Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô?

Chương 25


Suggestion: Các bạn nếu quên cốt truyện thì đọc lại nha. Sorry vì ẩn mình lâu như vậy.

-----------------------------------------------------------------------------


Tâm trạng hiện tại của Kha Uyển Hy có thể nói là phi thường tốt. Bị Vũ Hàn Ân đổi phần ăn, Kha Uyển Hy một phần uỷ khuất cũng không có. Đối với một người không thích ăn rau củ như kha UYển Hy, nàng bỗng thấy món ăn phía trước vô cùng đầy đủ sắc vị, vô cùng ngọt ngào.


"Tâm trạng của em hôm nay tốt vậy. Ăn nhanh đi. Tôi đưa em về." Thấy Kha Uyển Hy khoé miệng cứ lâu lâu lại cong lên, từ từ thưởng thức món ăn trước mặt, Vũ Hàn Ân lên tiếng.


"Dạ thôi không cần đâu cô, em tự về được rồi. Em chưa về nhà liền đâu cô."


"Giờ này còn đi đâu nữa?" Cô vẫn bất động thanh sắc lên tiếng hỏi.


"Dạ...dạ..." Phải đợi nàng biện ra cái cớ cái đã. Thật ra ăn xong là nàng phải đi làm, nhưng sợ nói ra thì đối phương lại có lòng tốt chở nàng đến đó nữa thì khổ. Kha Uyển Hy thật không muốn để Vũ Hàn Ân biết chỗ làm của nàng chút nào, biết nhà là quá đủ rồi "Em đi qua nhà bạn em ôn bài xíu."


"Kha lớp trưởng cũng chăm học thế sao?" giọng điệu có vài phần mỉa mai.


"Em đâu tệ đến nỗi đó đâu cô."


"Vậy tuỳ em." Vũ Hàn Ân ăn xong phần ăn của mình, lên tiếng nói, "Ăn nhanh đi. Tôi đưa em về."


---------------------------------------------------


"Địa chỉ ở đâu?" Ánh mắt cô vẫn hướng về phía trước, nắm chặt tay lái, hờ hững hỏi.


"Thật sự là không cần đâu cô, em tự đến đó được mà." Kha Uyển Hy hơi nhăn mặt, nàng muốn từ chối nhưng không biết từ chối như nào cho được.


"Em đang ở trên xe tôi rồi, em còn đi đâu được nữa. Đưa địa chỉ mau đi, tốn thời gian của tôi."


Cô đòi chở em đi cho đã rồi giờ lại bảo là tốn thời gian. Không bằng để em tự đi thì chẳng phải tốt hơn sao? Kha Uyển Hy tuy uất ức trong lòng nhưng không nói ra, cơ bản là nàng không dám nói thì đúng hơn. Giờ đối phương cứ hỏi bằng được địa chỉ thì phải trả lời sao đây, về nhà cũng không được mà đến chỗ làm cũng không xong.


"Dạ...cô...cứ chạy đi rồi em chỉ đường." Thôi thì nàng cũng đành phải để Vũ Hàn Ân chở nàng đi, thôi thì cứ chỉ đại một chỗ nào đó gần chỗ nàng làm vậy, như vậy cũng tốt.


Kha Uyển Hy cũng không phải là không muốn tiết lộ nơi nàng làm việc cho cô biết. Nhưng để cô hiểu thêm về nàng, nàng lại càng thấy khoảng cách hai người càng lớn. Yêu một người quá rồi cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ biết ngồi chờ đợi đối phương sẽ biết được một phần tình cảm của mình. Yêu một người quá nhiều có thể làm mất luôn cả những lý trí của mình.


Kha Uyển Hy được cô chở tới một địa điểm gần chỗ làm của nàng cũng không xa cho lắm, đi bộ khoảng vài trăm mét nữa là tới. Nhưng thà đi bộ vậy còn hơn là để đối phương chở nàng đến tận chỗ làm. Nhìn đồng hồ thì cũng vừa kịp giờ làm cũng nàng, cũng may là hôm nay đối phương có lòng tốt chở nàng đến đây đấy. Qua cuộc hẹn hôm nay đúng là nàng thấy cô có phần cởi mở hơn xíu, xem như bước đầu thành công.


