Phượng Tù Hoàng

Chương 233

Rất lâu sau, Quan Thương Hải mới cất tiếng cười khẽ: “Đúng vậy, quả thật ta có biết, nhưng chỉ biết nơi hắn đến, chứ không biết bây giờ hắn đang ở đâu!”

Sở Ngọc cau mày: “Thế là thế nào?” Cái gì gọi là “biết nơi hắn đến nhưng lại không biết hắn đang ở đâu”?

Quan Thương Hải chậm rãi kể lại chuyện xảy ra hôm đó. Lúc bọn họ định tỉ thí lần thứ hai, chuẩn bị giao đấu võ nghệ thì bỗng nhiên Dung Chỉ ngã khuỵu xuống. Không phải giả bộ, mà quả thật sức khỏe hắn có vấn đề.

Sau khi tỉnh dậy, Dung Chỉ lại khôi phục sức lực bình thường. Vốn cho rằng không có gì phải lo lắng, nhưng không hiểu vì sao, hắn thường xuyên gặp phải tình trạng kiệt sức. Lần đầu tiên là sau khi giao đấu với Hoa Thác, hắn cũng không để ý lắm, chỉ tự xem xét thấy mạch tượng bình thường, cho rằng nguyên nhân là dùng sức quá mức. Không ngờ sau đó, hết lần này đến lần khác, tình trạng càng lúc càng nghiêm trọng, có những khi thậm chí rơi vào hôn mê.

Sở Ngọc vừa nghe Quan Thương Hải miêu tả tình trạng của Dung Chỉ, lập tức nhớ ra. Khi Thiên Như Kính cứu Dung Chỉ theo đề nghị của nàng, đã cho hắn uống hai viên thuốc có ít nhất ba trăm năm tuổi. Lần trước nàng lo lắng quả nhiên có cơ sở, giải dược đã quá hạn, không đảm bảo chất lượng.

Nói một cách đơn giản là, Dung Chỉ uống thuốc quá hạn sử dụng. Sở Ngọc ấp úng tường thuật toàn bộ câu chuyện cho Quan Thương Hải nghe. Sửng sốt một hồi, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười cổ quái, lát sau thành cười phá lên: “Hóa ra là như vậy!”

Hắn vừa cười vừa nói: “Dung Chỉ nói đi tìm Thiên Như Kính làm gì đó, như vậy hẳn là đang đến chỗ Thiên Như Kính rồi. Có điều, ta nghe nói Nam triều đã thay hoàng đế, không biết Thiên Như Kính đi đâu!”

Vì vậy, Dung Chỉ đi tìm Thiên Như Kính, cũng không biết là đang ở đâu. Dung Chỉ đến tìm Thiên Như Kính, có thể có, có thể không giải quyết triệt để được vấn đề. Hoặc là hắn không còn cách nào khác ngoài đi tìm Thiên Như Kính – khả năng này rất nhỏ. Nhưng, tất cả những điều đó chẳng còn liên quan gì đến nàng nữa.

Nàng là Sở Ngọc, chỉ thuộc về chính bản thân mình. Bây giờ, dù Dung Chỉ làm việc gì, chỉ cần không quấy nhiễu cuộc sống của nàng, thì đều không quan hệ gì với nàng hết.

Sở Ngọc khẽ mỉm cười, nói lời đa tạ Quan Thương Hải rồi nhảy xuống khỏi xe ngựa. Vừa xuống xe, nàng liền nhìn thấy ba bóng người đứng trước cổng Sở viên. Trong đó, cái bóng nhỏ bé nhất lao đến, nhào vào lòng nàng, hai tay ôm chặt lấy nàng.

Sở Ngọc cúi xuống khẽ vuốt tóc Lưu Tang, rồi ngẩng đầu nhìn về phía cổng. Hoàn Viễn đang đứng trước cổng, tay cầm ngọn đèn lồng, Ánh sáng từ ngọn đèn tỏa ra mờ mờ hư ảo. Cạnh đó, A Man đang ngồi cũng chậm rãi đứng lên.

Bọn họ đang chờ nàng.

Cầm tay Lưu Tang, Sở Ngọc chậm rãi bước vào, trên mặt là nụ cười vui vẻ. Đưa Sở Ngọc về tận nhà, nhưng chiếc xe ngựa không vội vã rời đi. Quan Thương Hải ngồi trong xe, khóe miệng là nụ cười cổ quái. Hắn lẳng lặng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của Sở Ngọc xa dần, nghe tiếng nàng và mọi người vào Sở viên, rồi cổng lớn đóng lại.

Đêm mùa xuân, gió mơn man ấm áp. Quan Thương Hải thò tay ra khỏi rèm xe, cảm giác gió xuân đang nhẹ nhàng mơn trớn đầu ngón tay mình: “Ha ha, tuy rằng ta rất ít khi lừa người, nhưng gần mực thì đen. Sau bấy nhiêu năm ở bên Dung Chỉ, ta cũng hư hỏng đi nhiều rồi!”

