Phủ Trưởng Công chúa.
Quận chúa Ngọc Mẫn bước vào trong phòng: "Nương, nương tìm con có chuyện gì vậy?"
Trưởng Công chúa Lệ Dương đang ngồi trên giường lật xem danh sách, trên mặt nở nụ cười: "Mẫn Nhi tới đây, những người này là con cháu quý tộc mà Hoàng hậu cữu mẫu chọn ra giúp con đó, trước đây ta và cữu mẫu con đã bàn bạc với nhau trước rồi, nghĩ lại thì thấy mấy người này..."
Bà ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy Ngọc Mẫn đứng bên cạnh chẳng quan tâm.
"Sao vậy?" Trưởng Công chúa Lệ Dương hỏi: "Đêm qua ngủ không ngon à?"
Quận chúa Ngọc Mẫn lắc đầu, nàng ta miễn cưỡng ngồi xuống, ánh mắt dửng dưng liếc nhìn danh sách.
Danh sách này cũng đầy đủ, trong đó có tên của các con cháu quý tộc, tuổi tác, bối cảnh xuất thân và chức quan học thức cũng đều được đánh dấu rõ ràng, thậm chí còn mời hoạ sĩ vẽ lại chân dung.
Trưởng Công chúa Lệ Dương nói: "Không hổ là người quản lý hậu cung, lo nghĩ mọi chuyện chu toàn thế này. Ta vốn chỉ muốn danh sách thôi mà bà ta còn mời người vẽ lại chân dung, thế này thì tiệc thưởng hoa cúc sau này sẽ dễ dàng hơn rồi."
Bà ta nói tiếp: "Buổi chiều ta cho người tới Cẩm Thuý các tặng trang sức, đến khi đó con chọn mấy món đi, Mẫn Nhi của ta là Quận chúa tôn quý, đương nhiên phải ăn mặc đẹp nhất."
Nghĩ đến điều gì, bà ta lại hỏi tiếp: "Đúng rồi, nghe nói lúc trước con đến Cẩm Thuý các có xảy ra vài mâu thuẫn với cô nương Đông Bình Hầu phủ à?"
Nhắc tới chuyện này, Quận chúa Ngọc Mẫn lại nhíu mày không vui: "Nương, mấy quý nữ trong Kinh Thành thật đúng là không biết cấp bậc lễ nghĩa, va vào con còn làm hỏng đồ của con, xin lỗi thì vênh váo đắc ý không thành tâm chút nào. Hứa Bội Linh đó thì còn tốt, còn nhát gan, nhưng mà Tứ cô nương Tương Dương Hầu phủ thì lại ỷ vào..."
"Ỷ vào cái gì?"
Quận chúa Ngọc Mẫn có ý đồ riêng, không muốn nói là ỷ vào thế lực của Dung Thế tử Duệ Vương phủ, chỉ nói: "Dù sao thì nàng ta ỷ mình có phụ thân là Lại bộ Thượng thư, nhà ngoại là Quốc Công phủ nên không thèm coi nữ nhi ra gì, sỉ nhục dung mạo của nữ nhi trước mặt mọi người, khiến người ngoài cười nhạo con."
Nghe vậy thì Trưởng Công chúa Lệ Dương giận tái mặt.
"Vốn còn nghĩ rằng Tứ cô nương Tống gia đã đính hôn rồi thì không cần đưa thiếp mời, nếu đã vậy..." Bà ta nói: "Vậy thì cứ viết thư mời tới ngồi xem, ta còn muốn xem xem đây là loại cô nương thế nào đây."
Nói xong, Trưởng Công chúa Lệ Dương đưa bản danh sách trên tay qua: "Mẫn Nhi xem đi, con vừa ý người nào? Đây đều là những người tốt nhất ở Kinh Thành, cũng miễn cưỡng gọi là xứng đôi với con."
"Nhưng con không thích ai hết." Quận chúa Ngọc Mẫn nói.
"Sao?" Trưởng Công chúa Lệ Dương kinh ngạc: "Không phải lúc trước con đã đồng ý kết thân ở Kinh Thành rồi sao?"
"Nương, nữ nhi..." Quận chúa Ngọc Mẫn do dự một lúc rồi thẹn thùng nói: "Nữ nhi đã có người trong lòng rồi ạ, ngoài chàng ra thì không muốn gả cho ai khác hết."
"Là ai?"
"Là... Thế tử Dung Từ của Duệ Vương phủ ạ."
Ngày hôm đó, A Lê đang nghỉ trưa thì thấy Ngưng Sương cầm một phong thư vào.
