện thoại xuống, dùng điện thoại di động nhắn tin cho lão Tiêu thật ở dưới: “Có chóng mặt không?”

Đợi một lúc, lão Tiêu thật mới trả lời một số “1”, rõ ràng là muốn đánh chữ nhưng thật sự không đánh ra nổi, chỉ có thể trả lời một số “1” đầy máy móc như các cán bộ trong nhóm đơn vị thường ngày.

Ông cũng chóng mặt.

Vậy chứng minh cảm giác của cô không sai.

Vừa rồi, tất cả mọi người trong tổ đều trải qua cảm giác chóng mặt chồng chất của hàng trăm lần chuyển đổi không gian trong một giây, người bình thường trải qua sự tra tấn này, e rằng sẽ mất ý thức, nặng một chút, não bộ sẽ bị tổn thương vĩnh viễn.

Những người này đã qua huấn luyện chuyên nghiệp nên mới có thể hồi phục trong thời gian ngắn.

Hạ Mê là người mạnh nhất trong nhóm người này, cũng là người hồi phục nhanh nhất.

Nhưng Liêu Thiên Hoa là sao?

Mọi người đều chóng mặt, chỉ có mình anh không có cảm giác gì sao?

Hơn nữa chẳng phải lão Tiêu giả muốn quyến rũ cô để đoạt lấy “Ong chúa” sao? Bây giờ lại bỏ cô sang một bên, chạy đi quyến rũ Liêu Thiên Hoa.

Lão Tiêu giả rất bận nhỉ.

Hạ Mê lén lút đi ra khỏi văn phòng, tiến đến bên ngoài phòng họp, nghe lén cuộc đối thoại bên trong.

Thính lực của cô lúc này đã đạt đến đỉnh cao.

Cô nghe rõ lão Tiêu giả nói: “Đội trưởng Liêu, cậu là cấp dưới cánh tay phải của tôi, là người tôi coi trọng nhất, nếu ngay cả cậu cũng không ủng hộ tôi, tôi phải làm sao đây?”

Liêu Thiên Hoa nói: “Nhưng mà cô cảnh sát mới đó…”

Lão Tiêu giả: “Thân phận của cô cảnh sát mới đó có vấn đề, tôi đang dùng cách của mình để dò xét lai lịch của cô ta, cậu đừng can thiệp vào chuyện này. Hiện tại việc cậu cần làm, là quay về văn phòng, viết nhiệm vụ học tập tôi giao cho cậu thật tốt, đừng ra khỏi văn phòng.”

Liêu Thiên Hoa: “Ghi chép đã viết xong rồi.”

Lão Tiêu giả nói: “Vậy thì… đi làm kế hoạch công tác năm 2025, phải chi tiết đến từng tháng.”

“Được.” Liêu Thiên Hoa nói.

Nghe thấy hai người nói xong, Hạ Mê vội vàng đẩy cửa phòng bên cạnh, trốn vào bên trong.

Hạ Mê dựa lên cửa nghe tiếng bước chân Liêu Thiên Hoa đi xa, trong lòng có suy đoán.

Lão Tiêu giả thay thế vị trí của Hạ Mê trong lòng Liêu Thiên Hoa, là để Liêu Thiên Hoa hoàn toàn nghe theo sự sai bảo của ông ta.

Lão Tiêu giả khiến Mễ Hướng Nghiên và Thu Hải Lam nghi ngờ Liêu Thiên Hoa muốn quyến rũ Hạ Mê, là để ngăn cản Hạ Mê và Liêu Thiên Hoa gặp nhau.

Ngoài nhiệm vụ cốt lõi là quyến rũ Hạ Mê đoạt lấy “Ong chúa”, tất cả chiêu số của lão Tiêu giả đều là thi triển lên Liêu Thiên Hoa.

Ý nghĩa tầng thứ nhất của “Tu hú chiếm tổ chim khách” là: “Tu hú” chỉ lão Tiêu giả, “Chim khách” chỉ Liêu Thiên Hoa, “Tổ” chính là tổ.

Người thực sự mở tổ là Liêu Thiên Hoa, lão Tiêu giả đồ dởm này chỉ đang chiếm lãnh địa mà Liêu Thiên Hoa đã mở ra thôi!

Bình Luận (0)
Comment