Phượng Tù Hoàng

Chương 110

Cho đến khi về phủ rồi, hai chữ đó vẫn ám ảnh tâm trí Sở Ngọc.

Nàng không thể nào quên được ánh mắt Lưu Tử Nghiệp lúc ấy, vừa dữ tợn, tàn nhẫn, âm u, lại có sợ hãi, lo âu, cuối cùng là sự bình tĩnh đáng sợ.

Nàng cũng không thể nào quên được cảnh tượng sau khi Lưu Tử Nghiệp dứt lời, Tông Việt phất tay. Hộ vệ hai bên nhào lên như lang sói, vung đao sáng loáng chém xuống gáy bốn đứa trẻ con, máu theo miệng vết thương phun trào.

Nàng không thể quên được bốn thân hình bé nhỏ ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ một vùng cỏ xanh. Bốn cặp mắt trong sáng hồn nhiên thậm chí không kịp đau đớn, chỉ có một chút ngạc nhiên đọng lại trong đồng tử mắt.

Giống như có người lấy dao khắc sâu vào tâm trí nàng, không tài nào phai mờ được.

Nàng không phải lần đầu tiên thấy cảnh giết người. Lúc trước gặp chuyện bên vách núi, nàng đã trải qua giờ phút sinh tử, cũng đã nhìn thấy xác chết. Nhưng lần này không giống như vậy, nàng phải chứng kiến cảnh tàn sát bốn đứa trẻ ngây thơ tay không tấc sắt.

Nàng kinh hãi nhìn Lưu Tử Nghiệp, không kịp can ngăn, âm thanh còn nghẹn trong cổ họng thì mấy đứa bé đã ngã nhào xuống đất.

Trên đường trở về, Sở Ngọc cứ thế đờ đẫn ngây ngốc, trong đầu lặp đi lặp lại quang cảnh kia. Không biết nên gọi là phẫn nộ hay oán hận, nàng chỉ cảm thấy cả người mình như biến thành tượng gỗ.

Mấy đứa bé chỉ vì hát một bài đồng dao mà mất đi tính mạng. Có lẽ chúng cũng không hiểu hàm ý của lời hát, chẳng qua là đen đủi lại hát trước mặt Lưu Tử Nghiệp.

Mãi cho tới khi gần về đến phủ công chúa, Sở Ngọc mới có thể nói chuyện được: “Bệ hạ, “đất Tương có thiên tử” nghĩa là sao? Bài đồng dao có thể nói là đại bất kính, lời lẽ hàm hồ, nhưng ta không hiểu được!” Lời hát rất đơn giản, ý tứ rõ ràng: trong cung có hai hoàng đế. Nhưng Sở Ngọc không hiểu hoàng đế thật, hoàng đế giả là ai, thiên tử lớn, thiên tử nhỏ là chỉ người nào.

Lưu Tử Nghiệp liếc nhìn Sở Ngọc, ánh mắt tối tăm độc ác dường như dịu đi một chút. Hắn im lặng trong khoảnh khắc rồi thở dài: “Trước hết nói vế đầu, trong cung có hai hoàng đế, ta là hoàng đế giả, Đới Pháp Hưng là hoàng đế thật!”

Đới Pháp Hưng?

Sở Ngọc nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát, mới hình dung được người có tên như vậy. Vài lần vào cung nàng đã từng gặp vị đại thần này, là lão thần từ thời tiên hoàng, xem ra là người rất trung hậu. Chẳng lẽ người này muốn cướp ngôi?

Lưu Tử Nghiệp cầm lấy tay Sở Ngọc nói: “A tỷ đừng nghĩ hiện nay ta là hoàng đế có đầy đủ quyền hành. Tất cả những tấu chương dâng cho ta, hắn đều xem trước, không biết có bị hắn giữ lại ít nào không. Ta muốn ban thưởng cho người nào cũng bị hắn góp ý vài câu. Lần trước ta muốn ban thưởng cho tỷ vài thứ, Đới Pháp Hưng lại quyết định giảm một nửa. Như vậy hắn không phải là hoàng đế thật sao?”

Sở Ngọc suýt buột miệng nói: “Ta không để ý!”, nhưng nhìn sắc mặt Lưu Tử Nghiệp nàng lại thôi. Phải nhịn!

Ban thưởng nhiều hay ít nàng thật sự không để ý. Phủ công chúa đã có đủ tiền tiêu xài, ban thưởng thêm chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Sở Ngọc quan niệm có tiền đủ dùng, sinh hoạt thoải mái là được, ngồi trên núi vàng núi bạc để làm gì?

Tất nhiên Lưu Tử Nghiệp không hề nghĩ như vậy. Sắc mặt hắn biến đối, thoắt đỏ, thoắt lại tái nhợt: “Còn vế sau, hmm, hmm, đất Tương có thiên tử…A tỷ còn nhớ hoàng thúc của chúng ta, Tương Đông vương không?”