Cứ theo cái đà này, thì cái người họ Vũ kia rốt cuộc cũng phải là của Kha Uyển Hy này thôi.


--------------------------------------------


Tâm trạng làm việc hôm nay của Kha Uyển Hy tốt vô cùng, mọi thứ xung quanh cũng như tâm trạng của nàng mà có vài phần sinh động hơn. Nàng lại đang nhớ đối phương. Không biết giờ này cô đang làm gì, nàng thật muốn gọi điện nhắn tin cho cô, nhưng nàng lại sợ. Nàng thấy khoảng cách giữa hai người vẫn còn rất lớn. Cô như toả ánh hào quang khắp mọi nơi khiến nàng thật có phần e dè khi tiếp xúc.


"Suy nghĩ gì mà thẩn người ra đấy?" Một giọng nói quen thuộc vang lên, đem Kha Uyển Hy đang ngẩn ngơ trở về hiện tại, "Em nhớ tôi sao?"


"Tôi có đang nhớ ai thì cũng trừ cô ra đấy." GIọng nàng có phần mỉa mai nói.


"Nói chuyện với ân nhân của em như vậy thì cũng không phải cho lắm?" Đối phương hơi bĩu môi, tỏ vẻ không đồng ý.


"Xin lỗi. Uống gì?" chính Kha Uyển Hy cũng tự thấy nàng có phần hơi lỗ mãng.


"Như cũ thôi. Hôm nay hẹn hò thế nào?" người phụ nữ trước mặt chăm chú nhìn KHa Uyển Hy hỏi, vẻ mặt cũng đầy chở mong nghe được câu trả lời.


"Tôi không biết cô ấy suy nghĩ thế nào nhưng cả hai vẫn còn khoảng cách quá lớn."


"Em nên thổ lộ thẳng thắn với cô ấy." đối phương đưa ra đề nghị


Câu nói này khiến Kha Uyển Hy không biết phải trả lời ra sao. Chuyện này không phải nàng chưa từng nghĩ qua. Nhưng nàng sợ sao khi cô biết tâm tình của nàng rồi thì lại có một lý do chính đáng để tránh xa nàng ra. Nên tốt nhất là nàng cứ im lặng như vậy. Cứ để từ từ để đối phương cảm nhận tâm tình của nàng.


"Chuyện này cứ để từ từ thôi. Hôm nay như vậy là được rồi." Đặt ly cocktail trước mặt người kia trả lời.


Tình cảm không phải là chuyện ngày một ngày hay có thể có được. Tình yêu là sự cảm nhận của hai bên, nàng không thể vì một chút nông nỗi nhất thời mà đi thổ lộ với cô được. Người yêu của nàng chỉ có duy nhất, nên nàng sẽ đợi đến khi đối phương nguyện ý dành cho nàng. Kha Uyển Hy thật sự không muốn để người kia phải khó xử.


Kha Uyển Hy bây giờ thì cũng không phải gọi là trắng tay. Nhưng nàng không thể đảm bảo một tương lai tốt đẹp cho người kia được, nàng chỉ biết âm thầm lo lắng quan tâm người kia. Nàng muốn dùng những tình cảm chân thành của mình để khiến người kia rung động.


"Vậy nói chung là cuộc hẹn của em hôm nay cũng không tệ, Vậy em là có nên trả công cho tôi không?" cô chống tay lên cằm, nhẹ thưởng thức ly cocktail trước mặt mình.


"Muốn tôi trả như thế nào?" Nàng thắc mắc hỏi lại. Nói cho cùng thì nàng cũng biết ơn Vương Huyễn An, cô cũng có giúp đỡ nàng một phần trong cuộc hẹn hôm nay.


"Em có chắc là sẽ làm giúp tôi không đã?" cô nhướng mày hỏi nàng.


"Cứ nói thử xem." Vương Huyễn An thì thầm vào tay Kha Uyển Hy nói chuyện cô cần nàng giúp "Hả?Tại sao lại là tôi?"


