Phượng Tù Hoàng

Chương 143

Nói chuyện với các tăng nhân thủ tự một hồi, Sở Ngọc, Việt Tiệp Phi và A Man đi xem xét các thi thể hòa thượng – lúc này được đặt ngay ngắn trên nền chính điện. Cạnh đó, có vài ba hòa thượng, mặt cắt không còn hạt máu, trắng bệch lo sợ, đang bất an thì thầm to nhỏ.

Sở Ngọc sai Việt Tiệp Phi đi kiểm tra các thi thể, rồi lại hỏi chuyện các hòa thượng. Có người chứng kiến lúc thích khách giết người nói, thích khách mặc toàn bộ y phục đen, đầu đội nón, dưới nón lộ ra nửa mặt cũng che vải đen nên không biết dung mạo thế nào. Nhưng mỗi lần hắn vung kiếm, âm thanh lại rít lên ghê rợn, nghe nhỏ dài như tiếng hạc kêu.

“Đúng là Hạc Tuyệt rồi!” Sở Ngọc hỏi xong thì Việt Tiệp Phi cũng kiểm tra các thi thể xong xuôi. Hắn quay lại, lấy khăn lau vết máu trên tay: “Vẫn thủ pháp giết người quen thuộc. Đâm thẳng cổ họng, nhát kiếm chí mạng, xuất thủ nhanh gọn tàn ác. Ngoài ra Hạc Tuyệt còn có đặc điểm là, mỗi lúc xuất kiếm, lại có tiếng gió rít giống như tiếng hạc kêu, vì vậy đây cũng là biệt hiệu của hắn!”

Sở Ngọc khẽ gật đầu: “Nói như vậy thì, đúng là Hạc Tuyệt rồi!” Nhưng, tại sao hắn lại muốn giết Tịch Nhiên? Người hắn cần giết là nàng, nàng muốn tìm Tịch Nhiên thì liên quan gì đến hắn?

Hạc Tuyệt? Sao lại là Hạc Tuyệt?

Hắn liên quan gì đến Vương Ý Chi? Liên quan gì đến chuyện Vương Ý Chi muốn nói với nàng?

Trực giác của Sở Ngọc mách bảo rằng nàng đã bỏ qua điều gì đó, chân tướng sự việc không phải như vậy. Nàng thật nôn nóng, chuyện không chỉ dừng lại ở đây. Càng nghĩ càng không biết mình đã bỏ sót cái gì.

Tại sao lại là Hạc Tuyệt? Toàn bộ tâm trí của nàng đều dồn vào câu hỏi hóc búa này.

***

Trước mặt Dung Chỉ, người y phục đen cởi áo ngoài, lộ ra một màu đỏ chói.

Hoa Thác vừa xé bỏ khăn che mặt, vừa vẩy tay làm quạt cho đỡ nóng: “Bảo ta đóng giả ai không làm, lại đi đóng giả tên quỷ giết người Hạc Tuyệt kia!”

Dung Chỉ điềm nhiên cười: “Hai ngươi đúng là trẻ con! Việc mấy năm trước chỉ là chuyện nhỏ, thế mà giận dỗi đến tận bây giờ, không ai chịu nhận lỗi!” Sai Hoa Thác làm vậy, là bởi vì Hoa Thác hiểu rõ Hạc Tuyệt. Hai người đã thân thiết nhiều năm, dù là cách xuất kiếm, hay tạo tiếng hạc kêu, Hoa Thác đều có thể bắt chước giống y chang.

Hoa Thác bĩu môi khinh thường: “Đừng nói ta giống hắn, chúng ta hoàn toàn khác nhau! Được rồi, việc đã xong, công chúa sẽ không đến tìm Tịch Nhiên nữa đâu, ta về nghỉ ngơi!”

Dung Chỉ khẽ gật đầu. Hắn vẫn nằm dựa trên bệ đá. Mùa thu, rừng trúc mang vẻ đìu hiu. Bệ đá lạnh buốt, cái lạnh mùa thu như len lỏi, ngấm vào da thịt. Nhưng Dung Chỉ không thấy lạnh, ánh mắt hắn nhu hòa bình tĩnh, dường như không phải là kẻ vừa ra lệnh giết người diệt khẩu. Dung Chỉ lấy từ trong tay áo ra một tấm giấy, mở ra xem: “Trong trời đất này, mặc ta tiêu dao. Tử Sở đọc thư, không cần đưa tiễn!”

Chút nắng chiều còn sót lại, chiếu rọi lên các lỗ kim li ti trên mặt giấy tạo thành hình chữ “Nhiên”. Nhìn hồi lâu, Dung Chỉ thở dài lẩm bẩm: “Không ngờ trước khi đi, Vương Ý Chi còn nhắn lại cái này!”

