Phượng Tù Hoàng

Chương 136

Hoàn Viễn nghe vậy hơi ngạc nhiên: “Đã thế, vì sao công chúa còn…”

Vừa nói chuyện, hai người vừa bước ra ngoài, lên xe ngựa. Mãi cho tới khi ngồi yên ổn trên xe, Sở Ngọc mới dựa vào vách xe, khẽ cười: “Bởi vì ta hiếu kỳ, không biết nàng ta muốn làm gì!”

Nàng vừa hiểu ra, tại sao các lĩnh vực tài nghệ của Chung Niên Niên lại đồng đều như vậy. Mỗi một lĩnh vực nghệ thuật cần phải học chuyên sâu, tiêu phí rất nhiều thời gian công sức. Nếu học lĩnh vực mình không thích, học một cách miễn cưỡng là chuyện khổ sở vô cùng. Sở Ngọc đã từng trải qua kiếp học tập dày vò thống khổ, nên hiểu rất sâu sắc điều này.

Nếu không phải bị người khác ép buộc, thì Sở Ngọc rất khó tưởng tượng một người lại có thể chia đều hứng thú cho tất cả các lĩnh vực cầm kỳ thi họa, ca hát đánh đàn. Mà trước khi lưu lạc phong trần, Chung Niên Niên chỉ là con gái một nhà buôn, không được hun đúc trong bầu không khí nghệ thuật. Đáp án chôn giấu bên trong rõ ràng là: nàng ta có mục đích.

Ngay cả những người quyền thế, họ cũng chỉ có khả năng yêu thích từng lĩnh vực đơn lẻ, ví dụ như Vương Ý Chi giỏi về thư pháp, Tiêu Biệt có tiếng đàn tuyệt diệu. Họ phấn đấu tinh thông trong lĩnh vực đó, được mọi người ca ngợi.

Chung Niên Niên học tài nghệ không phải vì chính mình. Thay vì tài nghệ, có lẽ nói đó là vũ khí của nàng ta thì đúng hơn. Vũ khí không có mũi nhọn quá sắc bén, nhưng cũng chẳng tầm thường. Nếu ví đó là một cây đao, thì cho dù ai điều khiển, nó vẫn là một cây đao. Hiện tại, thanh đao này đang kề trên cổ Sở Ngọc.

Hơi rụt vai, thay đổi lại tư thế ngồi cho thoải mái hơn, Sở Ngọc chậm rãi nói: “Vừa rồi có nhiều người chứng kiến như vậy, dù ta tiếp nhận hay cự tuyệt cũng đều bị không ít người căm hận. Nếu ta cự tuyệt, Chung Niên Niên không cam tâm khóc hai tiếng thôi, thì thành quả mà chúng ta khổ cực xây dựng bao lâu nay sẽ bị hủy hơn một nửa. Bây giờ tiếp nhận nàng ta, là biện pháp hòa hoãn tạm thời!”

Sở Ngọc nói xong trầm mặc một hồi, rồi khẽ thở dài: “Khanh bản giai nhân, nại hà vi tặc?” (Nàng là giai nhân, cớ sao lại làm giặc?) Đã biết Chung Niên Niên có mục đích riêng, nàng cũng phải cẩn thận phòng bị, không cho nàng ta có cơ hội đạt được âm mưu.

Sở Ngọc có thể đại khái đoán ra thân phận thực sự của Chung Niên Niên, là gián điệp, mật thám…gọi thế nào cũng được. Dù là thời cổ đại hay hiện đại, giống như trong phim Sở Ngọc đã từng xem, nữ gián điệp thường là những mỹ nhân xinh đẹp tài hoa, dùng vẻ dịu dàng mềm yếu để khắc chế cường quyền.

Cho nên Sở Ngọc không hề căm ghét, mà ngược lại cảm thấy tiếc thay cho Chung Niên Niên. Một cô gái xinh đẹp đa tài như thế vốn không nên vướng vào những mưu đồ chính trị đen tối. Nếu nàng ấy sống cuộc đời bình thường bên chồng con, chắc sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.

