Phượng Tù Hoàng

Chương 134

Giọng nói, quả thật khiến người ta sững sờ.

Tiếng nói không kệch cỡm, không cố tình uốn éo dụ dỗ, mà là sự hấp dẫn trong bản thân âm sắc. Giọng nói này thật mê hoặc, cực kỳ mềm mại nữ tính, làm người ta liên tưởng đến cái mềm của gạo nếp nấu chín. Trong âm thanh nhu mềm lại có vẻ hơi khàn khàn, lay động đến tận trái tim. Tiếng nói ấy phối hợp với ngữ điệu nhẹ nhàng, hơi hơi xa cách, tạo sự quyến rũ kỳ diệu.

Nghe thấy giọng nói đó, hầu như tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về nơi phát ra âm thanh, bao gồm cả Sở Ngọc.

Một thiếu nữ trang phục lộng lẫy từ cửa ngách đi ra.

Thiếu nữ khoảng mười tám, mười chín tuổi. Cặp mắt như nước hồ thu, hàng lông mày gọn gàng mượt mà, nhìn khí chất khá là độc đáo. Nhưng Sở Ngọc vừa nhìn thấy thì không khỏi thất vọng. Có lẽ là kỳ vọng quá cao nên thất vọng càng lớn. Nàng cảm thấy lời đồn “đệ nhất mỹ nhân” về Chung Niên Niên là quá phóng đại.

Nhưng thiếu nữ vừa bước ra, không đi về phía mọi người mà dừng bước, đứng ở một bên cửa.

Ngay sau đó, lại có một thiếu nữ khác giống cô gái vừa rồi như đúc, nhưng trông có vẻ trầm tĩnh hơn, bước ra đứng ở phía cửa bên kia.

Vương Ý Chi nghiêng đầu sang phía Sở Ngọc, thấp giọng nói: “Hai người này là thị nữ của Chung Niên Niên, tên là Chu Nhan và Chu Sa, làm bạn với nàng ta từ ba năm trước!”

Đi sau hai thị nữ, mới là Chung Niên Niên.

Một bàn tay vươn ra, da thịt trắng mịn như tạc từ khối bạch ngọc. Chỉ là một bàn tay, so với tay các cô gái bình thường khác thì trắng trẻo hơn một chút, thon mịn hơn một chút thôi, nhưng không hiểu sao rất có sức thu hút ánh mắt người khác.

Bàn tay đó vỗ nhẹ lên vai một cô thị nữ, không biết là Chu Nhan hay Chu Sa, rồi Chung Niên Niên bước ra.

Bước chân nhẹ nhàng, mềm mại yên tĩnh, váy dài diễm lệ hồng tươi như hoa hải đường, Tới giữa đại sảnh, nàng cúi xuống thi lễ: “Niên Niên đến chậm, đã để các vị chờ lâu!”

Sở Ngọc nhìn Chung Niên Niên không hề chớp mắt. Bây giờ nàng mới biết, trên đời quả thực lại có một mỹ nữ như vậy. Trên người nàng ta, không tìm thấy một điểm nào có thể chê, ngũ quan tinh tế, trang điểm phớt nhẹ. Hàng mi dài rợp bóng trên cặp mắt sáng ngời. Dáng vẻ không u buồn cũng không kiều mỵ, chỉ có thể gọi là nhẹ nhàng thanh tao. Nhưng trong thanh tao lại có duyên dáng quyến rũ, toát lên vẻ phong tình.

Lúc nàng ấy bước đi, mỗi động tác như nở một đóa hoa, mỹ miều diễm lệ.

Vẻ đẹp của Chung Niên Niên không phải chỉ ở bề ngoài. Nếu chỉ xinh đẹp bề ngoài, thì mỗi người có một gu thẩm mỹ khác nhau, khó mà thống nhất cùng tôn vinh nàng là đệ nhất mỹ nhân. Chung Niên Niên làm điên đảo người ta, là bởi vẻ lơ đãng quyến rũ.

Ngay cả Sở Ngọc là người cùng giới, cũng không tự chủ được mà ngừng hô hấp, không có nửa ý dám tự so sánh với mỹ nhân.

Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân – Chung Niên Niên hoàn toàn xứng đáng với lời ca tụng này.

Chung Niên Niên vốn là một cái tên cực kỳ bình thường. Nhưng sau khi thấy người rồi, thì tên lại mang một tầng ảo mộng mỹ cảm. Chung – Niên – Niên, mỗi âm tiết phát ra như lay động trái tim, khiến người ta không dám thở mạnh, mà phải gọi thật cẩn thận nhẹ nhàng.

Chung Niên Niên hành lễ xong, trở về vị trí chủ trì, chậm rãi ngồi xuống. Sở Ngọc thở hắt ra, lúc này mới có thể dời mắt, quay sang Vương Ý Chi: “Đúng là danh bất hư truyền!”

