Phượng Tù Hoàng

Chương 152

Lúc Dung Chỉ hôn mê, Sở Ngọc đánh giá điều kiện xung quanh một chút.

Cảnh chiều hôm sẩm tối, cộng với hoa cỏ che khuất khiến cho nơi dung thân chật hẹp này càng thêm tối tăm. Nàng chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật lờ mờ trong phạm vi một thước, xa hơn nữa thì không nhìn thấy gì.

Dung Chỉ vừa tán một ít bột thuốc xung quanh, nên không lo bị rắn rết côn trùng đến quấy nhiễu.

Nơi này là chỗ hõm trên vách đá, phía dưới rất bằng phẳng, không lo bị ngã xuống. Sở Ngọc mò mẫm phía trước, tay vừa duỗi ra một nửa đã đụng phải mặt đá gồ ghề lạnh lẽo, đưa tay sang hai bên cũng giống như vậy.

Trong hốc đá âm u chật hẹp, Sở Ngọc ngồi lẳng lặng, một tay ôm Dung Chỉ. Giữa đêm tối mông lung, nội tâm nàng lại bình tĩnh lạ lùng.

Dung Chỉ dựa nửa người trên đùi nàng, Sở Ngọc cúi xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt hắn. Xuyên qua bóng tối, nàng có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt tái nhợt, ngũ quan tú lệ như ngọc lưu ly dễ vỡ, hơi thở hắn mỏng manh như tơ nhện.

Cứ bình tĩnh chăm chú nhìn Dung Chỉ, không biết đã trải qua bao lâu, Sở Ngọc mới ngẩng lên. Sao trời dày đặc lấp lánh trong màn đêm. Nhìn một lúc, nàng cảm thấy hai mắt díp lại mệt mỏi. Ngẫm nghĩ, nàng cuộn hai chân lên cố định cơ thể Dung Chỉ, còn vươn người kéo dây mây buộc thêm vài vòng, rồi mới nằm dựa sát vào hắn, ngủ trong tư thế không thoải mái lắm.

Nơi này vừa tối vừa yên tĩnh, chắc sẽ không có kẻ nào đến hại nàng. Trong bóng tối không làm gì được, bây giờ nghỉ ngơi để phục hồi thể lực là tốt nhất.

Ban đêm, càng lúc càng thấy lạnh. Sở Ngọc nhắm mắt một lúc lại mở mắt ra. Nàng cắn môi, cởi áo ngoài quấn quanh người mình và Dung Chỉ. Dưới lớp áo, nàng ôm chặt lấy hắn, giữa hai người không một chút khe hở.

Khuôn mặt Sở Ngọc hơi nóng lên. Trừ lần đầu tiên sau khi đến với thế giới này, nàng tỉnh lại nằm bên cạnh nam giới là không do mình tự quyết, thì chưa bao giờ nàng ở tư thế ám muội như vậy: ôm ấp một người khác giới, hai cơ thể dính sát nhau. Nhưng bây giờ nhiệt độ cơ thể Dung Chỉ rất thấp, nếu nàng không ôm hắn, chỉ e hắn không qua khỏi đêm nay.

Mình đang ôm một quả bí ngô, Sở Ngọc tự thôi miên chính mình. Nhưng trên đời này có quả bí ngô nào lại trắng trẻo tuấn mỹ như vậy không? Một lúc sau, mệt mỏi khiến nàng chìm vào giấc ngủ, và cũng nguôi dần cảm giác ngượng ngùng.

Nửa mê nửa tỉnh, Sở Ngọc thấy như có một làn nước mát lành vỗ về lồng ngực, lặng lẽ làm tan dần rào cản quanh trái tim.

Cảm giác này thật thoải mái, nàng không muốn kháng cự. Khóe miệng vẫn còn vương nét cười, Sở Ngọc tiến vào mộng đẹp.

Dưới vách núi không có cao nhân ẩn cư, không có bí kíp võ công, nhưng có Dung Chỉ.

***

Lúc tỉnh lại đã là bình minh. Những tia nắng ban mai chiếu rọi vào hõm đá, mang theo sương sớm và hơi lạnh. Sở Ngọc mở mắt, thấy toàn thân rất khó chịu. Vừa nhúc nhích một chút, nàng bật kêu thảm thiết: “Đau quá!”