“Ngươi nói xem, có phải không?”

Tiếng nói trong xe quá nhỏ, rất nhanh bị hòa tan trong gió. Đáp lại Quan Thương Hải, chỉ có đêm tối tĩnh mịch yên ả không một gợn âm thanh.

***

Đã xác định thân phận của người trong xe, lại biết Quan Thương Hải không có ý làm hại mình, rốt cuộc Sở Ngọc cũng có thể trút bỏ nỗi thấp thỏm trong lòng. Trong trạch viện nhà mình, nàng lại tiếp tục những ngày dài thảnh thơi. Thỉnh thoảng, nhiệt huyết dâng trào, nàng lại đóng giả thị nữ của Quan Thương Hải, đi tham quan hiện trường học tập của Phùng Đình – thái hậu đương triều. Nhưng những thứ muốn xem, đều không xem được.

Đối với Phùng Đình, Sở Ngọc cũng không có mấy oán giận. Trừ việc bị nàng ta sai người đánh ngất, thì Sở Ngọc cũng không có thương tổn gì đáng kể. Hơn nữa chính nàng đã thăm dò thân phận nàng ta trước, nên coi như hòa. Dù sao chuyện cũng đã qua, cứ để bụng cũng chẳng có tác dụng gì.

Sau nhiều ngày dự thính, Sở Ngọc cũng bắt đầu hiểu sơ sơ những mật hiệu mà hai người bọn họ trao đổi với nhau. Nhưng nàng vô tâm vô tính, cứ nghe được mấy câu là tâm hồn lại treo ngược cành cây, hoặc là thầm than thở không dứt. Nhưng Phùng Đình thì khác. Lúc thỉnh giáo Quan Thương Hải, nàng ta luôn có vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, thật khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Phùng Đình đến Lạc Dương, nhưng không cần lo ở kinh đô Bình Thành phát sinh biến cố. Sự kiện nhảy vào lửa hôm lễ tang tiên đế đã củng cố vững chắc địa vị của nàng ấy và tiểu hoàng đế, khiến triều thần ủng hộ. Bây giờ Sở Ngọc có thể khẳng định, Phùng Đình diễn một màn “thiêu thân lao vào lửa” chẳng qua là để gia tăng lợi thế chính trị cho bản thân. Nhưng cho dù là diễn kịch, thì một cô gái trẻ trung xinh đẹp dám nhảy vào lửa với bất cứ giá nào, cần phải có dũng khí quả quyết vô cùng ghê gớm.

Sở Ngọc chắc không dám làm như vậy.

Trừ việc Phùng Đình tự “rút nước lộ đá”, thì kết hợp với nhiều nguồn thông tin, Sở Ngọc cũng biết mọi chuyện về Tịch Nhiên. Sau khi Tịch Nhiên và Vương Ý Chi đánh lui thuộc hạ truy sát của Dung Chỉ, bọn họ ẩn thân tại một ngôi chùa ở Bình Thành – kinh đô Bắc Ngụy, vô tình gặp Phùng Đình đến lễ Phật. Lúc đó Phùng Đình đã là thái hậu, nàng ta liền thay Tịch Nhiên giải quyết vấn đề thích khách, đồng thời còn giúp Tịch Nhiên dưỡng thương thật tốt trong chùa.

Trong quá trình đó phát sinh vấn đề. Một vị thái hậu, một vị hòa thượng đã nảy sinh tình cảm. Tuy chưa xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đủ để Tịch Nhiên xấu hổ muốn chết. Vì thế sau khi lành vết thương, Tịch Nhiên thỉnh cầu, xin được rời khỏi Bình Thành. Phùng Đình cũng tự biết, trong tình trạng này, hai người tuyệt đối không có khả năng. Nàng là người kiên cường không thua gì nam giới, càng không vì một chút tình cảm mà mù quáng mất đi lý trí, nên đã đồng ý cho Tịch Nhiên đến Lạc Dương, còn thu xếp cho hắn một vị trí tốt trong chùa Bạch Mã.

Mà sau đó, vì cần nhờ vả Quan Thương Hải, Phùng Đình mới tới Lạc Dương. Không mời được hắn, chỉ có thể xin thỉnh giáo, nàng đành ở tạm chỗ này. Nhớ Tịch Nhiên, nàng đến chùa Bạch Mã gặp một lần, là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, lại đúng lúc bị Sở Ngọc nhìn thấy.

Ở đây không có âm mưu hay quỷ kế, chỉ có một đoạn tình cảm ngẫu nhiên xuất hiện, lại phải chấm dứt giữa chừng.

Sau khi đưa ra kết luận, Sở Ngọc hơi thổn thức, lại cảm thấy không tưởng tượng nổi. Lúc ấy hẳn là Vương Ý Chi và Tịch Nhiên đi cùng nhau, Phùng Đình gặp Tịch Nhiên thì cũng phải đồng thời gặp cả Vương Ý Chi. Sao lại có người, gặp mặt Vương Ý Chi mà lại trúng ý hòa thượng bên cạnh?

