Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 9

Lúc Bạch Cẩn Lan mở mắt lúc Mặt Trời đã lên cao, có lẽ do mang thai nên giấc ngủ cũng bị ảnh hưởng. Bước khỏi giường nhưng sắc mặt lại không hề tốt chút nào, đi được vài bước thì trước mặt liền choáng váng một trận, thân thể y lúc này không hiểu tại sao lại yếu đến mức chống đở không nổi mà ngã xuống đất. Tú Hồng từ bên ngoài nghe được bên trong có tiếng động liền chạy vào, vừa vào đã thấy y ngồi dưới đất, tay để trên tráng, sắc mặt không tốt liền tiến đến đở.


"Công tử người lại không khoẻ sao?".


"Không sao, hơi choáng váng thôi, mau đở ta dậy".


Sau khi đở y ngồi lên ghế, Tú Hồng liền đi ra ngoài lấy thức ăn ăn vào. Không như những lần trước, ngửi thấy mùi thức ăn là nôn, lần này lại cảm thấy vô cùng muốn ăn.


" Đây là món gì?".


" Đây là những món cay do đầu bếp từ Nam Linh Thành mới đến nấu, nấu toàn món cay trong phủ không ai ăn được, giờ cả người cũng không ăn thì sẽ đuổi người đó đi" Tú Hồng đưa thức ăn đến trước y nói.


Cẩn Lan cầm đôi đũa lên, gắp một miến thịt lên ăn, vẻ mặt liền khác đi. Chỉ quá vài phút, thức ăn trên bàn đã hết sạch.


" Không tệ, giữ lại đi" Cẩn Lan đặt đũa xuống, lấy khăn lâu miệng rồi nói. Sau khi nghe y nói, Tú Hồng rất vui định quay lưng mang bát đĩa xuống thì nghe Cẩn Lan nói thêm " Kêu Khuynh Bạch học làm những món này, tiện trong lúc khởi hành".


Sau khi Tú Hồng lui đi, y thay y phục, một mình đi đến Tây viện nơi Bạch Uẩn nghỉ ngơi. Bước vào thư phòng, thấy Bạch Uẩn đang chăm chú xem sách, mà người ngồi cách đó không xa đó là Lý Nghiêm Chính. ' Hắn đến từ lúc nào mà mình không biết, cũng không thèm nói một tiếng' Cẩn Lan nghĩ trong lòng, vẻ mặt có chút tức giận.


" Phụ Thân, nhị Vương Gia" Cẩn Lan tiến tới chấp tay thi lễ trước Bạch Uẩn.


Bạch Uẩn ra hiệu cho y ngừng hành lễ, Lý Nghiêm Chính nghe ba từ nhị Vương Gia liền cảm thấy khó chịu. Hắn ra hiệu cho y ngồi bên cạnh, y lại cố tình đi đến chỗ đối diện ngồi.


" Lan nhi, còn định đi Mộc Biện sơn?" Bạch Uẩn bình thản trước thái độ của Cẩn Lan và Lý Nghiêm Chính trước mặt nói.


" Vâng, nơi đó có thảo dược mà còn cần" Cẩn Lan nhẹ nhàng và thản nhiên nói.


" Con đến đó sẽ phải gặp lại người kia sao? Cả sư môn của hắn đã đối với con thế nào còn không nhớ?" Bạch Uẩn cau mày, biểu hiện khá tức giận


" Dẫu gì cũng là sư môn làm chứ không phải huynh ấy, huống chi huynh ấy sau đó đã rời đi ẩn cư".


Lý Nghiêm Chính nghe hai người nói trong lòng không biết 'huynh ấy' đó là ai, nhưng câu chuyện của họ hắn cũng biết vài phần.


Bạch Cẩn Lan từng là môn sinh ở Thiên Lang môn, là tiểu đệ tử của Hà Tô Tĩnh. Nhưng tu luyện thấp kém, bị coi thường, còn bị đuổi khổi sư môn. Nhưng không lâu sau khi y bị đuổi thì đại đệ tử Thiên Lang môn cũng rời đi ẩn cư, cũng có thể 'huynh ấy' mà y nhắt đến là vị đại sư huynh kia.


Sau một hồi suy nghĩ, Bạch Uẩn vẫn thở dài đồng ý.


" Định bao giờ xuất phát?".


" Khoảng hai đến ba cạnh giờ nữa xuất phát".


" Gấp gáp vậy sao?".


" Bệnh của phụ thân không thể chậm trễ được nữa".


" Đường sá xa xôi, may mà Vương Gia muốn đi theo con, nếu không tả sẽ kêu Khuynh Cử đi theo con".


Cẩn Lan nghe xong liền nhìn qua Lý Nghiêm Chính nhướng mày ' ngay cả việc này người cũng nói?'.


Hắn liền nhìn y cười thản nhiên ' đúng vậy'.


Y lần này thật sự tức giận rồi, sau đó y cáo lui với Bạch Uẩn trở về phòng. Hắn một lúc sau cũng đuổi đến, từ sau lưng y, hôn lên gáy y.


" Giận rồi sao?".


" Nhị Vương Gia phân phó tiểu nhân làm sao dám giận, đúng không?" Cẩn Lan cao giọng nói.


" Lan Lan à, nghe ngươi nói là biết ngươi giận rồi, nào giận tổn hại sức khoẻ" nói xong liền buông y ra, rót ly trà đưa cho y.


Uống xong y cũng có vẻ tốt hơn, nhưng không hoàn toàn hết giận. Trong ba canh giờ vẫn không nói với hắn một câu nào, dù hắn có giải thích gì cũng không nghe, bó tay thật rồi.


Lúc chuẩn bị xuất phát, đáng lẽ Cẩn Lan định dẫn theo vài người theo, nhưng... So với tính toán thì khác xa. Nghĩ như thế nào đây, Nhị Vương Gia đi theo đương nhiên không thể sơ sài, mang theo một cổ xe ngựa, và hơn một trăm binh sĩ, đây là đi hái thuốc chứ đâu phải đi đánh sơn tặc.


Trên đường đi, Lý Nghiêm Chính cùng Bạch Cẩn Lan ngồi chung trên xe ngựa, tĩnh lặng đến khó chịu.


" Lan Lan, ngươi kể về vị đại sư huynh kia xem" hắn lên tiếng nói.


Cần Lan liết nhìn qua hắn rồi thở dài " được rồi, đại sư huynh của ta là Vũ Nguyệt Thần, người trước từng rất yêu thương ta, bảo vệ lúc ta bị đánh hoặc bị trách phạt".


-------------------- ta là dòng ngăn cách đáng thương-----------


Do một chút sư cố trên Wattpad của mình nên rất lâu mình không thể đăng, mình thật sự xin lỗi, mình sẽ cố gắng ra chương nhanh nhất có thể.

Bình Luận (0)
Comment