Phượng Tê Thần Cung

Chương 168

Ngày hôm sau, gió ngừng mây tạnh, bầu trời xanh trong, ánh nắng tươi đẹp.

Lộ Ánh Tịch tản bộ trong hoa viên của Phượng Tê cung, không khỏi cảm thán sắc trời biến ảo nhanh chóng và kì diệu.

Mặt đất còn có chút ẩm ướt, nhưng không khí đặc biệt tươi mát. Nàng đứng một chỗ trước bồn hoa, ơ hờ thưởng thức hoa Ngu mỹ nhân[1] đang nở. Bông hoa đỏ au kia nở đầy một góc vườn, cực kỳ đẹp và thu hút. Nó khiến nàng không khỏi nhớ đến Tê Điệp. Tê Điệp dường như rất giống hoa Ngu mỹ nhân này, thân cây mềm yếu, nhưng có thể nở ra một đóa hoa xinh đẹp rực rỡ.

[1] Ngu mỹ nhân: còn có tên gọi khác như Lệ Xuân Hoa, Lê Xuân Thảo, Tiên Nữ Hoa… Người ta so sánh hoa với Ngu Cơ, người có vẻ đẹp tuyệt sắc giai nhân thời trung cổ. Là cây họ Anh Túc, hình thái và tập quán cũng giống hoa Anh Túc nhưng nó khác ở chỗ cây này không chứa chất gây nghiện.

Ngu mỹ nhân là một loài hoa có độc. Lúc mới đến Hoàng Triều, Lộ Ánh Tịch đã cố ý sai người trồng nó. Thật ra nàng không có ý muốn hại người, chỉ muốn chừa một biện pháp. Không ngờ hôm nay nàng phải sử dụng đến nó.

Nàng đi tới nghỉ ngơi dưới bên mái hiên đình bát giác, ngồi dựa vào ghế tựa, không bao lâu sau thì thấy Tình Thấm đang bước nhanh tới đó.

“Nương nương.” Tình Thấm hành lễ, rồi bước vội vào trong đình, ghé sát vào tai nàng nói nhỏ: “Đã thu xếp mọi chuyện ổn thỏa.”

Lộ Ánh Tịch mím môi cười nhạt, thần sắc bình thản lành lạnh. Trên thế giới này có lẽ thật sự có luật nhân quả tuần hoàn, mặc cho con người có tin hay không. Ngày nàng rời cung, Tê Điệp đã muốn diệt trừ đứa bé trong bụng nàng. Bây giờ, tới lượt nàng nhẫn tâm ra tay.

“Nương nương, làm như vậy là có tác dụng sao ạ?” Tình Thấm không yên lòng mới nhiều lời hỏi một câu.

“Lúc trước nàng ta vu tội cho Bản cung đẩy nàng ta, hại nàng ta động thai. Cái gọi là người ta thế nào mình cũng phải đáp lại thế ấy, Bản cung đương nhiên phải đáp lễ rồi.” Lộ Ánh Tịch chậm rãi đứng dậy, từ từ nói: “Cả hoàng cung này chỉ có Lạc Hà cung của Tê Điệp đang ở là có trồng ‘Điệp phi thảo’. Mà Điệp phi thảo và Ngu mỹ nhân có dược tính tương khắc, lần này nàng ta có mồm mép cỡ nào cũng đừng mong có thể biện bạch được.”

“Có thể Hoàng thượng không tin thì sao?” Trong lòng bàn tay của Tình Thấm đang nắm vài cọng Điệp phi thảo, nàng cảm thấy vô cùng lo lắng.

“Bản cung phải làm ầm ĩ chuyện này lên, càng ngoài tầm kiểm soát càng tốt, không tin bất cứ ai.” Lộ Ánh Tịch sắc mặt u tối, nhớ tới Thần hồn tán trong người Mộ Dung Thần Duệ không thể hóa giải thì nàng càng thêm quyết tâm, “Tiểu Thấm, ngươi hãy đem Điệp phi thảo ném vào vườn hoa. Nửa canh giờ sau hãy tuyên Thái y tới.”

“Vâng, nô tỳ biết rồi.” Tình Thấm hiểu ý, liền xoay người đi làm.

Lộ Ánh Tịch cũng thong dong chậm rãi từng bước quay lại tẩm cung, lại nằm thẳng lên giường Phượng. Mắt nàng hơi hé ra, khuôn mặt bình thản nhưng sắc mặt lại dần dần tái nhợt. Chỉ sau thời gian một nén nhang trôi qua, trên trán của nàng lấm tấm mồ hôi, mặt cắt không còn giọt máu, miệng tím tái.

Qua một lúc sau, chợt nghe Tình Thấm hoảng sợ la toáng lên bên ngoài phòng: “Nương nương không khỏe! Mau truyền Thái y! Mau truyền Thái y đi!”

