A Lê ngạc nhiên: "Sao chàng ấy lại đến đón ta?"
Ngưng Sương đáp: “Dung Thế tử nói hôm nay Hạ tướng quân sẽ rời Kinh, Thế tử sẽ dẫn người đi gặp ngài ấy trước, sau đó lại đưa người đi gặp Hứa tiểu thư.”
Nghe vậy, A Lê gật đầu: "Được."
Sau khi thu dọn đồ đạc, A Lê đi ra ngoài, quả thực nhìn thấy xe ngựa của Dung Từ đang đợi ở đó.
Trong xe, Dung Từ đang đọc sách.
Sau khi A Lê lên xe ngựa, nàng hỏi: "Dung Từ ca ca, tại sao chàng lại muốn đưa ta đi gặp Hạ tướng quân vậy?"
Dung Từ gấp sách lại, ôn tồn nói: "Hạ Ngọc Khanh sắp rời khỏi kinh thành rồi. Hắn là đồng học của nàng, nàng tiễn hắn một đoạn cũng tốt."
A Lê chớp mắt, cảm thấy trong lời nói của Dung Từ có ẩn ý gì đó.
Nhưng khi cẩn thận nhìn lại, trông hắn vẫn bình tĩnh như cũ, như thể hắn thực sự chỉ muốn nàng đi tiễn đồng môn của mình.
Còn chưa kể, nàng đã coi Hạ Ngọc Khanh như một người bằng hữu trong âm thầm. Nếu là bằng hữu, theo lý mà nói thì đúng là nàng nên tiễn hắn ta một đoạn.
“Sao vậy?” Dung Từ không hề để ý, hỏi: “Nàng không muốn đi sao?”
“Không…” A Lê giả ngốc: “Ta đã ngưỡng mộ uy danh của Hạ tướng quân từ lâu rồi, ta rất muốn tiễn ông ấy đi.”
Dung Từ nhìn nàng chằm chằm một lúc rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Một lúc sau, xe ngựa đã tới cửa Đông Kinh Thành. Rất nhiều bá tánh đã tụ tập ở cổng thành, nhưng lúc này Hạ Bách Châu vẫn đang ở trong hoàng cung chưa đi ra.
Dung Từ dẫn nàng lên tường thành.
A Lê nhẹ giọng hỏi: "Ta có thể lên được sao?"
Ở cổng thành có rất nhiều cấm quân, đây là vị trí yếu địa quân sự, người không có phận sự thì không thể lên tường thành.
“Không vấn đề gì đâu.” Dung Từ nắm tay nàng.
Thống lĩnh thủ vệ tường thành nhìn thấy hắn, tiến lên hành lễ: "Dung Thế tử."
Hắn ta nhìn A Lê một chút, không nói gì, chỉ nói với Dung Từ: "Lò than đã chuẩn bị sẵn, Dung Thế tử có thể ở vọng lâu đợi một lát, đại quân sẽ sớm rời khỏi thành."
Dung Từ gật đầu.
Giờ Thìn hai khắc, đại quân ra khỏi hoàng thành, đi qua cổng thành phía Đông.
Vô số quan viên ra tận nơi tiễn, trong đó có Tống Ôn Bạch. A Lê bước đến mép tường thành và nhìn xuống, chỉ thấy mặt đất bên dưới đã chật kín người.
Hạ gia quân giáp mũ chỉnh tề, đứng đều tăm tắp trên mặt tuyết, khí thế uy nghiêm hùng hồn.
Nửa năm trước, khi Hạ gia quân chiến thắng trở về, A Lê đã không nhìn thấy cảnh tượng đó. Lần này, nàng được quan sát ở khoảng cách gần, thực sự cảm nhận được khí thế hùng tráng như muốn nuốt chửng cả sơn hà của đội quân thiết y chiến giáp như trong sách thường viết.
Mỗi binh lính đều có khuôn mặt rắn rắn rỏi, biểu cảm nghiêm túc, thậm chí trong thời tiết lạnh giá họ vẫn giữ dáng đứng cao thẳng như cây tùng. Những tiếng hô như rồng thét sư tử gầm vang lên, rung chuyển trời đất.
Đây chính là Hạ gia quân hiển hách uy danh, bằng vào mười vạn thiết kỵ đã đánh quân Hung nô đại bại, dùng xương cốt máu thịt của mình trấn thủ Bắc Cương, bảo vệ quốc gia thái bình.
