Phượng Tù Hoàng

Chương 179

Trước mặt Sở Ngọc là thái giám được Lưu Tử Nghiệp sủng ái nhất – Hoa Nguyện Nhi, ngoài ra còn có bốn thị vệ của hoàng cung.

Năm người này nghênh đón nàng tại cửa cung, dẫn nàng đến gặp Lưu Tử Nghiệp. Bây giờ họ lại hộ tống nàng xuất cung. Thay vì nói hộ tống, thì thực ra là giám sát đề phòng nàng chạy trốn.

Sở Ngọc thầm cười lạnh. Nàng không thể bay lên trời, không thể chui xuống đất, trước sự giám sát chặt chẽ của thị vệ hoàng cung, nàng có thể trốn đi đâu?

Đi được nửa đường, Sở Ngọc bỗng nhiên dừng bước, nhìn về xa xa phía bên trái. Một bóng người áo tím đang đứng lặng, chính là Thiên Như Kính.

Bốn mắt nhìn nhau, yên lặng giằng co. Sở Ngọc vẫn nhìn hắn chằm chằm, cất tiếng điềm đạm với Hoa Nguyện Nhi phía trước: “Dừng lại, bản công chúa có chuyện cần trao đổi với thiên sư đại nhân!”

Hoa Nguyện Nhi nhíu mày, chậm rãi mở miệng: “Trưởng công chúa điện hạ, bệ hạ lệnh cho chúng ta hộ tống người xuất cung, người xem…”

Ngữ khí của hắn không hề cung kính. Trước đây, khi Sở Ngọc và Lưu Tử Nghiệp còn thân thiết cận kề, trong cung có ai dám nửa phần bất kính? Chỉ trong khoảnh khắc, một gã thái giám cũng thay đổi sắc mặt với nàng.

Sở Ngọc lạnh lùng nhìn Hoa Nguyện Nhi, cười nhạt: “Gió chiều nào che chiều ấy cũng là một kỹ xảo tốt. Hôm nay gió thổi hướng nam, nhưng biết đâu có ngày chuyển sang hướng bắc? Nếu ngươi có thể cam đoan, suốt đời ngươi, gió chỉ thổi một hướng thì bản công chúa thực là bội phục!”

Ẩn ý của nàng là uy hiếp Hoa Nguyện Nhi. Bây giờ nàng nhất thời thất thế, nhưng tương lai có thể có cơ hội đảo ngược thế cờ. Đến ngày đó, tất nhiên nàng sẽ bắt những kẻ “bỏ đá xuống giếng” khi mình thất cơ lỡ vận phải trả giá.

Hoa Nguyện Nhi giật mình, hiểu ý của Sở Ngọc, khuôn mặt lập tức trở nên tươi tắn. Theo đó, Sở Ngọc có thể gặp mặt nói chuyện riêng với Thiên Như Kính, mà bốn tên thị vệ cũng lui ra đằng xa.

Hoa viên trong lãnh cung hoang phế. Nơi đây cỏ dại mọc um tùm, cũng là nơi bọn họ lần đầu nói chuyện, và Sở Ngọc lần đầu tiên biết được công năng của chiếc vòng.

Thấy Hoa Nguyện Nhi và bọn thị vệ đã ra xa, Sở Ngọc mới quay sang Thiên Như Kính: “Thiên sư đại nhân, đã lâu không gặp!”

Thiên Như Kính mấp máy miệng, có vẻ không được tự nhiên. Hồi lâu sau, hắn nghiêm túc đáp lại lời chào hỏi xã giao của nàng: “Lâu rồi không gặp!”

Sở Ngọc nhìn Thiên Như Kính với vẻ kỳ dị, một lúc sau mới nói: “Nếu không biết rõ ngươi có năng lực tự bảo vệ mạnh mẽ, ta cứ tưởng có người đến tráo tim đổi phổi cho ngươi rồi! Trước đây có bao giờ ngươi chào hỏi ai đâu nhỉ?”

Không thể không nói, Thiên Như Kính bây giờ có vẻ giống con người hơn. Nhưng điều đó với nàng chẳng có ý nghĩa gì, Sở Ngọc trầm mặt nghĩ thầm.