Lộ Ánh Tịch miễn cưỡng lại nằm xuống, môi nhếch lên cao. Xem ra Tiểu Thấm cũng có chút khả năng diễn kịch thiên phú.

Nàng đang suy nghĩ như vậy thì bên ngoài đã náo loạn ầm ĩ cả lên. Các cung nữ hoảng hốt nhanh chân chạy vào đây, vén bức rèm châu sang một bên vách ló đầu vào nhìn, vừa thấy đã cực kì sợ hãi.

Lộ Ánh Tịch yếu ớt nhăn mặt như tờ giấy trắng, thần sắc xám xịt, nhìn qua vô cùng đáng sợ. Nhưng mà thần chí của nàng lại hết sức minh mẫn. Nàng thầm nghĩ, bệnh trạng này của nàng chỉ có đệ tử Huyền môn may ra mới có khả năng nhìn ra sơ hở, đoán rằng các Thái y trong cung không thể nhìn thấu được.

Không lâu sau, một vị Thái y bị Tình Thấm nôn nóng thúc giục, bước chân của hắn ta vội vội vàng vàng chạy vào tẩm cung. Đến khi chẩn bệnh xong, thì mặt mày hắn ta đã trắng bệch vì hoảng sợ. Hắn ta vội vàng đi mời các Thái y cao tay hơn trong Thái y viện.

Trong một lúc, bên ngoài chiếc màn che ở trước giường Phượng tụ tập rất nhiều Thái y mặc triều phục, sắc mặt mỗi người đều suy sụp, lo sợ bất an.

“Kịch độc…” Một từ được thốt ra, khiến bầu không khí rơi vào hồ sâu tĩnh lặng nghẹt thở, không biết vị Thái y nào bỗng nhiên thấp giọng thở dài thườn thượt.

“Trong cung vốn không nên trồng Ngu mỹ nhân…” Một vị Thái y khác hơi ai oán trách móc, nhưng lập tức thận trọng mà im bặt.

“Nếu không có trộn lẫn với Điệp phi thảo, chỉ riêng Ngu mỹ nhân thì có thể cứu được.” Lại có một Thái y khác nhẹ nhàng nói một câu.

“Điệp phi thảo kia… chỉ có…” Vị Thái y thở dài trước kia đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền câm miệng.

Sáu vị Thái y ở đây nhìn nhau không nói, trao đổi với nhau bằng ánh mắt, lòng họ lại thấp thỏm không ngớt. Lộ Hoàng hậu tự dưng trúng độc, người hạ độc nghi là Đoàn Hoàng hậu. Lúc này quả thật làm người ta sởn cả tóc gáy! Nếu bọn họ không cẩn thận nói sai cái gì, e rằng đầu của họ phải rơi xuống đất!

“Các vị Thái y, tình trạng của nương nương thế nào?” Tình Thấm đứng một bên nóng lòng vội hỏi.

Sáu vị Thái y lại đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau thở dài nặng nề.

Đứng hầu ở một bên giống Tiểu Thấm là Tiểu Nam, mặc dù nàng ta cũng đang lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Các vị Thái y, tình trạng của nương nương có nghiêm trọng hay không? Có cần bẩm báo với Hoàng thượng hay không?”

Các Thái y đều nhất tề gật đầu, điều đó không cần nói cũng biết.

Tình Thấm thấy thế, liền đau lòng mắt đỏ hoe. Nàng ta đến quỳ trước giường, hướng mặt về phía Lộ Ánh Tịch đang giả bộ hôn mê trên giường, khóc nấc lên: “Nương nương! Nương nương, người làm sao vậy? Sáng nay vẫn còn khỏe, vì sao sau khi đến hoa viên một chuyến, trở về lại thành thế này? Nương nương, người mau tỉnh lại đi. Người đừng dọa nô tỳ mà!”

Tiểu Nam là loại người thông minh lanh lợi. Nàng ta vừa nghe Tình Thấm nói đã biết hai chữ trọng điểm chính là “hoa viên”, nhưng nàng ta cũng không lắm chuyện. Nàng ta yên lặng đi ra ngoài, phân phó thái giám đi bẩm báo Hoàng thượng.

Tình Thấm vẫn còn nằm gục bên mép giường, cúi đầu khóc nức nở. Tiếng khóc đè nén, cũng không lên giọng. Người ngoài nghe thấy ngược lại càng thêm bi ai, thảm thiết.

Các Thái y chỉ biết đứng trơ tại chỗ. Họ không có cách nào, nhưng cũng không thể bỏ mặc. Thế là họ chỉ còn cách muộn phiền nghe tiếng khóc đứt quãng của Tình Thấm, như cây khô đứng chờ Hoàng đế đến đây.