Trong lòng A Lê chấn động.
Nàng lén liếc nhìn Dung Từ, thấy vẻ mặt của hắn nghiêm trang, ánh mắt hắn bình tĩnh.
Không biết vì lý do gì, nàng cũng theo bản năng đứng thẳng lên.
Trong chốc lát, ánh mắt tìm kiếm trong đám đông của nàng chạm phải một đôi mắt ngỗ ngược.
Đôi mắt này dường như đã nhìn chằm chằm vào nàng rất lâu. Nhìn thấy A Lê cũng nhìn sang, hắn ta bèn mỉm cười với nàng từ xa.
Vẻ mặt Hạ Ngọc Khanh mang theo chút đắc ý, tựa như đã đoán được nàng sẽ tới tiễn mình.
A Lê lập tức xụ mặt, ra vẻ trấn định dời tầm mắt đi, tiếp tục nhìn người khác.
Nàng nhìn thấy Hạ tướng quân bị vô số quan lại vây quanh thì hơi kinh ngạc.
Hạ tướng quân hoàn toàn không có dáng vẻ mắt hổ râu quai nón như nàng đã tưởng tượng, mà ngược lại ông ta rất tuấn dật nho nhã. Có điều nếu suy nghĩ kỹ sẽ thấy như vậy cũng đúng, cứ nhìn dáng vẻ của Hạ Ngọc Khanh mà suy đoán, cha hắn ta khẳng định không tệ.
Chỉ là khi A Lê đọc "Tiểu sử Hạ Bách Châu" lúc nhỏ, tác giả đã cố ý phóng đại vẻ ngoài của Hạ tướng quân để thể hiện sự uy mãnh của ông ta mà thôi.
“Dung Từ ca ca.” A Lê ngẩng mặt lên nói: “Trước đây ta từng đọc qua một cuốn sách miêu tả về bề ngoài của Hạ tướng quân. Trong sách nói rằng ông ấy thân cao tám thước, đôi mắt sắc bén như chim ưng. Nhưng ta không ngờ rằng chỉ khi nhìn thấy người thật mới biết, Hạ tướng quân lại nhẹ nhàng tựa trăng sáng như vậy.”
Dung Từ gật đầu, nhìn xuống dưới tường thành, xem các quan viên hàn huyên với nhau.
Một lúc sau, khi A Lê quay lại lần nữa, thấy Hạ Ngọc Khanh vẫn đang nhìn nàng.
Nàng cảm thấy người này thật phiền toái, âm thầm trừng mắt nhìn hắn ta.
Nhưng lại chọc cho Hạ Ngọc Khanh nhếch môi cười rộ lên, nhưng mới cười được nửa chừng thì nhìn thấy thứ gì đó, nụ cười trên môi hắn ta đột nhiên cứng đờ lại.
Lúc này, trên tường thành, Dung Từ cởi áo choàng, khoác lên cho A Lê. Có lẽ là sợ nàng bị lạnh nên hắn còn bọc nàng đến kín mít, thậm chí che cả mặt nàng.
Dung Từ nắm lấy bả vai A Lê nói: "Trở về đi, đầu tường gió lớn."
Hắn nhìn lướt qua A Lê, lạnh nhạt liếc nhìn vẻ tươi cười đã cứng ngắc của Hạ Ngọc Khanh, sau đó quay người bước xuống tường thành.
Sau khi tiễn Hạ Bách Châu, Dung Từ đến công đường, còn A Lê đến gặp Hứa Bội Linh.
Hai người hẹn gặp nhau tại Cẩm Thúy các.
Cẩm Thúy các là cửa hàng trang sức tốt nhất Kinh Thành, khách hàng đến đây đều chẳng phú thì quý. Phụ thân của A Lê, Tống Ôn Bạch, là khách quen ở nơi đây, bất cứ khi nào trong cửa hàng có thêm món đồ nào tốt, Tống Ôn Bạch đều sẽ chọn ra một hoặc hai món mua về cho Thích Uyển Nguyệt.
Vì vậy, khi A Lê vừa xuống xe ngựa, người chưởng quầy đã nhận ra nàng.
"Ai dô, đây không phải là tứ cô nương của Tương Dương Hầu phủ sao? Khách quý khách quý!"
