Phương Pháp Xử Lý Sự Kiện Siêu Nhiên

Chương 70

Tiểu Phong đã biến mất, nhưng tổ vẫn chưa tan, cần tìm Liêu Thiên Hoa để phá giải tổ.

Thông qua việc đọc ký ức của Tiểu Phong vừa rồi, Hạ Mê đã biết cách phá giải tổ, cô cần tìm Liêu Thiên Hoa để dạy cho anh kỹ thuật này.

Vừa đi được hai bước, đầu Hạ Mê đột nhiên choáng váng, ngồi phịch xuống đất.

Cô nghe thấy tiếng gọi từ xa.

Cô cảm nhận được ở sâu trong hòn đảo xa xôi, dường như có tiếng gì đó đang gọi cô.

Không, là đang gọi “Ong chúa” trong cơ thể cô.

Trong lúc giằng co vừa rồi, cuối cùng “Ong chúa” cũng đã tỉnh dậy một chút.

Sức mạnh này đã bị Tổ chức Bất Tử phát hiện.

Có vẻ như họ đã sử dụng thiết bị gì đó để gọi “Ong chúa”, và khi nghe thấy tiếng gọi, “Ong chúa” trong cơ thể Hạ Mê đang bắt đầu đáp lại theo bản năng.

Hạ Mê cảm thấy trên người mình cắm đầy vô số tia sáng, kết nối với hòn đảo đó.

Cho dù cô đi đến đâu, những tia sáng vô hình này cũng sẽ theo sau.

Và một khi cô không kiểm soát được sức mạnh của “Ong chúa”, những tia sáng này sẽ đánh thức “Ong chúa” trong cơ thể cô.

“Ong chúa” tỉnh dậy cần rất nhiều năng lượng, sẽ lập tức mở tổ, nuốt chửng những người xung quanh.

Hạ Mê ước tính, tổ “Ong chúa” cũng không quá lớn, chỉ bằng diện tích một thành phố cấp một, chứa được hai ba mươi triệu cư dân trong đó mà thôi…

Chỉ thế thôi cái gì chứ! Thứ này còn mạnh hơn cả bom hạt nhân!

Hiện tại Hạ Mê vẫn có thể dựa vào hiệu ứng gương mẫu từ video ngắn để kiềm chế “Ong chúa”, nhưng theo thời gian trôi qua, sự chú ý của mọi người sẽ giảm đi, tầm nhìn của mọi người chuyển hướng, cô sẽ không thể đối kháng với những tiếng gọi này nữa.

Hạ Mê nghĩ hay là bay thẳng đến sào huyệt của Tổ chức Bất Tử luôn, như vậy, ngay cả khi “Ong chúa” thức tỉnh, cũng chỉ gây họa cho bọn họ ở đó.

Nhưng có lẽ đối phương cũng đang chờ cô đến căn cứ thí nghiệm, dùng mọi cách để khai quật “Ong chúa” từ trong cơ thể cô.

Hạ Mê nhận ra cô không thể chống đỡ được lâu, thời gian gấp rút, phải nhanh chóng đối phó.

Cô chạy đến phòng thí nghiệm bí mật, ôm Liêu Thiên Hoa một cái, nói nhanh: “Mau phá giải tổ đi, em có chuyện rất quan trọng cần báo cáo với lão Tiêu.”

Liêu Thiên Hoa im lặng một lúc rồi nói: “Anh không biết cách phá giải tổ.”

Hạ Mê nói: “Ồ, suýt quên dạy anh.”

Mở tổ là bản năng của “Đục”, giống như con người sinh ra đã biết học ăn học bò vậy, thứ này không thể dạy bằng lời nói được.

Vì vậy Hạ Mê vẽ một số “8” ngang ở giữa trán của Liêu Thiên Hoa, kết nối với đường ý thức của anh, truyền phương pháp qua ý thức cho anh.

“Trước tiên làm thế này, rồi làm thế này, là có thể phá giải tổ rồi, hiểu chưa?” Hạ Mê giải thích.

Liêu Thiên Hoa nói: “Hiểu rồi, thật ra nó giống như ý thức kiềm chế cơn đói, tự nhủ đã no, và đặt đũa xuống vậy.”

“Anh miêu tả rất hay.” Hạ Mê nói.

Nói xong, Hạ Mê nhíu mày.

Liêu Thiên Hoa không nhận ra, nhưng Hạ Mê đã thấy qua đường ý thức.

Liêu Thiên Hoa không khôi phục được ký ức.