Vương Ý Chi không có vẻ mê mẩn như hầu hết những người khác ở đây. Tuy trong mắt cũng có ý chiêm ngưỡng thưởng thức, nhưng nghe Sở Ngọc nói thế hắn liền cười hì hì trêu chọc nàng: “Quả thật là mỹ nhân. Thế nào, Tử Sở huynh động lòng rồi à?”

Sở Ngọc không khỏi trợn tròn mắt: “Ý Chi huynh đừng đùa nữa!”

Vương Ý Chi cười ha ha kéo tay nàng, hai người tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Ngồi sát cạnh kề vai, hai người tiếp tục nói chuyện. Bọn họ đang ở phía đối diện Chung Niên Niên. Sở Ngọc ngắm mỹ nhân, không khỏi mỉm cười tán thưởng, rồi lại quay sang Vương Ý Chi: “Ý Chi huynh, huynh có biết Chung Niên Niên mời mọi người tụ họp thường hay làm gì không?”

Vương Ý Chi đáp khẽ: “Hoặc là thảo luận cầm kỳ thi họa, hoặc là ngâm thơ xướng khúc. Ta rất phục tài học của Chung Niên Niên. Trên triều tuy có nhiều văn nhân danh sĩ, nhưng người theo kịp nàng ấy khá hiếm!”

Sở Ngọc cũng mỉm cười, đè thấp thanh âm: “Vậy so với Ý Chi huynh thì sao?”

Dường như lần đầu tiên có người hỏi vấn đề này, hắn suy nghĩ trong khoảnh khắc rồi trả lời: “Điều này ta cũng không để ý lắm. Những thứ khác ta đều không bằng, trừ viết thư pháp thì nàng ấy kém ta khoảng hai phần!” Hắn thản nhiên đánh giá một cách khách quan, nói đến chỗ mình thua kém, không tỏ ra tự ti, mà nói lĩnh vực mình giỏi hơn Chung Niên Niên, cũng không hề tự đắc.

Nếu nói các tài nghệ của Chung Niên Niên là chín phần mười, hơn hẳn những người khác chỉ đạt năm, sáu, bảy, hoặc tám phần, thì riêng thư pháp, Vương Ý Chi đạt mười phần mười nên nàng ta không sánh bằng.

“So về tài văn thơ, Chung Niên Niên không thể bằng vị Dụ Tử Viễn trong phủ nàng. Từ khi ta biết chữ đến nay mới gặp được một người có tài văn thơ trác tuyệt đến như vậy!” Vương Ý Chi thoáng liếc nhìn Hoàn Viễn, không giấu được vẻ tán dương “Mà luận về tài đàn, Chung Niên Niên cũng không bằng Tiêu Biệt. Tiếng đàn của Tiêu Biệt chỉ thiếu chút xíu nữa thôi là tuyệt hảo. Chung Niên Niên còn xa mới đạt tới mức đó!”

Nói cách khác, mỗi tài nghệ của Chung Niên Niên đều rất ưu tú, vượt trên đại bộ phận người bình thường, nhưng lại không sánh bằng người giỏi nhất trong từng lĩnh vực.

Ví dụ giống như thế, Sở Ngọc đã từng gặp ở thế kỷ hai mươi mốt. Trong trường, lúc tổng kết học kỳ, học sinh phải thi rất nhiều môn. Có những học sinh chỉ giỏi nổi trội một, hai môn. Dù giỏi môn đó đến mấy nhưng điểm tổng kết chia trung bình, một, hai môn điểm cao cũng không bù được nhiều môn khác điểm thấp, kết quả cuối cùng vẫn lẹt đẹt. Những học sinh như thế thường khiến giáo viên vừa yêu vừa bực.

Mà lại có học sinh, không nổi trội xuất sắc môn nào, nhưng học đều tất cả các môn, cuối cùng điểm tổng kết nghiễm nhiên đứng top đầu. Những học sinh này khiến giáo viên yên tâm nhất. Tổng kết cuối năm, trong ba người điểm cao nhất sẽ có tối thiểu là một học sinh "toàn diện" như vậy.

So sánh tương tự thì, Vương Ý Chi chính là học sinh học lệch, còn Chung Niên Niên là học sinh học đều toàn diện khiến giáo viên yên tâm.

Tuy “toàn tài” chưa hẳn là tốt, nhưng nhắc tới việc học, có mấy khi hỏi “học cái gì giỏi nhất” đâu, mà thường chú trọng phát triển toàn diện cho học sinh, chỉ cần tất cả điểm cao là khen “học giỏi”. Nhưng nếu hỏi cụ thể học sinh đó giỏi cái gì thì lại không chỉ ra được.

Chung Niên Niên chính là một học sinh toàn diện như thế. Cầm kỳ thi họa đều giỏi, nhưng nếu so sánh riêng từng lĩnh vực thì không đứng thứ nhất ở mặt nào.

Cảm giác…hơi kỳ lạ. Tuy không thể nói rõ ràng, nhưng Sở Ngọc cứ thấy lạ lạ thế nào.

Mà lúc này, học sinh ưu tú Chung Niên Niên mới nói ra mục đích mời mọi người đến đây.
Bình Luận (0)
Comment