Bởi không gian quá nhỏ nên nàng sợ rơi ngã trong khi ngủ, tư thế ngủ rất vặn vẹo. Hai tay ôm chặt Dung Chỉ, trong đó một cánh tay bị người hắn nằm đè cả đêm.

Hậu quả của tư thế ngủ không đúng là đây. Sở Ngọc cảm thấy toàn thân như bị trát xi măng cứng ngắc, xương cốt như biến dạng, hơi động đậy một chút là đau khiến nàng phải kêu lên.

Tuy rất đau, nhưng Sở Ngọc biết không còn cách nào ngoài cắn răng chịu đựng. Trước đây nàng đã từng đọc sách về tình trạng này, cơ thể duy trì sai tư thế trong một thời gian dài làm một số chỗ sai khớp, chỉ cần vận động giãn cơ một chút là sẽ không sao.

Chậm rãi rút tay dưới cơ thể Dung Chỉ, cẩn thận duỗi tay, lắc eo và xương sống, cùng với tiếng khớp xương kẽo kẹt là tiếng kêu thảm thiết liên tục, cuối cùng Sở Ngọc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: dễ chịu hơn rồi!

Bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, Sở Ngọc ngoảnh mặt nhìn lại, thấy một cặp mắt sáng long lanh ý cười.

Dung Chỉ tỉnh rồi.

Ngu ngơ một hồi, Sở Ngọc mới ý thức được tiếng kêu vừa rồi của mình đã đánh thức Dung Chỉ. Gương mặt nàng nóng như phát sốt, vội quay đi chỗ khác.

Vừa rồi lúc nàng kêu đau, mặt nhăn lại, phải chăng nhìn rất xấu?

Đợi một hồi không thấy động tĩnh gì, Sở Ngọc quay lại. Gương mặt Dung Chỉ vẫn tái nhợt như hôm qua, nhưng đã ấm áp hơn một chút, không còn lạnh giá như người chết nữa.

Nhận ra một tay mình vẫn còn siết chặt eo Dung Chỉ, Sở Ngọc vội vàng buông tay ra, kéo kéo khóe miệng lên, xem như cười với hắn: “Ngươi tỉnh rồi à?”

Nhìn quần áo trên người, Dung Chỉ hiểu mọi chuyện đêm qua là thế nào. Hắn nhìn một lúc, không nói gì thêm, chỉ khẽ cười. Một tay chống xuống nâng cơ thể ngồi dậy, hắn cũng thuận tiện đỡ Sở Ngọc ngồi thẳng lên.

Dung Chỉ trả lại áo cho Sở Ngọc, rồi cũng thực hiện động tác giống như nàng. Ngủ trong một chỗ chật hẹp, áp bách gân cốt nên lúc hắn vươn vai, khớp xương kêu răng rắc. Sở Ngọc vừa rồi đã thử qua, biết rằng tuyệt đối không dễ chịu, nhưng trên mặt Dung Chỉ vẫn là nụ cười như gió xuân.

Làm xong động tác giãn gân cốt, Dung Chỉ cúi xuống xử lý vết thương ở mắt cá chân. Qua một đêm, vết thương đã thu nhỏ lại nhưng vẫn chưa khép miệng, sâu trong da thịt còn nhìn thấy rõ xương trắng lờ mờ. Sở Ngọc chỉ thoáng nhìn rồi phải lập tức di dời ánh mắt, nhưng ngước lên vẫn thấy vẻ mặt Dung Chỉ tươi cười rạng rỡ, giống như đó không phải là chân hắn, hoặc chân không hề bị thương.

Sở Ngọc sờ cánh tay mình đã nổi da gà. Tuy biết Dung Chỉ khi đau đớn lại mỉm cười, đây cũng không phải lần đầu tiên nàng hoảng sợ chứng kiến, nhưng vẫn thấy vô cùng quái dị. Gắng nín nhịn một hồi, cuối cùng Sở Ngọc vẫn phải cất tiếng: “Ngươi có thể đừng cười như thế được không? Ở đây không có ai khác, trước mặt ta, không cần ngụy trang như thế chứ?”

