Phượng Tù Hoàng

Chương 54

Sự mất tích của Thẩm Thâm Chi không gây quá nhiều chú ý của mọi người. Hộ vệ và người hầu trong phủ biết rõ chuyện gì phải mở một mắt, nhắm một mắt.

Việt Tiệp Phi chỉ phụ trách sự an toàn của Sở Ngọc, những việc khác hắn có nhìn thấy, đảo mắt một cái là quên.

Hoàn Viễn mặc dù thấy Sở Ngọc lấy ở chỗ hắn một khoản tiền và vật dụng, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Vậy còn Dung Chỉ?

Trong rừng trúc xanh, trên bệ đá, bàn cờ đã có mười chín đường tung hoàng ngang dọc, quân đen xen lẫn quân trắng. Dung Chỉ tựa nửa người bên bệ đá, trên vầng trán thâm trầm hơi có vẻ biếng nhác uể oải. Trong tay hắn là một chén thuốc đen đặc, mùi vị cay đắng của thuốc đông y bốc lên, hòa cùng mùi thơm ngát của lá trúc.

Dung Chỉ tản mạn cười: “Thẩm Thâm Chi?”

Ngồi ở phía bên kia của bàn cờ, Mặc Hương ngẫm nghĩ, nói: “Đúng”

“Không cần để ý!” Dung Chỉ bưng chén thuốc lên, nhẹ nhàng thổi một hơi, làn môi tái nhợt mở ra, hàng lông mi dài che khuất đôi mắt sâu không thấy đáy: “Bỏ đi. Hiện tại không giống với trước kia. Công chúa đang bồi dưỡng huấn luyện Hoàn Viễn. Chúng ta “sống chết mặc bay” cũng tốt”.

Mặc Hương do dự một chút, dường như vì Dung Chỉ mà không đành lòng: “Những năm gần đây, công việc trong phủ vẫn do công tử xử lý”.

Dung Chỉ mỉm cười uống một ngụm thuốc, xen lời hắn: “Nhưng chung quy vẫn thuộc về công chúa”. Thuốc vừa cay vừa đắng. Lúc Mặc Hương mang thuốc tới, đã lén nếm thử. Thuốc đắng đến nỗi hắn suýt nôn mửa ra. Không ngờ lúc này ánh mắt Dung Chỉ yên tĩnh như nước, giống như vừa mới nhấp một ngụm nước đường ngọt ngào.

Ngước mắt lên nhìn, xem ra trong lòng Mặc Hương vẫn nghĩ ngợi. Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười, nói: “Ta là người không thích nói nhiều. Trong hai năm qua vì ngươi, ta đã phá lệ nhiều lần. Ngươi cũng nên hiểu rõ dụng tâm của ta, sao bây giờ lại kích động như vậy?”

Mặc Hương giật mình, nét mặt đầy hổ thẹn cúi đầu.

Dung Chỉ cười cười nói: “Ngươi vì ta mà lo lắng, ta biết rõ, nhưng không cần như thế. Đợi nội thương của Hoa Thác khỏi hẳn, ta sẽ giao ba thứ cuối cùng còn nắm trong tay cho Hoàn Viễn, lúc đó sẽ thảnh thơi nhẹ nhàng hoàn toàn”.

“Công tử…” Mặc Hương định nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt trầm tĩnh mang ý cười của Dung Chỉ, hắn lại không thốt được nên lời.

Dung Chỉ nhìn hắn, cười một tiếng rồi nói: “Buông tay, là bởi vì ta không quan tâm”. Giao cho Hoàn Viễn cũng tốt, giao cho người khác cũng được, hơn ba năm đứng mũi chịu sào, nói buông tay chẳng qua là một cái chớp mắt.

Nhưng hắn không thể để trong lòng.

“Vậy ngài quan tâm cái gì?” Mặc Hương không nhịn được hỏi lại.

Dung Chỉ không nói gì, ánh mắt hắn xuyên qua khe hở lá trúc, nhìn ra bầu trời ở phía bên ngoài. Khóe miệng hắn lại nhếch lên ý cười khó hiểu.

Rất lâu sau, hắn đặt chén thuốc đã cạn xuống, thở nhẹ một hơi, ngắt một lá trúc non mịn đưa lên miệng nhấm: “Công chúa lúc này đang ở trong cung?”

------------------------------

Sở Ngọc ở trong cung, chính xác hơn là ở cạnh hoàng đế bệ hạ.

Hai chị em lại giống như thường ngày. Lưu Tử Nghiệp nằm gối lên đùi nàng, gương mặt thoải mái thư giãn, còn Sở Ngọc thì đang chậm rãi xem tấu chương.

Xem một lúc cảm thấy mệt mỏi, Sở Ngọc lấy tay day day ấn đường. Nàng khép hờ mắt để dưỡng thần, nhưng trong lòng đang tự hỏi một vấn đề.

Cải tạo Lưu Tử Nghiệp như thế nào?

Dựa vào lực ảnh hưởng của Sơn Âm công chúa đối với Lưu Tử Nghiệp, nàng muốn nỗ lực thay đổi người thiếu niên này. Nàng không có tham vọng quá đáng biến Lưu Tử Nghiệp thành một minh quân để lại tiếng thơm muôn đời. Nàng chỉ cần hắn không trở thành một hôn quân bị người người oán trách, chỉ vì hung bạo quá nên bị lật đổ giết chết, đó đã là thắng lợi cực lớn rồi.

