Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ

Chương 33

A Lê thay một bộ váy áo màu xanh lục rồi đi ra ngoài, tóc nàng búi cao, trên tóc cài một cây trâm đính đóa hoa màu hồng phấn.

Tươi sáng và xinh đẹp.

Nhìn thấy Dung Từ đang đứng ở hành lang, nàng lặng lẽ đi tới phía sau hắn, vỗ nhẹ vai trái của hắn rồi vọt sang bên vai phải cười hì hì hỏi: "Dung Từ ca ca, chàng tìm ta có việc sao?"

Dung Từ đã biết tiểu xảo của nàng từ trước, rất phối hợp nhìn bên trái đầu tiên rồi mới quay sang bên phải.

“Không có việc gì.” Hắn nói: “Hôm nay rảnh rỗi nên tới gặp nàng.”

“Vậy thì vừa đúng lúc…” A Lê lập tức kéo Dung Từ đi đến thư phòng nhỏ: “Ta vừa vẽ một bức họa, Dung Từ ca ca đến giám định giúp ta chút đi.”

Dung Từ để nàng kéo mình đi, thong thả theo sát phía sau nàng.

Khi đến thư phòng, A Lê lấy bức họa cuộn tròn từ chiếc kệ cổ xuống và mở nó ra như đang hiến dâng một món bảo vật.

Cuộn tranh khắc họa khung cảnh thị nữ ôm hoa.

Một người thị nữ ôm trong tay một bình hoa, bình cắm hai bông hoa mẫu đơn trong đó. Một bông màu hồng, một bông màu lục, trên miệng bình rơi nghiêng một phiến lá mẫu đơn.

“Ý cảnh rất tốt.” Dung Từ nhận lấy cuộn tranh, đặt lên bàn, dùng thước chặn giấy đè lên góc cho phẳng, cẩn thận thưởng thức một lúc.

A Lê nghiêng đầu nói: "Nhưng ta cảm thấy thần thái của thị nữ ta vẽ không được tốt."

“Quả thực có chút thiếu sót.” Dung Từ nói: “Nàng có tham chiếu gì để vẽ thị nữ không?”

“Không có, ta từng xem bức “Tiền Thuấn cử họa phù dung” của Trương Dục lão tiên sinh, sau đó cũng muốn học vẽ một bức tranh tương tự, nhưng thần thái của thị nữ trong tranh ta vẽ luôn có chút cứng nhắc.”

“Biết tại sao không?” Dung Từ quay đầu nhìn nàng.

"Tại sao?"

“Bởi vì không có tham chiếu.” Dung Từ nói: “Nàng chưa từng gặp thị nữ kia, cho nên trong lòng không có hình ảnh, dưới ngòi bút không có thần thái.”

Dung Từ đưa tay ra: “Đưa bút cho ta.”

A Lê vội vàng chạy đến chỗ giá cắm bút bên cạnh bàn lấy một cây bút xuống, chấm một ít mực rồi đưa cho hắn.

Dung Từ cầm bút, nhẹ nhàng thực hiện những thay đổi nhỏ trên bức họa.

Chỉ trong chốc lát, thần thái của thị nữ sống động hẳn lên.

A Lê vui mừng: "Dung Từ ca ca, chàng lợi hại quá. Rõ ràng chàng chỉ thay đổi mi mục một chút, nhưng lại có hiệu quả hoàn toàn khác trước."

Nàng nhìn thêm, đột nhiên "này" một tiếng rồi hỏi: "Sao ta lại thấy quen quen thế nhỉ?"

Dung Từ cong môi: “Quen thế nào?”

A Lê mím môi cười lên: "Ta biết rồi. Dung Từ ca nói, trong lòng có hình, ngòi bút có thần. Có phải vừa mới rồi trong lòng chàng nghĩ đến hình dáng của ta, cho nên mới vẽ theo ta?"

Những lời này vốn không có ý tứ gì khác, nhưng vì vừa nãy Dung Từ đã nhìn thấy hình ảnh quyến rũ trong gương, giờ phút này tai hắn nghe được như vậy lại lặng lẽ cảm thấy ý vị khác.

Hắn không trả lời phải, cũng không nói không phải.

A Lê cũng không cần câu trả lời của hắn ngay, nàng vui vẻ bước tới cầm lấy cây bút trong tay Dung Từ: “Để ta đề chữ lưu niệm.”

"Ừm… Đề gì lên thì được đây ta?"

Khuôn mặt thiếu nữ trắng trẻo, mang vẻ đẹp dịu dàng, đôi mắt trong veo thuần khiết động lòng người. Có lẽ vì nàng đến quá gần, từng làn hương trên người nàng vương vấn rồi đọng lại nơi mũi Dung Từ.

Dung Từ trầm ngâm một chút, không một tiếng động lùi về sau một bước.

Tiểu cô nương trưởng thành rồi, nam nữ có khác biệt, vẫn nên đúng mực một chút mới được.

A Lê không biết hắn đang suy nghĩ nhiều như vậy, vẫn ngẩng đầu nhìn hắn thúc giục: "Dung Từ ca ca, mau nói cho ta biết, ta nên đề cái gì?"