May mà sáng nay, Hoa Thác theo Sở Ngọc xuất môn đã nhìn thấy vẻ khác thường của nàng lúc xem tờ giấy. Thừa dịp hồi phủ, hắn kể lại sự tình. Dung Chỉ lập tức sai hắn lén trộm tấm giấy trong xiêm y của Sở Ngọc. Vương Ý Chi giấu chữ trong thư, có thể giấu được Hoa Thác, nhưng sao giấu được cặp mắt Dung Chỉ.

Nhìn thấy con chữ, với trí tuệ của Dung Chỉ, lập tức hiểu ra rất nhiều. Hắn không cần hỏi nguồn gốc nguyên nhân, không cần tìm Tịch Nhiên hay Vương Ý Chi để chứng thực, chỉ đơn giản nói với Hoa Thác một chữ: “Giết!”

Bổ sung thêm một câu: “Đóng giả Hạc Tuyệt!”

Sắc bén, quả quyết, tàn nhẫn, kín đáo.

Không chút lưu tình.

Duy nhất đáng tiếc là, Hoa Thác vừa trở về báo lại, không giết được Tịch Nhiên, hắn đã trốn thoát. Tuy nhiên Hoa Thác đã đâm người kia một kiếm rất sâu, trong nửa khắc không có ai cứu chữa thì chỉ còn nước chết.

Không để công chúa gặp Tịch Nhiên còn sống, về cơ bản đã đạt được mục đích. Trong quá trình có chút xíu thay đổi, hắn không cần bận tâm.

“Vương Ý Chi…” Dung Chỉ chậm rãi vò nát tờ giấy, rồi nắm chặt những mảnh vụn trong tay, không khỏi mỉm cười: “Không cần đưa tiễn? Ngươi đã biết, công chúa không phải là công chúa, nhưng ngươi không để ý. Ngươi chỉ coi nàng là Dụ Tử Sở mà ngươi mến mộ sao?”

Một Vương Ý Chi tiêu sái, hắn không sánh bằng, nhưng chẳng hề hâm mộ, cũng không hướng tới. Trong lòng rất rõ ràng, hắn và Vương Ý Chi là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau. Bọn họ tự lựa chọn con đường của mình, lý trí tỉnh táo, và không hối hận.

Cẩn thận tính toán lại, tất cả các con đường, khả năng, những quân cờ mấu chốt đang nắm trong tay. Bao nhiêu ngã rẽ, bao nhiêu tình huống giao thoa phức tạp phát sinh, nhưng hắn không chút hoang mang. Giống như có một bàn tay thép mạnh mẽ, tập hợp và điều khiển tất cả một cách vững vàng.

Không biết đã bao lâu, hắn cảm thấy hơi mệt mỏi, liền thong thả nhắm mắt lại.

Chiều hôm buông xuống, một màu đen bao phủ rừng trúc thanh u.

***

Mấy ngày sau, Sở Ngọc liên tục phái người tìm kiếm Tịch Nhiên. Trong lòng nàng vẫn còn một tia hi vọng, không thấy thi thể của Tịch Nhiên, thì không thể khẳng định là hắn đã chết.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Ngoài tìm Tịch Nhiên, Sở Ngọc muốn tìm cả Vương Ý Chi, nhưng việc này còn khó khăn hơn. Một ngày trước khi nàng đến chùa Kiến Sơ, Vương Ý Chi đã đi đâu không rõ tung tích. Nàng không biết nơi hắn muốn đến, lại không dám gióng trống khua chiêng đi tìm, chỉ sợ chưa đến nơi thì Vương Ý Chi đã bị giết.

Trừ việc phái người ra ngoài thành tìm Tịch Nhiên, hàng ngày Sở Ngọc đều quanh quẩn ở khu dân nghèo, hi vọng có thể gặp người nào đó chứng kiến lời nói cử chỉ của Vương Ý Chi trước khi ra đi, từ đó phỏng đoán một vài dấu vết.

Sau nhiều ngày liên tiếp thất vọng, cuối cùng Sở Ngọc cũng phát hiện ra một manh mối. Một người ở cùng ngõ với Vương Ý Chi đưa nàng đến một căn nhà gỗ tồi tàn. Mái nhà thủng, ván cửa và vách tường xiêu vẹo, dường như chỉ cần đẩy mạnh là cả căn nhà cũ nát sụp xuống.

Chủ nhà là một người què làm nghề bện giày rơm. Cách đây vài năm, hắn đã từng làm hộ vệ trong nội uyển phủ công chúa.
Bình Luận (0)
Comment