Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ

Chương 57

Hai ngày sau, Quận chúa Ngọc Mẫn và mẫu thân cùng tiến cung.

Hoàng hậu lấy danh sách những con cháu quý tộc mà bà đã chuẩn bị từ trước ra.

"Công chúa xem đi, sau này đến bữa tiệc thì cũng biết được tên." Hoàng hậu nói.

Chuyện trưởng bối bàn luận đương nhiên Quận chúa Ngọc Mẫn không nên nghe.

Trưởng Công chúa Lệ Dương nói: "Ta và Hoàng hậu nương nương bàn bạc vài chuyện, con đi ra ngoài trước một lúc đi."

Hoàng hậu cũng nói: "Đúng lúc hoa cúc trong ngự hoa viên đang nở rộ, đêm qua lại có tuyết rơi dày, đây là thời điểm thích hợp để đi thưởng thức hoa cúc tuyết đó."

Bà phân phó cung nhân: "Mau dẫn Quận chúa đi dạo đi, phải hầu hạ cẩn thận đấy."

"Vâng." Các cung nhân vây quanh Quận chúa Ngọc Mẫn rồi đi ra ngoài.

Trong đó có một cung nữ mặc chiếc bội tử màu xanh nhạt là người hầu hạ thiếp thân của Hoàng hậu, nàng ta vừa dẫn Quận chúa Ngọc Mẫn tới ngự hoa viên, vừa đứng bên cạnh giới thiệu các loại cảnh vật khác nhau.

Một lát sau, nàng ta nhìn vẻ mặt của Quận chúa Ngọc Mẫn rồi đột nhiên mở miệng nói: "Nô tỳ đã nghe về dung nhan thần tiên của Quận chúa từ lâu, hôm nay được thấy, quả đúng là xinh đẹp như người trong tranh vậy."

"Chẳng phải vậy sao?" Một cung nữ khác cũng phụ hoạ: "Cũng không biết nam nhi nào trong Kinh Thành có thể xứng với Quận chúa nữa."

"Nghe nói những người trong danh sách đều có xuất thân từ những gia đình có danh tiếng ở Kinh Thành, Hoàng thượng yêu thương Quận chúa như thế thật là khiến người khác ghen tị."

Quận chúa Ngọc Mẫn nhếch môi, ngón tay lướt qua lớp tuyết trên cánh hoa, tâm trạng sung sướng.

"Hơn nữa những người con em thế gia này, người nào cũng có nhan sắc vượt trội tuấn tú lịch sự, đều là người có đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được." Cung nữ nói: "Chỉ là theo như nô tỳ thấy thì những công tử Kinh Thành này dù có tốt thì vẫn còn kém hơn một người. Có một nam nhân này là châu báu, những người khác dù có ưu tú đến đâu thì cũng mờ nhạt không sáng bằng."

Quận chúa Ngọc Mẫn dừng lại: "Hả? Người ngươi nói tới là ai?"

Cung nữ cười: "Đương nhiên là Dung Thế tử của Duệ Vương phủ ạ."

Nghe vậy, Quận chúa Ngọc Mẫn sững sờ.

Đương nhiên nàng ta đã từng nghe đến tên Dung Thế tử, hơn nữa còn biết rõ rằng hắn đã đính hôn, nữ tử mà nàng ta gặp hôm ở Cẩm Thuý các ấy chính là nữ tử mà hắn đính hôn cùng.

Sao cung nữ này lại không thèm nhắc tới chuyện này chứ?

Thấy nàng ta sắp nổi giận, cung nữ nói chặn trước: "Phong thái Dung Thế tử rất tuyệt, theo nô tỳ thì chỉ có một người tốt như vậy mới có thể xứng với Quận chúa. Tứ cô nương của Tương Dương Hầu phủ đó thì có là gì chứ? So với Quận chúa thì nàng ta còn kém xa."

Nghe vậy thì trong lòng Quận chúa Ngọc Mẫn mới dễ chịu hơn chút ít, nàng ta ra vẻ trách cứ: "Đừng nói bậy, Dung Thế tử đã đính hôn rồi."

