Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ

Chương 45

Dung Từ dưỡng thương hơn nửa tháng, A Lê thấy hắn đã gần khỏi hẳn rồi bèn thu dọn hành lý trở về thư viện.

Mà Dung Từ cũng trở lại triều đình một lần nữa.

Cũng không biết là khoảng thời gian này các quan quá bận hay là che giấu chuyện của Hạ Bách Châu, mọi người suýt chút nữa đã quên rằng vẫn còn một người là Dung Từ. Đúng vậy, từ lúc hắn trở lại triều đình bọn họ đều im lặng đến lạ thường.

Tất cả đều tập trung vào Hoàng đế ở trên long ỷ.

Mọi người đều rõ ràng mâu thuẫn của Thiên gia và Duệ Vương phủ. Hai mươi năm trước, lúc Duệ Vương rửa sạch oan khuất, Hoàng thượng còn thường xuyên ban thưởng cho Duệ Vương phủ vì Bác Hiền Minh, tạo nên một cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.

Nhưng thời gian lâu dần, quan hệ hài hòa trên bề mặt này dần xuất hiện vết nứt.

Vài ngày trước Thế tử Dung Từ của Duệ Vương phủ bị thương, có người âm thầm đồn đại là do thống lĩnh cấm vệ quân dẫn người tới ám sát. Thống lĩnh cấm vệ quân là tâm phúc của Hoàng đế, hắn ta không che đậy gì như vậy, có thể nhìn ra được mâu thuẫn của Thiên gia và Duệ Vương phủ đã bắt đầu chuyển từ trong bóng tối ra ngoài sáng rồi.

Giờ đây Dung Từ lành lặn xuất hiện trên triều đình, còn đứng ở điện Kim Loan của Hoàng đế.

Mọi người đối mặt với nhau, ai nấy cũng đều hiểu ngầm lẫn nhau, trước đây bởi vì Hạ Bách Châu xảy ra chuyện nên cục diện cắn xé lẫn nhau đã tạm thời dừng lại.

Chỉ có điều, ngày đầu tiên Dung Từ thượng triều đã bị Hoàng đế phạt cấm túc suy nghĩ nửa tháng, nguyên nhân là hắn tự tiện rời Kinh làm trễ nải chiều chính.

Tội danh này có chút gượng gạo, Dung Từ đang làm nhiệm vụ ở Lại bộ, mà Lại bộ Thượng thư là nhạc phụ tương lai Tống Ôn Bạch. Lại bộ vốn có quyền phái quan viên ra ngoài làm việc, chuyện này không cần báo cáo lên trên, chỉ cần Lại bộ Thượng thư đồng ý là được.

Trước đây Dung Từ rời Kinh cũng đã để lại công văn ở Lại bộ, chỉ có điều chuyện này là bí mật người ngoài không biết mà thôi. Hôm nay Hoàng đế lại dùng chuyện này để làm cái cớ xử phạt, chỉ đơn thuần là thể hiện sự tức giận ở bề ngoài mà thôi. 

Nhưng đối với Dung Từ mà nói, cấm túc nửa tháng quả thực là không đau không ngứa. Sau khi hạ triều, hắn dứt khoát bảo người thu dọn đồ đạc rồi lái xe ngựa đi tới biệt viện.

Ngay đêm đó, vầng trăng sáng ló ra khỏi đám mây trắng mờ, chiếu ánh sáng yếu ớt xuống khu vườn.

Trên lầu các, A Lê tựa bên lan can nhìn cảnh đẹp dưới ánh trăng.

"Thật là đẹp." Nàng nói: "Dung Từ ca ca, nhiều hoa cúc như vậy là chuyển từ đâu tới thế?"

Hôm nay A Lê học xong trở về đã biết Dung Từ tới biệt viện, còn mang theo rất nhiều hoa cúc tới. Lúc đó nàng nghĩ là chỉ có mấy chậu, nhưng vừa vào trong sân nhìn thì đã sợ ngây người.

Trong vườn nở đầy hoa cúc, màu hồng, màu trắng, màu đỏ, màu tím, từ lầu các bên này đến cuối con đường mòn, giống như biển hoa xán lạn rực rỡ.

Dung Từ đứng dậy, chậm rãi đi ra: “Lần trước nàng nói muốn thưởng hoa ngắm trăng uống rượu, bây giờ hoa quế đã rụng, ta bèn sai người đi tìm một ít hoa cúc về.”

"Nhiều hoa cúc như vậy, chẳng lẽ là đã chuyển hết toàn bộ từ trong lán hoa của Kinh Thành tới đây?"

Lúc này, gã sai vặt ở bên cạnh hầu hạ nói: "Còn không phải là chuyển hết tới đây sao? Ngay cả điền trang của trưởng Công chúa Khánh An cũng dọn đến trống rỗng luôn ấy chứ."

