Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ

Chương 3

Khắc hai giờ Dậu, Trường Xuân đường phái nha hoàn tới.

"Tứ cô nương đã học thuộc lòng chưa?"

"Đã học thuộc rồi."

“Lão phu nhân bảo ta tới đây hỏi xem, nếu như đã học thuộc rồi thì mời Tứ cô nương qua đó dùng bữa.”

"Được, ta đi gọi cô nương ngay đây."

Tỳ nữ Ngưng Sương vào phòng, ánh mắt liếc một vòng nhưng không thấy có người thì vội vàng tiến vào trong, nhưng lại thấy Tống Cẩn Ninh đã ngủ rồi.

Tiểu cô nương năm tuổi, người còn chưa trổ dáng, nàng co người trên chiếc giường trông giống như một cục bông nhỏ.

Trái tim Ngưng Sương mềm xuống, không nỡ gọi nàng dậy.

Cô nương của các nàng khôn khéo hiểu chuyện, thỉnh thoảng nghịch ngợm nhưng không hề bướng bỉnh. Tiểu cô nương nhà bên ở tuổi này vẫn còn nằm trên đầu gối phụ mẫu nũng nịu kia kìa, nhưng cô nương của các nàng đã bắt đầu ở riêng rồi, lại còn tự mình đi tới học đường nữa.

Cũng không phải là Nhị phòng không có người, mà trên thực tế là Nhị lão gia và Nhị phu nhân đều vẫn còn khỏe. Chỉ là không biết phu thê hai người xảy ra chuyện gì mà năm ngoái phu nhân náo loạn lên đòi hòa ly, nhưng Nhị lão gia không chịu, thế là phu nhân bèn thu dọn hành lý qua nơi khác ở.

Từ đó về sau, quan hệ của Nhị lão gia và Nhị phu nhân liền trở nên căng thẳng như vậy. Chuyện của các chủ tử, bọn họ thân là hạ nhân khó mà nói rõ được, nhưng thương cho Tứ cô nương bị liên lụy không có một nơi ở ấm áp.

Ngày thường Nhị lão gia bận bịu trên quan trường, hơn nữa hắn là một nam nhân, trong chuyện chăm sóc con gái khó tránh khỏi việc lơ là sơ suất, có lúc còn bận tới mức mấy ngày mấy đêm không trở về phủ.

Mặc dù lão phu nhân của Trường Xuân đường vẫn ở trong phủ nhưng dù sao lão phu nhân cũng lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt lắm, lão phu nhân sợ lây bệnh cho cháu gái cho nên không đón nàng tới bên cạnh mình, chỉ đành mỗi ngày sai người tới mời nàng qua dùng bữa.

Theo như bà ấy nói, may mà có Dung Thế tử ở đây. Dung Thế tử chăm sóc Tứ cô nương chu đáo tỉ mỉ, bất kể là đồ ăn, y phục hay là môn học ở học đường, Dung Thế tử đều thăm hỏi rất chu đáo. Nếu không phải như vậy thì cô nương nhà bọn họ đúng thật là giống như một đứa trẻ không có ai quản.

May mà cô nương của các nàng là một người hiểu chuyện, không khóc không nháo, ngoan ngoãn nghe lời, không bướng bỉnh cũng không nổi nóng, khiến những hạ nhân như bọn họ cũng bớt lo. 

Mắt thấy thời gian cũng kha khá rồi, Ngưng Sương nghĩ một chút vẫn tiến lên gọi người dậy.

"Cô nương, nên tỉnh rồi."

A Lê trở mình, đưa gáy về phía Ngưng Sương rồi ngủ tiếp.

Nàng ngủ cực kỳ yên tĩnh, không nghiến răng cũng không ngáy. Cái miệng nhỏ hơi mở ra, hơi thở nhẹ nhàng. Hai hàng lông mi dài khép lại, cái mũi tinh xảo xinh đẹp. Lúc ngủ nghiêng gương mặt tròn xoe còn tạo ra một độ cong nhẹ. 