Sau khi Sở Ngọc ra về, Chung Niên Niên cũng hành lễ cảm ơn và cáo biệt chủ nhân tòa nhà, rồi dẫn theo hai thị nữ rời đi, thẳng hướng Sở viên.

Đông đảo các công tử ở đây cảm thấy ghen ghét với Sở Ngọc vô cùng, nhưng đó là lựa chọn của chính Chung Niên Niên nên cũng đành bất lực, hậm hực nhìn nàng ấy rời đi.

Lên xe ngựa, Chung Niên Niên và Chu Nhan ngồi trong khoang xe, còn Chu Sa đổi nam trang, làm nhiệm vụ đánh xe. Nàng tuy là phái nữ, nhưng khống chế ngựa rất thành thạo, xe chạy ổn định vững vàng. Trong xe, Chu Nhan trầm tĩnh mở miệng: “Chu Niên Niên, rốt cuộc ngươi định làm gì?”

Nàng thân là thị nữ của Chung Niên Niên, nhưng lại gọi thẳng tên chủ nhân một cách vô lễ. Nhưng Chung Niên Niên không có vẻ gì là kinh ngạc hay trách cứ, chỉ khe khẽ mỉm cười: “Chẳng qua chỉ là một trò xiếc nho nhỏ, hai vị không cần để ý! Hành động lần này của ta sẽ không làm chậm trễ đại kế của phu nhân nhà các ngươi đâu!” Nàng rút chiếc trâm ngọc trên tóc, giơ lên ngắm nghía.

Những năm qua Chung Niên Niên đã tiếp xúc với không biết bao nhiêu người quyền quý, đã thấy rất nhiều bảo vật trân quý hiếm lạ. Nhưng lần này trên chiếu, nàng đã thu được hai lễ vật đặc sắc.

Chung Niên Niên thành thạo nhiều thủ đoạn, trong lòng hiểu rõ, Vương Ý Chi viết một chữ “Niên” trên lá phong tất nhiên là có thâm ý. Càng viết ngắn gọn, càng liên tưởng ra nhiều ý nghĩa sâu xa. Nếu hôm nay không phải nàng diễn kịch, mà thực sự chọn một người tâm đầu ý hợp, có lẽ nàng sẽ chọn Vương Ý Chi.

Về phần cây trâm mà Sở Ngọc tặng, nàng có thể nhìn ra chân tướng. Chẳng qua đây là lần đầu tiên nàng thu được lễ vật của một cô gái, nên xem như là vật lưu niệm đặc biệt.

Chung Niên Niên khẽ mỉm cười, cất chiếc trâm vào tay áo.

Chu Nhan nhìn Chung Niên Niên cau mày: “Cái gì mà phu nhân nhà các ngươi? Phu nhân chẳng lẽ không phải là chủ nhân của tất cả chúng ta sao?”

Chung Niên Niên không để ý cười cười. Dung nhan nàng cực đẹp, khi nhếch khóe miệng cười khiến ngay cả nữ giới như Chu Nhan cũng nhìn ngắm sững sờ. Nàng quay ra nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Ngươi nhầm rồi! Phu nhân là phu nhân, ta chỉ nghe theo lệnh của công tử. Tạm thời ta theo sự sai bảo của phu nhân, nhưng chủ nhân thực sự của ta chỉ có công tử!”

Chu Nhan cười lạnh một tiếng: “Như thế cũng tốt! Chúng ta đều vì chủ của mình. Đừng để ta và Chu Sa thấy ngươi làm những việc không nên làm! Nếu không phu nhân lại trách ta không biết bảo ban ngươi!” Vẻ mặt nàng ta vẫn trầm tĩnh như trước, nhưng lại có sự sắc bén ẩn giấu trong đó.

Chung Niên Niên cười điềm nhiên: “Đa tạ!”