Một tiếng “khách quý” của chưởng quầy đã thu hút sự chú ý của những người khác trong cửa hàng.
Các phu nhân tiểu thư đều sôi nổi quay đầu lại nhìn.
A Lê vì đã có hôn ước với Dung Thế tử của Duệ Vương phủ, cho nên ở Kinh Thành cũng khá có danh tiếng. Nhưng từ nhỏ A Lê đã luôn học tập ở Thư viện Tĩnh Hương, hiếm khi lộ diện, hơn nữa nàng còn có một mẫu thân là người rất thích ra ngoài dùng trà dự tiệc nên người khác dẫu muốn không biết tên nàng cũng không được.
Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy nàng hiếm khi ra ngoài dạo phố như lúc này.
Có người thấp giọng nói: “Thư viện Tĩnh Hương đang nghỉ à?”
Các phu nhân bừng tỉnh gật đầu: “Hẳn là nghỉ rồi.”
Đáp lại ánh nhìn của họ, A Lê lễ phép gật đầu, xem như chào hỏi. Sau đó nàng hỏi chưởng quầy: “Hôm nay ta hẹn một người bằng hữu, Hứa tiểu thư của Đông Bình Hầu phủ có ở đây không?”
“Có ở.” Chưởng quầy nói, “Hứa tiểu thư đang ở phòng riêng đầu hồi hành lang trên lầu, Tứ cô nương, mời đi cùng ta.”
A Lê theo chưởng quầy lên lầu, đi vào phòng riêng, mặc dù bản thân nàng đã nhìn thấy vô số trang sức nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc.
Trên mặt bàn bày những hộp trang sức khác nhau, bên trong đầy những món trang sức rực rỡ muôn màu.
Hứa Bội Linh ngồi bên cạnh bàn, chọn qua chọn lại đến phát rầu. Khi nhìn thấy A Lê thì nàng ấy nói: "A Lê, ngươi đến vừa đúng lúc, mau giúp ta chọn mấy món đi."
A Lê ngồi xuống, nghiêm túc hỏi như thật: “A Linh, ngươi phát tài rồi à?”
"Hả?" Hứa Bội Linh bối rối một chút, sau đó bật cười.
“Những thứ này là mẹ ta bảo ta chọn, mấy ngày nữa trong phủ sẽ có yến tiệc, mẹ bảo ta ăn mặc đẹp hơn một chút.”
A Lê đã hiểu, có lẽ là vì Hứa Bội Linh đã đến tuổi nên mẫu thân nàng ấy muốn tìm một hôn phu cho nàng ấy ở Kinh Thành.
Nghĩ tới Mạnh Tử Duy, nàng ngập ngừng hỏi: “Mẫu thân ngươi có nhìn trúng ai chưa?”
Hứa Bội Linh lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng gần đây có rất nhiều bà mối tới Đông Bình Hầu phủ để làm mai.”
"Làm mai cho ai vậy?"
Hứa Bội Linh nghiêng người tới, hai người chụm đầu ghé tai thì thầm: “Ta bí mật nói cho ngươi biết, nhưng đừng nói ra ngoài đấy.”
"Cái gì?"
“Biểu tỷ Tô Tuệ của ta sắp thành gia rồi.”
Đối với đối thủ một mất một còn là Tô Tuệ, A Lê vẫn không thể không bàn tán. Nàng tò mò hỏi: “Là nhà nào?”
“Gia đình người kia không có tước vị, hắn là Lương Tuấn Hoài, Nhị công tử của Hộ bộ tả Thị lang.”
A Lê nghe cái tên này, mơ hồ có cảm giác quen thuộc, cẩn thận tìm kiếm trong đầu.
Ngay sau đó, Hứa Bội Linh lại nói tiếp: "Chắc hẳn ngươi đã nghe nói về người này rồi. Hắn là đệ đệ của Nhàn phi trong cung. Thực ra tướng mạo của hắn ta khá đoan chính, uổng cho cái túi da trắng trẻo tươm tất đó."
"Là thế nào vậy?"
“Ta nghe mẫu thân ta nói,” Hứa Bội Linh thì thầm: “Hắn ta cuẹc kỳ háo sắc, tất cả nha hoàn trong phòng đều đã bị hắn ngủ, còn sinh ra một đứa con. Lương gia sợ bị người ngoài chỉ trích nên đã bán nha hoàn kia đi, đứa trẻ thì được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa huynh trưởng của hắn. Ngươi nói xem có khốn kiếp hay không?”