Thiên Như Kính không phải là người thích nói chuyện phiếm, mà Sở Ngọc tìm hắn cũng không để ôn chuyện. Sau khoảnh khắc trầm mặc, nàng chất vấn thẳng thừng: “Bệ hạ nói với ta, chính ngươi tố cáo việc ta gây dựng nhà cửa các nơi, có phải không?”

Mặc dù biết Lưu Tử Nghiệp chẳng có lý do gì để lừa gạt mình, Sở Ngọc vẫn cảm thấy khó tin.

Khuôn mặt thanh tao, trầm tĩnh không nhiễm bụi tục của Thiên Như Kính biến ảo một hồi, rồi hắn khẽ hé môi: “Đúng!”

Là hắn làm.

Hắn thừa nhận.

Lửa giận trong lòng Sở Ngọc phút chốc bùng phát. Nàng không hét lên, nhưng từng lời buốt giá, sắc nhọn của nàng còn hơn cả phẫn nộ: “Thiên Như Kính được lắm! Ngươi được lắm!...Lúc trước ngươi đã nói thế nào? Ngươi nói, ta không thể thay đổi vận mệnh của triều đại, nên ngươi sẽ không ra tay ngăn cản ta…Vậy bây giờ ngươi đang làm gì? Trước mặt thì bày ra vẻ ngây thơ vô tội, không quan tâm đến thế sự, sau lưng thì bí mật làm những việc này!”

Nàng không phẫn nộ vì mất đi sự tin tưởng của Lưu Tử Nghiệp, cũng không vì mất hết hang của thỏ khôn. Nàng đau lòng vì những người đã giao ước với mình, thay mình đi lo nhà cửa đất đai.

Những người đó, có người là thuộc hạ đắc lực trong phủ, có người là quan viên mà nàng cố ý hỏi xin Lưu Tử Nghiệp. Nàng đã hứa hẹn viễn cảnh tốt đẹp với bọn họ, dụ dỗ họ làm việc cho nàng. Có người thậm chí còn đưa cả gia đình đến ở trong trạch viện mới mua. Bây giờ, tất cả bọn họ đều chết dưới đao kiếm của Tông Việt.

Nàng đã từng chứng kiến tận mắt sự tàn bạo độc ác của Tông Việt. Hắn là ma vương tướng quân, đến mấy đứa trẻ con cũng có thể hạ thủ được. Chỉ cần là người mà Lưu Tử Nghiệp muốn giết thì hắn không bao giờ buông tha.

Tính sơ sơ, ít nhất có hơn một trăm người vì chuyện này mà chết. Hơn một trăm mạng người chết vì nàng.

Mà hết thảy đều bắt nguồn từ một câu nói nhẹ nhàng của Thiên Như Kính.

Thiên Như Kính nhìn nàng, há mồm muốn nói. Sở Ngọc bỗng giơ tay ngăn cản: “Dừng lại, ngươi không cần nói gì nữa! Lúc này ta nghe thấy tiếng ngươi chỉ thêm phiền lòng!”

Sở Ngọc cắn chặt môi, gắng áp chế tâm tình. Bây giờ có lẽ nàng hiểu được cảm nhận của Lưu Tử Nghiệp vừa rồi. Nếu không tự chủ được, có lẽ nàng sẽ xông lên ẩu đả Thiên Như Kính. Nhưng tiếc rằng nàng không có khả năng làm hắn bị thương được!

Dần dần khôi phục lý trí, Sở Ngọc cảm thấy bình tĩnh hơn. Tuy trong ngực vẫn đau đớn bỏng rát như có lửa thiêu, nhưng ít nhất nàng vẫn duy trì vẻ ngoài bình tĩnh: “Nói đi, vì sao ngươi làm như vậy? Lật lọng là một chuyện vinh quang lắm sao?”

Trước đây cho dù nàng làm gì, Thiên Như Kính cũng không can thiệp. Nhưng chỉ một động tác này của hắn đã ra đòn chí mạng: đầu tiên cắt đứt đường lui, tiêu diệt rất nhiều cánh tay đắc lực của nàng; sau đó, quan trọng nhất, là tạo hiềm khích giữa nàng và Lưu Tử Nghiệp, khiến rạn nứt giữa hai người khó mà hàn gắn được.

Dù chuyện Phấn Đại có thể là giả, nhưng hơn một trăm mạng người bây giờ là sự thật không thể nào gạt bỏ.

Bây giờ dù Lưu Tử Nghiệp có muốn hòa hảo với nàng, thì nàng cũng không thể!

