Phượng Tù Hoàng

Chương 237

Sở Ngọc và Hoàn Viễn ngồi đối diện trong tửu quán, trên bàn là hai chiếc chén nhỏ. Nàng cúi xuống rót cho hắn một chén, cả hai vừa đối ẩm vửa huyên thuyên trò chuyện.

Bọn họ ra ngoài mua đồ. Vốn dĩ việc này có thể giao cho gia nhân, nhưng Hoàn Viễn muốn đi mua vài bộ sách, mà Sở Ngọc thì muốn dạo phố giải sầu, vậy là cùng nhau đi. Mua xong, bọn họ tạt vào quán bên đường nghỉ ngơi.

Hoàn Viễn nghe các tửu khách nói chuyện phiếm, có thể đại khái đoán ra tình hình hiện nay.

Thông qua Sở Ngọc, hắn lờ mờ biết được quan hệ giữa ba người Phùng thái hậu, Quan Thương Hải và Dung Chỉ. Năm trước, Phùng Đình ở Bình Thành – kinh đô của Bắc Ngụy đã dốc sức liên hợp với thân vương đại thần, tiêu diệt thừa tướng Ất Hồn – kẻ có ý đồ mưu phản cướp ngôi, từ đó củng cố địa vị cho bản thân và hoàng đế đương nhiệm là Thác Bạt Hoằng.

Đôi mẫu tử lúc trước đứng cùng một chiến tuyến để giải quyết giặc ngoài, bây giờ lại đối đầu để tranh đoạt quyền lực.

Hoàng đế Thác Bạt Hoằng tuy còn nhỏ tuổi nhưng ý chí kiên cường, đầy tham vọng, còn Phùng thái hậu cũng là người quả quyết cứng rắn không chịu nhượng bộ. Hai người, một là hoàng đế, một là thái hậu phụ chính, một là người thừa kế ngôi vị danh chính ngôn thuận, một lấy danh nghĩa hoàng đế còn nhỏ tuổi, tiếp tục lâm triều xử lý chính sự.

Nghĩ đến đây, Hoàn Viễn không khỏi cười lạnh một tiếng. Từ xưa đến nay, trong hoàng thất làm gì có tình thân đúng nghĩa! Không nói xa xôi, ngay như Lưu Tử Nghiệp, khi phụ vương băng hà, hắn không hề buồn bã mà lại mỉm cười vì được kế vị. Hơn nữa, Phùng thái hậu và hoàng đế Bắc Ngụy hiện nay không phải mẹ con ruột.

Trong hoàng thất Bắc Ngụy có một quy định khác thường, đó là “tử quý mẫu chết”. Nếu hoàng tử do vị phi tần nào đó sinh hạ được phong là thái tử, thì phi tần đó phải bị xử tử, thái tử sẽ giao cho người khác nuôi. Phùng thái hậu và Thác Bạt Hoằng không có quan hệ huyết thống, điều này càng khiến xung đột giữa bọn họ gay gắt hơn, và cuộc chiến giành quyền lực không có lý do gì để hòa hoãn.

Nghĩ đến đây, Hoàn Viễn không nhịn được mà khẽ cất tiếng: “Tình mẹ con hay ho thật!”

Hắn nói rất nhỏ, nhưng Sở Ngọc vẫn nghe được và hiểu hắn đang nghĩ gì. Hồi trước nàng xem tiểu thuyết cung đấu trên mạng, phi tử trong hậu cung thường tìm mọi cách để có thể sinh hạ hoàng tử, sao cho đứa bé được phong là thái tử, và cũng liều mạng cản trở các phi tần khác sinh đẻ. Nhưng ở hậu cung Bắc Ngụy, e rằng bọn họ phải tìm trăm phương ngàn kế để tránh thai, nếu chẳng may mang thai thì cũng sẽ tìm mọi biện pháp để chủ động sảy thai.

Trong đầu tưởng tượng ra chuyện hoang đường như thế, Sở Ngọc không khỏi bật cười. Mà nàng cũng vừa nghe người trong tửu quán bàn luận, nói Thác Bạt Hoằng mới có con trai, được phong là thái tử và giao cho Phùng thái hậu nuôi nấng.

Sở Ngọc nghe chuyện, không khỏi le lưỡi. Tiểu hoàng đế này cũng khiếp quá, năm nay mới mười bốn tuổi đã làm cha. Mà Phùng thái hậu lại càng không dễ dàng, mới hơn hai mươi tuổi đã trở thành bà nội. Sở Ngọc đang cảm thấy rất thoải mái nhẹ nhàng, bỗng bắt gặp vẻ kinh ngạc trên mặt Hoàn Viễn.

Nàng ngạc nhiên cất tiếng: “Sao thế?” Chuyện nội bộ hoàng gia Bắc Ngụy, bọn họ nghe cho biết mà thôi, sao vẻ mặt Hoàn Viễn lại nghiêm trọng như thế?

Hoàn Viễn ngẫm nghĩ, hạ giọng: “Chẳng lẽ nàng không thấy lạ sao?” Sau khi thống kê sổ sách, hắn liền cùng Sở Ngọc quay trở lại xe ngựa. Cho rằng nói chuyện trong tửu quán không an toàn, đến lúc này hắn mới tiếp lời: “Sau lưng Phùng thái hậu là ai, hẳn là nàng cũng phải đoán ra chứ?”