Cung nữ thở dài: "Thật là đáng tiếc, nếu không thì Dung Thế tử và Quận chúa đã thành một đôi trai tài gái sắc trời sinh rồi. Chỉ là có một số chuyện không thể nói chắc chắn được, trong Kinh Thành có rất nhiều gia đình đã đính hôn rồi lại xoá bỏ hôn ước, cũng có nhiều nhà xoá bỏ hôn ước rồi lại đính hôn với nhà khác. Chỉ cần chưa thành hôn thì mọi chuyện đều khó lường trước."

Lúc này, một cung nữ khác nói: "Nô tỳ nghe nói Dung Thế tử cũng đã tiến cung, lúc này đang ở điện Thái Hoà ạ."

Con ngươi Quận chúa Ngọc Mẫn hơi nhúc nhích, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Điện Thái Hoà ở đâu? Cảnh vật có đẹp như nơi đây không?"

Cung nữ đáp: "Nhắc tới cũng trùng hợp, chúng ta đi vòng qua đây, đi vòng qua hành lang là tới rồi. Quận chúa, bên ấy còn trồng rất nhiều trúc tuyết đó ạ, người có muốn đi xem thử không?"

"Đến cũng đến rồi, đương nhiên là phải đi xem thử chứ." Quận chúa Ngọc Mẫn đáp.

Đi vòng qua hoa viên, cả đám người đi dọc theo hành lang, chẳng bao lâu đã tới điện Thái Hoà.

Phía trước điện Thái Hoà có một khu vườn nhỏ, được bài trí tinh xảo trang nhã hơn những nơi khác, quả đúng như cung nữ nói vậy, ở đây trồng rất nhiều trúc tuyết.

Nhưng Quận chúa Ngọc Mẫn lại chẳng có tâm trạng thưởng thức trúc, nàng ta đi chậm rãi dọc theo hành lang, ánh mắt lại đang lén lút tìm kiếm gì đó.

Một lát sau, đi qua hành lang, đột nhiên nhìn thấy một nam tử đứng trước mặt mình.

Người này mặc áo mãng bào màu tím nhạt, thắt lưng vàng mũ quan ngọc, dáng người mảnh khảnh thẳng tắp. Hắn chỉ đứng đó thôi cũng đã lấn át vẻ phong tao thanh nhã của cả khu vườn.

Có lẽ là do nhận thấy động tĩnh phía bên này, hắn từ từ quay đầu lại.

Nhìn thấy gương mặt đó, Quận chúa Ngọc Mẫn lập tức giật nảy mình.

Đúng lúc này, cung nhân vội vàng hành lễ: "Dung Thế tử."

Quận chúa Ngọc Mẫn lấy lại tinh thần.

Thì ra người này chính là Dung Thế tử phong thái xuất chúng mà bọn họ nói tới.

Nàng ta thường nghe mẫu thân nói về Dung Thế tử, nhưng mà nàng ta ở Nam Lăng xa xôi hiếm khi vào Kinh Thành, cho dù thỉnh thoảng theo mẫu thân về Kinh dự tiệc thì cũng hầu như là bỏ lỡ mất cơ hội được gặp hắn. Bởi vậy mà nàng ta chưa bao giờ biết dáng vẻ Dung Thế tử của Duệ Vương phủ dài ngắn thế nào.

Bây giờ vừa thấy, quả đúng là một nam tử như tiên giáng trần. Dù hắn chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua thôi cũng khiến trái tim nàng ta đập thình thịch.

Nàng ta lập tức điều chỉnh lại trạng thái, bước từ từ lên phía trước hành lễ: "Dung biểu ca."

Thấy Dung Thế tử không để ý, có lẽ là không nhận ra nàng là ai.

Quận chúa Ngọc Mẫn tự giới thiệu mình: "Có lẽ là biểu ca không nhận ra ta, ta mới từ Nam Lăng tới Kinh Thành, sau này sẽ ở lại Kinh Thành cùng mẫu thân, mong rằng sau này sẽ được biểu ca chăm sóc nhiều hơn."

Thốt ra lời này, bất cứ ai nghe thì cũng đều có thể hiểu thân phận của người trước mắt.

Quận chúa Ngọc Mẫn nói tiếp: "Lúc nãy ta đang đi dạo ở ngự hoa viên, biết được bên này có trúc tuyết rất đẹp nên qua đây xem, không ngờ rằng lại gặp được biểu ca, thật là trùng hợp."

Không chờ nàng ta nói hết lời, lúc này một nội thị đã chạy tới: "Dung Thế tử, Hoàng thượng triệu kiến ạ."

