Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 16

Sau khi ăn ngon lành, Bạch Cẩn Lan tâm trạng đặc biệt tốt , quên mất lời đã nói với Tú Hồng hôm trước. Y lúc này lại có chút buồn ngủ, sau khi mang thai thì y không thể không chế tâm trạng lần thói quen ăn uống, ngủ nghỉ của mình. Lý Nghiêm Chính định nhân lúc tâm trạng y tốt hỏi về câu trả lời tối hôm qua nhưng lại cảm nhận vai có chút nặng, quay qua thì thấy y đã tựa đầu vào hắn ngủ lúc nào.

Lý Nghiêm Chính nhìn Bạch Cẩn Lan với vẻ mặt bất lực vô cùng, hắn không biết người mang thai lại khác thường như vậy, lúc trước bạch Cẩn Lan lại có phần bướng bỉnh hay cãi lại hắn, lại có lúc ngoan ngoãn đến kỳ lạ, có lúc nóng giận cực độ lại có lúc yên tĩnh êm dịu vô cùng.

Tú Hồng và Khuynh Bạch thấy vậy liền im lặng rời đi để lại hai người dưới cây đại thụ to lớn, không khí lúc này vô cùng thoải mái. Lý Nghiêm Chính cảm giác được hắn đã rất lâu rồi không được hưởng thụ cảm giác như bây giờ, chỉ có lúc nhỏ từng có một vì đệ đệ nhỏ tuổi vô cùng hoạt bát, rất lâu mới đến chơi với hắn một lần nhưng khi lớn thêm một chút thì lại không thấy nữa.

Khi Bạch Cẩn Lan thức dậy cũng đã giờ mùi, y không ngờ mình chỉ buồn ngủ một chút mà ngủ lúc nào không hay lại ngủ lâu đến vậy. Bạch Cẩn Lan lúc này mới phát giác ra mình dựa vào vai Lý Nghiêm Chính ngủ từ sáng cho đến gần chiều như vậy, Lý Nghiêm Chính lại chỉ cảm giác vai hắn có chút tê mà thôi.

“Xin lỗi, có phải ta làm vai ngài mỏi hay không?”Bach Cẩn Lan luốn cuốn nói.

“Không có gì, không mỏi, ngươi có đói không, trưa ngươi không ăn gi cả?” Lý Nghiêm Chính lại có chút ôn nhu nói.

“A... có” Bạch Cẩn Lan ngạc nhiên đáp lại.

Lý Nghiêm Chính đỡ Bạch Cẩn Lan đứng dậy, y ngồi lâu đứng lên lại có chút chao đảo ngã vào lòng Lý Nghiêm Chính, không khí có chút xấu hổ y liền hoàng hồn lại mà tách ra nhưng Lý Nghiêm Chính lại ôm y chặc hơn.

“Nếu ngươi đồng ý, sau này ta đều sẽ ôm ngươi như thế này”.

Bach Cẩn Lan nghe lời hắn nói liền có chút đỏ mặt, ngước lên nhìn hắn đúng ngay lúc ngày hắn cũng đang nhìn y, bốn mắt chạm nhau không khí lại thêm phần xấu hổ. Nhưng cảnh trước mắt lại lọt hết vào mắt Niên Doãn Minh, cứ như vậy hắn liền có chút tức giận, tay siết thành quyền, mắt nheo lại, có chút không cam tâm.

Sau một tràng xấu hổ cuối cùng hai người Lý Nghiêm Chính và bạch Cẩn Lan cũng vào trong nhà. Bước vào trong nhà, có vẻ mọi người cũng đang chờ họ nên nghe liền dọn thức ăn lên bàn, hai người thấy cũng rất ngạc nhiên. Hà Tô Tĩnh  và ba vị đệ tử kia cũng chưa về liền ngồi cùng ăn. Trong nhà hiện tại chỉ thiếu có Niên Doãn Minh.

“Sư huynh đâu, sao lại không ăn cùng?” Bạch Cẩn Lan nhìn Tú Hồng hỏi.

“Niên công tử nói ra ngoài hái ít thảo dược rồi về liền” Tú Hồng vừa bưng canh để trên bàn vừa nói.

Nghe Tú Hồng nói như vậy y liền nghĩ có phải hắn đã thấy tình cảnh xấu hổ lúc nãy của hai người rồi không thì nghe tiếng bước chân bên ngoài, là Niên Doãn Minh đang đi vào. Mặt hắn ôn hòa như chưa có gì xảy ra, chỉ trên tay có chút vết thương nói là không cẩn thận mà có.

Mọi người bắt đầu dùng bữa, vì hiện tại không ở tướng quân phủ nên Tú Hồng và Khuynh Bạch cung ngồi ăn chung, dù Lý Nghiêm Chính cũng hơi khó chịu nhưng ý của Bạch Cẩn Lan nên hắn cũng có nói gì.

“Doãn Minh, còn đã nghe đến Phượng Trạch rồi phải không?” Hà Tô Tĩnh đột nhiên cất lời, bên Bạch Cẩn Lan đũa cũng chợt dừng lại.

“Ta biết, tại sao sư tôn lại nhắc đến?” Niên Doãn Minh nhìn Hà tô Tĩnh hoang mang hỏi.

“Ta nghe nói bên triều đình đã tìm được còn phong là vương?” Hà Tô tĩnh nhìn Bạch Cẩn Lan nói.

“À... Đúng vậy” Y nghe liền đáp, tay cũng tiếp tục gắp thức ăn.

“Ta lại cảm thấy rất kỳ là, nghi người đó là giả”.

Lời nói của Hà Tô Tĩnh khiến cho Bạch Cẩn Lan, Lý Nghiêm Chính, Niên Doãn Minh, Tú Hồng và Khuynh Bạch cùng một lúc bất động, nhìn về phía hắn. Hắn giống nhưng không phát giác ra mà tiếp tục ăn, họ cũng cố bình tĩnh lại mà ăn tiếp.

“Tại sao sư tôn lại nói như vậy?” Niên Doãn Minh hoang mang hỏi Hà Tô Tĩnh.

“Vì chỗ ta cũng tìm thấy một người” Hà Tô Tĩnh thản nhiên nói.

“Phụt... khụ, khụ..” Bach Cẩn Lan và Tú Hồng cùng lúc sặc, liên tục ho, được Lý Nghiêm Chính và Khuynh Bạch vỗ lưng.

‘Ở đây không lẽ không chỉ hàng giả nhiều mà người giả cũng nhiều như vậy, chỉ có một Phượng Trạch mà đâu ra nhiều người dữ vậy?!” Bạch Cẩn Lan kinh ngạc nghĩ.

“Ngươi không sao chứ?!” Lý Nghiêm Chính Vừa vỗ lưng y vừa nói.

“Không sao, tiếp tực ăn đi” Bạch Cẩn Lan quay nhìn hắn nói.

Không chỉ có Bạch Cẩn Lan và Tú Hồng mà nhừng gười còn lại trừ ba đệ tử ky thì rất ngạc nhiên, họ cũng có suy nghĩ giống như Bạch Cẩn Lan. Quay nhìn Hà Tô Tĩnh, lúc này hắn phát hiện tất cả ánh mắt nhìn vào mình liền có chút ngạc nhiên.


Bình Luận (0)
Comment