Nàng hỏi: "Chẳng lẽ là Dung Từ ca ca lại đưa tới sao?"
"Không phải Dung Thế tử ạ." Ngưng Sương nói: "Là thiếp mời của Trưởng Công chúa Lệ Dương, mời phu nhân và tiểu thư tới dùng trà vào ngày mốt ạ. Phu nhân không có ở phủ, cho nên mới đưa thiếp mời này cho cô nương."
Nghe thấy là Trưởng Công chúa Lệ Dương phủ, A Lê nhíu mày: "Ta không muốn đi."
"Nhưng mà đây là thiếp mời mà Trưởng Công chúa phủ gửi tới, không đi thì lấy cớ gì đây ạ?" Ngưng Sương hỏi.
A Lê thở dài, chính nàng cũng biết rằng Trưởng Công chúa đã đưa thiếp mời thì chắc chắn không thể từ chối được. Huống chi đây là lần đầu Trưởng Công chúa Lệ Dương tổ chức yến tiệc từ sau khi tới Kinh Thành, nếu không tới thì chắc chắn sau này sẽ kết thù.
Nàng hỏi: "Mẫu thân ta đi đâu?"
"Nô tỳ không biết ạ, có lẽ là ra ngoài dùng trà ạ."
Suy nghĩ một lúc rồi A Lê nói: "Mau giúp ta thay xiêm y, ta đi tìm Dung Từ ca ca."
Ở Thi Hoa quán, Dung Từ đang nói chuyện với Mạnh Tử Duy.
"Có tin từ trong cung, nói là Hoàng thượng đã âm thầm phái người tìm kiếm người có năng lực đặc biệt trong giang hồ." Mạnh Tử Duy nói: "Không lẽ là muốn bắt chước tiền triều, luyện thuật trường sinh bất lão à?"
Dung Từ từ tốn uống trà, lẳng lặng lắng nghe.
Mạnh Từ Duy cười nhạo: "Lão già này, thế mà vẫn còn muốn trường sinh bất lão, cũng không nhìn xem ông trời có sẵn lòng tha thứ cho ông ta hay không. Năm đó để ngồi lên hoàng vị mà giết hại biết bao nhiêu trung thần, tạo nghiệt giết hại người vô tại, thế mà ông ta còn muốn được trường sinh."
Hơn hai mươi năm trước, Hoàng thượng cũng không phải là Thái tử Đông Cung mà chỉ là nhi tử của Dung phi. Nhưng mà Dung phi được sủng ái trong hậu cung, đến cả Hoàng hậu cũng phải nhường nhịn ba phần.
Dựa vào sự sủng ái đó mà Dung phi làm mưa làm gió ở hậu cung, mưu hại dòng dõi hoàng tộc cung phi, sau đó lại còn nảy ra ý định biến con trai thành Thái tử. Thế là liên hợp với nhà mẹ đẻ rồi lập mưu đồ, hãm hại bỏ tù rất nhiều đại thần vô tội của triều đình.
Trong số đó toàn là người theo phe Thái tử Đông Cung, cũng là người ủng hộ Duệ Vương.
Trong đó bao gồm cả phụ thân của Mạnh Tử Duy.
Mạnh gia bị tịch thu tài sản rồi lưu đày, toàn bộ nữ quyến của phủ đều qua đời trên đường đi lưu đày. Chỉ có Mạnh Tử Duy được sơn trang Bách Linh cứu, sống mai danh ẩn tích cho đến giờ.
Sau này Dung Từ mười tuổi thì tìm thấy Mạnh Tử Duy, lúc này cả hai người mới bắt đầu bắt tay trên con đường báo thù.
"Chẳng phải trong tay ngươi có nhiều người có năng lực đặc biệt lắm sao?" Dung Từ nói: "Trước mắt cứ để bọn họ giày vò mấy ngày đã, sau đó rồi sắp xếp người của chúng ta vào trong cung."
Mạnh Tử Duy gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy, không phải ông ta muốn trường sinh sao? Vậy thì cho ông ta lên trời mà trường sinh."
Y uống một tách trà rồi lập tức nói tiếp: "Còn nữa, ta phái người tới Nam Lăng điều tra Trưởng Công chúa Lệ Dương."
Dung Từ liếc mắt: "Vì sao lại muốn điều tra Trưởng Công chúa Lệ Dương?"
"Vì..." Mạnh Tử Duy ho khan một tiếng, đàng hoàng nói: "Ai bảo Quận chúa Ngọc Mẫn kia không biết tốt xấu mà đi gây hấn với Tiểu A Lê của chúng ta chứ."
