Phượng Tù Hoàng

Chương 197

“Ta không rời khỏi phủ công chúa vì hai lý do. Thứ nhất, nơi này rất tiện để thực hiện kế hoạch. Thứ hai, quả thật là bởi vì Thiên Như Nguyệt quản chế ta. Không biết hắn đã làm gì, nhưng biến ta thành bộ dạng hôm nay”. Dung Chỉ nói ngắn gọn về tình cảnh của mình, sau đó tiếp lời “Những năm qua ta đã bố trí sắp xếp, bây giờ tất cả đã sẵn sàng. Tuy công chúa xuất thủ nằm ngoài dự liệu của ta, nhưng điều đó cũng không thể cản trở kế hoạch!”

Chỉ có điều, vì sao Sở Ngọc lại muốn có chiếc vòng tay?

Nàng vội vã, thậm chí chấp nhận mạo hiểm như thế là vì sao?

Dung Chỉ đã từng suy nghĩ về điểm này, nhưng không tìm thấy đầu mối nên tạm thời không nhắc đến.

“Hoa Thác hãy giám sát công chúa cẩn thận. Trong vòng ba ngày, chỉ cần không để nàng giết Thiên Như Kính, ngoài ra nàng muốn làm gì cũng được. Sau ba ngày, ngươi hãy lén ăn trộm chiếc vòng và giải cứu Thiên Như Kính”.

Lúc bước vào phòng, Hoa Thác mang theo khí lạnh ngoài trời nên cảm thấy khá rét, nhưng nhờ hơi ấm tỏa ra từ lò sưởi, cảm giác lạnh nhanh chóng tiêu tan. Hắn bình tĩnh hơn, liên hệ trước sau về những điều Dung Chỉ vừa nói, cất tiếng hỏi: “Ta cứu Thiên Như Kính ra, lấy ơn đó để yêu cầu hắn cứu ngươi, có phải không?”

Chẳng lẽ đơn giản như vậy?

Dung Chỉ khẽ mỉm cười: “Tất nhiên là không phải! Nếu ngươi lấy điều kiện đó để ép Thiên Như Kính, e rằng hắn thà chết cũng không nhận ơn huệ của ngươi, lại càng tuyệt đối không chịu giúp ta. Huống chi, năm đó ta đã quyết định so tài với Thiên Như Nguyệt. Dù Thiên Như Nguyệt đã chết, bây giờ chỉ còn Thiên Như Kính dễ đối phó hơn nhiều, nhưng ta cũng không muốn lợi dụng cơ hội này, càng không bao giờ cầu xin hắn cứu ta. Ta muốn bọn họ cam tâm tình nguyện cúi đầu trước ta!”

Vẻ mặt hắn điềm đạm bình thản, cùng với âm thanh đàm thoại vừa tao nhã vừa mênh mông lạnh lẽo, phảng phất như danh kiếm tuyệt thế ẩn hiện trên vầng trán sáng ngời.

Mặc dù đang bị kẻ khác quản chế, nhưng hắn không hề có chút gì lo lắng hay bối rối. Ngược lại, dường như hắn mới là kẻ chỉ đạo tất cả, người khác chỉ có thể thuận theo ý hắn mà làm việc.

Dung Chỉ lại nhếch khóe miệng yếu ớt: “Về việc làm thế nào để ép buộc Thiên Như Kính, ngươi không cần lo!” Nói xong hắn liền quay sang người kia: “Hôm nay, ta bảo Hoa Thác dẫn ngươi đến đây là để ngươi an tâm. Sau này ta sẽ bị hôn mê nhiều lần hơn, khó có dịp nói chuyện, ngươi cũng đừng lo lắng! Chỉ cần làm theo những gì Hoa Thác ngầm nhắn với ngươi mấy ngày trước. Tùy thời mà linh hoạt ứng phó, với tài trí của ngươi, chắc cũng không khó khăn gì!”

Người đó cúi đầu, trong bóng tối cất lên tiếng nói trầm thấp nhu hòa: “Dạ, tiểu nhân đã rõ!” Ngừng một lát, hắn lại mở miệng hỏi: “Công tử, xin thứ cho ta mạo muội, nhưng có một chuyện chưa hiểu mong công tử giải thích!”

