Phượng Tù Hoàng

Chương 147

Sở Ngọc không cười, chỉ lạnh lẽo nhìn Dung Chỉ.

Chuyện Hạc Tuyệt nghĩ, sao nàng không nghĩ đến?

Mặc dù biết Dung Chỉ giành được lợi thế, nhưng nội tâm nàng như có từng đợt gió lạnh buốt thổi qua. Sở Ngọc không ngờ, trong hoàn cảnh nguy hiểm thế này mà nàng còn để ý, còn khó chịu.

Nàng không thể không để ý, bởi vì đó là Dung Chỉ.

Trong lòng thật lạnh, lạnh đến buốt giá.

Dung Chỉ cười cười, vừa tùy ý, vừa khinh mạn. Cả người hắn vẫn duy trì tư thế cũ, dựa vào nơi giáp ranh giữa khoang và đầu xe, một tay vịn vào vách xe. Xe vẫn xóc nảy, trường kiếm trên sàn trượt và đâm lung tung vào góc. Hắn vẫn cứ đứng, giữ thăng bằng không dễ dàng gì nhưng cũng không ngã xuống.

Sở Ngọc nhìn hắn chằm chằm, thậm chí không bảo dừng xe lại. Xe ngựa tiếp tục chạy nhanh nghiêng ngả, bánh xe lướt qua chướng ngại, khoang xe va chạm liên tục giống như một người say đang đấm đá lung tung. “Ngươi vừa chờ ở bên ngoài?” Chờ nhược điểm của Hạc Tuyệt phát tác? Nếu chẳng may Hạc Tuyệt không có nhược điểm đó? Nếu Hạc Tuyệt thẹn quá hóa giận mà giết chết nàng?

Hắn vẫn yên tâm? Bởi vì căn bản không hề quan tâm, cho nên sẵn sàng bỏ mặc?

Đôi mắt Dung Chỉ tối đen, trong đó dường như pha trộn ý cười, ý nghiền ngẫm, lại có cả ý đùa cợt: “Đúng!”

Tuy đã sớm đoán được, nhưng chính tai nghe hắn nói, Sở Ngọc vẫn cảm thấy tim mình như vừa bị đâm một kim. Hơi hơi nhói đau thôi, nhưng vô cùng khó chịu.

Vấn đề thứ nhất đã hỏi rồi, nhưng cái sau sẽ dễ mở miệng hơn: “Ngươi đuổi theo cứu ta, là không tình nguyện đúng không?”

Dung Chỉ mỉm cười không nói. Nhưng trong nụ cười của hắn, Sở Ngọc có thể đọc ra câu trả lời.

Sở Ngọc hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, rồi lại mở to. Mũi kim đâm vào ngực hình như chưa có ai nhổ ra, cảm giác đau nhắc nàng rằng nó đang tồn tại: “Ta hiểu rồi…Dung Chỉ, sau khi trở về, ngươi hãy đi đi!” Nói như vậy, hắn đâu có muốn ở bên cạnh nàng.

Dung Chỉ vẫn mỉm cười, ôn hòa thong dong, cao nhã xuất trần: “Được!”

Hắn là như vậy, xưa nay không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Tất cả lời nói trước đây đều là giả, giả, giả.

Nào là sẽ không rời đi, nào là…

Sở Ngọc như bị chọc giận, cảm thấy rất khó chịu. Tại sao trong lúc nàng gặp sóng to gió lớn, Dung Chỉ lại bình tĩnh như không vậy? Sao có thể như vậy? Nàng lạnh giọng nói: “Bây giờ chúng ta nhìn thấy nhau đều khó chịu, sao ngươi còn không nhanh xuống xe? Không khiến ngươi bận tâm, ta cũng khỏi bẩn mắt!”

Xe ngựa đang chạy như bay, Sở Ngọc không dám chắc có thể khống chế ngựa hoặc nhảy xuống bình yên. Nhưng nhìn thấy Dung Chỉ, nàng như bị khơi lửa giận, cho dù có bị trọng thương cũng không muốn liên quan đến hắn.

Không ngờ Dung Chỉ lại khẽ cười: “Công chúa nếu không muốn nhìn thấy ta, thì tự mình nhảy xuống xe đi. Bây giờ đang thuận gió mà đi, ta thấy rất thoải mái, không muốn xuống!”

Động tác biến khách thành chủ này khiến Sở Ngọc kinh sợ. Nàng oán hận cắn môi, lại liếc nhìn Dung Chỉ. Hắn vẫn ung dung cao nhã, quần áo tóc tai bị gió thổi hỗn loạn nhưng phong thái không chút nào suy giảm.