Dung Từ mở miệng nói: "Vậy đề “Vô vàn sắc thắm bùng trong lửa, hương thơm lạ lùng tỏa khắp trời”* thì sao?"

(*) Bài thơ “Mẫu Đơn” của Lê Sơn Phủ

Ngày hôm sau, trong cung mở tiệc chúc mừng Hạ Bách Châu khải hoàn trở về, tất cả thành viên hoàng thất, vương tôn công tử và con cháu quan viên đều có thể tham dự yến tiệc.

Tương Dương Hầu phủ cũng nhận được thánh chỉ, buổi tối A Lê theo cha mẹ vào cung.

Sau khi ngồi vào vị trí, Tống Ôn Bạch thu xếp xong cho thê tử và nữ nhi rồi bắt đầu hàn huyên cùng đồng liêu, còn Thích Uyển Nguyệt giữa nhóm quý phu nhân luôn là vầng trăng được muôn sao hướng về, bà ấy còn chưa kịp ngồi xuống, các phu nhân đã đến vây quanh bắt chuyện.

A Lê cảm thấy buồn chán muốn chết, nàng chỉ đơn giản tìm một chỗ ngồi xuống, xung quanh có vài quý nữ khác ngồi cùng.

Nhưng ngày thường A Lê đều dành phần lớn thời gian để đọc sách ở Thư viện Tĩnh Hương, mà quý nữ ở Kinh Thành đi Thư viện Tĩnh Hương lại hiếm như sừng lân lông phượng, vì vậy A Lê không mấy quen thuộc với những người này. 

Sau khi nàng ngồi xuống, các quý nữ chỉ mỉm cười chào hỏi nàng một chút rồi tiếp tục trò chuyện.

“Nghe nói Hạ tướng quân thắng trận trở về, chỉ dẫn theo đứa con trai thứ ba thôi.”

"Tại sao vậy?"

“Trưởng tử của Hạ gia đã tử trận trên sa trường, thứ tử còn phải canh giữ Lăng Đô chẳng hề nhàn rỗi, cho nên chỉ có Tam công tử của Hạ gia tới đây thôi.”

“Nghe nói Hạ gia Tam công tử này tên là Hạ Ngọc Khanh, về sau rất có thể sẽ ở lại Kinh Thành.”

Lời vừa dứt, mọi người đều hiểu nguyên cớ. Hạ gia Tam công tử rất xuất chúng, năm nay mới mười bảy tuổi hoa, còn chưa có hôn phối gì.

Hạ gia để lại tam nhi tử ở Kinh Thành là có ý tìm một mối hôn sự. Tin tức đó đã truyền khắp các đại gia tộc ở Kinh Thành từ lâu, các tiểu thư quý tộc cũng nghe nói đến, cho nên mới sôi nổi thảo luận ở yến hội hôm nay như vậy.

Có người nói: “Nhưng ta nghe nói Tam công tử này là hạng ​​người bất cần đời.”

“Trong Kinh Thành còn thiếu con cháu thế gia sao?” Một tiểu thư quý tộc thấp giọng nói: “Nhưng Hạ gia lại khác, dù Hạ Ngọc Khanh có ăn chơi trác táng đến đâu cũng có đủ ân sủng để vào triều. Huống hồ ta nghe nói hắn cũng không hoàn toàn là kẻ ăn chơi, tài học của hắn rất lợi hại, chẳng qua người này lại cứ thích làm một số chuyện phản nghịch, thế nên mới mang cái danh ăn chơi trác táng.”

“Còn nữa, ta nghe nói người này rất đẹp trai đấy.”

"Đẹp đến mức nào?"

"Không kém Dung Thế tử chút nào."

"Suỵt… Nói nhỏ chút đi."

Có lẽ cô nương kia nhận ra bên cạnh còn mình có A Lê, không tiện nhắc tới Dung Thế tử lắm, nàng ấy đỏ ửng mặt nhìn A Lê rồi nhanh chóng ngậm miệng không nói nữa.

Sau đó, mấy vị quý nữ này cũng thay đổi đề tài.

Trùng hợp thay, đúng vào lúc này Sài Dung Dung cũng theo cha nương vào cung và tìm thấy A Lê.

"Ta tìm ngươi mãi, thì ra ngươi ngồi ở chỗ này." Nàng ấy đi tới kéo lấy cánh tay A Lê: "Yến tiệc trong cung còn chưa bắt đầu đâu, đi cùng ta đến chỗ này đi. "

"Đi đâu?"

Sài Dung Dung ngượng ngùng nói điều gì đó vào tai nàng.

A Lê thấy buồn cười: "Không phải ngươi mới tới đây sao? Sao lại nghẹn đến luống cuống thế?"

"Mẹ ta dặn ta lúc dự yến không được ăn quá nhiều, ta sợ đói nên đã lén ăn rất nhiều điểm tâm trên xe ngựa."

A Lê hiểu ngay, nàng ấy ăn quá nhiều điểm tâm, vậy cũng tránh khỏi việc uống quá nhiều nước trà.