Nàng ấy lại nói thêm: “Người này bề ngoài thì có vẻ trời quang trăng sáng, nhưng thực chất bên trong lại mục nát”.
A Lê gật đầu đồng ý: “Một kẻ như vậy, biểu tỷ của ngươi cũng đồng ý gả sao?”
"Đồng ý gì chứ?" Hứa Bội Linh nói: "Biểu tỷ của ta tự xưng là tài nữ ở Kinh Thành, bình thường nàng ta đều nhìn người khác bằng lỗ mũi, tính cách rất thanh cao, tất nhiên là không muốn gả, cho nên có đánh chết nàng ta cũng không chịu đi xem mắt, mấy ngày nay đều làm loạn ở trong nhà."
"Nhưng nàng ta có làm loạn thì đã sao? Từ xưa đến nay, hôn ước đều là nghe theo lệnh cha mẹ lời mai mối. Biểu tỷ gây chuyện hai ngày liền ngược lại còn bị cô mẫu ta cấm túc."
“Cô mẫu kia của ta là kẻ tầm mắt hạn hẹp, thấy kẻ kia là đệ đệ ruột của Nhàn phi, Lương gia lại có quyền thế, cho nên đã đồng ý mối hôn sự này. Hiện tại chỉ đợi hai người gặp nhau, chuẩn bị lễ tiết là định hôn thôi.”
Nhàn phi là một phi tử rất được sủng ái trong cung, không phải vì sắc đẹp mà vì con nối dõi trong cung cực kỳ ít ỏi, nàng ta là người đầu tiên sinh hạ công chúa. Thế nên ngày thường cực kỳ vẻ vang trong hậu cung, kéo theo đó là nhà mẹ đẻ của nàng ta cũng ngày càng khá giả, nước lên thuyền lên.
Nhưng dù Lương gia có quyền thế đến đâu thì Lương Nhị công tử kia cũng không phải là người tốt, Tô Tuệ đúng là hơi thảm.
Sau khi nghe xong, A Lê thổn thức không thôi.
“Không nói về nàng ta nữa,” Hứa Bội Linh cầm hai cây trâm lên và hỏi: “A Lê, ngươi cảm thấy cái nào được hơn?”
A Lê và Hứa Bội Linh chọn đồ trang sức xong, chuẩn bị đến trà lâu dùng trà xem kịch.
"Nghe nói gần đây có một bài mới ra mắt, rất hay, ta vốn đã muốn xem từ trước, nhưng vẫn nhịn được để chờ ngươi tới."
Hứa Bội Linh đi lùi lại trước mặt A Lê, tinh nghịch hỏi: "A Lê, ngươi xem ta đối xử có tốt với ngươi không?"
A Lê buồn cười, nhưng ngay sau đó sắc mặt nàng hơi thay đổi, muốn mở miệng nhắc nhở nhưng đã muộn.
Hứa Bội Linh không cẩn thận đụng phải người vừa vào cửa, không biết trong tay đối phương đang cầm thứ gì, bị đụng trúng lập tức rơi xuống đất.
Hứa Bội Linh kinh hãi, vội quay đầu lại: "Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Ta không cố ý đâu!"
Người tới là một thiếu nữ ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, rõ ràng nàng ta cũng không ngờ vừa bước vào cửa đã bị đụng phải, lò sưởi trong tay cũng bị rơi xuống đất.
Nàng ta hơi sửng sốt một lúc rồi sắc mặt sa sầm hẳn đi.
Chỉ nhìn qua là thấy rõ nàng ta là một thiếu nữ văn tĩnh, vẻ ngoài cũng thanh nhã xinh đẹp. Tuy nhiên, lúc này đôi lông mày tinh tế của nàng ta nhướn lên, mở miệng ra lại là một câu thế này: "Người đâu, vả miệng nàng ta!"
Nàng ta vừa dứt lời, tỳ nữ bên cạnh đã tiến tới.
Hứa Bội Linh bị dọa hết hồn, lập tức nấp sau lưng A Lê.
"Xin tiểu thư tránh sang một bên." Người tỳ nữ kia nhìn A Lê và nói: "Quận chúa của chúng ta muốn giáo huấn người này."