Cái chính là, phải làm thế nào?

Hơn một nửa sự thô bạo của tiểu hoàng đế là vì bệnh đau đầu. Nhưng sự độc ác tiềm tàng trong bản thân con người hắn cũng là thâm căn cố đế. Sở Ngọc đã từng thử trò chuyện với hắn mấy lần, hắn không hề che giấu sự khát máu và tàn độc đáng sợ, khiến mỗi lần lại làm nàng cảm thấy trái tim băng giá.

Muốn thay đổi một người như vậy, có lẽ còn khó hơn dời non lấp bể.

Sở Ngọc cũng không khỏi có chút oán trách phụ thân đã mất của Sơn Âm công chúa, là hoàng đế bệ hạ tiền nhiệm. Hắn dạy dỗ con cái thế nào mà lại có một đứa con thế này, thậm chí còn cho kế thừa ngôi vị hoàng đế?

Nghĩ lại, nàng thấy Sơn Âm công chúa có quá nhiều anh chị em, suy đoán rằng vị phụ thân kia hẳn đã đem toàn bộ quãng đời ngắn ngủi để tập trung vào việc sinh đẻ thật nhiều con chứ không quan tâm đến dạy con. Lưu Tử Nghiệp trưởng thành biến thái, có lẽ cũng là kết quả của việc “thượng bất chính, hạ tắc loạn”. Một triều đại đang chạy như điên đến bước diệt vong.

(Thượng bất chính, hạ tắc loạn: bề trên không chính trực, ngay thẳng thì không thể làm gương dạy bảo được ai. Vì vậy, kẻ dưới hư đốn, bất trị là lẽ đương nhiên)

Mà hiện tại, nàng muốn kéo Lưu Tử Nghiệp trở về con đường đúng đắn.

Có bao nhiêu khó khăn, Sở Ngọc không biết rõ. Nhưng dù không hề dễ dàng, nàng vẫn muốn thử một lần.

Thời gian nàng ở bên Lưu Tử Nghiệp, giúp hắn thư thái cũng đã được một buổi rồi. Đến lúc gần rời đi, Sở Ngọc chà xát nhẹ vào gấu tay áo. Hương thơm nhàn nhạt tỏa nhẹ trong không khí. Mấy ngày qua, nàng vẫn kiên trì mặc quần áo tẩm hương, tối đi ngủ cũng cho đốt hương. Tuy như vậy cảm thấy hơi ngột ngạt nhưng để phục vụ ục đích của mình, nàng không thể làm khác.

Khâu hương liệu này, trước mắt không gấp gáp, nhưng sau này phải hỏi Dung Chỉ cách điều chế. Sơn Âm công chúa đã truyền lại cho nàng, nàng phải triệt để lợi dụng.

“A tỷ, khi nào thì tỷ lại tới?” Sở Ngọc vừa phủi nếp nhăn quần áo, vừa nghĩ về những mắt xích sau này, bỗng nghe Lưu Tử Nghiệp hỏi, không khỏi quay lại nhìn hắn.

Người thiếu niên độc ác, tàn bạo, háo sắc, cực đoan, biến thái này…gương mặt tái nhợt, ánh mắt lại có chút mong mỏi. Hắn mặc triều phục trang trọng, nằm co người trên trường kỷ, đôi mắt vẫn chằm chằm nhìn Sở Ngọc: “A tỷ, lúc nào chúng ta cùng nhau đi chơi, được không?”

A tỷ.

Sở Ngọc cắn môi một cái.

Kiếp trước nàng là con một, không có anh chị em. Sau khi xuyên qua, cũng không thể dễ dàng coi tên hoàng đế biến thái này là em trai. Nhưng dù sao tim người cũng bằng thịt mềm, vượt qua sợ hãi ban đầu, Sở Ngọc dần dần cảm thấy Lưu Tử Nghiệp thực sự yêu thương, không hề phòng bị đối với mình. Mỗi tiếng “a tỷ” nghe rồi quên, nhưng vẫn có dư âm rơi vào nội tâm nàng, chạm lên trái tim nàng.

Tên biến thái này không đáng thương một chút nào.

Mặc dù liên tục cảnh báo chính mình, nhưng lúc này, Sở Ngọc vẫn không khỏi dao động.

Tướng mạo thiếu niên này, so với cái bóng của nàng dưới nước, giống đến mấy phần.

Nhưng chỉ chần chừ trong khoảnh khắc, Sở Ngọc lập tức khôi phục sự tỉnh táo sáng suốt như nước, thần sắc điềm tĩnh thản nhiên. Nàng cất bước rời đi.

Từ ngoài cung đi vào, là một bóng dáng thiếu niên mặc y phục tím.

Cách đây nửa tháng, ở trong cung Sở Ngọc đã nhìn thấy thiên sư được mọi người xưng tụng này, nhưng nàng chỉ coi đó là một kẻ giả thần giả quỷ để lòe bịp, là Thiên Như Kính.
Bình Luận (0)
Comment