Nàng đứng dậy chào Thích Uyển Nguyệt rồi quàng lấy tay Sài Dung Dung đi ra ngoài.

Khi họ đến lối rẽ vào cung phòng, A Lê nói: "Ngươi tự vào đi, ta đợi ngươi ở ngoài."

Chiều hoàng hôn, ánh đèn dầu phản chiếu lên mặt hồ sáng ngời và yên tĩnh.

A Lê nhìn thấy một cái đình hóng gió cách đó không xa, muốn đến đó ngồi đợi Sài Dung Dung, nhưng không ngờ chỉ vừa bước lên đình, bước chân nàng đã khựng lại.

Trước đó tầm nhìn của nàng bị cây cối che khuất, nhìn không rõ toàn cảnh, không ngờ ở đây đã có một người khác đang ngồi.

Người kia là một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc y phục trắng, lười biếng dựa vào cây cột, nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại.

Nhìn thấy dung mạo của hắn ta, A Lê ngẩn người.

Đây là một thiếu niên đẹp mắt.

Mái tóc được vấn gọn, đầu đội ngọc quan, ngũ quan tuấn tú, đôi môi mỏng hơi mím, nhìn có chút lãnh đạm. Hai hàng mi dài, dày và sắc sảo, nhưng dưới đôi lông mày rậm sắc nét lại là một đôi mắt hoa đào đa tình và dịu dàng.

Thiếu niên khẽ cười nói: "Ngẩn ra rồi sao?"

Nhận thấy mình thất thố, A Lê vội vàng hành lễ nhận lỗi: “Xin lỗi, ta cũng không biết có người ở đây”.

“Chậc…” Hắn ta tùy ý mở miệng: “Đã là người thứ ba rồi.”

"Cái gì?" A Lê ngước mắt lên đầy khó hiểu.

Thiếu niên cao ngạo, khinh thường nói: "Chẳng phải nghe nói các quý nữ trong Kinh Thành như ngươi đều là người dè dặt và đoan chính sao? Ta thấy lá gan cũng chẳng nhỏ hơn các nữ tử phương Bắc đâu."

Hắn ta nói một phen toàn lời mơ hồ, khiến A Lê chẳng hiểu ra sao.

Có lẽ nhìn thấy vẻ mờ mịt trong mắt nàng, thiếu niên lại cười đắc ý: "Còn giả vờ cái gì? Không phải ngươi hỏi thăm rồi biết được ta ở đây nên cố ý tới làm bộ tình cờ gặp được sao?"

Những lời này cực kỳ ngả ngớn lại trắng trợn, khiến mặt A Lê đỏ bừng.

Đồng thời nàng cũng hiểu ra ý của hắn ta khi nói “người thứ ba”, hóa ra trước đó đã có hai người cố ý đến đình hóng gió để tình cờ gặp gỡ.

A Lê bình tĩnh nói: "Công tử hiểu lầm."

Thiếu niên trợn mắt: "Đến lý do thoái thác của các ngươi cũng giống nhau, bảo ta làm sao tin được?"

"…"

Đây là lần đầu tiên A Lê thấy một kẻ ngạo mạn lại mặt dày như vậy. Nghe khẩu âm của hắn ta không giống nhân sĩ Kinh Thành, làn da cũng đen hơn so với nam tử kinh thành một ít, dung mạo đĩnh đạc anh tuấn, phong thái táo bạo không kiềm chế.

Trong lòng nàng mơ hồ đoán được đây là người phương nào.

Nàng không muốn giải thích thêm nữa nên quay người bỏ đi.

Thiếu niên kia đột nhiên nhảy xuống, ngăn trước mặt nàng: "Đừng đi chứ, ta còn chưa nói xong mà."

A Lê cau mày: "Công tử còn muốn nói cái gì?"

Thiếu niên đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lúc: "Trong số đám quý nữ, ngươi là hợp ý ta nhất. Này, ngươi là tiểu thư nhà nào?"

"Bậy bạ!" Ngưng Sương thấy người này quá đáng, không nhịn được bước ra đứng chắn ở trước mặt A Lê: "Công tử chớ có vô lễ, cô nương nhà ta đã có hôn ước rồi."

Nàng ấy vừa nói xong, vẻ mặt thiếu niên vụt trở nên cực kỳ đặc sắc. Ngạc nhiên, quẫn bách, xấu hổ…

A Lê đi khỏi nơi đó một đoạn khá xa, nhớ lại cũng không khỏi bật cười.

"Lời kia của Ngưng Sương tỷ tỷ thật là sảng khoái!"

“Có gì mà sảng khoái thế?” Lúc này, Sài Dung Dung từ trong cung phòng đi ra.

“Không có gì,” A Lê nói, “Ta vừa gặp một tên cuồng ngạo tự luyến.”

“Ở đâu vậy?” Sài Dung Dung tò mò nhìn ngó khắp nơi.

"Đừng nhìn nữa, đi thôi. Yến tiệc sắp bắt đầu rồi." A Lê kéo người đi.
Bình Luận (0)
Comment