A Lê không vui, cũng không biết Quận chúa kia từ đâu đến mà tính tình thất thường như vậy.
“Nơi này là địa phận của Kinh Thành…” Nàng nói: “Những thứ khác không nhắc đến, nhưng người mà các ngươi muốn đánh chính là nữ quyến của Đông Bình Hầu phủ, cũng là cháu gái bên ngoại của Quý phi nương nương trong cung. Trước khi xuống tay các ngươi hãy suy nghĩ kỹ."
Người tỳ nữ nghe thấy điều này thì bắt đầu do dự.
Hiển nhiên Quận chúa Ngọc Mẫn không ngờ rằng người này lại có quan hệ họ hàng với Quý phi nương nương trong cung. Vừa rồi nghe khẩu âm từ giọng nói xin lỗi của Hứa Bội Linh, nàng ta biết đây không phải người Kinh Thành, một nha đầu quê mùa va vào nàng ta mà còn không cho nàng ta xử phạt?
Nhưng như thế thì đã sao?
Nàng ta hơi hơi hếch cằm, dùng điệu bộ "Ta là tôn quý nhất thiên hạ" nói: "Chẳng qua cũng chỉ là thân thích của Hầu phủ mà thôi, ta là Quận chúa Ngọc Mẫn. Nàng ta đụng phải ta, đáng bị trừng phạt."
A Lê vừa nghe đến tên Quận chúa Ngọc Mẫn thì lập tức cảm thấy không ổn.
Đương kim Thánh thượng có một muội muội ruột rất được sủng ái là Trưởng Công chúa Lệ Dương. Nhiều năm trước, Trưởng công chúa Lệ Dương gả cho gia tộc Tống thị ở Nam Lăng, những năm gần đây hiếm khi thấy bà ta về Kinh, tuy nhiên hàng năm Thánh Thượng đều ban rất nhiều lễ vật đến Nam Lăng, có thể thấy được có bao nhiêu ân sủng.
Hai ngày trước, khi nàng đến Trường Xuân đường để thỉnh an tổ mẫu, nghe được Tam bá mẫu Vưu thị nói trượng phu của Trưởng Công chúa Lệ Dương đã qua đời, hiện bà ta đã dẫn Quận chúa trở về Kinh Thành, có lẽ có dự định sau này chuyển về sinh sống trong Kinh Thành luôn.
Xem ra thiếu nữ trước mặt nàng hẳn là nữ nhi duy nhất của Trưởng Công chúa Lệ Dương, Quận chúa Ngọc Mẫn.
Được Hoàng đế cữu cữu cưng chiều, khó trách nàng ta lại kiêu ngạo ương ngạnh như vậy.
"Nhưng nàng ấy không cố ý, hơn nữa đã xin lỗi quận chúa rồi." A Lê liếc nhìn chiếc lò bị hỏng trên mặt đất và nói: "Khi về bồi thường thứ bị hỏng cho quận chúa là được, cần gì phải đánh người giữa đường?"
Quận chúa Ngọc Mẫn lạnh nhạt mỉm cười, khinh thường nhìn A Lê: "Nghe khẩu âm của ngươi, chắc hẳn là quý nữ sinh ra ở Kinh Thành, sao nhìn chẳng thấy quen mắt tí nào nhỉ? Ngươi có biết nàng ta đã phá vỡ cái gì không? Đây là cống phẩm do Hoàng thượng ban thưởng khi bổn Quận chúa nhập Kinh, nàng ta có thể bồi thường được sao?"
“Ta nên làm sao bây giờ?” Hứa Bội Linh kéo tay áo A Lê, lo lắng hỏi.
A Lê lại nhìn thứ trên mặt đất, đó chẳng qua chỉ là một chiếc lò men ngọc mà thôi, nàng đã từng nhìn thấy nhiều thứ còn tốt hơn thế này.
Nàng nói: “Đồ Hoàng thượng ngự ban thì ta không có, nhưng cống phẩm cũng có một ít. Tuy không dám nói tốt hơn của quận chúa, nhưng chắc chắn sẽ không kém là được.”
"Khẩu khí thật là lớn!"
Ánh mắt của quận chúa Ngọc Mẫn vẫn luôn dừng trên người A Lê.
