Phượng Tù Hoàng

Chương 290

Thực ra đây là một bản thuyết minh.

Phụ đề: Phân tích lập thể 360o mọi phương diện một đồ vật quan trọng xuyên suốt câu chuyện: chiếc vòng tay.

Đây là một chiếc vòng, vòng tay, đương nhiên theo tên gọi thông dụng. Tên gọi thực sự của nó là một chuỗi dài chữ cái tiếng Anh, xuất phát từ hận ý của tác giả mà cố tình lưu lại, tuy nhiên trong bài thuyết minh này không nhắc đến.

Công dụng thứ nhất: phòng ngự.

Có thể tạo nên một lực từ trường quanh cơ thể, chống lại tất cả các loại công kích nguy hiểm xung quanh. Phạm vi phòng ngự thiết kế tùy thuộc vào mức độ nguy hiểm, ví dụ như trong bán kính 3m tính từ chiếc vòng, với tốc độ 1m/s sẽ tự động khởi động hệ thống phòng ngự, có thể tạo nên lực phản ứng ngược chiều gấp đôi nếu bị tấn công.

Công dụng thứ hai: tấn công.

Có thể phóng năng lượng tấn công đối phương.

(Do quy trình, phương tiện đã tháo dỡ nên công năng này bị hủy bỏ. Tình huống cụ thể không rõ).

Công dụng thứ ba: Tư liệu.

Được chia thành 5 bộ phận: điển cố, lịch sử, văn học, lý học, kỹ thuật, bao quát toàn bộ cổ kim nội ngoại tất cả các ngành học; nhưng về phương diện lý thuyết và thực tiễn không miêu tả cụ thể chi tiết, chỉ nêu tóm tắt.

Công dụng thứ tư: hạn chế.

Đây là nguyên nhân khiến Dung Chỉ bắt buộc phải ở lại phủ công chúa. Để khắc chế một người, chiếc vòng có thể khóa chặt điện não của người đó giống như thiết lập một trạm kiểm soát, tuy không thể hoàn toàn khống chế mọi hành vi, nhưng có thể ngăn cản người đó không thể thực hiện một hành vi đặc biệt được chỉ định, đồng thời tạo nên biện pháp đối phó đặc biệt.

Công dụng thứ năm: y dược.

(Cách thức phương tiện chữa bệnh đã bị tháo bỏ, chỉ còn lại thuốc).

Có hai loại thuốc: một loại khiến cơ thể suy nhược, một loại khôi phục sinh lực trên phạm vi toàn diện. Thời hạn sử dụng:… không rõ.

Công dụng thứ sáu: xuyên không

Chỉ có thể trở về thời đại trước mà không thể đến thời đại sau. Bên cạnh đó, thời gian xuyên qua phải ít nhất hai trăm năm.

Công dụng thứ bảy: thay đổi không gian.

Thông qua kỹ thuật chuyển đổi không gian gấp rút, tiến hành thay đổi không gian.

Công dụng thứ tám: ký lục.

Đây thật ra không phải công dụng, mà chỉ là chức năng nhật ký. Mỗi chủ nhân của chiếc vòng sẽ có một phần nhật ký, ghi chép lại suy nghĩ của mình. Từ những ghi chép đó, có thể ít nhiều hình dung về tính cách của từng người. Có người lưu lại toàn chuyện tào lao, những điều vớ vẩn cũng ghi lại. Có người không để lại một dòng nào, phần nhật ký trống trơn.

Nhưng nhật ký của người đầu tiên, Sở Ngọc lại không thể mở được.

Có cài đặt password.

“Quá vô sỉ!” Sau lần thử mở password thứ 67 thất bại, Sở Ngọc phì một hơi, duỗi tay sang bên cạnh: “Trà!” Một chén sứ trắng lập tức đưa đến tay nàng, nước trà xanh biếc ôn nhuận, ấm vừa phải.

Nhấp một ngụm cho nhuận họng, Sở Ngọc tiện tay chuyển, liền có đôi tay thon dài đẹp đẽ tiếp nhận chiếc chén từ tay nàng, để nàng tiếp tục chiến đấu.

Nàng không tin, cứ kiên trì thử nghiệm mà lại không mở được phần nhật ký đầu tiên.

Đây là một tòa nhà tứ hợp viện (1) yên tĩnh ở nông thôn, kề núi gần sông, phong cảnh tươi đẹp khiến lòng người thoải mái. Tường trắng ngói xanh ánh lên non xanh nước biếc, không gian trang nhã thanh lịch. Hai tháng qua, Sở Ngọc và Dung Chỉ ở lại đây.

Sau nhiều lần mày mò thất bại, Sở Ngọc chẳng buồn đoán già đoán non mật mã nữa, chỉ tự nhủ: thêm một lần, thêm một lần nữa, lần này không được nữa là thôi… Hôm nay chấm dứt, hôm sau lại tiếp tục…

Nhưng khi nàng chẳng ôm hi vọng, nghĩ đến một chuỗi chữ số và chữ cái, màn ảnh vẫn không ngừng nhảy ra “Mật mã sai, xin hãy thử lại”, bỗng nhiên…

Nhật ký… mở ra thuận lợi.

“Không biết có ai đọc được những dòng này không. Tôi cố ý viết lại những dòng này, nhưng lại cài mật mã… Ngay cả chính tôi cũng không hiểu rõ, mình có muốn người đời sau biết được chuyện này hay không?

Con người mâu thuẫn như vậy đấy!