So với sự phẫn nộ, bất bình, tự trách của Sở Ngọc, tâm tư Thiên Như Kính lại cực kỳ đơn giản. Hắn nhìn Sở Ngọc đăm đăm một hồi, thấy nàng gầy hơn trước, nhưng phong thái ngời sáng, giống như ngọc quý phải trải qua mài giũa mới trở nên rực rỡ mỹ lệ.

Lúc này nàng đứng trước mặt hắn, đưa tay ra là có thể chạm vào. Chỉ cần tiến thêm một bước, là có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp, làn da mềm mại của nàng. Nhưng hắn không bị quấy nhiễu bởi tạp niệm đó, ánh mắt hắn vẫn tinh khiết trong veo, không tình cảm giống như thường lệ. Chậm rãi mở miệng, Thiên Như Kính thấp giọng nói: “Bởi vì nàng khác biệt!”

Nàng khác biệt, không giống với mọi người. Dường như nàng đến từ một xứ sở xa lạ thần bí nào đó, biết rất nhiều việc không nên biết. Nếu là nàng, e rằng có thể ảnh hưởng và xoay chuyển thế giới này.

***

Nhìn chung, hắn là người bàng quan nhìn triều đại thay đổi hưng suy. Nhưng Thiên Như Nguyệt – sư phụ hắn trước khi chết đã từng dặn dò: nếu gặp phải kiểu người nguy hiểm, thì không cần băn khoăn quá nhiều, hãy thanh trừ sạch sẽ!

Thiên Như Nguyệt nói quét sạch, tất nhiên là giết người. Nhưng trên thiên thư đã viết rõ, Sở Ngọc sẽ cùng chết với Lưu Tử Nghiệp. Bởi vậy, việc Thiên Như Kính có thể làm là chặt đứt tay chân nàng, khiến nàng không thể làm gì được.

Nếu hắn thành công, chỉ cần lẳng lặng chờ đợi. Không đến hai tháng, Sở Ngọc sẽ “chết tự nhiên” thuận theo ý trời.

Thiên Như Kính không giải thích dài dòng, nhưng Sở Ngọc đã hiểu ý hắn.

Vừa rồi trên đường, Hoa Nguyện Nhi đã truyền ý chỉ của Lưu Tử Nghiệp, yêu cầu nàng từ nay chỉ ở trong nội phủ, không được ra ngoài. Đồng nghĩa với giam lỏng nàng.

Phủ công chúa xa hoa, biến thành nhà tù.

Có lẽ sẽ giam nàng đến chết.

Sở Ngọc ngước nhìn Thiên Như Kính, phẫn nộ dần dần tiêu tan, chỉ còn ưu thương đọng nơi khóe mắt: “Muốn bắt ta chờ chết sao? Vây khốn ta trong phủ, bắt ta đếm từng ngày một, sau đó bị kẻ phản loạn giết chết? Ngươi muốn ép ta, trước khi chết phải nhấm nháp cảm giác cái chết đang đến gần, từng ngày trôi qua trong tuyệt vọng?”

Thiên Như Kính ngẩn người. Hắn vốn nghĩ, chỉ như vậy mới không làm trái thiên thư, lại quên mất cảm nhận của người phải chết là Sở Ngọc. Không biết nói gì, hắn nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Sở Ngọc nở nụ cười thê lương ảm đạm: “Muốn ta trơ mắt nhìn cái chết đang đến gần…Thiên Như Kính, ngươi thật tàn nhẫn! Ngươi làm thế này, so với trực tiếp giết chết ta, còn tàn nhẫn hơn gấp nhiều lần!”

***

Lúc Sở Ngọc ra khỏi hoàng cung, đi cùng nàng, ngoài Hoa Nguyện Nhi và bốn thị vệ còn có Thiên Như Kính – người vừa nói chuyện với nàng rất lâu.

Hai người sóng bước, bờ vai dù chỉ cách nhau một thước, nhưng dường như là ngàn trùng xa vời vợi.