Ngưng Sương cực kỳ thích thú xoa xoa gương mặt tròn xoe của nàng: “Cô nương, lão phu nhân sai người tới mời cơm rồi, có lẽ lát nữa còn phải kiểm tra người học thuộc nữa, người không dậy chuẩn bị một chút sao?”

Nghe thấy kiểm tra học thuộc lòng A Lê lập tức tỉnh lại.

Thế nhưng vừa mở miệng đã hỏi: “Dung Từ ca ca đâu? Đi rồi à?”

“Dung Thế tử đã đi lâu rồi.” Ngưng Sương nói: “Còn tưởng là cô nương ở trong phòng tự mình chăm chỉ nữa, thế mà nô tỳ tiến vào thì đã thấy cô nương đang làm biếng.”

A Lê ngượng ngùng lè lưỡi: “Mới không phải đâu, là do ta học thuộc mệt rồi nên ngủ gật thôi.”

Nàng nhanh chóng đứng dậy xuống giường, để nô tỳ thay y phục búi tóc giúp nàng, sau đó thì đi tới Trường Xuân đường.

Hôm nay Trường Xuân đường rất náo nhiệt, lúc A Lê tới, phu nhân Tam phòng Vưu thị và Tam cô nương Tống Cẩn Chi cũng có mặt.

Vưu thị đang bàn bạc chuyện chúc thọ tháng sau với lão phu nhân.

Hôm nay trong Tương Dương Hầu phủ, Đại phòng không ở trong phủ, phu nhân Nhị phòng thì lại ở nơi khác. Chính vì thế mà mọi chuyện trong phủ đều giao vào trong tay phu nhân Tam phòng Vưu thị.

Vưu thị quản nhà nghiêm túc cẩn thận khiến người ta không khơi ra được chút sai sót nào, lão phu nhân cũng rất hài lòng.

A Lê tiến vào, sau khi hành lễ với tổ mẫu xong thì cúi chào Vưu thị: “Tam thẩm.”

"A Lê tới rồi." Lão phu nhân vẫy A Lê qua đó rồi lại quay đầu nói tiếp với Vưu thị: “Cả nhà Đại ca của con không trở lại, còn nhà Lão Nhị vẫn đang dưỡng bệnh ở làng khác, theo như ta thấy thì làm tiệc mừng thọ đơn giản một chút là được, bình thường con cũng vất vả, bận rộn chuyến này xong lại mệt người.”

Trên mặt Vưu thị lộ ra sự vui mừng: “Đa tạ nương quan tâm, nương luôn nghĩ cho chúng con là phúc của chúng con. Nhưng đại thọ sáu mươi của nương không thể qua loa đại khái được, đây cũng coi như là cho chúng con một cơ hội để tận hiếu. Còn về gia đình Đại ca, Ôn Thiên đã viết thư tường thuật lại rồi, năm ngoái Đại ca cũng từng nhắc tới chuyện này, nói là nếu như nương chúc thọ thì cả nhà bọn họ nhất định sẽ trở về. Còn về Nhị tẩu…”

Vưu thị dừng lại, liếc nhìn A Lê nói: “Có lẽ Nhị tẩu cũng nhớ A Lê, cứ để Nhị ca đi mời tới đón thọ thần của nương thử xem, Nhị tẩu thấu tình đạt lý, nhất định tẩu ấy cũng sẽ tới.” 

Phu thê Nhị phòng của Tương Dương Hầu phủ lục đục từ lâu đã không còn là bí mật nữa rồi. Trong phủ nói với bên ngoài rằng sức khỏe Nhị phu nhân không tốt nên phải tới viện khác tĩnh dưỡng, nhưng ở bên ngoài lại truyền ra lời gì cũng có. Tất nhiên, cụ thể nội tình như thế nào, Vưu thị cũng rất rõ ràng, chuyện của người lớn nàng ta cũng không tiện nói gì, ngược lại là có chút đau lòng cho A Lê.