Có lẽ là bởi vì nàng đẹp hơn Hứa Bội Linh đứng phía sau, hoặc có thể là bởi vì khí độ cao quý bẩm sinh, khiến người ta không tự chủ mà chú ý đến nàng.
Thiếu nữ này cũng trạc tuổi nàng ta, không chỉ xinh đẹp mà khí thế cũng được bồi dưỡng không kém gì nàng ta. Thậm chí, không biết vì lý do gì, Quận chúa Ngọc Mẫn còn cảm thấy mình đang bị lấn át.
Thiếu nữ chỉ lặng lẽ đứng đó nói: “Cống phẩm cũng có một ít”, giọng điệu lãnh đạm thản nhiên, như thể đã nhìn thấy tất cả những thứ tốt đẹp trên thế gian, coi thường đồ của nàng ta.
Quận chúa Ngọc Mẫn cảm thấy dáng vẻ này rất chướng mắt.
Một quý nữ ở Kinh Thành dù có quý thì cũng có thể quý được đến mức nào chứ? Cũng xứng đáng để so sánh với nàng ta sao?
Nàng ta là cháu gái bên ngoại thân cận nhất của Hoàng thượng, cũng là Quận chúa cao quý nhất trên đời này.
"Ngươi lại là kẻ nào? Nếu ngươi dám ngăn cản bản quận chúa, ngươi có tin cả ngươi cũng sẽ chịu vả miệng cùng không?" Nàng ta nói.
Động tĩnh ở đây đã thu hút khách nhân trong cửa tiệm, các nàng theo dõi từ xa.
Trước đó chưởng quầy vẫn đang quan sát tình hình, nhưng nghe được lời nói của Quận chúa Ngọc Mẫn liền vội vàng chạy tới.
"Quận chúa, như vậy không được đâu, vị này chính là Tứ cô nương của Tương Dương Hầu phủ."
Nếu là người khác, nghe nhắc tới tứ cô nương của Tương Dương Hầu phủ, nhất định sẽ liên tưởng đến Duệ Vương phủ. Chỉ là Quận chúa Ngọc Mẫn vừa tới Kinh Thành, trong mắt nàng ta, Tương Dương Hầu phủ chỉ là một phủ hầu tước mà thôi.
Tứ cô nương?
Nàng ta cười khẩy.
Còn tưởng là người từ phủ đệ của vị vương công nào đi ra cơ đấy, nhưng hóa ra cũng chỉ là một tiểu thư hầu phủ mà thôi.
Khóe môi nàng ta càng lộ vẻ khinh thường, lời nói nhẹ tênh: "Ồ? Tương Dương Hầu phủ? Chưa từng nghe qua."
Chưởng quầy cũng không vội, giải thích cặn kẽ: “Nếu Tương Dương Hầu phủ chưa nghe nói tới, vậy nhất định Quận chúa đã nghe nói đến Duệ Vương phủ.”
Quận chúa Ngọc Mẫn dừng lại một chút.
Đương nhiên là nàng ta biết Duệ Vương phủ biết, gút mắc giữa Duệ Vương phủ và hoàng thất có ai không biết? Nàng ta đi theo bên cạnh mẫu thân nhiều năm, thường xuyên nghe mẫu thân nhắc đến chuyện của Duệ Vương phủ. Mà vị Thế tử Dung Từ của Duệ Vương phủ kia, chính xác là người mà Hoàng thượng cữu cữu của nàng ta e dè nhất.
Nàng ta nghi hoặc hỏi: "Thế thì sao, chẳng lẽ Tương Dương Hầu phủ còn có quan hệ với Duệ Vương phủ?"
“Quận chúa đoán thôi mà đúng rồi đó.” Chưởng quầy nói: “Vị đang đứng trước đây đúng là cô nương đã có hôn ước với Dung Thế tử của Duệ Vương phủ.”
“Quận chúa…” chưởng quầy tiếp tục khuyên nhủ: “Có chuyện gì thì hãy từ từ nói. Nếu ngài thật sự ra tay, e rằng bên phía Dung Thế tử sẽ khó giải thích.”
Nghe vậy, Quận chúa Ngọc Mẫn cắn môi, sắc mặt trắng bệch.
Khi nàng ta đến Kinh Thành, mẫu thân nàng ta đã từng nói, nàng ta chọc ai cũng được, chỉ trừ Duệ Vương phủ không được.