Vẻ mặt Sở Ngọc lạnh lùng. Vừa nãy nàng đau khổ, uất hận, nhưng bây giờ chỉ có lạnh lùng. Đến cửa cung, nhìn Hà phò mã và một trăm thị vệ đứng đợi bên ngoài, Hoa Nguyện Nhi dừng bước: “Công chúa, tiểu nhân tiễn người đến đây thôi! Bệ hạ chỉ là nhất thời tức giận, có lẽ sẽ nhanh hồi tâm chuyển ý!” Vì e ngại lời nói vừa rồi của Sở Ngọc, thái độ Hoa Nguyện Nhi đã tốt hơn rất nhiều. Dù sao “lời nói không mất tiền mua”, hắn cũng thuận miệng xoa dịu đôi câu.

Sở Ngọc khẽ nhếch mép, im lặng bước thẳng ra ngoài. Thiên Như Kính cũng muốn xuất cung, đi bên cạnh nàng. Nhưng được vài bước, một người rẽ trái, một người rẽ phải.

Sở Ngọc không chần chừ bước tiếp, bỗng nghe thấy phía sau có tiếng nói trầm thấp của Thiên Như Kính: “Xin lỗi!”

Sở Ngọc cười lạnh một tiếng: “Ngươi cũng cảm thấy cần xin lỗi sao?” Làm thì đã làm rồi, bây giờ nhận lỗi, có tác dụng gì?

Thấy Sở Ngọc dừng bước, không hề quay đầu, Thiên Như Kính biết nỗi căm giận trong lòng nàng đã lên đến cực điểm. Không hi vọng xa vời là được nàng tha thứ, hắn chỉ nói ra điều muốn nói trong lòng: “Đó là chức trách của ta!”

Thiên thư đã truyền qua mấy đời, ghi lại sự đổi thay của triều đại từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc. Điều này so với trọng trách của gia tộc còn nặng nề hơn. Hắn đã kế thừa thần vật, chỉ có thể làm như vậy.

Có lẽ trong mắt Sở Ngọc, thiên thư chỉ giống như một trò đùa. Nhưng đối với Thiên Như Kính, từ nhỏ hắn đã tin theo thiên thư. Đó là một quan niệm, một tín ngưỡng không lay chuyển được.

Hắn không thể đưa tay cứu Sở Ngọc, thậm chí còn đẩy nàng xuống suối vàng nhanh hơn. Cho dù hắn có muốn hay không, cũng tuyệt đối không thể quên trọng trách mà mình gánh vác.

Ngay cả lúc này bối rối đến mức hô hấp khó khăn, cũng không thể ngăn cản quyết tâm của hắn!

Con người với ý chí đơn thuần, một khi đã quyết định chuyện gì, so với đá tảng còn cố chấp hơn!

Sở Ngọc nghe Thiên Như Kính nói, lòng khẽ động đậy nhưng không quay đầu nhìn hắn, tiếp tục bước về chỗ xe ngựa có Hà Tập và bọn thị vệ vây quanh. Bên cạnh xe ngựa còn có Việt Tiệp Phi, tuy trên danh nghĩa là “hộ tống”, nhưng bây giờ chẳng còn công dụng gì.

Sở Ngọc liếc nhìn Việt Tiệp Phi, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng: “Ngươi cũng là hết lòng vì nhiệm vụ sao? Làm tốt thật!”

Việt Tiệp Phi ngẩn ra, trên mặt lập tức hiện vẻ xấu hổ. Sở Ngọc không nhìn hắn thêm nữa, bước lên xe. Nàng ngồi cuộn tròn, ôm lấy thân mình, dường như rất lạnh.

Trên vách xe là đệm lông dày mềm mại ám áp, nhưng Sở Ngọc vẫn cảm thấy lạnh.

Vì sao Lưu Tử Nghiệp không biết những việc bí mật nàng làm, mà Thiên Như Kính lại biết? Sở Ngọc không cần hỏi, cũng hiểu rõ Việt Tiệp Phi chính là cầu nối.

Dù nàng cẩn thận bí mật đến mấy, nhưng Việt Tiệp Phi là hộ vệ luôn theo sát nàng, lại có võ nghệ cao cường, muốn biết chuyện này không khó khăn gì.

Sở Ngọc cũng không truy cứu Việt Tiệp Phi, do thám việc này từ khi nào, lúc nào báo với Thiên Như Kính. Bây giờ kết quả đã phơi bày, đi truy cứu quá trình là việc dư thừa nhàm chán. Nàng cần phải dồn hết sức lực lo chuyện tương lai chứ không nên nhìn về quá khứ.