Tiểu Phong thật tàn nhẫn, sau khi thực hiện “Tu hú chiếm tổ chim khách”, cậu ta đã gi.ết ch.ết “chim khách” non.

Cậu ta đã phá hủy ký ức giữa Liêu Thiên Hoa và Hạ Mê, dù cậu ta đã chết, ký ức của Liêu Thiên Hoa cũng không thể khôi phục.

May mắn là sau khi Tiểu Phong chết, cậu ta không còn tiếp tục khống chế tinh thần Liêu Thiên Hoa nữa, và tình cảm sẽ phai nhạt theo thời gian.

Liêu Thiên Hoa sẽ dần quên đi tình cảm với lão Tiêu, điều này không khó, vì một người đàn ông bình thường 25 tuổi, trừ khi là biến thái, sẽ không có tình cảm với một khuôn mặt như vỏ cam khô.

Hơn nữa, Hạ Mê cũng đủ tự tin vào bản thân, cô tin rằng nếu Liêu Thiên Hoa có thể yêu cô một lần, chắc chắn có thể yêu cô lần thứ hai, điều này không khó.

Cô và Liêu Thiên Hoa mới quen nhau hơn ba tháng, tương lai họ còn ba năm, ba mươi năm để tạo ra những kỷ niệm mới, sớm muộn gì cũng sẽ át đi kỷ niệm ba tháng này.

Sau khi Liêu Thiên Hoa phá giải tổ, Hạ Mê và Liêu Thiên Hoa phát hiện Phó Giám đốc Tiêu dẫn theo một đội người đang đợi họ bên ngoài phòng thí nghiệm bí mật.

Phó Giám đốc Tiêu đã mặc áo sơ mi trắng của ông, đồng phục chính thức, vai đeo cấp hiệu cảnh sát trưởng cấp cao, phù hiệu trước ngực, bộ trang phục trang nhã vừa vặn tượng trưng cho địa vị khiến ông trông hết sức anh tuấn, mái tóc hoa râm càng làm tăng thêm một phần khí chất nho nhã cho vẻ anh tuấn ấy.

Rõ ràng, Hạ Mê đã bị bộ trang phục này thu hút.

Liêu Thiên Hoa thì không có nhiều cảm xúc, dù sao tình cảm của anh cũng không hướng về Tiêu Hành Kiện, mà là về lão Tiêu giả đã chết.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt Liêu Thiên Hoa bình thản, còn Hạ Mê thì ngượng ngùng dời ánh mắt đi.

Không, không còn cách nào khác, chiếc áo sơ mi trắng và cấp hiệu đó, cùng với mã số cảnh sát “XXXX001” đại diện cho Cục trưởng thực sự rất ngầu!

Tiêu Hành Kiện bước lên phía trước, nhiệt tình và đầy uy thế nói với hai người: “Đội trưởng Hạ, Phó Đội trưởng Liêu, chúc mừng hai người trở về thành công, hai người vất vả rồi!”

Hạ Mê chào Tiêu Hành Kiện một cách chuẩn mực, sau đó vội vàng nói: “Phó Giám đốc Tiêu, tôi có chuyện rất quan trọng cần báo cáo.”

Tiêu Hành Kiện nói: “Lập tức đến văn phòng của tôi.”

Lúc đầu nhân viên hậu cần vốn định kiểm tra sức khỏe cho Liêu Thiên Hoa và Hạ Mê, nhưng đã bị hai người từ chối.

Tình trạng cơ thể của Hạ Mê không tốt, nhưng không phải là điều mà nhân viên hậu cần có thể giúp được. Liêu Thiên Hoa có khả năng tự chữa trị, không cần người khác điều trị.

Mọi người đến văn phòng của Tiêu Hành Kiện, theo yêu cầu của Hạ Mê, chỉ giữ lại Mễ Hướng Nghiên và Liêu Thiên Hoa.

Hạ Mê cần chuyên môn của Mễ Hướng Nghiên giúp cô đưa ra quyết định, còn về phần Liêu Thiên Hoa, thuần túy là không muốn giấu người thân, Phó Đội trưởng Thu Hải Lam cùng cấp không có đặc quyền này.

Chỉ còn bốn người, Hạ Mê nhanh chóng báo cáo về ký ức của Tiểu Phong, cơ sở thí nghiệm của Tổ chức Bất Tử, video ngắn giúp cô kiểm soát “Ong chúa” cũng như việc bị gọi lại.

Cô chỉ giấu bí mật về sự bất tử.