"Em đâu cần phải khoảng hốt như vậy. Chỉ có em mới đủ tiêu chuẩn của tôi thôi." Vương Huyễn An cũng có phần bất ngờ với phản ứng của nàng.


"Tôi không có giỏi như vậy đâu." Kha Uyển Hy có phần muốn từ chối. Chuyện này thật sự không phải là khó, nhưng nàng thật sự không muốn làm cho lắm.


"Em cứ tưởng tượng tôi là cô Vũ của em là được rồi." Vương Huyễn An liền đưa ra giải quyết.


"Tôi làm tới 2h sáng, sao có thời gian đi với cô được?" Nàng nhìn đồng hồ, rồi quay sang cô trả lời.


"Đi với tôi thì chuyện gì tôi cũng đáp ứng em."


Sau một hồi bị dụ dỗ, thuyết phục, nài nỉ thì cuối cùng Kha Uyển Hy cũng chấp nhận yêu cầu của Vương Huyễn An. Nàng phải xin nghỉ sớm hôm nay, cũng may là quản lý hôm nay tốt bụng, cũng chỉ hỏi vài câu rồi cho qua. Nhìn đồng hồ bây giờ đã là 9h, hai người bắt đầu sửa soạn chuẩn bị lên đường. Khoảng một tiếng sau thì cả hai có mặt tại quán bar The One.


"Sao cô lại nghĩ ra trò này được vậy, Huyễn An?" Kha Uyển Hy thắc mắc hỏi cô.


"Ta đây cũng phải có lòng tự tôn của ta chứ, đâu thể tự nhiên xách mặt về gặp người đó được." Cô có chút kiêu ngạo trả lời nàng.


"Không ngờ Vương tiểu thư làm biết bao người chết mê chết mệt lại là một ngạo kiều thụ nha, phải nghĩ ra nhiều thủ đoạn như vậy." Kha Uyển Hy hướng Vương Huyễn An cười, có theo vài phần trêu chọc.


"Hừ...có em là ngoại kiều thụ thì có. Tôi đây là một công chân chính nha." Vương Huyễn An nghe vậy thật có chút không bằng lòng.


"Vậy sao?" Kha Uyển Hy dường như chưa muốn buông tha cho cô


"Để tôi chờ đến ngày hai ngươi cùng một chỗ, tôi dám chắc em ngàn năm cũng không thể nào nằm trên được a."


"Hừ, không bàn chuyện này nữa. Chuyện tôi giúp cô hôm này mà làm ảnh hưởng gì đến tôi là tôi liều mạng này với cô đấy."


"Biết rồi mà, tôi sẽ đảm bảo cho em. Quán bar tối như vậy, có thấy mặt em cũng mau chóng quên đi thôi mà. Đúng không, Uyển Hy?" Vương Huyễn An vươn tai nhẹ xoa tóc Kha Uyển Hy một cái.


"Ây...đừng có hành động như là thân thiết lắm vậy." Nàng né khỏi tầm với của Vương Huyễn An, nàng không phải là tiểu hài tử cho người khác xoa đầu như vậy. Đầu của ta, tóc của ta không phải là để cho ngươi.


"Không ngờ em lại khả ái như vậy nha. Tập làm quen xíu đi. Phải không, honey?" cô thấy như vậy thì thực muốn trêu chọc nàng.


"Chỉ một lần này thôi đấy." Nàng hừ nhẹ một cái.


Hai người một trước một sau tiến vào bar. Một thì diện váy đen, những đường cong hoàn hảo lấp ló sau chiếc váy đen làm cho cô thêm vài phần khêu gợi. Người kia thì diện váy trắng đầy vẻ tinh khiết nhưng cũng không kém phần mỹ miều. Chiếc váy trắng làm cho nàng có vẻ trưởng thành hơn, quyến rũ hơn.


Vương Huyễn An chủ động cầm tay nàng. Nàng có ý muốn rút ra nhưng người kia lại giữ chặt hơn. Cô nháy mắt với nàng, nở một nụ cười quyến rũ, thì thầm vào tay nàng "Mượn em một đêm thôi."


--------------------------------------


Đọc truyện vui vẻ.


Love

Bình Luận (0)
Comment