Tương, chính là vùng Hồ Nam, đất phong của Tương Đông vương Lưu Úc – thúc phụ của Lưu Tử Nghiệp. Người này lớn tuổi hơn Lưu Tử Nghiệp, ứng với câu “thiên tử lớn”. Trùng hợp là, cái tên Lưu Úc có âm đọc giống với hoàng đế khai quốc Lưu Dụ.

Sở Ngọc thở dài, cầm lấy tay Lưu Tử Nghiệp: “Ta không biết bệ hạ lại phải chịu ấm ức như vậy, mong bệ hạ hãy bảo trọng long thể! Hay là chúng ta lập tức trở về, đề phòng kẻ tiểu nhân thừa dịp bệ hạ không ở trong cung mà làm bậy!”

Lưu Tử Nghiệp khẽ mỉm cười: “A tỷ yên tâm, ta tất nhiên không để lão già đó muốn làm gì thì làm. Ta sẽ cho tất cả mọi người thấy, ai mới thực sự là thiên tử!” Lúc này vẻ mặt hắn không hung ác cũng không tàn bạo, ngữ điệu thậm chí ôn hòa. Nhưng nhìn vào mắt hắn, Sở Ngọc cảm thấy ớn lạnh đến run rẩy.

Trong mắt hắn phảng phất lóe sáng, là thứ ánh sáng của mắt dã thú.

Khi về đến phủ công chúa, trời đã chạng vạng tối, mặc dù vẫn còn rơi rớt chút ánh sáng ban ngày. Mặc Hương vận y phục xanh thẫm đứng ở ngưỡng cửa, vẻ mặt sốt ruột, nhìn thấy nàng trở về liền chạy tới nghênh đón.

Sau khi hành lễ với Lưu Tử Nghiệp, Mặc Hương quay sang Sở Ngọc thở phào một cái rồi nói: “Công chúa, may là người đã trở về. Xảy ra chuyện rồi!”

Nhìn vẻ mặt lo âu của hắn, Sở Ngọc cảm thấy thót tim, đột nhiên liên tưởng đến tin tức ngày hôm qua: Dung Chỉ bị bệnh. Mặc Hương đang lo lắng thế kia, phải chăng ở thành Kiến Khang đã truyền đến tin tức gì?

Lúc trước vừa trải qua một phen kinh hãi, cả tinh thần và thể chất đều mệt mỏi, bây giờ lại nghĩ Dung Chỉ xảy ra chuyện, Sở Ngọc dường như mất hết sức lực. Nàng lảo đảo suýt ngã khuỵu xuống. Mặc Hương vội đỡ lấy Sở Ngọc, gọi liên tiếp hai lần, nàng mới dần dần tỉnh táo lại.

Sở Ngọc mím môi, đôi môi trắng bệch mới có một chút huyết hồng. Một lúc sau, nàng nắm lấy cổ tay Mặc Hương, ánh mắt lặng lẽ: “Nói đi, Dung Chỉ xảy ra chuyện gì?”

Mặc Hương sửng sốt, rồi bật cười: “Công chúa nghĩ đi đâu thế? Ở Kiến Khang không sao cả! Hôm nay ta còn nhận được tin của công tử, hỏi công chúa đã đến nơi chưa. Ta nhắn rằng đang ở trong phủ”.

Nghe hắn nói không việc gì, Sở Ngọc mới tạm thời yên tâm. Nàng thầm nghĩ, không hiểu sao mình lại dễ kích động như vậy, vừa nghe có chuyện là liên tưởng ngay đến Dung Chỉ. Rất nhanh, nàng chuyển sự chú ý sang việc trước mắt: “Trong phủ xảy ra chuyện gì?”

Mặc Hương dở khóc dở cười, nói với vẻ bất lực: “Cái tên nô lệ da đen mà công chúa mang về lúc ban ngày…” Như tìm từ ngữ diễn đạt, hắn im lặng một lát rồi tiếp lời: “Tốt nhất là công chúa tự đi xem đi!”

Mặc Hương dẫn đường, đưa Sở Ngọc tiến vào phủ, bước tới một…đống đổ nát hoang tàn.

Ngẩn người nhìn đống đổ nát, Sở Ngọc quay sang hỏi Mặc Hương: “Thế này là thế nào?” Nàng nhớ nơi đây vốn là phòng ốc, sao lại biến thành như vậy? Gạch ngói vỡ tan hoang trên nền đất, mà đồ nội thất cũng trở thành một đống gỗ vụn.

Dù có muốn sửa chữa lại phòng ốc, cũng không cần thiết phải phá triệt để thế chứ?

Mặc Hương thở dài nặng nề: “Kiệt tác do nô lệ của người tạo ra đấy!
Bình Luận (0)
Comment