Phượng Tê Thần Cung

Chương 67

Vết thương do kiếm gây nên của hoàng đế ngày càng tốt hơn, nhưng đáy mắt chứa vài phần lo lắng. Lộ Ánh Tịch hiểu thấu nội tình, biết chắc chắn là vì chiến sự tại biên cương đang căng thẳng, làm hắn phiền não.

Mà chuyện thích khách, thủ đoạn của hoàng đế cũng mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn; tác phong quả quyết sắc bén, không lộ chút sơ hở.

Trước tiên, để giúp rửa sạch tội danh cho Hàn gia, hắn đã sắp đặt một kẻ chết thay. Kẻ mạo danh này thừa nhận đã đột nhập vào Hàn gia trộm gấm. Vả lại, để bao che cho người đứng phía sau sai khiến ám sát Tê Điệp, hắn làm cho kẻ làm bia đỡ đạn kia lãnh thêm tội danh ấy. Thật đáng thương cho cái tên quan trung nghĩa kia. Hắn ta là một thị vệ có địa vị cao, đã lên tới chức quan tam phẩm, phải miễn cưỡng hứng chịu tội danh mưu phản, đại nghịch bất đạo.

Về phần động cơ, tên thị vệ kia đã chết không cung khai, do đó dẫn đến những lời đồn đại sôi nổi, những chuyện vô căn cứ không ngừng xuất hiện. Có người nói tên thị vệ kia thầm mến mộ Tê Điệp đã lâu, nhưng từ đầu đến cuối không chiếm được dù chỉ là một cái liếc mắt của mỹ nhân. Lại thấy mỹ nhân từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, nên cuối cùng từ yêu biến thành hận, muốn hủy hoại nàng ta mới cam lòng. Cũng có người nói, tên thị vệ kia vốn là người trong giang hồ, đã có mối hận thiên thu với Hàn gia từ trước, luôn tìm cơ hội trả thù.

Bản lĩnh xuyên tạc, huyên thuyên của người trong cung, quả thực khiến người ta bội phục. Nhưng kết quả này cũng là điều hắn muốn trông thấy, mọi thứ đều nằm trong tay hắn. Lộ Ánh Tịch bàng quan đứng xem, không nhúng tay vào bất kỳ việc gì. Chỉ có điều, không ngờ hoàng đế cũng giáo huấn Hàn Thục phi một chút, xem như là đã vì nàng mà ra tay trừng trị.

“Hoàng thượng muốn Hàn Thục phi ăn chay niệm phật, thanh tịnh nhân tâm, thực ra cũng không cần phải chuyển đến Trai Cung sống một thời gian.”

Chờ hoàng đế lật xem hết thiện bài[1], Lộ Ánh Tịch mới dịu dàng mở miệng.

[1] Thiện bài: tên một đồ vật dùng để ghi danh sách quan viên muốn gặp vua, chờ vua triệu kiến. Trên đó có ghi tên họ, quê quán, tuổi tác, công lao... Nó thường được trình lên khi vua dùng bữa nên được gọi như vậy vì thiện nghĩa là bữa ăn.

“Trai Cung xưa nay luôn tĩnh mịch, vừa hay để nàng ta tĩnh tâm suy nghĩ.” Hoàng đế lười nhác ngẩng đầu nhìn nàng.

“Nhưng mà...” Lộ Ánh Tịch chỉ bỏ ngõ hai chữ, ngừng lại mỉm cười, không nói tiếp Trai Cung là nơi ở của Diêu Hiền phi. Hoàng đế làm thế này, vừa muốn uốn nắn Hàn Thục phi, vừa là cảnh cáo Diêu Hiền phi.

“Nàng nếu muốn ầm ĩ náo loạn, chớ trách Trẫm ra tay không lưu tình.” Hoàng đế nói chuyện nhẹ nhàng bình thường, nhưng ánh mắt lạnh thấu xương.

“Chỉ sợ Hoàng thượng không nỡ.” Lộ Ánh Tịch tươi cười rạng rỡ, ý tứ hàm súc sâu xa. Một chữ “nàng” này, thật là khéo léo. Hắn phụ bạc Diêu Hiền phi lâu nay, cho nên luôn khoan dung che chở nàng ta. Nhưng sao lại không biết là nuông chiều quá hóa hư.