Trường Công chúa Khánh An là trưởng tỷ của Duệ Vương, cũng là cô mẫu của Dung Từ, bình thường chiều chuộng Dung Từ nhất. Biết được hắn muốn hoa cúc thì lập tức sai người đưa hết toàn bộ hoa ở trong điền trang tới đây.

A Lê chớp chớp mắt, nói: "Có phải là quá lãng phí rồi không? Chủ yếu là ta muốn uống rượu, thưởng hoa là nhân tiện thôi, một hai chậu là được rồi."

Dung Từ lơ đãng nói: “Hoa chính là dùng để thưởng thức, bây giờ thế cục trong Kinh Thành hỗn loạn, người ngoài không có tâm trạng thưởng hoa, há chẳng phải là phụ lòng ý hoa sao?”

Hắn nói: "Chẳng bằng đưa tới chỗ của nàng, ta bảo người hầu chăm sóc thật cẩn thận, sau này nàng có thể mời mấy người bạn tốt tới thưởng hoa uống trà. Thời gian nở hoa của hoa cúc này rất dài, có thể nở tới mùa xuân năm sau, không vội."

Mặc dù cái này đã khiến Dung Từ tiêu rất nhiều ngân lượng, nhưng thiếu nữ đang ở tuổi xuân, có ai là không thích được người chiều chuộng như thế này chứ?

A Lê vui vẻ trong lòng, quay người dựa vào lan can cười rất ngọt ngào.

Dung Từ chắp tay đứng bên cạnh A Lê, ánh đèn phản chiếu kéo dài cái bóng của hắn. Cái bóng đó hòa vào làm một với thiếu nữ nhỏ nhắn ở bên cạnh, giống như hai người đang ôm nhau.

“Được đó, nói ra ta cũng lâu rồi không mời các đồng môn uống trà rồi, sau này có thời gian rảnh sẽ mời bọn họ tới ngắm hoa cúc.” A Lê nói.

Gương mặt thiếu nữ sáng sủa, lúc trước uống hai ly rượu, dáng vẻ đã hơi say, nửa người nhoài ra ngoài lan can. 

Dung Từ sợ nàng ngã xuống dưới vội dơ tay lên đỡ lấy cánh tay của nàng.

"A Lê say rồi, rượu nếp Tử Trúc này có tác dụng chậm, uống nhiều sẽ đau đầu."

"Ta không muốn!" A Lê nũng nịu nói: “Phải say mới tốt, đã nói là đêm nay uống rượu đêm nay say mà.”

Nói xong, nàng giống như không có xương, lười không muốn đứng nữa, nửa người tựa vào người Dung Từ.

“Đêm dài đằng đẵng, mới bắt đầu thôi mà.” Nàng nói: “Ta muốn ngắm trăng cả buổi tối, còn muốn uống rượu cả đêm nữa, Dung Từ ca ca không được khuyên ta.”

Dung Từ không biết làm sao, vừa đỡ con sâu rượu này vừa khép chặt áo choàng bên ngoài cho nàng để tránh bị lạnh.

Một lát sau, A Lê giãy ra khỏi Dung Từ, tự mình lảo đảo đi vào phòng.

Phòng của lầu các ngày thường đều dùng để ngắm cảnh, bốn phía đều là cửa sổ lớn sát đất, bên cửa sổ còn treo một lớp mành sa màu nhạt.

Hôm nay đã là cuối mùa thu, Dung Từ sợ A Lê bị lạnh nên chỉ mở một cánh ở phía Bắc, còn sai người đốt chậu than ở trong phòng.

Lúc này ngược lại là đúng lúc để A Lê nấu rượu.

Nàng quỳ ngồi bên chậu than, mở nắp bình ra rồi thêm một chút hoa khô vào trong.

"Ta từng thấy ở trong sách nói rằng dùng cánh hoa ngâm rượu sẽ có mùi vị khác, đúng lúc hôm nay thử xem.” A Lê nói xong, gọi Dung Từ: "Dung Từ ca ca, mau tới đây."

Vết thương của Dung Từ vẫn chưa khỏi nhưng cũng rót hai ly. Hắn không hề say nhưng lúc này trong con ngươi lại tràn đầy ý say.

Ánh mắt của hắn rơi vào người thiếu nữ đang quỳ ngồi bên chậu than, nhìn nàng ngắt cánh hoa cho vào trong bầu rượu, lại thấy nàng cúi đầu khẽ ngửi, vẻ mặt say sưa.

Bất giác mỉm cười.

"Dung Từ ca ca mau tới đây đi." A Lê vẫy tay với hắn.

Dung Từ nhấc chân, chậm rãi đi tới. Nhưng lúc đi qua người A Lê thì chợt bị nàng kéo lại.

"Ngồi đây, lát nữa ta chia cho chàng nếm thử."

"Được."

Dung Từ ngồi xuống bên cạnh nàng, sau lưng là chiếc bàn dài bày đầy hoa quả và điểm tâm, hắn dứt khoát lười biếng dựa ra phía sau.

Một lát sau, A Lê hầm xong rượu rót cho hắn một ly: “Dung Từ ca ca thử xem.”