Lộ Ánh Tịch nhắm mắt nằm ngửa trên giường, hơi thở yếu ớt từng quãng từng quãng ngắn, khiến người ta thêm phần sốt ruột. Nhưng đáy lòng nàng lại buồn cười. Diễn xuất của Tình Thấm còn xuất sắc hơn so với dự tính của nàng, biểu hiện của nàng ta không có một điểm giả tạo nào. Thật ra đêm qua, nàng đã dặn Tình Thấm, lệnh cho nàng ta đi tìm Phạm Thống, dùng cách thức truyền tin ‘lướt qua người chuyển tin’ như trước đó. Phạm Thống không làm nàng thất vọng. Trong đêm hắn đã trộm được vài cọng Điệp phi thảo cho nàng.

Vì dùng nội lực khống chế hơi thở, cộng thêm trước đó nàng đã uống thuốc bí mật, nên mạch tượng của nàng vô cùng yếu, không đợi Hoàng đế giá lâm thì nàng đã thực sự ngủ mê mệt.

Trong mông lung mơ hồ, nàng dường như đã nghe thấy giọng của Mộ Dung Thần Duệ.

“Trúng độc? Sao Hoàng hậu lại trúng độc?”

Nghe thấy trong câu hỏi của hắn chứa đầy tức giận, nàng vô ý thức nhíu mày. Tối hôm qua nàng có viết cho hắn một phong thư, nhưng phòng ngừa vạn nhất bức thư bị tiết lộ ra ngoài nên nàng đã không nhắc tới kế hoạch của chính nàng. Huống hồ, bản thân hắn cũng đang bị mất trí nhớ, cũng không cần phải bàn bạc cùng hắn.

“Bất tài! Một lũ bất tài!”

Nàng không nghe được các vị Thái y nói cái gì, chỉ nghe Mộ Dung Thần Duệ đột nhiên nổi giận, âm giọng sắc bén.

Nàng mơ mơ màng màng nghĩ, hắn còn có thể tức giận vì nàng, xem ra mức độ mất trí nhớ vẫn còn nhẹ.

“Triệu Hình bộ Thẩm thượng thư đến đây cho Trẫm! Lập tức tra rõ!”

Nàng nghe được tiến triển sự việc giống như những gì nàng dự liệu sẽ phát sinh, trong lòng chắc chắn hơn. Nàng liền an tâm thả lỏng tâm trí, và từ từ chìm vào trong mộng đẹp ngọt ngào.

Nàng say giấc kéo dài một mạch thẳng đến khi bầu trời tối đen như mực. Lúc tỉnh dậy, bụng nàng réo vang, lộ rõ vẻ suy yếu mệt mỏi.

Bốn bề an tĩnh không một tiếng động. Bên giường đang có một người ngồi đó. Nàng yếu ớt đưa mắt sang nhìn. Nàng liền thấy Mộ Dung Thần Duệ đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng lại chau mày. Yêu thương không khỏi trào dâng trong lòng nàng, nàng khe khẽ gọi hắn: “Thần.”

Mộ Dung Thần Duệ giống như bị giật mình, bỗng dưng mở mắt, im lặng nhìn về phía nàng.

“Thần, thiếp không sao. Chàng đừng lo lắng.” Lộ Ánh Tịch nhịn không được dùng lời nói thoải mái để thổ lộ tâm tình.

Mộ Dung Thần Duệ giống như tạm thời vẫn chưa hoàn hồn, ngạc nhiên không nói. Sau một lúc lâu, hắn sa sầm mặt, lạnh lùng nói: “Đây cũng xem là không có việc gì?”

Lộ Ánh Tịch ngưng mắt nhìn kĩ hắn, nắm bắt không được tâm trạng lúc này của hắn, chỉ biết im miệng không nói.

Hiển nhiên tâm trạng lúc này của Mộ Dung Thần Duệ cực xấu, bực tức nói: “Trẫm ghét nhất những mánh khóe trong chốn hậu cung này. Các nàng lại không xem Trẫm ra gì, dám giở trò trước mặt Trẫm. Nếu lần này Trẫm không trừng trị nghiêm khắc, thì cái hậu cung này chẳng phải từ đây càng dơ bẩn xấu xa!”

Lộ Ánh Tịch vừa nghe đã biết hắn lại nảy sinh cảm giác xa lạ đối với nàng, không hé răng chỉ nhăn trán.

Mộ Dung Thần Duệ từng chút từng chút một quên đi một phần ký ức, cái loại cảm giác trống rỗng không tên này làm hắn thêm đau khổ, phiền muộn. Hắn nhớ toàn bộ việc triều chính, cũng biết rõ vì sao mình lại lập hai vị Hoàng hậu. Thế nhưng hắn loáng thoáng nhận ra, hắn cảm thấy bản thân như đang bị mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, trái tim lại như bị khoét một lỗ trống không.