Dung Chỉ vẫn khe khẽ mỉm cười: “E rằng không thể tuân mệnh!” Hắn liếc nhìn Sở Ngọc. Nàng ở rất gần, trong đôi mắt mở to tràn đầy sự quan tâm chân thành, hơi thở ấm áp truyền tới tận chỗ hắn, cũng giống như buổi sớm hôm nay. Thật ra hắn đã tỉnh giấc từ lâu.

Kéo y phục xuống để băng bó miệng vết thương, hắn lại nói khẽ: “Từ nhỏ ta thường không làm phụ thân vui lòng, thậm chí còn chọc tức người nên hay bị đánh. Khuôn mặt ta khá giống với mẫu thân đã qua đời. Nếu lúc bị đánh ta mỉm cười, sẽ khiến phụ thân nhớ đến người vợ đã mất, xuống tay nhẹ hơn, thậm chí không đánh ta nữa. Lâu dần, việc này trở thành thói quen. Thậm chí ta còn học cách cười sao cho thật giống mẫu thân, xem như thủ đoạn tự bảo vệ. Sau này ta không bị đánh nữa, nhưng thói quen thì không bỏ được!” Dù sau cũng không phải là tật xấu hư hỏng gì, nên hắn không để tâm.

Không phải ngụy trang, mà đó là bản năng tự vệ thâm nhập sâu vào xương tủy.

Ngữ điệu hắn điềm đạm bình thường, nhưng nghe xong, Sở Ngọc cảm thấy trong lòng đau xót. Nàng vốn tưởng rằng, lúc hắn bị đau lại mỉm cười là vì quá cảnh giác, sợ có biến cố gì phát sinh. Nhưng nàng quên rằng, trên đời này, có những người, lúc đau đớn rơi lệ lại lựa chọn mỉm cười trầm tĩnh.

***

Bị đánh như thế nào, mới khiến ột đứa trẻ buộc phải dùng biện pháp như thế để trốn tránh?

Thấy Sở Ngọc ngơ ngẩn nhìn hắn, trong ánh mắt hàm chứa thương xót, Dung Chỉ chớp mắt mấy cái, cong khóe miệng nhẹ nhàng: “Công chúa tưởng thật à? Ta thuận miệng bịa ra đó!”

Sở Ngọc không tức giận, nhìn hắn chằm chằm nhưng Dung Chỉ không hề tỏ ra bối rối khó xử, mặt vẫn thản nhiên như vậy. Bỗng Dung Chỉ cảm thấy một đôi tay quàng qua bờ vai hắn, rồi mặt hắn bị kéo xuống một nơi ấm áp mềm mại: “Bịa chuyện sao? Ngươi…cái đồ lừa gạt này!” Sở Ngọc giữ mép tóc Dung Chỉ, thấp giọng nói.

Dung Chỉ bị Sở Ngọc kéo vào trong lòng, mặt vùi nơi cổ áo nàng. Còn đang ngạc nhiên, hắn nghe trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh thấp nhỏ: “Đau lắm phải không?”

Dung Chỉ mím môi, hơi hối hận vì vừa rồi không để ý, lại kể chuyện cũ với nàng. Đang định cười xòa tìm lời bông đùa nào đó, nhưng lời nói đến bờ môi thì dừng lại. Hắn xưa nay luôn có tài ăn nói xảo diệu, mà giờ đây điều gì cũng không thốt nên lời.

Sức nàng có mấy đâu, cho dù dùng toàn lực ôm, hắn cũng có thể dễ dàng thoát ra. Nhưng bất thình lình, sự lười nhác không đúng lúc tập kích hắn, khiến hắn không muốn động đậy.

Sở Ngọc lặng im, Dung Chỉ cũng lặng im, cứ để nàng tùy ý lẳng lặng ôm ấp. Không biết đã trải qua bao lâu, hắn mới chậm rãi cất tiếng: “Công chúa, nếu nàng không buông ra, chúng ta sẽ tiếp tục qua đêm chỗ này đấy!”
Bình Luận (0)
Comment