Hai thiếu nữ mỹ lệ nói chuyện trong khoang xe chật hẹp, chỉ vài lời ngắn gọn là kết thúc. Chung Niên Niên nói xong lời kia, Chu Nhan không khỏi nhìn nàng.

Tuy Chu Nhan và Chu Sa làm bạn bên cạnh Chung Niên Niên để bảo vệ an toàn, nhưng thực ra cũng là để giám sát nàng ta. Thực ra hai cô gái không phải những kẻ có tâm địa sắt đá. Đã mấy năm làm bạn, dù ban đầu xa lạ nhưng dần dần cũng có cảm tình. Nếu Chung Niên Niên làm việc gì không nên, với chức trách của mình, các nàng chỉ có thể nhẫn tâm giết chết nàng ấy.

Chu Nhan không muốn xuống tay với Chung Niên Niên, nên cảnh cáo nàng ta chớ phạm sai lầm. Bề ngoài có vẻ nghiêm khắc, nhưng thực ra cũng chỉ muốn tốt cho nàng ấy mà thôi.

Chung Niên Niên hiểu được điều này, nên mới nói “Đa tạ”

Trước khi tới thành Kiến Khang, các nàng đã chuẩn bị chu đáo, vì vậy tìm đến Sở viên rất dễ dàng, vừa lúc chặn đường Sở Ngọc đang định xuất môn.

Sở Ngọc nhìn Chung Niên Niên chỉ biết cười khổ. Nếu nàng là nam giới, có hoa đào đưa tới cửa chắc sẽ rất vui vẻ. Nhưng bông hoa này không chỉ là trái với mong muốn của nàng, mà còn có ý đồ riêng. Cứ nghĩ đến chuyện này, nàng lại thấy nhức đầu.

Chung Niên Niên đã tìm tới, nàng cũng không thể đuổi đi. Thôi thì theo kế hoạch ban đầu, bố trí cho nàng ta ở lại, dặn Hoàn Viễn cẩn thận, còn mình thì cùng Việt Tiệp Phi trở lại phủ công chúa.

Trở lại phủ, Sở Ngọc nhớ ra dự định hôm nay là dạy A Man học thơ. Không ngờ việc của Chung Niên Niên lại mất thời gian như vậy, trong lòng áy náy, nàng đến chỗ Hoa Thác để tìm A Man.

Giữa biệt viện “Tam ngàn phồn hoa”, hơn một nửa phòng ốc là mới sửa chữa. Trong viện, có hai bóng người đang giao đấu. Một chàng trai ngăm đen, thân trên để trần, đang đứng quơ cây thương ở giữa, mồ hôi túa ra theo từng động tác. Một bóng áo đỏ chạy quanh, ánh kiếm loang loáng biến ảo khó lường.

Thấy Sở Ngọc tiến vào, bóng áo đỏ biến đổi, quyết đoán tiến tới, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng chàng trai da đen, nhanh chóng kết thúc cuộc chiến đấu.

A Man buồn rầu ném cây thương đi: “Vẫn không đánh lại ngươi!” Cây thương sắt nặng nề rơi xuống, lún sâu vào đất mềm.

Hoa Thác liếc nhìn Sở Ngọc, khóe miệng nhếch lên: “Điều này là dĩ nhiên. Ngươi mới luyện được bao lâu? Còn ta đã tập luyện bao nhiêu năm rồi?” Tuy hiện tại hắn có thể dựa vào kiếm thuật tinh diệu nhẹ nhàng để chiến thắng A Man, nhưng từ khi Dung Chỉ dạy A Man khống chế sức lực, chàng trai ngoại tộc tha hương này dường như được khai mở năng lực, tốc độ tiến bộ khiến Hoa Thác cảm thấy hơi sợ hãi.

Bây giờ hắn có thể dễ dàng chiến thắng A Man, nhưng chỉ cần một năm nữa thôi, A Man hoàn toàn có khả năng sử dụng thần lực bẩm sinh, kết hợp với bộ thương pháp thiết kế riêng cho hắn, đánh bại Hoa Thác.