“Trong lòng Hoàng hậu có phải có chút ấm ức bất bình chăng?” Hoàng đế bỗng nhiên hỏi.

“Sao lại ấm ức? Thần thiếp gieo gió gặt bão, không oán trách người khác.” Nàng khiêm tốn, nhưng là nói những lời chân thành: “Chẳng qua Hàn Thục phi nhất thời nông nổi nóng nảy, Thần thiếp có thể hiều.” Người bị khó khăn vây khốn, thường dễ dàng mất đi lý trí, như bị ma sai quỷ khiến, không cách nào tự động khống chế bản thân. Nàng có thể thông cảm, bởi vì nàng nhớ tới sư phụ. Sư phụ luôn ẩn nhẫn, giấu kín mọi thứ, không phải là điều mỗi người trên thế gian đều có thể làm được.

“Nàng khoan dung nhân hậu, Trẫm hi vọng nàng vĩnh viễn không thay đổi.” Hoàng đế than nhẹ, ánh mắt thăm thẳm nổi lên tia sáng âm u phức tạp. Hắn mừng vì nàng sẽ không gây khó dễ đối với các phi tần, cũng là nữ tử như nàng. Đồng thời hắn cũng rất rõ, đối mặt với chuyện quốc gia đại sự, nàng nhất định sẽ lòng dạ nham hiểm.

Các thái giám hầu hạ ở Thiện phòng nối đuôi nhau đi vào, nhanh chân nhanh tay đặt đồ ăn xuống, sau đó đứng thẳng một bên.

Hoàng đế đứng dậy, thong dong đến bên chậu nước rửa tay, không nói thêm một lời.

Trên bàn ăn lớn, ngoại trừ cơm tẻ là cống phẩm ra, chỉ có bốn đĩa trắng tinh như ngà voi, tương ứng là cá tươi chưng cách thủy, măng non xào sơ với bã rượu, đậu hủ kho, canh nấm đông cô.

Hoàng đế vẫy tay ra hiệu cho thái giám lui hết ra bên ngoài, tự mình lấy đũa bạc thử độc, mới lên tiếng nói: “Ngồi đi.”

“Tạ ơn Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch vâng lời ngồi xuống bên cạnh hắn, cười nói: “Hoàng thượng cần kiệm tiết kiệm, là phúc của muôn dân.”

“Hiện nay chiến tranh liên miên, dân chúng sống tại những thành gần biên giới e rằng ngay cả cháo trắng cũng không có để ăn. Trẫm có thể nào xa xỉ lãng phí.” Hoàng đế đều đều đáp, trên trán lại mơ hồ hiện lên những vết nhăn âm u.

“Nghe nói quân ta tấn công Hải Thành đã lâu còn chưa hạ được.” Lộ Ánh Tịch khẽ nói, không bình luận nhiều, chẳng qua là tung gạch nhử ngọc[2].

[2] Tung gạch nhử ngọc: là kế thứ 17 trong 36 kế của sách lược binh pháp, ý nghĩa dùng để chỉ việc lấy ý kiến bình thường để dẫn dụ hiểu biết cao minh của người khác.

Hoàng đế thản nhiên gật đầu, tiếp lời: “Quân ta không thiện chiến dưới nước, mà thủy quân Long Triêu người đông, trang bị đầy đủ, hàng ngũ hùng mạnh. Nhưng Hải Thành là cửa khẩu công phá thuận lợi nhất.”

Thấy hắn bằng lòng thảo luận cùng nàng. Lộ Ánh Tịch liền không do dự, giọng nói trong trẻo, thẳng thắn nói: “Long Triêu chiếm cứ thượng lưu sông, nên dựa theo việc xuôi dòng dễ dàng, chỉ cần giương buồm thẳng tiến, rất nhanh chóng. Nếu quân ta đã ngược dòng rồi mạnh mẽ chiến đấu, thế nào cũng tổn thất nặng nề. Chi bằng ta thối lui và dụ địch đến nơi tiếp theo, rồi chuyển sang tấn công chỗ Bái Loan. Tuy địa thế Bái Loan hiểm trở, nhưng lục quân của ta thực lực rất mạnh, như vậy dễ dàng có phần thắng hơn.”

Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi nhếch môi nói: “Cái đó khác nào liều mạng đánh bừa.”