Dung Chỉ vừa nói một hơi dài, nên cảm thấy khá mệt. Hắn nghỉ ngơi trong khoảnh khắc rồi mới đáp lời: “ Nói đi!”

“Sao công tử lại dung túng công chúa như thế? Công tử lần này gặp nguy hiểm lớn đến tính mạng, ột ngày là cùng, sao lại cần đến ba ngày? Bây giờ thả Thiên Như Kính ra luôn không phải tốt hơn sao?” Người đó nói với vẻ bất bình “Lại nói ngày đó ả bị bắt cóc, công tử cần gì phải mạo hiểm đi cứu? Thậm chí còn dùng toàn lực để bảo vệ? Những năm qua ả tùy ý làm càn, bây giờ nhận lấy hậu quả xứng đáng cũng là phải đạo!”

Trong giọng điệu của hắn còn có cả sự căm hận. Mấy câu đầu còn gọi Sở Ngọc là “công chúa”, về sau không thèm kêu danh xưng đó nữa mà gọi luôn là “ả”.

Nói đến cùng, sự căm hận của hắn hơn một nửa là do tình trạng suy yếu tồi tệ hiện nay của Dung Chỉ. Nếu không phải tại nàng, Dung Chỉ sẽ không ốm yếu đến mức độ này. Cũng không phải hắn muốn Sở Ngọc chết đi, nhưng nếu Dung Chỉ không dùng toàn lực để bảo vệ nàng, thì sẽ không ra nông nỗi như bây giờ.

Hơn nữa, theo như hắn biết, Sở Ngọc là một trong những đầu sỏ giam hãm, vây khốn Dung Chỉ suốt những năm qua. Bây giờ nàng bị báo ứng, cũng không có gì là quá.

Dung Chỉ nghe người kia nói với giọng bất bình phẫn nộ, trong mắt vẫn là ý cười dài, thái độ cực kỳ ung dung. Lẳng lặng đợi hắn nói xong, Dung Chỉ mới chậm rãi cất tiếng: “Ngươi có biết, ngươi khác ta ở điểm gì không?”

Hắn không giải thích, mà lại hỏi một vấn đề dường như không liên quan.

Người đó ngẩn ra, tưởng là Dung Chỉ tức giận, vội vàng sợ hãi cúi đầu: “Công tử tài trí như thế, sao ta có thể sánh kịp? Ta tất nhiên là không có điểm nào so được với công tử!” Tuy hắn khiêm tốn, nhưng những lời này cũng là chân tâm thật ý, nói chân thành tự đáy lòng chứ không phải vì muốn nịnh nọt Dung Chỉ mà nói những lời trái với lương tâm.

Dung Chỉ biếng nhác cười cười: “Sao phải tự ti thế làm gì? Đây cũng là lỗi của ta. Ngươi đã theo ta một thời gian, cũng học được không ít mưu đồ kế sách. Có thể thấy, nhiều lần ngươi đã tự bài binh bố trận, thi triển thủ đoạn, tiến bộ rất nhanh, cũng rất…nham hiểm!”

Khuôn mặt người đó che dưới lớp mặt nạ, nhưng vẫn có thể thấy hai tai hắn đỏ lên vì những lời của Dung Chỉ. Hai chữ “nham hiểm”, dù sử dụng trong trường hợp nào cũng không phải là ý tốt. Nhưng vì sự ngưỡng mộ và phục tùng tuyệt đối với Dung Chỉ, hắn vẫn chưa mở miệng giải thích hay phản bác.

Dung Chỉ thở dài: “Thời gian để ta dạy dỗ ngươi không còn nhiều. Tật xấu của ngươi, chỉ có thể tự bản thân ngươi dần dần khắc phục. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ: quá mê muội trong âm mưu quỷ kế, thì sẽ đánh mất bản thân mình. “Tự gia trí kế sở lầm sở mê sở ngự”. Muốn tinh thông mưu kế, thì phải vượt lên trên tất cả các mưu kế đó, giữ ình cái tâm rộng lớn, chính trực đường hoàng!”