Nhưng mà…

Sở Ngọc cúi đầu, càng ôm chặt cơ thể: Lưu Tử Nghiệp nghi ngờ, Việt Tiệp Phi phản bội, Thiên Như Kính xuất thủ, Hà Tập bắt đầu báo thù…Cục diện vốn ổn định hòa hoãn, chỉ trong nháy mắt biến thành rút kiếm giương cung. Những người trước đây miễn cưỡng tính là bạn, hoặc không đối lập với nàng, bỗng nhiên tất cả đều trở thành đối địch, khiến cho Sở Ngọc có cảm giác: bốn bề đều là kẻ thù.

Dù bề ngoài có kiên cường bao nhiêu, nhưng lâm vào hoàn cảnh này, Sở Ngọc cũng không khỏi nảy sinh cảm giác yếu đuối. Giá có Dung Chỉ ở đây thì tốt biết bao!

Biết rõ hắn không phải là người tốt, biết rõ hắn…Nhưng vào thời khắc này, người đầu tiên mà nàng nghĩ tới, lại vẫn là Dung Chỉ.

Nghĩ đến Dung Chỉ, Sở Ngọc bỗng như từ trong sương mù giật mình tỉnh dậy. Hiện giờ chưa biết Dung Chỉ sống chết thế nào. Thậm chí, tình cảnh của hắn có lẽ còn nguy hiểm hơn nàng. Sao nàng có thể chỉ muốn ỷ lại vào hắn?

Sở Ngọc hít một hơi thật sâu, vỗ lên hai má mình: “Sở Ngọc, gắng chịu đựng!”

Nàng cứ thế liên tục vỗ khẽ lên hai gò má.

Sở Ngọc, gắng chịu đựng.

Sở Ngọc, gắng chịu đựng.

…Lúc này, phải thật kiên cường, như sắt thép không dễ bị bẻ gẫy.

Phải sống sót, để gặp lại Dung Chỉ!

***

Hạc Tuyệt cầm một tấm bản đồ bằng da dê còn rất mới. Theo những chỗ đánh dấu, hắn tìm đến cửa hang động khuất nẻo giữa rừng cây rậm rạp. Không chút do dự, hắn đi thẳng vào trong. Qua một đoạn đường tối om, cuối cùng đã thấy ánh sáng.

Ánh lửa sáng rực, hơi có vẻ quái dị.

Thôn trang thanh bình đẹp như chốn đào nguyên, bây giờ đang cháy rừng rực như dưới hỏa ngục.

Lửa cháy ngút trời, thiêu hủy tất cả nhà cửa, cây cối, và con người.

Giữa biển lửa, người trong thôn nằm la liệt không nhúc nhích, hình như đã chết từ trước.

Duy nhất không bị cháy, là một hang động cách đó chừng hai mươi trượng. Vì vạn vật xung quanh bị thiêu rụi nên trơ lại cái động này.

Cách cửa động không xa là một người trẻ tuổi mặc y phục trắng, dung nhan tuấn mỹ, phong thái ung dung. Trước mắt là cảnh tượng thê lương, nhưng hắn vẫn thoải mái nhàn nhã như đang ngồi giữa rừng trúc thanh tĩnh.

Trước mặt hắn đặt một bầu rượu, chén sứ trắng trong tay đã vơi đi quá nửa. Nâng chén khẽ chạm môi, hắn quay lại nhìn Hạc Tuyệt.

Bốn phía là ánh lửa, nhưng cặp mắt người đó lại đen thẳm, sâu hun hút như động không đáy. Đôi mắt không hấp thụ chút ánh sáng nào mà chỉ thuần một màu tối đen, như bóng đêm vô hạn.

Lúc này là giữa trưa, vậy mà Hạc Tuyệt đột nhiên có cảm giác mình ở giữa bóng tối sâu thẳm. Thầm lo lắng vô cớ, hắn mở miệng đánh vỡ sự im lặng giữa hai người: “Dung Chỉ, ngươi tìm cách đưa bản đồ đến tay ta, là muốn ta tới xem ngươi phóng hỏa chỗ này? Tìm đến ta, không sợ ta giết ngươi sao?”

Dung Chỉ khẽ mỉm cười, cất tiếng vẫn thoải mái ung dung như vậy: “Hạc Tuyệt, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi!” Hắn đầy vẻ nhàn nhã, khóe miệng mỉm cười, mang theo ý dụ dỗ.
Bình Luận (0)
Comment