Dung Thế tử "Ừm" một tiếng rồi quay người đi mà chẳng thèm nhìn Quận chúa Ngọc Mẫn một cái.

Ngọc Mẫn sững sờ đứng đó, trong thoáng chốc không hiểu tại sao Dung Thế tử lại đối xử với mình lạnh nhạt như thế.

Nàng ta sờ lên gương mặt và búi tóc của mình, chẳng lẽ mình mặc không đẹp sao?

Cung nữ có hơi lúng túng, cẩn thận hoà giải: "Quận chúa chớ trách, Dung Thế tử đối xử với ai cũng như vậy,  cả Kinh Thành đều biết Dung Thế tử đối xử lạnh lùng với mọi người. Quận chúa mới thấy thôi, sau này ở chung lâu sẽ hiểu."

"Thật sao?" Quận chúa Ngọc Mẫn hỏi: "Lẽ nào với tứ cô nương của Tương Dương Hầu phủ cũng vậy sao?"

"Đương nhiên... Cũng như vậy ạ. Tống tứ cô nương sao có thể so với Quận chúa được? Quận chúa thông minh xinh đẹp, phàm là nam tử bình thường thì đều sẽ chọn Quận chúa thôi."

Ngọc Mẫn nghe vậy thì cũng bớt nghi ngờ, dần thoải mái hơn.

Nàng ta nhìn về phía Dung Thế tử rời đi, cười ngượng ngùng.

A Lê cảm thấy gần đây Dung Thế tử đối xử với nàng khác trước kia.

Ví dụ như trước kia khi mời nàng đi xem kinh kịch thì hắn sẽ chỉ cho người đi báo tin cho. Bây giờ, hắn lại còn đưa thiếp mời nữa.

A Lê ôm mặt ngồi ở bàn, trên bàn có một phong thiếp. Tấm thiếp màu hồng nhạt, còn có mùi thơm, bên trên có đính một đoá hoa lan màu trắng nhạt.

Ở giữa viết "A Lê thân khải."

Vẫn là những nét chữ quen thuộc, nhưng mà được viết trên phong thư loè loẹt này trông lại bỗng lạ lẫm hẳn.

Nàng nhìn chằm chằm vào bức thư thật lâu, quay đầu lại hỏi Ngưng Sương: "Dung Từ ca ca có ý gì đây? Xem kịch thôi mà, chẳng phải cho người báo tin là được rồi sao? Sao còn phải đưa thiếp mời chứ? Ta đã lớn từng này rồi mà đây là lần đầu tiên nhận được phong thư của chàng đó, hoảng sợ thật đó."

Ngưng Sương cười thành tiếng: "Có lẽ gần đây Kinh Thành có trào lưu đưa thiếp mời đó ạ?"

A Lê nói: "Kinh Thành có bao giờ không có trào lưu đưa thiếp mời chứ? Nhưng mà Dung Từ ca ca lại đưa thiếp mời cho ta thì có vẻ..."

"Có vẻ gì ạ?"

Có vẻ khách sáo, trong khách sáo lại xen lẫn chút sự mập mờ khó nói.

Phong thư kiểu này thường là được đưa cho người có mối quan hệ thân thiết. Trước đây A Lê từng thấy lúc Tam tỷ tỷ vẫn chưa thành hôn, mỗi lần nhận được mấy phong thư mà Tam tỷ phu viết cho thế này thì Tam tỷ tỷ đều đỏ mặt.

Tất nhiên, quan hệ giữa nàng và Dung Từ trước giờ cũng thân thiết, có điều...

"Hầy!" A Lê thở dài: "Tự dưng Dung Từ ca ca đưa thiếp mời cho ta, khiến ta phải cân nhắc lại có nên đi xem kịch với chàng không đây."

"Vậy cô nương có muốn đi không?" Ngưng Sương hỏi.

"Muốn, lần trước ta nói muốn xem một vở kịch, nhưng hôm nay hí lâu không có buổi diễn nên không xem, Dung Từ ca ca đã hứa là hai ngày nữa dẫn ta tới xem rồi."

"Thôi." A Lê liếc nhìn phong thư một lần nữa rồi đứng dậy: "Ngày mai ta vẫn nên đến cuộc hẹn thôi."
Bình Luận (0)
Comment