“Đánh càng lâu càng hao phí lực lượng, càng thêm vô ích.” Lộ Ánh Tịch bình tĩnh chống lại ánh mắt sắc bén của hắn.

“Ừ.” Hoàng đế hờ hững lên tiếng, đôi mắt thâm sâu, sắc sảo.

Lộ Ánh tịch bình thản ung dung nâng đũa ăn cơm, không cần phải nhiều lời nữa. Theo như nàng đoán, hắn đã sớm có ý nghĩ này trong đầu, nhưng chỉ mới cân nhắc mà chưa quyết định. Nếu chuyển sang lục chiến, xác thực Hoàng Triều có ưu thế hơn nhiều, nhưng cái giá phải trả để đánh hạ Hải Thành cũng sẽ không ít. Nàng sẽ nhìn hắn lựa chọn thế nào. Đối với nàng, điều nàng mong muốn thấy nhất chính là Hoàng Triều từng chút một thôn tính Long Triêu, song song đó cũng bị tổn hại nghiêm trọng.

“Mấy ngày gần đây, Trẫm bộn bề chính sự, không rảnh dứt ra, nhờ Hoàng hậu đến Trai Cung một chuyến.” Hoàng đế chợt nói, ánh nhìn khóa chặt mặt nàng.

“Không biết Hoàng thượng muốn Thần thiếp đi Trai Cung làm chuyện gì?” Lộ Ánh Tịch cảm thấy rất ngạc nhiên. Lẽ nào hắn còn chê hậu cung chưa đủ loạn?

“Hôm nay sinh nhật Lăng nhi.” Giọng điệu hoàng đế trầm xuống, như có một loại bất lực kín đáo, chầm chậm nói: “Trẫm từng nhận lời Lăng nhi, mỗi năm đều sẽ tặng quà sinh nhật cho nàng. Nhưng mấy năm gần đây, nàng đều cự tuyệt nhận mọi vật châu báu ngọc ngà tầm thường Trẫm ban.”

“Hoàng thượng muốn Thần thiếp đi tặng thay?” Lộ Ánh Tịch áng chừng dò hỏi, trong lòng thần đoán, hắn đã nói là vật tầm thường, tại sao không tặng quà từ tấm lòng?

“Không, chỉ cần thay mặt Trẫm nói một câu chúc sinh nhật vui vẻ là được.” Hoàng đế thở dài một hơi, ấn đường chau chặt hiện rõ những vết nhăn, không nén nổi mệt nhọc khó tan. Hắn biết, cái Lăng nhi muốn chính là cây mộc trâm kia. Mà cây mộc trâm đó đã bị hắn tự tay hủy hoại. Cũng giống như lời thề khi xưa, đã tan tành mây khói e rằng không thể bù đắp.

“Vâng, Thần thiếp sẽ đi đến đó.” Lộ Ánh Tịch dịu ngoan trả lời, không ngờ nhớ ra một chuyện, vội vã nói: “Hoàng thượng, hộp đồ trang sức của Thần thiếp sợ là cũng đã bị thiêu cùng.”

“Cái gì?” Hoàng đế nhất thời nghe không hiểu, dừng lại một chút, bỗng ngộ ra, tức giận buột miệng nói: “Cây trâm Trẫm tặng nàng cũng bị cháy rụi?!”

“Chỉ sợ là…” Lộ Ánh Tịch hổ thẹn cúi đầu. Nàng đối với cây trâm kia hoàn toàn không để tâm đến, sao phải cất giữ bên mình như vật vô giá? Nếu đổi lại là Diêu Hiền phi, nhất định sẽ trân trọng giữ gìn, xem như tính mạng của bản thân.

“Nàng…” Hoàng đế như muốn nói gì đó, lại dừng lại, vẻ mặt rối rắm phức tạp.

Lộ Ánh Tịch cúi đầu không nói. Nàng biết cây trâm đó đối với hắn và Diêu Hiền phi đều có ý nghĩa đặc biệt. Nhưng với nàng mà nói, nó chẳng qua chỉ là một thủ đoạn hắn dùng với ý đồ làm dao động lòng nàng không hơn không kém.

