Phượng Tù Hoàng

Chương 39

Tuy thấy tình hình trước mặt vừa vớ vẩn vừa không thể tưởng tượng nổi, nhưng Việt Tiệp Phi vẫn phải nghiêm túc tập trung vào nhiệm vụ công tác. Dù có đang nằm mơ, nhưng Dung Chỉ mạo phạm công chúa là sự thật, hắn phải hành động.

Sở Ngọc chỉ nhìn thấy Việt Tiệp Phi đi hai, ba bước, xoay người chộp lấy vai Dung Chỉ. Trong khoảnh khắc Dung Chỉ buông Sở Ngọc ra, Việt Tiệp Phi tóm lấy tay hắn bẻ quặt lại.

“Răng rắc”

Sở Ngọc bên tai tê dại, nghe thấy một âm thanh đáng sợ. Tiếng một đoạn xương đứt gãy, nàng nhìn thấy cánh tay Dung Chỉ bị bẻ quặt ở góc độ không bình thường.

Việt Tiệp Phi lại kéo Dung Chỉ, dùng gối thúc vào mạng sườn hắn. Cùng với một thanh âm đứt gãy đáng sợ nữa, cả người Dung Chỉ bay ra xa một đoạn.

Sở Ngọc run rẩy. Nàng ngồi trên mặt đất, ánh mắt dõi theo thân ảnh của Dung Chỉ, nhìn thấy hắn bay lên ba thước, rơi xuống một gốc hoa hạnh. Cành hoa bị gẫy non nửa, những đóa hoa rực rỡ rơi xuống cơ thể hắn, phủ kín một góc.

Dung Chỉ…còn sống không?

Trong đầu Sở Ngọc như xuất hiện một mảng trống lớn. Nàng gọi Việt Tiệp Phi tới, chỉ muốn hắn kéo giúp Dung Chỉ ra. Không ngờ Việt Tiệp Phi phong cách tàn nhẫn, lúc ra tay hoàn toàn không coi Dung Chỉ là người còn sống. Địa vị của Dung Chỉ trong phủ lớn như vậy, thế mà hắn ra tay không có chút nào nhân nhượng.

Không phải Dung Chỉ ở trong phủ rất có địa vị sao? Hắn không phải rất được công chúa sủng ái sao? Vậy tại sao Việt Tiệp Phi lại ra tay không khoan dung như thế?

Mới vừa rồi còn áp chế Sở Ngọc khiến nàng hô hấp cũng khó khăn, bây giờ Dung Chỉ nằm dưới đất không nhúc nhích, hoa hạnh rơi trên mái tóc đen của hắn giống như tuyết phủ.

Sở Ngọc nín thở quan sát, cho đến khi thấy Dung Chỉ hơi cựa quậy một chút, nàng mới bỏ được tảng đá đeo nặng trong lòng, một lần nữa khôi phục suy nghĩ bình thường.

Tuy tức giận vì bị Dung Chỉ lột bỏ xiêm y, nhưng nàng không muốn dồn hắn vào chỗ chết. Việt Tiệp Phi mạnh tay hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.

Dung Chỉ động đậy một chút, rồi dùng một tay chống đỡ mặt đất, chậm rãi ngồi dậy. Cánh hoa theo động tác của hắn, từ mái tóc đen trượt nhẹ xuống, phản chiếu vào gương mặt tái nhợt.

Dung Chỉ ngồi dậy rồi, lưng dựa vào thân cây, hai mắt vẫn như trước chăm chú nhìn Sở Ngọc, chính xác hơn là nhìn bờ vai lộ ra của nàng. Sở Ngọc lúc này mới ý thức được là quần áo mình chưa chỉnh tề, hừ một tiếng, đứng dậy chỉnh sửa lại trang phục.

Vẻ mặt Dung Chỉ rất phức tạp, ngàn vạn tình cảm đan xen cùng một lúc. Nhưng sau cùng, Sở Ngọc xác định mình không nhìn lầm, trên gương mặt hắn lại như vừa trút được một gánh nặng.

Đã có người cực đoan nói rằng, mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ. Nếu Dung Chỉ có mặt nạ, thì đó chính là vẻ thong dong mỉm cười. Lúc này Sở Ngọc không còn nhìn thấy cái mặt nạ đó, không còn thấy vẻ bình tĩnh không màng danh lợi, khuôn mặt hắn phản chiếu thật sinh động, như muốn phóng ra khói lửa, nổi bật giữa cảnh sắc rừng hoa.

Việt Tiệp Phi cũng chẳng để ý những điều này, chỉ thấy Dung Chỉ còn có thể ngồi dậy, lại muốn tiến lên ra tay độc ác. Sở Ngọc gọi hắn lại, rồi mới quay sang Dung Chỉ: “Bây giờ ngươi đã tin ta chưa?”

Khoảnh khắc biểu lộ xúc cảm đã qua, khuôn mặt Dung Chỉ lại đeo mặt nạ. Hắn khẽ cười, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên: “Trước khi làm chuyện này, ta đã dự tính hậu quả xấu nhất, cũng hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng”. Ẩn ý, là cứ tùy ý xử trí.