Thấy hắn chậm chạp nếm một ngụm, nàng mong đợi hỏi: “Thế nào? Uống ngon không?”

"Uống rất ngon." Dung Từ nói: "Có hương thơm mát nhàn nhạt."

"Ta cũng thử một chút."

A Lê đoạt lấy cái ly trên tay hắn, từ từ đưa tới bên miệng rồi nhấp một ngụm.

Ngay sau đó, nàng nở một nụ cười: “Đúng thật là uống ngon, không chỉ thơm dịu, còn có hương vị ngọt ngào của cánh hoa nữa.”

Ánh mắt của Dung Từ rơi xuống chiếc ly trong tay nàng.

Chỗ mà hắn vừa mới uống đã dính thêm chút son môi màu đỏ anh đào, dưới ánh nến càng thêm duyên dáng và quyến rũ hơn.

Đôi mắt hắn tối lại.

Lúc này, cũng không biết là A Lê cảm thấy nóng hay là chê áo khoác ngoài vướng víu, nàng cởi dây đai ra, nhanh nhẹn cởi áo choàng bên ngoài ra, lộ ra lớp áo lót mỏng bên trong.

Những cô nương ở độ tuổi này đều thích xinh đẹp, cho dù trời lạnh cũng không muốn mặc y phục dày, một chiếc áo choàng bên ngoài đã đủ duyên dáng rồi.

Chất liệu của y sam mỏng manh, tôn lên bờ vai gầy và xương quai xanh thẳng của nàng, tà trước thêu cành hoa hải đường đan xen nhau rồi chìm vào trong tà váy quấn quanh ngực.

Dần dần, Dung Từ cảm thấy không khí trong phòng nóng lên, liên đới đến hắn cũng cảm thấy có chút nóng.

Hắn tỉnh bơ di chuyển tầm mắt, sau đó nhặt áo choàng lên khoác cho nàng một lần nữa.

"Vẫn là mặc vào đi, đêm khuya dễ nhiễm lạnh."

"Ta không muốn." A Lê uống say: “Áo choàng cản trở ta, không tiện nấu rượu, ta không lạnh.”

"Nhỡ đâu nhiễm lạnh..."

"Dung Từ ca ca." Nàng đột nhiên ngẩng mặt lên nũng nịu: "Ta không muốn, sao chàng còn dong dài hơn cả phụ thân thế?"

Dung Từ không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là đặt áo choàng xuống.

A Lê nấu xong rượu thì chia ra hai ly, một ly cho chính mình, một ly cho Dung Từ.

"Lần này hẳn là càng ngon hơn."

Nàng ngửa đầu uống cạn, hài lòng than thở: "Rượu thật là thơm, tiếp nào."

"Đừng uống nữa." Dung Từ đoạt lấy ly rượu của nàng, sợ nàng uống hết ly này đến ly khác không chống đỡ được, đến lúc đó sáng sớm mai dậy nàng lại nũng nịu kêu đau đầu.

Nào có ngờ, A Lê lại nghiêng người tới cướp lấy.

Nàng dùng cả tay chân, nhanh chóng leo lên người Dung Từ, một cánh tay bám vào Dung Từ, một tay khác thì cướp lấy ly rượu.

“Đã nói sẽ đồng ý cho ta uống cả đêm mà, Dung Từ ca ca không thể lật lọng được.”

Hơi thở của nàng ấm áp, còn mang theo mùi rượu, cứ như vậy lan tỏa cảm giác tê tê ngứa ngứa lên cổ của Dung Từ.

Cực kỳ dày vò người ta.

"A Lê, nàng say rồi."

Hắn vừa dứt lời, thấy nàng nằm im trong lòng không động đậy còn tưởng rằng nàng tức giận.

"A Lê?"

Thiếu nữ không đáp lại.

Dung Từ đặt ly rượu xuống, nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên. Giây tiếp theo sắc mặt của hắn hơi ngạc nhiên.

A Lê vậy mà lại ngủ rồi.

Thiếu nữ ngủ rất an tĩnh, mặt mày điềm đạm, môi đỏ mọng khẽ mím lại. Bởi vì uống rượu cho nên lúc này hai má đỏ ửng như ráng mây.

Đúng vào lúc này, một cơn gió từ bên ngoài thổi tới, không cẩn thận đã làm nến tắt.

Gã sai vặt định đi lên lầu đốt đèn.

Dung Từ nghe tiếng bước chân thì lên tiếng ngăn lại: "Không cần lên đây."

Rất nhanh, tiếng bước chân kia lại lặng lẽ lui ra.

Ánh trăng tan chảy, một tia sáng trong suốt xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào trong phòng, chiếu thẳng lên chiếc bàn dài.

Dung Từ ôm A Lê ẩn trong bóng tối.

Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi cúi đầu, sát lại gần hơi thở nhàn nhạt kia, lại sát gần hơn nữa…

Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Bình Luận (0)
Comment