Hạ Mê biết, sự cám dỗ của bất tử thực sự rất lớn, cô không muốn dùng chuyện này để dò xét nhân tính.

Dù sao là “Ong chúa”, cô bằng mọi giá không thể giúp người khác trở thành “Dung”, muốn bất tử thì tự mình chứa “Đục” thử vận may đi, Hạ Mê cô chắc chắn sẽ không giúp.

Thông qua ký ức của Tiểu Phong, Hạ Mê cũng biết được một chuyện. Liêu Thiên Hoa và thành viên Đội Hai có thể thuận lợi trở thành “Dung”, thực sự có liên quan đến cô.

Cô đã tiêm năng lượng của mình vào cơ thể những người này, dùng cấp bậc “Ong chúa” để kiềm chế “Đục” trong cơ thể họ, mới khiến các đội viên trở thành “Dung” ổn định.

“Khiên” và “Mắt” là may mắn, là xác suất một phần triệu, những người khác là nhờ vào khả năng của Hạ Mê.

Có lẽ Mễ Hướng Nghiên đã có suy đoán, có lẽ cấp trên cũng đã có suy đoán, nhưng chỉ cần Hạ Mê không thừa nhận, chuyện này chỉ là phỏng đoán, không ai dám dùng mạng sống của mình để kiểm chứng.

Tiêu Hành Kiện nghe xong, hỏi: “Cô còn có thể chống đỡ được bao lâu?”

Hạ Mê cảm nhận một chút rồi nói: “Không có ý thức tập thể mới hỗ trợ, có lẽ tôi chỉ có thể chống đỡ thêm 24 tiếng.”

Tiêu Hành Kiện nhìn về phía Mễ Hướng Nghiên hỏi: “Có thể quay thêm vài video không?”

Mễ Hướng Nghiên nói: “Video trước đã được vô số kênh marketing chia sẻ lại, là video có lượt xem cao nhất của bộ phận tuyên truyền chúng ta hiện nay, quay thêm video cũng chỉ có thể thu hút một số ít fan, nhưng những thứ này chỉ là muối bỏ biển. Muốn có lượt xem lớn một lần nữa cần thời gian và may mắn, không dễ dàng như vậy.”

Tư bản nghĩ đủ mọi cách đầu tư lượt xem, viết kịch bản, tạo nhân vật, cũng chưa chắc đã nổi tiếng, ép buộc đề xuất chỉ sẽ tạo ra hiệu ứng ngược, khiến fan trước đây tin tưởng nghĩ rằng video trước cũng chỉ là hiệu ứng giả tạo bằng kỹ xảo, ngược lại sẽ mất đi tiền đục hóa.

Tiêu Hành Kiện nhìn Hạ Mê hỏi: “Cô có ý kiến gì?”

Hạ Mê nói: “Ném tôi đến gần hòn đảo, sau 24 giờ sẽ gây họa cho bọn họ.”

Liêu Thiên Hoa nhìn Hạ Mê, nói: “Tôi cũng đi.”

Tiêu Hành Kiện đập bàn nói: “Quá hấp tấp! Nếu như đi vào đúng kế hoạch của người ta thì sao?”

Hạ Mê nói: “Vậy cũng dễ thôi, thẳng thừng ném tên lửa, dù sao đó cũng là vùng biển không người trên bản đồ, cứ nói chúng ta tiến hành diễn tập quân sự.”

“Một lãnh địa của Tiểu Phong còn có thể khiến chúng ta bị mắc kẹt trong không gian khác, lãnh địa của ‘Ong chúa’ có lẽ sẽ có cách khiến cả hòn đảo tránh được tên lửa tấn công.” Mễ Hướng Nghiên nhắc nhở.

Hạ Mê nói: “Có thể nổ hay không, có nên nổ hay không, để tôi phán đoán, đến lúc đó tôi sẽ gửi tín hiệu cho mọi người.”

“Đối phương có thể chặn tín hiệu!” Mễ Hướng Nghiên khuyên.

Hạ Mê nói: “Họ không thể chặn được tín hiệu của tôi.”

Nói xong, Hạ Mê giơ tay về phía Mễ Hướng Nghiên, lòng bàn tay phát ra năng lượng, năng lượng vẽ thành ký hiệu “8’ trong không trung, Mễ Hướng Nghiên đột nhiên cảm nhận được ý thức của Hạ Mê trong đầu mình.