(“Tự gia trí kế sở lầm sở mê sở ngự”: bị mưu kế của chính mình chế ngự, làm ình nhầm lẫn, u mê)

Về thể chất, hắn đã suy yếu đến mức không nhấc nổi một thanh kiếm. Nhưng thần thái hắn ung dung, lời nói nhẹ nhàng, miệng mỉm cười, trong mắt như có ánh sắc bén của ngàn vạn kiếm.

Là cỡ nào khí phách, là cỡ nào phong độ!

Hoa Thác vẫn chăm chú nhìn, bỗng nhiên bật cười: “Cho đến hôm nay, ta như thấy được phần nào của Dung Chỉ ngày xưa! Vốn cứ tưởng rằng, những năm khốn đốn vừa qua đã bào mòn khí phách, khiến ngươi trở nên yếu đuối rồi!”

Dung Chỉ cười cười nhìn Hoa Thác, lại quay sang người kia tiếp lời: “Bây giờ ngươi dùng kế sách đã thông thạo, không nên chấp nhặt những tiểu tiết không quan trọng như thế! Dù ta và công chúa ngày xưa có chút hiềm khích, nhưng chẳng qua là do suy nghĩ của mỗi người khác nhau mà thôi. Bây giờ nếu ta dùng thủ đoạn tàn độc để báo thù, khiến nàng chịu nhiều đau khổ, thì cũng có giúp ích gì cho đại cục đâu?”

Hắn cực kỳ thong thả, cực kỳ ung dung mà nói: “Cho đến nay, kẻ thù số một của ta là Thiên Như Nguyệt, chứ không phải là nàng!”

Không làm thương tổn đến Sở Ngọc, thậm chí bảo vệ nàng, là bởi vì không cần thiết phải thương tổn.

Báo thù, làm hại nàng không phải là mục đích của hắn, cũng không giúp ích gì ục đích của hắn, vậy thì việc gì phải làm điều thừa thãi?

Hơn nữa, Dung Chỉ đã biết, Sở Ngọc hiện tại không giống với người trước đây. Chẳng qua xuất phát từ lý do mà chính hắn cũng không hiểu và chưa từng nghĩ sâu xa, hắn không muốn cho người khác biết điều này.

Nhưng Sở Ngọc muốn ra tay với Thiên Như Kính, không hề cản trở kế hoạch của hắn, vì sao hắn lại ngăn nàng?

Sở Ngọc muốn làm, hắn sẽ thuận theo cách của nàng.

Người giỏi mưu tính thật sự không phải là người tinh thông mọi mưu ma chước quỷ trên thế gian. Đó phải là người biết phân biệt điều gì cần, điều gì không cần cho đại cục, không lạm dụng cái ác, không sa đà vào tình cảm yêu ghét cá nhân.

Phải khống chế mưu kế, chứ không để mưu kế khống chế mình. Những điều Dung Chỉ làm xuất phát từ ý chí kiên định và nội tâm vừng chắc, không có bất kỳ sự vật hay ngoại cảnh nào có thể tác động, làm hắn phân tâm.

Sát phạt quyết đoán cũng được, lạnh lùng tàn bạo cũng được, mưu ma chước quỷ cũng được, giết người nào, làm hại ai…, tất cả chỉ là thủ đoạn biện pháp, không phải là mục đích.

Hắn thành thạo điều khiển hết thảy, trước giờ chưa từng mê muội.

Tất cả kế sách chỉ là những quân cờ.

Còn hắn, là người chơi cờ.

Giang sơn như họa mấy vạn dặm, nhân gian loạn lạc mấy chục năm, là ván cờ cho hắn thi thố.

Mấy năm trước, Thiên Như Nguyệt dùng thủ đoạn siêu nhiên vượt thời đại để ép buộc hắn rời khỏi ván cờ, chỉ cho hắn đứng xem mà không được điều khiển quân cờ. Bây giờ, một lần nữa hắn lại ngồi vào ghế người chơi.

Lần này, hắn sẽ không thất bại.
Bình Luận (0)
Comment