Cuối cùng nàng chỉ có thể quy kết: gu thẩm mỹ của con người thật là đa dạng!

Bất tri bất giác, Sở Ngọc và Quan Thương Hải ngày càng thân thiết. Vốn chỉ thỉnh thoảng chạy sang dự thính các buổi học của thái hậu, về sau, thời gian ở bên hàng xóm còn nhiều hơn nhà mình. Lý do là vì, con người Quan Thương Hải thật quá hợp khẩu vị của nàng, trừ việc mắt hắn không nhìn thấy thì nàng không thể chê trách ở điểm nào. So với Dung Chỉ, Quan Thương Hải thân thiện, gần gũi, bình dân hơn. Hắn thích câu cá, có lúc hứng chí lên, cùng nàng câu hẳn một giỏ cá đầy, đủ để cho Sở Ngọc, Hoàn Viễn và tất cả mọi người trong nhà thưởng thức.

Hắn có đôi tay thật khéo léo linh hoạt, vừa có thể giao đấu mạnh mẽ với A Man, lại vừa có thể nhẹ nhàng bện hoa cỏ thành một chiếc vòng xinh xắn, rồi tung chính xác lên đầu Sở Ngọc. Tất nhiên, số lần hắn ném lên đầu Hoa Thác còn nhiều hơn. Cũng không biết tự lúc nào, Quan Thương Hải đã xâm nhập vào thế giới của Sở Ngọc và mọi người ở Sở viên. Cuối cùng, tường ngăn giữa hai nhà đã được đục một cánh cửa thông sang.

Hắn vừa có thể so chiêu cùng lúc với cả ba người Hoa Thác, A Man, Lưu Tang mà không bị thua, lại vừa có thể chuyện trò với Hoàn Viễn, đồng thời còn không quên thảo luận với Sở Ngọc, nên du ngoạn chỗ nào. Tuy mắt hắn không nhìn thấy, nhưng tâm hắn lại sáng suốt, khoáng đạt hơn hết thảy mọi người. Mùa xuân, hắn vào rừng nghe chim hót. Mùa hạ, hắn nằm cạnh bờ ao thưởng thức hương sen. Mùa thu là mùa đẹp nhất, hắn dẫn Sở Ngọc đi câu cá. Đến mùa đông, hắn rủ Sở Ngọc ngồi dưới hiên nhà nghe tiếng tuyết rơi. Tiếng tuyết rơi vi vu trong đêm khuya tĩnh lặng, nghe dễ chịu lạ thường!

Hai người mặc áo lông dày ngồi bó gối, nhìn từ xa trông như hai quả bóng xù, một to một nhỏ, liền kề một chỗ.

Sở Ngọc vừa lắng tai nghe tiếng tuyết rơi vừa ai oán than thở: “Vì sao ta lại hầu huynh làm việc này nhỉ? Buổi tối lạnh lẽo như vậy, đáng lý ra ta nên ở trong phòng đánh một giấc mới phải!” Trong lúc oán thán, nàng vẫn tập trung tinh thần lắng nghe. Không ngờ được, có một ngày nàng lại nhàm chán đến mức ngồi nghe âm thanh không có gì đặc biệt này, thậm chí còn cảm thấy có nhạc điệu trong đó.

Quan Thương Hải cười tít mắt: “Tất nhiên là hầu ta rồi! Ta là kẻ tật xấu đầy mình, hư hỏng bại hoại, đa tạ Sở Ngọc cô đã chiếu cố!” Lườm hắn một cái, Sở Ngọc nói với giọng điệu như giật mình hiểu ra: “Thế ư? Huynh nói ta mới biết, hóa ra huynh lại nhiều tật xấu như vậy! Thế mà ta vẫn khoan dung đại lượng, lòng ta thật là rộng rãi!” Quan Thương Hải lại cười tít mắt: “Lòng dạ rộng lớn như thế, tiếp tục hầu ta đi!”

“Hầu huynh thì được lợi gì? Huynh nuôi ta chắc?”

“Cái này cũng không khó!”

Hiện tại có thể nói là hắn nuôi nàng. Mỗi bữa cơm, nàng đều ăn ở nhà hắn.

Đương nhiên, đây chỉ là nói đùa, nói xong lại cười ha ha. Cả hai người không ai coi là thật, chí ít thì Sở Ngọc cũng không coi là thật.

Xuân qua hè tới, hết thu rồi lại sang đông. Cho đến mùa xuân thứ hai, suốt thời gian đó, Sở Ngọc hầu như không nghĩ đến Dung Chỉ. Chút ảnh hưởng trong quá khứ, dần dần nhạt đi trong tâm trí nàng, chỉ thỉnh thoảng bất chợt hiện lên một vài hình ảnh mơ hồ, lại tan biến nhanh chóng.

Thời gian có thể bồi đắp tình cảm, lại cũng có thể…khiến tình cảm nhạt phai.
Bình Luận (0)
Comment