Dung Từ nhẹ nhàng mỉm cười: "Tra được gì rồi?"
"Trưởng Công chúa Lệ Dương có chuyện này rất thú vị." Mạnh Tử Duy đột nhiên hóng hớt: "Mọi người chỉ biết là vì trượng phu qua đời nên bà ta mới dẫn theo nữ nhi về Kinh ở lâu dài. Nhưng thật ra không phải, mà là do bà ta không thể ở lại Nam Lăng được nữa."
Trưởng Công chúa Lệ Dương là một người ương ngạnh, gả vào Tống gia thì lại càng khinh thường hơn, đến cả nhà chồng cũng không nói được bà ta. Mới đầu khi bà ta và phò mã còn trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, nhưng sau này thời gian trôi qua, phò mã cũng không chịu nổi tính tình của bà ta nữa, rồi cũng bắt đầu lén lút nuôi tình nhân bên ngoài.
Mà Trưởng Công chúa Lệ Dương thì cũng dẫn bất mãn vì sự bất lực khi ở trên giường của trượng phu, nên cũng lén nuôi trai trẻ.
Đôi phu thê chơi riêng một mình đến quên cả trời đất. Sau đó Trưởng Công chúa Lệ Dương biết được trượng phu mình nuôi kẻ khác bên ngoài, không giữ nổi thể diện nên đã thẳng tay giết luôn cả ả tình nhân, lúc đó trong bụng ả tình nhân đang mang thai, nghe nói là một bé trai.
Dưới gối Trưởng Công chúa Lệ Dương chỉ có một nữ nhi, Tống gia trông mong nam đinh lâu vậy rồi mà niềm hy vọng khó khăn lắm mới trông thấy được lại bị Trưởng Công chúa Lệ Dương dập tắt.
Phò mã nổi giận, vò đã mẻ thì chẳng sợ rơi, nên dứt khoát tiết lộ chuyện động trời Trưởng Công chúa Lệ Dương nuôi trai trẻ, còn lôi tên trai trẻ kia ra giữa đường cho dân chúng xem.
Chuyện này là Trưởng Công chúa Lệ Dương mất hết mặt mũi, bà ta lén lút viết thư về Kinh Thành khóc lóc kể lể. Hoàng đế biết muội muội ruột mình bị sỉ nhục thì đương nhiên không thể ngồi yên mặc kể, ông ta bèn sai người tới Nam Lăng truy lùng phò mã.
Nhưng phò mã là người chính trực, tự biết làm chuyện như thế thì khó thoát khỏi cái chết, không muốn liên lụy đến người nhà nên rút kiếm tự vẫn.
Câu chuyện gièm pha này gây huyên náo xôn xao Nam Lăng, nhưng chẳng có ai dám công khai nói về chuyện liên quan tới Trưởng Công chúa Lệ Dương cả. Mà Nam Lăng lại cách xa Kinh Thành ngàn dặm, nên Kinh Thành lại càng không có ai biết được chuyện này.
Mạnh Tử Duy nói xong thì vui vẻ: "Không ngờ rằng chuyện của Trưởng Công chúa lại đặc sắc như thế, ngươi nói xem nếu như chuyện của bà ta bị truyền ra trong Kinh Thành thì liệu có còn mặt mũi nào mà ở lại không?"
"Trước mắt thì chưa cần lan truyền." Dung Từ nói.
"Vì sao?"
"Tạm thời Trưởng Công chúa Lệ Dương vẫn còn có ích."
Lúc hai người đang nói chuyện thì có thị vệ vội vàng tới gõ cửa, giọng điệu hơi gấp gáp: "Thế tử gia, cô nương A Lê tới rồi ạ."
Dung Từ sững lại.
Mạnh Tử Duy ngẩn người: "Sao muội ấy... lại tới?"
Khó trách Mạnh Tử Duy lại ngạc nhiên.
Thi Hoa quán là nơi bí mật, ngoài những người phụ tá thân cận của Dung Từ ra thì không có người nào khác biết cả. Nhìn từ bên ngoài thì cũng chỉ thấy nơi này là thanh lâu.
Nhưng không ngờ rằng A Lê lại biết rằng Dung Từ ở đây.
Y nhìn về phía Dung Từ theo bản năng, cũng không biết có phải là do ảo giác của hắn hay không mà lại thấy trên mặt Dung Từ có chút bối rối.