Sở Ngọc khẽ thở dài, quyết định xoay người nhảy xuống phía sau xe. Bọn họ đang ở trên một ngọn núi cao, xe ngựa đang phi nhanh lên đỉnh núi, đường khúc khuỷu gập ghềnh. Sở Ngọc cố hết sức mới men đến cạnh xe, mấy lần suýt ngã sấp. Xốc màn xe lên, thấy cây rừng núi đá liên tục lùi về phía sau, quyết tâm, nàng định nhảy xuống.

Gió mạnh thổi ào ạt vào khoang xe. Trong làn gió, tâm trí Sở Ngọc bỗng nhiên thanh tĩnh lại. Vừa rồi nàng nổi giận nhưng đã xem nhẹ một vấn đề. Nàng cẩn thận như thế mà mấy lần suýt ngã sấp xuống, nhưng vị trí và tư thế của Dung Chỉ ác liệt hơn nàng nhiều, cớ sao lại đứng vững được?

Chuẩn bị bước đi, chân lại thu về. Sở Ngọc xiêu vẹo quay lại đầu xe, cạnh chỗ Dung Chỉ, mắt nhìn hắn chằm chằm. Bị nhìn chằm chằm, Dung Chỉ mỉm cười chậm rãi nói: “Công chúa đúng là lật lọng. Vừa nói muốn đi, giờ lại không đi? Chẳng lẽ không bỏ ta được?”

Giọng hắn trầm thấp ôn hòa nhưng đầy vẻ trào phúng giễu cợt. Sở Ngọc vừa nghe lại không khỏi nổi giận, nhưng nàng cố nén, đưa tay kéo rèm xe ra.

Hắn luôn đối với nàng dịu dàng mềm mại như nước, chưa từng châm biếm trào phúng thẳng thừng như vậy. Lúc này thái độ khác thường càng khiến nàng sinh nghi.

Quang cảnh phía trước xe ngựa hiển hiện trước mắt Sở Ngọc.

Nàng nuốt một ngụm khí.

Sở Ngọc đã hiểu vì sao Dung Chỉ lại đứng vững như vậy. Một bên mắt cá chân của hắn bị kẹp trong cọc gỗ. Nàng không biết cọc gỗ đó để làm gì, hình như là để nối liền và cố định giữa ngựa và xe, lúc này cũng cố định luôn chân của Dung Chỉ.

Cọc gỗ do sự chấn động của xe, xay nghiến lên mắt cá chân Dung Chỉ. Sở Ngọc nhìn xuống phía dưới chân hắn. Vạt áo trắng và ủng trắng bị máu nhuộm đỏ tươi, bởi có y phục che đi nên nàng không biết mức độ nghiêm trọng thế nào, nhưng có thể tưởng tượng ra được.

Mài phá hết da thịt rồi sẽ đến gân cốt, đau đớn kinh khủng.

Hắn có thể đứng như vậy, xe chuyển động cũng không ngã xuống, không phải bởi có khả năng đứng vững, mà vì trả giá bằng tàn phá cơ thể. Gương mặt hắn tái nhợt, cũng bởi lý do này.

Hắn giống như nỏ mạnh hết đà, ngay cả lực rút chân ra để giải cứu chính mình cũng không có, cho nên mới đợi Hạc Tuyệt bộc lộ sơ hở, rồi làm ra vẻ ta đây dọa hắn sợ chạy mất. Nếu thực sự đánh nhau, hắn căn bản không phải là đối thủ của Hạc Tuyệt.

Hắn không muốn nàng biết tình hình nên cố ý nói vẻ châm chọc, mục đích để nàng nhanh chóng rời khỏi xe.

Không chớp mắt, Sở Ngọc nhìn chằm chằm vào chân Dung Chỉ, không biết trong lồng ngực là cảm giác gì.

Nói dối nói dối nói dối…Ngươi là kẻ lừa gạt!

Dung Chỉ cười cười, vẫn thản nhiên như vậy, thậm chí còn thờ ơ như không, dường như người bị thương là một ai khác: “Vẫn bị công chúa phát hiện. Như thế cũng tốt! Công chúa, chỗ này rất nguy hiểm! Vừa rồi ta giao đấu với tên thích khách đánh xe, đã đâm ngựa bị thương. Bây giờ xe không thể dừng được, chỉ có chạy thẳng lên đỉnh núi!”

Chạy thẳng lên, sau đó rơi xuống.

“Công chúa!” Xe ngựa phi nhanh, nhưng Sở Ngọc lại cảm thấy thời gian trôi đi quá chậm. Mỗi một động tác của Dung Chỉ, rõ ràng là chậm dần. Hắn nâng bàn tay tái nhợt, lướt nhẹ trên trán nàng, động tác nhẹ nhàng như chạm vào cánh hoa “Bảo trọng!”

Trong nắng chiều, ánh mắt hắn hơi mờ đi, nhưng vẫn dịu dàng như vậy.
Bình Luận (0)
Comment