Với viễn cảnh khủng bố này, Hoa Thác không khỏi có cảm giác hơi…đố kỵ.

Ghi nhớ lời hướng dẫn của Dung Chỉ, sau khi động thủ phải bình tĩnh hô hấp, khiến cho khí lực trong cơ thể ổn định dần, một hồi lâu sau, A Man mới chú ý đến Sở Ngọc. Hắn vội vàng nghênh tiếp: “Công chúa, hôm nay người đi đâu vậy?” Trải qua nhiều ngày luyện tập, A Man đã nói chuyện lưu loát, không còn lắp bắp nữa.

Sở Ngọc mỉm cười: “Hôm nay ta đi xem thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Đúng là tuyệt thế mỹ nhân thật!”

Hoa Thác bĩu môi bước ra ngoài, nói với giọng cực kỳ khinh thường: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân? Chung Niên Niên mà gọi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân?”

Hắn bước rất nhanh, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng. Sở Ngọc tuy thấy khó hiểu, nhưng vì A Man đang chờ, nên nàng nhanh chóng quên đi câu nói lạ lùng này của Hoa Thác.

Dù sao cũng không phải việc quan trọng, dù rằng có mỹ nhân khác đi nữa, cũng không liên quan đến nàng.

A Man theo Sở Ngọc đến Đông Thượng các để học thuộc lòng, tiện thể ăn cơm tối cùng nàng. Lúc trở về đã là đêm khuya, trong bóng tối tĩnh lặng, thính giác linh mẫn của hắn thấy có động, lập tức nhanh nhẹn nhảy vượt qua tường như một con báo, bay theo mấy bước để chặn bóng áo trắng phía trước.

Phát hiện ra người đó là Dung Chỉ, A Man sửng sốt, rồi hỏi với vẻ cảnh giác: “Ngươi định đi đâu vậy?”

Dung Chỉ tỏ vẻ không bận tâm, khẽ cười: “Ta muốn đi đâu, quan hệ gì đến ngươi? Nghe lời, hãy ngoan ngoãn trở về ngủ một giấc, quên chuyện gặp ta đêm nay đi!” Ngữ khí rất thản nhiên.

A Man lùi lại phía sau, không nhịn được cất tiếng hỏi: “Có phải, ngươi định làm chuyện xấu?” Đứng trước người y phục trắng này, không hiểu sao hắn lại có cảm giác kính sợ.

Hắn không sợ người vẫn luyện tập võ nghệ hàng ngày với hắn, và luôn đánh bại hắn là Hoa Thác, mà hắn sợ Dung Chỉ. Chẳng có lý do nào cả, dường như là trực giác linh mẫn của động vật hoang dã, hắn cảm thấy con người có vẻ mềm mỏng yếu ớt này cực kỳ đáng sợ.

Dung Chỉ tiến lên, mà A Man lại càng lùi dần. Nhớ ra vừa mới ăn cơm cùng Sở Ngọc, hắn như cảm thấy có thêm dũng khí: “Ngươi không được làm hại công chúa!”

Nhưng nháy mắt tiếp theo, hắn chỉ cảm thấy có tiếng gió rít phía sau gáy, còn chưa kịp phản ứng thì từ gáy truyền đến một cơn đau nhức, lập tức hai mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.

A Man kêu rên ngã xuống, Dung Chỉ đưa mắt một cái. Đầu tường bên trái có một bóng áo đỏ, sắc áo như nhuộm bạc dưới ánh trăng, trông có vẻ hơi ma quái. Dung Chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu: “A Thác, tiểu tử này giao cho ngươi, chờ ta về xử lý sau!”

Nói xong, hắn tiếp tục tiến về phía trước.

Trăng treo cành liễu, có người hẹn gặp đêm nay, tuy hơi muộn, nhưng là lời mời của “thiên hạ đệ nhất mỹ nhân”, sao hắn có thể không đi?
Bình Luận (0)
Comment