Ngữ khí hắn tuy bình tĩnh, nhưng thái độ thản nhiên này lại khiến Sở Ngọc có cảm giác rét lạnh thấu xương. Nàng không kìm được thốt lên: “Ngươi thật to gan!” Biết rõ thất bại sẽ có hậu quả thế nào, mà hắn lại chọn cách làm này, sao hắn có thể liều lĩnh như thế?

Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười: “Ta vốn rất to gan, công chúa nên biết điều đó từ ba năm trước”.

Thấy Sở Ngọc chậm chạp chưa xử lý, Dung Chỉ lại cười cười: “Nếu công chúa quyết định không truy cứu, vậy Dung Chỉ xin cáo từ”. Hắn cúi đầu, một tay điều chỉnh lại cánh tay bị thương bên kia. Khi lực tay ấn lên chỗ sai khớp, tiếng khớp xương va chạm vang lên, Dung Chỉ nở nụ cười tươi tắn sáng lạn trước nay chưa từng có khiến Sở Ngọc rùng mình.

Sau đó, hắn tự bẻ gẫy cánh tay và xương sườn.

Sở Ngọc cho rằng Việt Tiệp Phi đã xuống tay độc ác, nhưng Dung Chỉ còn độc ác hơn. Việt Tiệp Phi tàn nhẫn nhưng là đối với người khác, hắn đánh người ta thì bản thân không bị đau. Nhưng bây giờ, Dung Chỉ đang thờ ơ đùa nghịch, tự làm thương tổn chính bản thân mình.

Nhưng điều làm nàng sợ hãi hơn, không phải là cách Dung Chỉ đối xử với cơ thể hắn như một xác chết, mà là gương mặt tươi cười rạng rỡ từ đầu chí cuối của hắn, dường như không hề có chút chịu đựng đau đớn nào, dường như gãy xương là một chuyện rất vui vẻ.

Rốt cuộc hậu viện của Sơn Âm công chúa nuôi những dạng sinh vật gì vậy? Một người xinh xắn đáng yêu nhưng chỉ quyết chí làm trai lơ, một máy làm thơ trong phút chốc tuôn ra mấy chục bài, một ấm sắc thuốc với đường kiếm siêu nhiên trác tuyệt, một phò mã đầu đội nón xanh với kỹ xảo biểu diễn xứng đáng đoạt giải Oscar, kế tiếp là vị này, đùa nghịch xương thịt của mình như chơi xếp gỗ.

Những nam sủng khác mà nàng đã phóng xuất khỏi phủ, không biết còn có những nét đặc sắc nào. Cũng may mà Sơn Âm công chúa trước đây có thể quản lý, nếu không đúng là thành đại loạn.

Sở Ngọc trố mắt nhìn Dung Chỉ vừa tười cười vừa chậm rãi đứng lên, tay đỡ phía bị thương, rồi lại chậm rãi đi về phía bìa rừng.

Sở Ngọc không ngăn cản, cũng không hỏi thêm hắn điều gì nữa.

Dung Chỉ đi rồi, Sở Ngọc thuận miệng nói với Việt Tiệp Phi: “Ngươi xuống tay nặng quá đấy!”

Nàng nói lời này chỉ là thuận miệng, không có ý truy cứu gì, Việt Tiệp Phi dù sao cũng là tận lực với chức trách mà thôi. Nhưng nghe lời này, Việt Tiệp Phi lập tức quỳ một gối, cúi đầu cầu xin: “Việt Tiệp Phi tự ý hành động, xin công chúa giáng tội”.

Sở Ngọc hơi kinh ngạc, nàng cài lại cổ áo, thở dài nói: “Ngươi bảo vệ ta thì có tội gì?”

Việt Tiệp Phi không chịu đứng lên, vẫn cúi đầu nói: “Việt Tiệp Phi đáng lẽ không nặng tay như vậy với Dung Chỉ, nhưng vì có oán thù riêng…Công chúa vẫn còn nhớ việc trước kia, xin công chúa tha thứ!”

Thuận miệng nói một câu nhưng lại gợi ra chuyện năm xưa, điều này khiến nàng trở tay không kịp. Nhưng Việt Tiệp Phi nói đến mấy từ mấu chốt, đột nhiên dừng lại. Sở Ngọc thật hiếu kỳ, năm xưa rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng Việt Tiệp Phi chỉ xin nhận tội, không hề nói thêm.

Tuy tò mò muốn biết, nhưng Sở Ngọc cũng không tiện hỏi nhiều để tránh Việt Tiệp Phi phát giác ra điều bất thường. Nàng chỉ còn cách chặn lời hắn: “Không cần nói thêm nữa, chuyện này xem như bỏ qua. Ta mệt quá, muốn trở về!”

Khinh bỉ!

Khinh bỉ những kẻ ăn nói nửa chừng!
Bình Luận (0)
Comment