“Trẫm tặng nàng cây mộc trâm đó, quả thực có dụng ý.” Hoàng đế bỗng nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp đến tột cùng. “Nhưng mà, bây giờ Trẫm cảm thấy đã không tặng sai người.” Chẳng nhẽ đây là ý trời? Hắn và Lăng nhi có duyên vô phận, còn hắn và Lộ Ánh Tịch lại có phận mà vô duyên?

“Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch ngước mắt nhìn hắn, nhỏ nhẹ nói: “Thực ra, một trái tim thành tâm đều quý giá hơn bất cứ quà tặng xa hoa nào.” Phàm là nữ tử, đều mong muốn phu quân có lòng. Chỉ là phu quân định mệnh của nàng không biết đang ở chốn nào…

“Thành tâm?” Hoàng đế khẽ lặp lại, đăm chiêu suy nghĩ. Bảy năm trước, hắn đã trao trái tim thật tâm không chút tính toán. Mà hiện tại, hắn đã không thể giao ra. Người khác vẫn luôn cho rằng bậc đế vương vô tình, làm sao biết được mùi vị đấu tranh không có kết quả trong đó.

“Nếu có một ngày, không có sự tác động, ngăn cản từ bên ngoài; cũng không có sự tồn tại của Thần thiếp; Hoàng thượng có muốn phong Diêu Hiền phi làm Hoàng hậu hay không, vì nàng phế bỏ toàn bộ hậu cung phi tần?” Lộ Ánh Tịch ôn hòa hỏi, mang theo chút kỳ vọng và thăm dò không hay biết.

Hoàng đế giống như bị kinh sợ vì lời nói của nàng, giật mình nhìn nàng chằm chặp, không có cách nào chống đỡ.

“Hoàng thượng không yêu nàng.” Lộ Ánh Tịch êm dịu nói ra kết luận, đáy lòng không hiểu sao lại có chút vui sướng, nhưng tức thì được kiềm chế, đè nén nó xuống. Nước yếu ba ngàn, hắn sẽ không chỉ lấy một bầu nước[3], bất luận đối tượng là ai.

[3] Câu trên được dựa trên câu thơ “Mặc cho nước yếu ba ngàn, ta chỉ lấ một bầu nước.”, được trích trong cuốn Hồng lâu mộng; câu thơ ý nói: có rất nhiều đối tượng có thể lui tới nhưng chỉ thích một người.

“Có lẽ… đúng là vậy.” Hoàng đế ngập ngừng đáp, đội mắt lóe ra ánh sáng khác thường, mâu thuẫn cùng đấu tranh lan rộng. Hắn đối với Lăng nhi, chỉ còn lại áy náy, thế nhưng trái tim hắn cũng không vì thế mà trống không. Một bóng hình xinh đẹp khác, thẩm thấu vào trái tim hắn không một tiếng động, rất có thể xảy ra việc chiếm giữ trái tim hắn không buông.

Hai người im lặng nhìn nhau, khuôn mặt đều thản nhiên không loăn xoăn, chỉ có đáy mắt phập phồng gợn sóng, u tối tĩnh lặng biến đổi thất thường.

… … …

Sau giờ ăn trưa, Lộ Ánh Tịch ngồi kiệu đến Trai Cung.

Sau khi bước qua cửa chính tiền điện, chủ nhân cung điện mời nàng ngồi, cung nữ dâng trà nóng. Diêu Hiền phi đứng bên cạnh, vẻ mặt hờ hững khom người nói: “Không biết Hoàng hậu phượng giá, Thần thiếp không tiếp đón từ xa.”

“Hôm nay là sinh nhật Diêu Hiền phi, người không cần phải câu nệ như vậy.” Lộ Ánh Tịch vươn tay tỏ ý cho nàng ta ngồi.

“Ngày sinh nhật của Thần thiếp, cũng không phải ngày đáng ăn mừng.” Diêu Hiền phi vẫn không ngồi xuống, lời nói lạnh lùng, gương mặt bị hủy hoại nhan sắc thêm âm u.

“Nói thế nghĩa là thế nào?” Lộ Ánh Tịch không nén nổi cau chặt mày, nhìn bộ dạng Diêu Hiền phi thế này, đúng là không phải cố ý làm bộ làm tịch.