Nàng ta ôn tồn hỏi: “A Lê, đến lúc đó con để cha con đi mời nương trở lại được không?”

A Lê ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ.”

Vưu thị lại dặn dò con gái ở bên cạnh: “Bình thường Nhị thẩm của con không ở trong phủ, A Lê khó tránh khỏi có chút cô đơn, con có rảnh thì ở bên muội muội con nhiều một chút.”

Năm nay Tống Cẩn Chi mười tuổi, mặc một chiếc váy thêu màu đỏ tươi, trên đầu cài hoa ngọc trai lộng lẫy, từ đầu đến chân đều vô cùng tinh xảo.

Chỉ có điều xưa nay Tống Cẩn Chi đều không thích nói chuyện, trên mặt cũng rất ít khi có biểu cảm dư thừa nào, thoạt nhìn dáng vẻ thì có chút cao ngạo.

Nghe mẫu thân dặn dò như vậy thì nàng ta cũng chỉ khẽ gật đầu, dịu dàng đáp lại một câu: “Vâng.”

Tỳ nữ bê đĩa trái cây tới, A Lê lấy một miếng rồi lặng lẽ nhìn Tống Cẩn Chi: “Tam tỷ có ăn không?”

Tống Cẩn Chi có chút ghét bỏ lắc đầu.

Nàng ta không ăn, A Lê cũng không miễn cưỡng, nàng thẹn thùng cười với nàng ta rồi tập trung ăn dưa.

Vưu thị và lão phu nhân bàn bạc xong thì rời đi luôn, chỉ để lại Tống Cẩn Ninh và Tống Cẩn Chi ở trong Trường Xuân đường ăn tối cùng lão phu nhân.

Trước bữa tối, A Lê còn nhớ tới chuyện học thuộc lòng, lập tức nhanh nhẹn đọc thuộc hai bài cho lão phu nhân nghe khiến lão phu nhân cười hớn hở, không ngừng khen A Lê thông minh.

A Lê nghiêng đầu như cầu khen thưởng hỏi Tống Cẩn Chi: “Tam tỷ, muội học thuộc giỏi không?”

Tống Cẩn Chi: "..."

Ngày hôm sau tỉnh lại, A Lê thu xếp xong chuẩn bị đi tới học đường, vừa ra cửa thì gặp được cha Tống Ôn Bạch của nàng ở trên hành lang.

"Cha!"

Nàng mặc y phục của học tử màu chàm đứng dưới cây cột, dáng người nhỏ bé, kích thước lưng áo cũng không to bằng những cây cột. Ánh nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt tiểu cô nương càng khiến nụ cười của nàng rạng rỡ hơn.

Tống Ôn Bạch từ phía xa đã nhìn thấy con gái, nàng yên tĩnh đứng ở đó, còn giơ cánh tay nhỏ lên vẫy tay với hắn.

Hắn vội vàng đi tới, ngồi xuống.

"A Lê đi học rồi à?"

"Vâng ạ." A Lê gật đầu, nàng như nhớ lại chuyện gì đó nên ưỡn ngực lên nói: “Cha, hôm qua A Lê đã học thuộc được hai bài thơ.”

Tống Ôn Bạch xoa đầu con gái: “A Lê thật là thông minh.”

"Hì hì, Dung Từ ca ca cũng khen con như vậy đó.”

Nhắc tới Dung Từ, trong lòng Tống Ôn Bạch vừa cảm kích vừa hổ thẹn. Những ngày này hắn bận rộn giám thị kỳ thi mùa xuân cho nên khó có thể chăm sóc con gái, may mà có Dung Từ chăm sóc cho nàng.

Hôm qua còn nghe nói A Lê bị phạt cũng là Dung Từ tới cầu tình.

Hắn vuốt cái đầu tóc xù của con gái nói: “A Lê đi học đi, cha cũng phải đi lên triều rồi.” 

Hắn vừa đứng dậy lại thấy con gái vẫn túm lấy vạt áo của mình thì không hiểu hỏi: “A Lê còn có chuyện gì sao?”