Cơ thể Lộ Ánh Tịch vẫn còn yếu, mệt lử, uể oải nhìn hắn.

Tiếp xúc với ánh mắt tựa như mỏng manh lại như sao sáng của nàng, trái tim Mộ Dung Thần Duệ thít chặt lại, nhưng không hiểu nguyên do từ đâu. Lồng ngực hắn muộn phiền khó chịu, bực bội không chịu nổi, giọng của hắn không tốt, cứng rắn nói: “Nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện lần này Trẫm nhất định sẽ trả lại công bằng cho nàng!”

“Tạ ơn Hoàng thượng.” Giọng điệu Lộ Ánh Tịch thỏ thẻ, nhưng trong lòng vẫn kiên quyết làm tới cùng. Chuyện này chẳng qua chỉ mới bắt đầu mà thôi, nàng phải dồn cho Tê Điệp vào bước đường cùng. Nếu không như thế, Tê Điệp tuyệt đối sẽ không chịu giao thuốc giải ra.

Mộ Dung Thần Duệ đứng dậy, vẻ mặt lạnh căm nhìn xuống nàng, “Hoàng hậu của Trẫm há có thể đoản mệnh như thế này. Chưa có sự cho phép của Trẫm, nàng không thể chết.”

Lộ Ánh Tịch đang đo lường trong lời nói này của hắn có bao nhiêu tình ý. Nhưng nàng còn chưa nghĩ xong thì hắn đã phất tay áo rời khỏi, gọn gàng đến mức hơi tuyệt tình.

Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của hắn, đáy lòng Lộ Ánh Tịch ngổn ngang thở dài. Thị lực của hắn nhất định là lúc tốt lúc xấu, mà trí nhớ của hắn chắc chắn cũng từ từ mất đi. Nếu có một ngày hắn bị mù hoàn toàn, sẽ không nhìn thấy bộ dạng của nàng nữa, lại quên sạch nàng, thì nàng phải làm cái gì bây giờ? Lẽ nào hai người họ phải bắt đầu làm quen lần nữa, lại yêu thêm một lần nữa?

Tự mình cảm thấy ý kiến này quá hoang đường, Lộ Ánh Tịch cười cười chế giễu.

“Tịch! Tịch ơi!”

Đột nhiên, bên ngoài cửa truyền đến tiếng gọi vội vã, kèm theo đó là hàng loạt tiếng bước chân loạng choạng chạy đến gần.

“Thần?” Lộ Ánh Tịch nhướng người dậy. Còn Mộ Dung Thần Duệ mò mẫm chân nọ đá chân kia đi về phía nàng, nàng kinh ngạc nói: “Có phải mắt chàng không nhìn thấy?”

Mộ Dung Thần Duệ đến gần bên mép giường, đôi mắt sâu hun hút phát ra ánh sáng long lanh. Hắn xúc động, khàn giọng nói với nàng: “Tịch! Trẫm đã nhớ ra rồi!”

Lộ Ánh Tịch không dám vui mừng sớm, chỉ dè dặt hỏi thăm: “Chàng đã nhớ được điều gì?”

Mộ Dung Thần Duệ đưa tay lần mò bàn tay của nàng. Động tác của hắn chậm chạp, rõ ràng là đôi mắt của hắn không thấy cái gì cả.

Lộ Ánh Tịch chủ động vươn tay, nắm lấy bàn tay của hắn. Nàng kiềm nén nội tâm đau đớn, dịu dàng hỏi lại: “Thần, có phải chàng đã nhớ lại những chuyện chúng ta đã cùng nhau trải qua trước đây hay không?”

Mộ Dung Thần Duệ không nói, chỉ trở tay để nắm tay nàng trong lòng bàn tay của mình.

Lòng Lộ Ánh Tịch cảm thấy chút ánh sáng của hy vọng, không khỏi vui cười nói: “Hóa ra Thần hồn tán có thể không cần thuốc cũng tự giải được!”

Mộ Dung Thần Duệ không nói nên lời, đôi mày cau chặt, ánh mắt tối sầm hẳn đi.

Trái tim vừa được thả lỏng của Lộ Ánh Tịch phút chốc lại treo lên cao, khẽ gọi: “Thần, vì sao chàng không lên tiếng?”

“Nàng gọi Trẫm là ‘Thần’?” Mộ Dung Thần Duệ đột nhiên thốt ra một câu hỏi quái lạ, nét mặt hiện lên sự hoang mang bối rối. Dừng lại hồi lâu, hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Tịch… Tê…”

Lộ Ánh Tịch nghe thấy rất rõ, kinh hãi không thôi. Hắn nhẹ nhàng buông tay, độ ấm trong lòng bàn tay nàng dần biến mất.

Theo như trong sách viết lại, dược tính đáng sợ nhất của Thần hồn tán lại thực sự xảy ra trên người hắn?
Bình Luận (0)
Comment