“Vào sinh nhật nhiều năm trước, phụ thân của Thần thiếp đã tạ thế.” Diêu Hiền phi bất ngờ lạnh nhạt nói, đôi mắt phượng xinh đẹp nhuộm một mảng băng giá hiu quạnh.

Lộ Ánh Tịch khẽ thở dài, đứng dậy khỏi ghế, đến trước mặt nàng ta, ôn nhu nói: “Người mất cũng đã mất rồi, người sống nên sống vì người đã mất. Hơn nữa, phải sống thật vui vẻ, sống thật hạnh phúc.”

“Vui vẻ? Hạnh phúc?” Diêu Hiền phi làm như vừa nghe thấy một chuyện nực cười, thấp giọng bật cười, giọng lạnh lẽo đáng sợ. “Hoàng hậu nói đùa, Thần thiếp một lòng quy y cửa phật, chỉ cầu yên ổn bình an, không cầu vui buồn thế tục.”

Lộ Ánh Tịch âm thầm cúi đầu, cố nhịn để không bắt bẻ lời nói của nàng ta. Căn bản là không thể nào cắt đứt, sao phải lừa mình dối người?

Lặng im trong giây lát, nàng mới lại mềm mỏng mở miệng nói: “Diêu Hiền phi, Hoàng thượng ra lệnh cho Bản cung truyền đạt lại một câu nói của Hoàng Thượng. Chúc nàng sinh nhật vui vẻ, an khang như ý.”

Diêu Hiền phi nhếch môi, vẽ ra một đường cong cong nhưng không cười, cung kính trả lời: “Thần thiếp đa tạ những lời vàng ngọc của Hoàng thượng.”

“Khối ngọc bội này là ngọc cổ trừ tà mà Bản cung đeo từ thuở nhỏ. Chúc ngươi cát tường.” Lộ Ánh Tịch tháo ngọc bội đeo bên hông, đưa cho nàng ta. Tuy rằng hoàng đế không có chuẩn bị quà, nhưng nàng cũng không thể thất lễ mà đến tay không.

Khối bảo ngọc long lanh, trong suốt sáng bóng, nằm trong tay cảm thấy lành lạnh, trơn bóng nhẵn mịn. Thế nhưng Diêu Hiền phi cũng không hề liếc mắt đến một cái, chỉ nắm trong tay.

Tất cả cử động của nàng ta Lộ Ánh Tịch đều thu vào đáy mắt, cũng không để bụng, chỉ khách sáo nói: “Vốn muốn mở buổi tiệc rượu mừng sinh nhật cho ngươi, nhưng nhớ tới ngươi ăn chay lại thích yên tĩnh, nên lại thôi không làm nữa. Bản cung cũng không tiếp tục làm phiền, hôm khác trở lại thỉnh giáo ngươi đạo lý Phật pháp.”

“Cung tiễn Hoàng hậu.” Diêu phi khuỵu gối, thực hiện đầy đủ lễ nghi.

Lộ Ánh Tịch chỉ cảm thấy bao quanh Trai Cung là bầu không khí áp lực, nên xoay người nhanh chóng rời khỏi.

Ra khỏi cửa, nàng mới dừng chân lại dưới bậc thềm trước điện, khóe mắt dò xét xung quanh, liếc nhanh qua một người đang đứng ngay khúc cua trên hành lang cách đó không xa.

Nàng tưởng rằng đó là Hàn Thục phi, nhưng khi tập trung nhìn kỹ, thì vô cùng kinh ngạc. Đúng là sư phụ! Sao sư phụ lại tới đây? Đến thăm hỏi Diêu Hiền phi? Giữa bọn họ, kết cục tồn tại vướng mắc như thế nào?

Nàng ra lệnh cung nữ và thái giám theo hầu phải đứng yên tại chỗ, một mình đi đến chỗ gấp khúc trên hành lang dài.

“Sư phụ.” Khi nàng đã đến gần, mới lên tiếng gọi.

“Ánh Tịch.” Nam Cung Uyên lộ ra nụ cười nhã nhặn nồng hậu, mắt liếc qua bàn tay phải được bao bọc trong lớp băng dày của nàng, căn dặn: “Trước khi vết thương kết vảy, ngươi sẽ cảm thấy ngưa ngứa, nhưng phải nhớ không được gãi.”

