Phương Thức Ly Hôn Của Hào Môn

Chương 32

Edit: Bạch Lan Tửu
Beta: Yuzu
 
"Thật xin lỗi... thật xin lỗi..."
 

 
Một chiếc xe chạy như bay trên đường quốc lộ, bánh xe ma sát thật mạnh trên mặt đường, phát ra tiếng rít gào như dã thú trước khi chết.
 
Thiếu niên nằm ở ghế da phía sau, tay chân bủn rủn vô lực, thân thể tựa như bị đổ chì, nặng nề đến mức không thể động đậy.
 
Đầu ngón tay cậu nhẹ nhàng chống lên tay của một người khác, trong lúc ý thức mơ mơ hồ hồ, thiếu niên nghe thấy giọng nói khàn khàn lại thong thả của một người không ngừng lặp đi lặp lại bên trong xe, khi thì bị tiếng xe vù vù che mất, khi thì lại bay đến bên tai cậu.
 
"Thật xin lỗi... thật xin lỗi..."
 
Người kia nói như thế.
 
"Tôi cũng là không còn cách nào, tôi không cố ý..."
 
"Các người đừng trách tôi, đều là các người tự tìm, là bản thân các ngươi đáng nhận..."
 
Xe nặng nề rẽ qua một khúc cong, thân thể thiếu niên không chịu khống chế mà nghiêng về một bên, đụng vào một người khác ngồi bên cạnh.
 

 
Trên người người nọ có hơi thở mà cậu quen thuộc, là mùi thuốc nhàn nhạt. Sau khi thiếu niên ngửi được hương vị này, ký ức vốn rối như tơ vò tựa như có một bàn tay nhẹ nhàng kích thích một chút, hiện tại vài phần sáng tỏ.
 
--- Nhưng cho dù cậu dùng hết toàn lực, thậm chí trên lưng trên trán đều đã ướt nhẹp mồ hôi cũng không cách nào động đậy, dù chỉ là nhúc nhích ngón út một chút.
 
Lách tách, lách tách.
 
Nửa đường gặp phải mưa, hạt mưa to như hạt đậu bay bay giữa không chung, tí tách nện lên cửa sổ xe, tiếng sấm chấn động, nháy mắt đã thành mưa tầm tã.
 
Nước mưa đan chéo thành một chiếc võng lớn, trong gió rít gào bay bay. Người trên ghế điều khiển bắt đầu có chút bất an, tiếng nói nôn nóng bị mưa to nhấn chìm, khiến cho thiếu niên không nghe thấy gì.
 
Cậu dựa vào trên vai một người khác, hấp thu nhiệt độ cơ thể của người nọ, lẳng lặng tích cóp từng chút thể lực.
 
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, cơn mưa không hề giảm bớt, ngược lại càng lúc càng to. Xe chạy về phía trước trong mưa, người trên ghế điều khiển cũng không nói chuyện nữa, bên ngoài xe là từng trận giông tố, trong xe lại là một mảnh tĩnh mịch.
 
Ong ---
 
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên. Tài xế cả kinh, vội vàng nghe máy.

 
"Alo... vâng, là tôi!"
 
Tiếp theo, đầu ngón tay thiếu niên chậm rãi giật giật.
 
"Đúng đúng đúng, chúng tôi đã đến rồi, cho tôi thêm chút thời gian... Không, khoan đã, một giờ! Không đúng, nửa giờ, nửa giờ là được!"
 
"Đừng ngắt điện thoại! Đừng! Tôi lập tức có thể ---"
 
Nửa sau câu nói đột nhiên im bặt, nghẹn lại trong yết hầu, chậm chạp không cách nào thốt ra.
 
Tài xế cứng đờ trên ghế điều khiển, qua thật lâu mới nói: "Tôi..."
 
Ầm ầm ---
 
Một tia sấm sét xé ngang trời cao, câu nói kia của người nọ bị chìm trong tiếng sấm sét, không nghe được.
 
Vào lúc này thiếu niên chậm rãi mở bừng mắt ---
 
Ầm ầm!
 
Lại một tia sấm sét đánh xuống, kéo theo mưa to. Bên ngoài phòng bệnh mưa gió bay bay, sắc trời cũng đen kịt như đêm.
 
Theo tiếng sấm liên tiếp vang lên bên ngoài cửa sổ, cảnh trong mơ xa xôi hỗn loạn dần dần đi xa, Sở Minh mở to mắt, chỉ cảm thấy đầu đau như nứt ra, cả người vô cùng khó chịu.
 
"Tỉnh rồi!"
 
Người bên giường bệnh đứng bật dậy, hưng phấn tiến lại gần cậu.
 
"Bây giờ thế nào, có chỗ nào không thoải mái, đầu có choáng váng không, có muốn ăn gì không?"
 
"..."
 