Mạnh Tử Duy mím môi ho khan một tiếng, nói có vẻ hả hê: "À thì... Nếu như tới tìm ngươi thì ta tránh đi trước nhé."
Nói là tránh đi, nhưng lại chuồn cực kỳ nhanh, cứ như đi trốn vậy. Dù sao thì y cũng không muốn bị A Lê nhìn thấy mình đang ở đây, nếu A Lê mà biết thì chắc chắn Hứa Bội Linh cũng sẽ biết.
Mạnh Tử Duy vừa rời đi, bóng dáng A Lê đã xuất hiện trên hành lang.
Sắc mặt nàng kỳ lạ, còn có chút phức tạp.
Sự khó tin nổi, kinh ngạc, xấu hổ, tức giận... Và một đống những cảm xúc khác tràn ngập trong nàng.
Mới nãy nàng chuẩn bị đi tới hẻm Ngự Mã tìm Dung Từ, nhưng trên đường đi lại tình cờ nhìn thấy Thẩm Mục, thị vệ thiếp thân của Dung Từ, nên mới tò mò đi theo.
Nào có ngờ rằng, rẽ trái rẽ phải, thế mà lại quẹo vào Thi Hoa quán, hơn nữa lại còn thấy xe ngựa của Dung Từ ở cửa sau.
Lúc đó, trong đầu A Lê nổ tung, lúc đầu còn tưởng rằng mình nhìn lầm. Nhưng mà dùng sức véo mình mấy lần, mới chắc chắn rằng mình không nhìn lầm.
Dung Từ ca ca của nàng...
Lại có thể!
Đi tới thanh lâu!
A Lê càng nghĩ càng thấy uất ức, càng nghĩ càng khó chịu.
Nàng từng nghe nói những công tử nhà làm quan ở Kinh Thành khi đến tuổi thì trong nhà sẽ sắp xếp cho động phòng hoặc là cho nữ tử khác hầu hạ. Mà trong nhà Dung Từ ca ca không có thông phòng, bên cạnh cũng không có nữ tử nào khác, khiến nàng từng tưởng rằng Dung Từ ca ca là người đặc biệt.
Nhưng mà nàng quên mất, rốt cuộc hắn vẫn là nam nhân, là một nam tử đến tuổi trưởng thành sức lực dồi dào...
Tất cả những điều mà trước đây nàng đã cố tình phớt lờ, thẹn thùng khi nghĩ tới, giờ phút này tất thảy đã hoá thành cơn phẫn nộ bộc phát.
Dung Từ ca ca thật quá đáng!
Nàng đứng ngoài cửa, vẻ mặt ba phần tủi thân bảy phần hung sát.
Cánh cửa đang mở, vừa nãy Mạnh Tử Duy rời đi rồi không đóng lại.
Dung Từ cũng không cho người đóng lại, dù sao thì A Lê đã tìm tới đây rồi, có đóng hay không cũng không cần thiết nữa.
Hắn ngồi trên ghế, trước mặt là một chậu than củi, trên đống củi lửa là một ấm trà, nước trà trong ấm đang sôi sùng sục bốc khói nghi ngút.
Dung Từ cảm thấy tâm trạng mình lúc này đây cũng như nước sôi trong ấm vậy, vừa hỗn loạn vừa lo lắng.
Hắn lặng lẽ đón nhận ánh mắt thịnh nộ của A Lê, trong lòng bắt đầu suy nghĩ mấy chục lý do để giải thích.
Hắn mở miệng: "A Lê, nàng tới rồi à?"
A Lê bước vào, như là sợ hắn không biết mình giận dữ đến nhường nào, bước chân của nàng giẫm rất mạnh.
Nàng vừa vào cửa đã tiếp tục nhìn Dung Từ chằm chằm.
"..."
Dung Từ đau đầu, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn ngoài cửa.
Thị vệ ở bên ngoài cực kỳ tinh tế đã đóng cửa lại.
Trong phòng yên tĩnh, A Lê không khỏi cảm thấy mũi mình đau nhức, hốc mắt dần đỏ lên.
"Dung Từ ca ca, chàng thật quá đáng!"
"A Lê, nàng nghe ta giải thích đã." Dung Từ thấy dáng vẻ này của nàng thì vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng.
Hắn đi qua nắm lấy tay của nàng: "Không phải như nàng nhìn thấy đâu."
A Lê hất mạnh tay hắn ra, còn đập mạnh vào mu bàn tay hắn, vang lên một tiếng vang trong trẻo.