A Lê nói: "Cha, tổ mẫu nói tháng sau mừng thọ, muốn cha mời nương trở về.”

Nghe vậy, Tống Ôn Bạch trước giờ vẫn luôn trầm tĩnh, giờ đây sắc mặt lại hơi có vẻ bối rối.

"Cha." A Lê lắc lắc vạt áo hắn: “Khi nào thì người đi đón nương ạ?”

Suy nghĩ một lát, Tống Ôn Bạch lại quỳ xuống: “Mấy ngày nữa cha rảnh rồi sẽ dẫn A Lê cùng đi đón nương của con có được không?”

"Được ạ." A Lê vui vẻ.

"Đi đi.” Tống Ôn Bạch nói: “Học cho thật tốt.”

"Vâng."

A Lê lui lại một bước, sau đó dựa theo lễ tiết mà phu tử trên học đường dạy, đoan đoan chính chính chắp tay lại.

Tiểu cô nương còn nhỏ, động tác không quá thuần thục, thế nhưng làm cũng rất ra dáng.

Gương mặt mệt mỏi mấy ngày nay của Tống Ôn Bạch lộ ra một nụ cười vui mừng.

Duệ Vương phủ, thư phòng.

"Nghe nói mấy ngày nay Doãn Thiệu Hâm ở trong ngục rất cực khổ, tường đổ mọi người xô đẩy, cực kỳ thê thảm.” 

Doãn Thiệu Hâm là người Hoài Châu, thi Hương, thi Hội, thi Đình đều là thủ khoa, thi đỗ tam nguyên phong quang vô lượng. 

Nhưng tài năng lộ ra ắt sẽ có người đố kỵ.

Các học tử đồng hương của Hoài Châu bình thường tranh nhau nịnh nọt Doãn Thiệu Hâm, giờ đây hắn ta lâm nguy thì ai nấy đều hận không thể lại gần giẫm lên một phát.

Thậm chí còn có người bỏ đá xuống giếng, nhân cơ hội biên soạn những chuyện xấu của hắn ta ở Hoài Châu ra làm trò cười, hơn nữa còn truyền đi rất xôn xao, đến cả Doãn Thiệu Hâm ở trong ngục cũng nghe thấy.

“Ta nói này, lúc đầu ngươi vội vàng đưa hắn ta vào ngục như vậy, bây giờ đã nhiều ngày trôi qua thế rồi, tại sao lại không thấy ngươi có động tác gì tiếp?” Mạnh Tử Duy khó hiểu hỏi.

Dung Từ đứng ở bên giá đỡ tìm sách, ngón tay thon dài lướt qua tập sách cổ xưa, tựa như một viên ngọc quý trong sương mù mờ mịt.

Hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt nói: "Đứng càng cao ngã càng đau, bây giờ hắn ta vẫn chưa đủ thảm, nếu như lúc này ta ra tay, vậy thì cùng lắm là có được mấy câu cảm ơn đại đức hời hợt của hắn ta mà thôi. Ta muốn hắn ta cảm ơn làm gì? Thứ ta muốn là con người của hắn ta. Hơn nữa…”

Hắn lấy một quyển sách ra rồi nói tiếp: “Con người chỉ có lúc trải qua phong quang đỉnh cao rồi lại rơi xuống vũng bùn thì mới dễ dàng kích thích ý chí chiến đấu. Ta muốn hắn ta nhanh chóng lớn mạnh, đồng thời làm việc cho ta.”

Mạnh Tử Duy ngẩn ra, dường như trong con ngươi bình tĩnh lộ ra vẻ sùng bái kính phục.

Thiếu niên mười ba tuổi trước mắt này, rõ ràng còn nhỏ hơn y nhưng lại có khí thế và sự gan dạ mà người bình thường không thể đạt tới.