Sở Minh chầm chậm ngồi dậy, đối diện với tầm mắt nóng vội của Mạnh Du.
 
"Đã xảy ra chuyện gì?"
 
Cậu vừa nói lời này đã cảm nhận được yết hầu khô khốc đến khó chịu, tiếng nói cũng trở nên trầm khàn, lâng lâng không có chút sức lực nào.
 
"Cậu bị ngã từ trên lầu xuống, đụng trúng đầu còn bị thương chân."
 

Mạnh Du nói: "May là cầu thang không cao, cậu em trai kia của cậu còn lót cho cậu một chút."
 
Sở Minh nghe vậy quay đầu, thấy trên ghế nhỏ cách đó không xa, Diệp Thanh đang chôn đầu trong cánh tay, nằm bò trên ghế ngủ rồi.
 
Mạnh Du bên kia vẫn còn đang nói tiếp: "Cậu làm công việc đạo diễn này cũng rủi ro quá đi, cậu nói xem đây đã là lần thứ mấy bị thương rồi? Còn nữa, mới vừa rồi người nhà họ Bạch còn muốn đến quấy rầy cậu, bị tôi kêu người đuổi đi rồi."
 
Sở Minh: "... Bạch Dật đâu?"
 
"Cậu quản anh ta làm cái gì?"
 
"Bạch Dật đâu?"
 
"... Vẫn còn nằm, chưa tỉnh!"
 
Mạnh Du nói: "Đại đạo diễn Sở, cậu quản cái tên đàn ông cặn bã kia làm gì, đã quên anh ta đã làm bao nhiêu chuyện có lỗi với cậu rồi sao?"
 
Trên trán cuốn băng vải, lúc này đang đau âm ỉ, Sở Minh hơi nhíu mày, nói: "Lần này là anh ta đã cứu tôi."
 
Mạnh Du im lặng một hồi, nhíu mày nói: "Sao anh ta... lại khó hiểu như vậy."
 
Sở Minh: "Tôi đi xem anh ta."
 
"Đừng, đừng nhúc nhích, không được nhúc nhích."
 
Mạnh Du vừa nghe lập tức đè cậu lại: "Chân cậu không thể xuống giường, đừng tùy tiện đi loạn."
 
Không biết anh ta chạm vào đâu, khiến cho Sở Minh đau đến "a" một tiếng, ảnh hưởng đến miệng vết thương, trước mắt lại càng tối tăm, đầu váng mắt hoa một trận.
 
"Đụng phải sao?"
 
Mạnh Du nhanh chóng thu tay lại: "Cậu xem hiện tại cậu đã là cái dạng này rồi còn không chịu nghỉ ngơi cho tốt, nằm xuống, có chuyện gì chờ tốt lên một chút lại nói."
 
Anh ta đỡ Sở Minh nằm xuống, Sở Minh không nói nữa, mày nhíu chặt, nhắm mắt yên lặng chịu đựng đau đớn.
 
Mạnh Du không quấy rầy cậu, im lặng canh giữ bên cạnh.
 
Tuy rằng trên người rất đau, nhưng Sở Minh vẫn rất mệt mỏi, dưới tình trạng tinh thần không đủ, cậu chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
 
Một giấc này không biết kéo dài bao lâu, trong lúc đó có vô số cảnh tượng hỗn loạn hiện lên, có cực kỳ rõ ràng, cũng có mơ hồ như cách một tầng sương mù. Cậu thân ở trong đó, không phân được là mơ hay thực.
 

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm nhận được có một bàn tay dừng trên ấn đường mình, lại chậm rãi trượt xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu.
 
Sở Minh hơi nghiêng đầu đi, mở bừng mắt.
 
Không ngoài dự liệu, đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc.
 
"..."
 
Hai người im lặng đối diện mấy giây, Sở Minh nói: "Bạch Dật?"
 
Bạch Dật: "Ừm."
 
Sở Minh ngồi dậy, trong lúc đó được Bạch Dật ôm eo đỡ lên.
 
Trên người người đàn ông còn cuốn băng vải, có thể ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt. Mùi thuốc kia giống như trong mơ. Sở Minh dừng một chút, trong lòng nổi lên một cảm giác kỳ lạ.
 
Cậu không nói một lời mà tiến gần đến đầu vai Bạch Dật, dựa gần vào đối phương, ngửi ngửi hơi thở trên người anh.
 
Bạch Dật: "..."
 
Người đàn ông vẫn duy trì tư thế ôm Sở Minh, chỉ là thân thể kia... có hơi cứng lại.
 
Thật giống như một đứa trẻ nghèo khó đột nhiên nhận được kẹo mà mình đã thích thật lâu, khi đã cầm trong tay lại không biết phải làm sao.
 
Sở Minh đã nhận ra người đàn ông đột nhiên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn gò má anh tuấn của anh: "Xin lỗi."
 