Đương nhiên Dung Từ không đau, chỉ là lần đầu thấy A Lê tức giận như thế, trong lòng hắn có hơi bất an.
Không chắc liệu lời giải thích của mình có thể thuyết phục được A Lê hay không.
Nếu là hai kiếp trước, tính tình A Lê dịu dàng ngoan ngoãn nhát gan, chỉ bận việc hòa giải trong nhà. Cho dù có lúc nàng tức giận thì chỉ cần hắn hạ mình xuống nói đôi lời mềm mỏng là nàng sẽ lập tức tha thứ cho hắn.
Nhưng ở kiếp này, tính tình và thái độ của A Lê đã khác hẳn.
"A Lê ngồi xuống trước đi đã, ta sẽ từ từ nói lý do cụ thể cho nàng nghe."
Hai mắt A Lê đỏ hoe: "Dung Từ ca ca còn gì để nói chứ? Thị vệ của chàng đã quá quen thuộc nơi này rồi, chắc chắn đây không phải lần đầu tiên."
"Chàng lại còn xuất hiện ở đây, ở nơi như thế này, còn giấu diếm ta không cho ta biết. Chàng..." A Lê cắn môi, tủi thân trách móc: "Dung Từ ca ca có ý đồ gì?"
"Ta không quan tâm!" Nàng nói: "Trong lòng ta rất khó chịu! Ta không muốn nghĩ đến chàng nữa!"
Nói xong nàng quay người định rời đi, nhưng lại bị Dung Từ giữ chặt lại.
"A Lê, dù gì nàng cũng nên để ta nói đôi câu chứ. Hửm?"
"Được! Chàng nói đi! Để ta xem chàng còn việc được cớ gì nữa!" Nàng hung hăng.
Dung Từ hít một hơi thật sâu, ho khụ một tiếng.
Ngay sau đó, tiếng bước chân của đám thị vệ đi xa, cả tầng lầu chỉ còn lại A Lê và Dung Từ.
"A Lê." Dung Từ cố gắng nắm lại tay của nàng: "Thật ra... Nơi này là chỗ của Mạnh Tử Duy."
Mạnh Tử Duy vừa mới trốn đi thật sự không biết rằng ngay câu đầu tiên Dung Từ nói đã bán đứng mình luôn.
Nhưng mà A Lê nghe vậy, gương mặt vẫn tỏ ra không tin: "Rõ ràng là chàng đi tới thanh lâu, sao lại kéo theo cả Tử Duy ca ca xuống nước chứ?"
Dung Từ nói: "Không phải ta đi tới thanh lâu, lời ta vừa nói không phải là giả, đây chính là nơi của Mạnh Tử Duy, hơn nữa Mạnh Tử Duy đã kinh doanh nơi này hơn mười năm rồi."
"A?" A Lê bắt được trọng điểm: "Nếu như thế, thì chàng cũng ở đây..."
Hai chữ "chơi gái" nàng không thốt nổi nên lời, nàng trợn mắt nói: "Sung sướng ở đây hơn mười năm?"
"..."
Dung Từ đỡ trán.
"Không phải." Hắn nói: "Chúng ta ở đây bàn chút chuyện."
"Chuyện gì?"
"Chuyện triều đình."
Giọng điệu Dung Từ chân thành, không ngờ hắn vừa nói dứt lời thì A Lê đã chảy từng giọt nước mắt lớn.
"Dung Từ ca ca, chàng coi ta là con nít sao? Lại còn lấy lý do vụng về như thế để lừa ta."
"Chuyện triều đình thì bàn bạc ở đâu chẳng được? Có nhất thiết phải ở thanh lâu không?"
"Chẳng phải còn có hẻm Ngự Mã sao? Không thì tới quán trà cũng được mà?"
"Chàng chọn tới thanh lâu bàn bạc, chẳng phải là vừa bàn bạc vừa tìm niềm vui sao?"
"Hu hu hu... Chàng lại còn gạt ta."
Nàng thật sự rất đau lòng!
Dung Từ: "..."
"A Lê."
"Đừng có gọi ta là A Lê, Dung Từ ca ca, ta không muốn gả cho chàng!" A Lê giận dữ, thốt ra lời này mà chẳng suy nghĩ gì.
Nghe vậy, sắc mặt Dung Từ thay đổi hẳn.
Sự bình tĩnh vừa rồi của hắn đã chẳng còn sót lại chút gì nữa, hiếm khi hắn có chút bối rối.
Hắn lập tức quay đầu ra lệnh: "Đi gọi Mạnh Tử Duy tới đây!"