Tôi đến từ nhiều thế kỷ sau. Lúc đó, kỹ thuật xuyên không trên lý thuyết đã được kiểm chứng là hoàn toàn có thể, nhưng chưa ai thử nghiệm thành công.

Tôi không phải là nhà khoa học, nhưng tôi có tiền.

Tôi muốn xuyên không, không phải xuất phát từ mơ ước lãng mạn nào đó, mà vì một mục đích rõ ràng.

Vì vậy, tôi lập một công ty chuyên về nghiên cứu khoa học, rồi chiêu mộ rất nhiều nhân tài. Chiếc vòng chính là thành quả nghiên cứu.

Tuy chưa ai xuyên không thành công, nhưng luật xuyên không đã được ban hành. Để tránh nhiễu loạn năng lượng, xuyên không bị khép là hành vi phạm tội.

Nhưng tôi đã phạm tội.

Tư liệu và các công dụng khác trên chiếc vòng chỉ là phụ thêm. Mục đích thực sự của tôi là quay về quá khứ để cứu một người.

Người yêu đã chết của tôi.

Mười năm sau khi cô ấy mất, y học có bước phát triển vượt bậc, bệnh mà cô ấy mắc phải không còn là bệnh nan y, nhưng không ai có thể cải tử hoàn sinh.

Tôi muốn mang chính thứ thuốc do mình chỉ đạo nghiên cứu, trở lại quá khứ cứu cô ấy. Nào là luật xuyên không, nào là nhiễu loạn năng lượng, tất cả đều không quan trọng. Tôi là người ích kỷ, chỉ cần tôi vui vẻ, người khác có thế nào thì tôi cần gì quan tâm?

Thậm chí tôi đã chuẩn bị kỹ càng, một khi rời khỏi thời đại mình đang sống, sẽ đưa cô ấy đến thế kỷ 21. Đó là thời kỳ năng lượng hỗn loạn nhất. Đến đó, dù ai muốn đuổi bắt tôi cũng không thể thực hiện được. Cho nên, tất cả tư liệu trong chiếc vòng chỉ đến thế kỷ 21 mà thôi!

Nhưng bây giờ tôi đã hơn bốn mươi tuổi. Tuy bề ngoài trông tôi cũng chỉ như mới ba mươi, nhưng bản thân biết rõ, mình không thể sánh bằng chính mình thời tuổi trẻ. Nhưng tôi sẽ không nhường cô bé vốn thuộc về mình cho tôi thời trẻ, nên tôi đã chuẩn bị biện pháp cầm tù để quét sạch tình địch, cũng chính là tôi.

Một chuyện ngoài ý muốn phát sinh: kế hoạch nghiên cứu của tôi bị lộ. Khu vực thí nghiệm bị quân đội bao vây. Rơi vào đường cùng, tôi chỉ còn cách mang theo chiếc vòng chưa kịp chuẩn bị chu đáo, trước hết xuyên không chạy trốn.

Nhưng mà lần này, tôi đã sơ suất.

Chưa kịp xác định vị trí chính xác, chưa chuẩn bị cẩn thận, lại bị quân đội tấn công nên tôi gặp phải sai lệch khổng lồ: không phải trở về hơn hai mươi năm trước, mà là hơn hai nghìn năm trước.

Trên con số, chỉ thêm hai số không, nhưng đối với tôi, lại là đả kích có tính hủy diệt.

Không thể quay trở lại, nếu tôi muốn gặp cô ấy, nhất định phải vượt qua hai nghìn năm.

Ha ha… Bàn tay vận mệnh có bao nhiêu tàn khốc, chỉ gảy nhẹ, là có thể đùa bỡn cuộc đời tôi.

Dù tôi có làm gì, cũng không thắng nổi thời gian.

Thời gian còn lại, tôi chỉ biết ngây ngô đờ đẫn tiếp tục công việc. Trước khi chết, tôi nghĩ, liệu sau này, có người nào cũng sẽ xuyên qua, thay đổi sự kiện nào đó, thay đổi thế giới hay không?

Tôi điều chỉnh một vài trình tự trên chiếc vòng. Sau những ngày đồng cam cộng khổ với các nhà khoa học kia, việc này tôi có thể làm được. Sau này sẽ có người giúp tôi giữ gìn lịch sử, khiến cho lịch sử đi đúng theo quỹ đạo.

Dù không thể cứu cô ấy, tôi cũng không muốn cô ấy biến mất trong lịch sử. Tôi muốn cô ấy vẫn được sinh ra trên đời, có một cuộc sống phong phú muôn màu vẻ.

Đây là việc cuối cùng tôi có thể làm.”

***

Sở Ngọc lẳng lặng xem xong, trầm mặc rất lâu, mới quay lại nhìn Dung Chỉ: “Chúng ta có tính là bị cầm tù không?” Cầm tù trong lịch sử?

Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười, cầm tay nàng, ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Có sao đâu? Chi cần được nhốt trong cùng một phòng giam, thì vẫn rất tuyệt!”

Sở Ngọc mỉm cười, quay đi, rồi phất tay đuổi người: “Đi nấu cơm đi! Hôm nay thiếp muốn ăn cá pecca!” (2)

Chờ Dung Chỉ đi khuất, Sở Ngọc dựa cả người xuống ghế, lén lút mở ra chỗ trống mới nhất trong phần nhật ký, chậm rãi nhập chữ:

“Lúc mở mắt ra, người đầu tiên tôi nhìn thấy là…”
Bình Luận (0)
Comment