Hạ Mê nói: “Tôi sẽ chào hỏi chị thông qua đường ý thức, chắc chắn có thể phá hủy toàn bộ cơ sở của Tổ chức Bất Tử.”

Mễ Hướng Nghiên nhìn Hạ Mê một cách đầy phức tạp: “Sao cô nói về việc hy sinh mạng sống của mình nhẹ nhàng thế?”

Hạ Mê thở dài nói: “Tôi cũng không muốn, nhưng nếu không giải quyết nhanh chóng chuyện này, tôi sẽ trở thành một tồn tại rất đáng sợ.

Nếu tôi không thể kiểm soát được ‘Ong chúa’, tôi sẽ có thể hủy diệt sinh mạng của hàng triệu người bất cứ lúc nào, tôi chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học bình thường, tôi không gánh nổi tội này.”

Hạ Mê cũng không muốn chết, cô được lãnh đạo (lão Tiêu) coi trọng, có một người bạn trai hết sức hiền lành giỏi việc nhà, mối quan hệ với đồng nghiệp hòa thuận, có địa vị tuyệt đối trong nhóm gia đình “Cả nhà yêu thương nhau”, cô có tương lai tươi sáng, cô không muốn đi tìm cái chết.

Nhưng cô càng không muốn trở thành tội nhân ngàn đời.

Hạ Mê nói: “Hơn nữa tên lửa chỉ là biện pháp cuối cùng, biết đâu tôi đến cơ sở thí nghiệm, có thể giải quyết triệt để vấn đề thì sao.”

Liêu Thiên Hoa lại nhấn mạnh một câu bên cạnh Hạ Mê: “Anh đi cùng em.”

Tiêu Hành Kiện suy nghĩ một lúc rồi nói với Hạ Mê: “Hay là… cô thử chơi game một lần xem sao? Bay từ đây đến gần hòn đảo chỉ mất ba tiếng, thời gian vẫn còn đủ, cô có thể chơi game hai lần.”

Hạ Mê nói: “Không vào môi trường thì không thể mở trò chơi.”

Để chứng minh lời nói của mình, cô còn lấy điện thoại ra, mở trò chơi cho Tiêu Hành Kiện xem.

Ai ngờ lần này trò chơi lại hiện thông báo: [Có muốn tiêu tốn 10 ngàn đồng đục hóa để mở chế độ chia sẻ tư duy, có thể mô phỏng môi trường thông qua ý thức của sinh vật đục hóa khác không?]

Mễ Hướng Nghiên ghé lại xem, kinh ngạc nói: “Cần 10 ngàn đồng đục hóa, nhiều quá, xem ra chỉ có thể đến hiện trường tìm cơ hội chơi game thôi. Hay là để Đội Hai, ‘Khiên’ và ‘Mắt’ cùng đi đi, để họ tạo thời gian và cơ hội cho cô chơi game.”

Hạ Mê hơi ngẩn người một chút rồi nói: “10 ngàn đồng đục hóa, tôi có mà!”

Mễ Hướng Nghiên nói: “Cô có nhiều đồng đục hóa vậy sao?!”

Hạ Mê nói: “Tôi đã hấp thụ hơn 20 ngàn đồng đục hóa từ Tiểu Phong, đủ để mở mô phỏng môi trường rồi.”

Tiêu Hành Kiện ra lệnh: “Mau chơi game đi!”

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Hạ Mê mở trò chơi ra.

Đầu tiên cô thấy “Người bạn trai bị lạc mất” hiện tiến độ 10%.

Hạ Mê: “…”

Trước đây không phải là 50% rồi sao? Sao còn có thể lùi lại được! Chẳng lẽ Liêu Thiên Hoa đã chuyển đối tượng tiếp rồi sao?

Cô trước tiên nhìn Tiêu Hành Kiện một cái đầy hung dữ, khiến đồng chí lão Tiêu hết hồn.

Sau đó lại nhìn về phía Liêu Thiên Hoa, thấy Liêu Thiên Hoa chăm chú nhìn mình, trong mắt không có người khác.

Hạ Mê nhìn Liêu Thiên Hoa, lại nhìn trò chơi, chợt có linh cảm, nói: “Liêu Thiên Hoa, anh không được đi đảo, đây là mệnh lệnh của Đội trưởng Hạ.”

Nói xong, tiến độ của nhiệm vụ “Người bạn trai bị lạc mất” trở thành 80%.

Xác định rồi, Liêu Thiên Hoa sẽ mất mạng trong nhiệm vụ trên đảo.

Bình Luận (0)
Comment