Sở Ngọc ngẩn người, khẽ gật đầu. Nàng mơ hồ phán đoán, phía sau Phùng thái hậu, ngoài Quan Thương Hải có lẽ còn có người khác. Quan Thương Hải chỉ dạy Phùng thái hậu một vài sách lược chứ không trực tiếp tham dự việc triều chính. Nhưng với quan hệ của Dung Chỉ và Phùng thái hậu, nếu bây giờ hắn đi tìm Thiên Như Kính, chắc là để trợ giúp thái hậu mưu đồ tranh đoạt quyền lực. Hẳn là như thế!

Nghĩ đến gốc gác ngọn nguồn vấn đề, Sở Ngọc đột nhiên cả kinh, hiểu ý của Hoàn Viễn.

Thái hậu và hoàng đế đối đầu, thái hậu đang giành được lợi thế vì sau lưng có Dung Chỉ. Nhưng tình hình hiện nay thế nào?

Phùng thái hậu phụ trách nuôi dưỡng thái tử, tuy chỉ là một manh mối nhỏ nhưng lại là dấu hiệu cho thấy nàng ta bị bức lui về tuyến sau, phải trao trả quyền lực cho hoàng đế. Có lẽ chưa bàn giao hoàn toàn, nhưng cũng chứng tỏ, Phùng thái hậu đang ở thế yếu.

Sở Ngọc cau mày: “Rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Hoàn Viễn lắc đầu cười khổ: “Chúng ta đang ở Lạc Dương, cách Bình Thành cả ngàn dặm. Chuyện thực hư thế nào, làm sao chúng ta biết được?” Dù trong hoàng thành gió giục mây vần thế nào, thì bọn họ đã rời xa những tranh đấu thị phi đó, bây giờ chỉ có thể ngồi đây suy đoán theo một vài tin tức nghe được – có thể toàn là những tin đã lỗi thời.

Sở Ngọc ngẫm nghĩ một lát rồi mỉm cười: “Bọn họ thích tranh đấu thế nào thì cứ việc, càng không liên quan đến chúng ta càng tốt. Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nhanh trở về đi!”

Hoàn Viễn cẩn thận quan sát. Khuôn mặt Sở Ngọc trong sáng nhẹ nhàng, không một gợn u ám. Mặc dù vừa rồi nhắc đến Dung Chỉ, nhưng dường như không ảnh hưởng chút nào đến nàng. Cảm giác như đó là một người bình thường xa lạ, không có chút quan hệ đặc biệt nào với nàng.

Thật ra đối với Hoàn Viễn, tranh đấu trong nội bộ chính quyền Bắc Ngụy chỉ là một màn kịch không hề liên quan. Muốn tìm hiểu về vấn đề này, chẳng qua là nhằm mục đích tìm lợi tránh họa mà thôi. Vừa rồi, hắn bất giác nhắc Sở Ngọc về vị trí của Dung Chỉ, còn xuất phát từ thôi thúc cá nhân mà chính bản thân hắn cũng không tài nào lý giải nổi.

Dung Chỉ xem ra đang bại trận, nhưng Sở Ngọc lại không có biểu hiện lo âu chút nào, điều này làm cho hắn cảm thấy thầm vui mừng. Niềm vui không thể kìm nén, giống như nước suối nguồn tưới mát trái tim.

Hoàn Viễn không ngừng tự nhủ, hắn chỉ là không muốn Sở Ngọc lại rơi vào trạng thái không kiềm chế được. Thấy nàng đã hoàn toàn buông bỏ, hắn kìm lòng không đậu mà vui mừng thay nàng. Nhưng dù có cố gắng thế nào, hắn cũng phải thừa nhận là lý do này không thuyết phục.

Chỉ còn một bức màn rất mỏng ngăn cách đáp án thật sự, nhưng trước sau Hoàn Viễn cũng không muốn xé bỏ. Dường như nếu vượt qua giới hạn này, sẽ có những mất mát không thể tìm lại được.

Trong lòng dao động, nhưng vẻ mặt Hoàn Viễn vẫn trầm lặng như nước. Sở Ngọc ngồi trong xe cảm thấy hơi buồn chán, liền ghé sát vào cửa sổ nhỏ để nhìn ra ngoài xe. Một cơn gió thổi tới, mang theo hương thơm dìu dịu vây quanh. Không biết đây là loại hoa gì đang nở rộ giữa ngày xuân.

Ngày xuân tươi đẹp, trong lòng Sở Ngọc cũng bình yên thoải mái. Vừa rồi Hoàn Viễn nhắc nhở, có lẽ bên kia, Dung Chỉ đang gặp biến cố. Nàng không cảm thấy lo lắng, không phải bởi vì thờ ơ không quan tâm, mà vì nàng tin rằng chút sóng gió nhỏ nhoi này không thể đánh gục Dung Chỉ, hắn nhất định sẽ không sao.

Nếu Dung Chỉ thực sự gặp chuyện, nàng sẽ nể tình mà phản ứng nhiều hơn, chứ không như bây giờ.
Bình Luận (0)
Comment