Cậu lui lại, đè đè ấn đường.
 
Bạch Dật nhíu mày: "Đau đầu?"
 
"Không sao."
 
Sở Minh nói: "Anh thế nào, có ổn không?"
 
Bạch Dật: "Không ổn."
 
"... Xin lỗi."
 
Sở Minh nói: "Nếu không phải vì tôi anh cũng sẽ không bị thương."
 
Giọng nói của cậu mang theo hổ thẹn và áy náy, trong mắt Bạch Dật xẹt qua một ánh sáng nhạt: "Đúng là như vậy."
 
Sở Minh: "Muốn tôi làm gì?"
 
Bạch Dật nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu: "Ở lại bên cạnh tôi, chăm sóc tôi."
 
Sở Minh: "..."
 

Nói thật, hiện tại có thể vết thương của cậu cũng không nhẹ hơn so với Bạch Dật, ít nhất là vết thương trên chân cực kỳ hạn chế hành động của cậu, vô cùng không tiện.
 
Bạch Dật đương nhiên cũng rõ ràng điểm này, lại nói: "Em cũng cần người chăm sóc, chúng ta có thể ở bên nhau."
 
"Hai kẻ bệnh tật li3m vết thương cho nhau sao?
 
Sở Minh nghe vậy cười một cái, nụ cười này cực kỳ nhạt, lại có một loại ý tứ nhẹ nhàng bên trong.
 
Bạch Dật im lặng nhìn cậu chăm chú, lại nghe cậu nói: "Hiện tại miệng vết thương thế nào, đau không?"
 
Bạch Dật: "Đau."
 
Anh nói xong còn hơi nghiêng người về phía Sở Minh.
 
"Vậy ráng chịu đi."
 
Sở Minh: "Tôi sẽ không thổi giúp anh."
 
Bạch Dật: "..."
 
Người nắm quyền Bạch Thịnh vốn còn muốn tìm kiếm chút an ủi, lúc này mặt không cảm xúc.
 
Sở Minh lại cười một tiếng, nói: "Có muốn lên nằm một chút hay không?"
 
Không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy hôm nay Bạch Dật nhìn có vẻ vô cùng thân thiết, giống như bạn cũ nhiều năm không gặp... hoặc là người yêu.
 
Lúc này Sở minh vẫn còn chưa ý thức được có chỗ không thích hợp, thái độ của cậu thật ra rất tự nhiên, trong mắt Bạch Dật hiện ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã được anh che giấu đi.
 
Giọng anh hơi trầm xuống, thấp giọng đáp một chữ "được".
 
Sở Minh dịch người nhường cho anh một nửa giường, người đàn ông phần lớn thời gian trong quá khứ đều như núi lở, lúc này lại đặc biệt cẩn thận, cẩn thận leo lên giường, lại cẩn thận nằm xuống bên cạnh Sở Minh.
 
Giường bệnh không lớn, muốn chứa hai người trưởng thành thật ra rất miễn cưỡng. Sở Minh hơi nghiêng mình, mới đầu là đưa lưng về phía Bạch Dật, nghĩ nghĩ, lại chuyển thành đối mặt.
 
Bên ngoài cửa sổ mưa nhỏ rơi tí tách, nhỏ vụn mà lại có tiết tấu gõ lên mặt cửa sổ. Trong phòng bệnh không ai nói chuyện, Sở Minh rũ lông mi, lại ngửi được mùi thuốc trên người Bạch Dật lần nữa.
 
Rõ ràng chỉ là mùi thuốc thông thường nhưng không biết vì sao khi thấy mùi thuốc này xuất hiện trên người người đàn ông, cậu thế mà lại cảm thấy hết sức quen thuộc.
 
Giống như thật lâu trước kia cũng có một người như vậy... nhưng không phải bởi vì bị thương mà trên người mới có mùi thuốc, mà là do nấu thuốc cho cậu mới dính lấy loại hương vị này.
 
Ý thức bắt đầu không ngừng trôi nổi, thái dương Sở Minh nhẹ nhàng chống lên bả vai Bạch Dật, dựa vào người người đàn ông, yên lặng khép mắt lại.
 
Tí tách, tí tách.
 
Mưa có xu thế lớn dần lên, trong không khí cũng nhiều thêm mấy phần lạnh lẽo. Vào lúc sắp ngủ cậu cảm thấy dường như có người ôm cậu vào trong ngực, vén góc chăn cho cậu, lại vuốt ve tóc cậu từng chút một.
 
Động tác của người nọ vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, mang theo một phần quý trọng như trở nên thành kính. Loại cảm giác này hẳn là rất thoải mái, bởi vì rất nhanh Sở Minh đã dính vào trong ngực người ta, nặng nề ngủ mất.


Bình Luận (0)
Comment