Hắn làm việc tàn nhẫn, kinh nghiệm dày dặn, mưu lược khôn khéo, cho dù là những người đã có kinh nghiệm làm việc nhiều năm ở chốn quan trường cũng chưa chắc đã có thể đạt được tới trình độ đó.

Người như vậy thần bí, mạnh mẽ, khiến người ta yêu thích, mà cũng khiến người ta trông thôi đã khiếp sợ.

Một lát sau, y đặt ly trà xuống: “Vậy ngươi định lúc nào thì ra tay?”

"Không gấp, chờ một chút."

"Chờ bao lâu?"

"Chờ tới lúc hắn ta tuyệt vọng."

Đến lúc đó, hắn ta chắc chắn sẽ nắm chắc cọng rơm cứu mạng là hắn.

Nói xong chính sự, Mạnh Tử Duy chuẩn bị rời đi nhưng lại nhớ tới cái gì, dù bận nhưng y vẫn nhướng mày: “Ta đây vẫn còn một tin tức, ngươi có muốn nghe không?”

Dung Từ lạnh lùng ngước mắt lên: “Thừa nước đục thả câu với ta à?”

Mạnh Tử Duy vội giơ tay lên bày tỏ thái độ: "Ta nào dám, chỉ là sợ ngươi nói ta lo chuyện bao đồng thôi.”

Năm nay Mạnh Tử Duy mười sáu tuổi, không phải là tầng lớp trí thức trong Kinh Thành, cũng không làm quan trên triều, mà là âm thầm kinh doanh Dục Quang các. Dục Quang các là một tổ chức giang hồ, do thám, giết người, theo dõi, mua bán tin tức gì đó đều có hết.

Dục Quang các ẩn nấp ở Kinh Thành chủ yếu là để giúp đỡ Dung Từ nghe ngóng tin tức của quan viên triều đình, chính vì thế mà động tĩnh của Lại Bộ Thị Lang Tống đại nhân cũng nằm trong tay hắn.

Mà vị Tống đại nhân này chính là nhạc phụ tương lai của Dung Từ, Tống Ôn Bạch.

Mạnh Tử Duy cười mờ ám: “Là tin tức liên quan tới nhạc phụ tương lai của ngươi.”

Dung Từ cũng không ngẩng đầu lên.

Mạnh Tử Duy lại nói: “Chính xác mà nói là liên quan đến nàng dâu nhỏ kia của ngươi.”

Động tác của Dung Từ hơi dừng lại.

Mạnh Tử Duy nhếch môi: "Tháng sau là mừng thọ sáu mươi tuổi của lão phu nhân của Tương Dương Hầu phủ, ngày mai Tống đại nhân dẫn theo con gái tới thôn trang Cảnh Thủy ở ngoại thành, đoán chừng là đi mời phu nhân của ông ấy trở về.”

Nói đến đây, Dung Từ đã hiểu ra.

Tống Ôn Bạch đi mời phu nhân, ông ấy mời về được sao?

Hai người giằng co lâu như vậy, nếu Thích Uyển Nguyệt chịu trở về thì đã trở về từ lâu rồi. Chắc hẳn ngày mai Tống Ôn Bạch đi cũng là uổng công, sở dĩ dẫn theo con gái đi, trừ phi là để có thêm chút điểm tựa để gặp Thích Uyển Nguyệt mà thôi.

Mạnh Tử Duy cười khẽ, nhìn về phía chân trời, nói: "Ta bấm tay tính ra ngày mai sẽ có mưa dông, ấy… Đường đi từ trong thành tới thôn trang Cảnh Thủy không dễ đi đâu, Tống đại nhân lại là một người cẩu thả, chỉ sợ là nàng dâu của ngươi phải chịu tội rồi.”

Y vừa nói xong thì đã nghe thấy Dung Từ mở miệng: “Ta sẽ tự mình đi tìm đón người, ngươi có thể đi rồi.”

Mạnh Tử Duy: "..."

Nói khô cả họng, không cám ơn y thì thôi, lại còn đuổi người.
Bình Luận (0)
Comment