“Vết sẹo nhất định sẽ lưu lại, da thịt trên lòng bàn tay cũng sẽ không đầy đặn như trước, vậy thêm vài dấu tích gãi ngứa cũng chẳng sao.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười châm chọc bản thân nói: “May mà không phải bị thương ở mặt, nếu không thì thật sự sẽ không nhận ra người luôn.”

Nam Cung Uyên nghe thế sắc mặt nặng nề trông thấy, nghĩ đến khuôn mặt mang theo vết sẹo hung ác của Diêu Hiền phi, không khỏi thở dài một hơi.

“Sự phụ?” Lộ Ánh Tịch nghi hoặc nhìn y, khó hiểu hỏi: “Sao sư phụ ở đây? Trai Cung có người bị bệnh sao?”

“Ta muốn trị hết vết thẹo dao rạch trên mặt Diêu Hiền phi.” Đôi mắt đen sâu thẳm cô đơn như cái giếng sâu không thấy đáy của Nam Cung Uyên, lúc này lại đang xao động ánh sáng nhu hòa long lanh.

“Sư phụ đã biết Diêu Hiền phi từ trước?” Lộ Ánh Tịch càng cảm thấy bất thường ngờ vực. Nàng chưa từng thấy ánh mắt dịu dàng như vậy của sư phụ lộ ra ngoài.

“Rất lâu rất lâu trước đây, đã biết nhau.” Nam Cung Uyên dường như đang nhớ lại những tháng ngày khi xưa, trên môi hiện lên nụ cười ấm áp. Nhưng chỉ trong chốc lát, ánh mắt dần dần tối đen, khó chịu hẳn đi.

“Thanh mai trúc mã?” Lộ Ánh Tịch không dằn được lòng hiếu kỳ, truy hỏi đến cùng.

Nam Cung Uyên thu lại nụ cười, trầm mặc một lúc lâu, sau cùng vẫn không có lời đáp. Thấy y giấu kín như bưng, Lộ Ánh Tịch dần cảm thấy trong lòng như có con kiến khẽ cắn, ngứa ngáy khó chịu. Không phải là sư phụ và Diêu Hiền phi từng có một quãng thời gian yêu nhau chứ? Nhưng mà mối tình đầu của Diêu Hiền phi không phải là hoàng đế sao?

“Ánh Tịch, ngươi có để ý đến quá khứ kinh khủng của một người không?” Nam Cung Uyên nhàn nhạt lên tiếng, hỏi một vấn đề kỳ lạ.

“Vậy phải xem quá khứ kia là của ai.” Lộ Ánh Tịch vòng vo không trả lời thẳng, mà bảo lưu vấn đề.

“Nếu là quá khứ của ta?” Nam Cung Uyên lại hỏi, con ngươi đen lại bị nhuộm kín một tầng tối tăm khó phân biệt được.

“Kinh khủng là chỉ cái gì?” Nàng theo bản năng thấp giọng hỏi.

“Xấu xa, dơ bẩn, quá quắt khó coi.” Nam Cung Uyên cũng hạ thấp giọng, nghe qua có chút mơ hồ không rõ.

“Sự phụ…” Nàng cảm thấy tự dưng không thể điều khiển được trái tim, bắt đầu đập dồn dập, kịch liệt hoảng loạn; đáy lòng nảy sinh một cảm giác bi thương rõ rệt, rùng mình ớn lạnh.

Quá khứ của sư phụ, khoảng thời gian trước khi y mười lăm tuổi ra sao, nàng đã từng hỏi qua, nhưng sư phụ tuyệt nhiên không đề cập đến. Là một đoạn ký ức đau thương không có ánh sáng sao? Nếu như vậy, nàng thà rằng không nghe. Nàng không muốn sư phụ vạch trần vết sẹo cũ, sẽ lại thêm một lần đau đớn.

Thấy y muốn nói, nàng vội vàng chặn ngang nói chen vào: “Sư phụ, Ánh Tịch bỗng nhớ ra còn có chuyện cần xử lý, con về Thần Cung trước!”

Lời nói còn chưa dứt, nàng đột ngột xoay người, rảo bước rời đi, vội vã giống như có thú dữ đang rượt theo.

Nam Cung Uyên chăm chú nhìn theo bóng lưng nàng, trên môi nở nụ cười đau khổ.
Bình Luận (0)
Comment