Phượng Tù Hoàng

Chương 63

Đi guốc gỗ có một cái lợi, đó là thoáng khí cho da chân.

Ở trong nhà, mặc đồ thoái mái, chân đi guốc, lắc lư người, thật là khoan khoái!

Sở Ngọc chậm chạp nhấm nháp cơm trưa. Hôm nay có món cá rất ngon, khiến nàng cứ muốn ăn thêm. Thịt cá trắng phau tươi roi rói, ăn vào miệng có vị ngọt mềm. Nàng gõ nhịp dưới chân, tiếng gỗ tử đàn va chạm với nền nhà tạo nên thanh âm vui tai.

Ngủ đẫy giấc mới tỉnh, có người mang tiền đến cho nàng đếm mỏi tay, miệng ăn sơn hào hải vị, chân đi guốc…vàng. Nếu không có cơn lốc chính biến đe dọa tính mạng đang đến gần, cuộc sống này của nàng thực chẳng có gì phải phàn nàn!

Ấu Lam đứng một bên. Sở Ngọc muốn ăn thêm món rau, bèn sai nàng ta mang tới. Ăn được lưng dạ, Sở Ngọc buông đũa, thở dài: “Muốn nói gì thì nói đi!”

Vừa rồi nàng để ý vẻ mặt Ấu Lam dường như muốn nói lại thôi, chắc chắn là có việc gì. Chẳng qua nàng sợ nghe xong lại không muốn ăn cơm, nên ăn cho lưng bụng mới hỏi.

Ấu Lam cuống quýt cúi đầu: “Dạ, là Dung công tử!”

Sở Ngọc vừa nghe quả nhiên ăn mất ngon, không nhịn được cau mày hỏi: “Hắn lại định làm gì?”

Ấu Lam nói nhỏ nhẹ: “Sáng sớm hôm nay công chúa sai Ấu Lam nhắn với Dung công tử, chuẩn bị thêm vài túi hương…”

Sở Ngọc nghiêng đầu nghĩ đến việc này: “Phải, vậy hắn nói sao?”

Ấu Lam chần chừ trong khoảnh khắc rồi nói: “Dạ, Dung công tử nói, phải đợi công chúa dùng cơm xong mới giao cho người, kẻo người không ăn được cơm!”

Sở Ngọc sửng sốt một chút, bỗng nhiên không nhịn được cười thành tiếng. Nàng có thể tưởng tượng ra Dung Chỉ lúc nói những lời này, vẻ mặt phảng phất như cười như không. Nàng cầm khăn lụa chấm khóe miệng, thản nhiên nói: “Hắn muốn ngươi đưa ta cái gì, thì lấy ra đi. Đằng nào bây giờ ta ăn cũng không vào nữa!”

Ấu Lam lấy từ trong tay áo ra một vuông lụa trắng tinh được gấp gọn. Mở ra, trên mặt lụa là những hàng chữ đen nhánh, chữ viết rất đẹp và rắn rỏi.

Sở Ngọc nhìn kỹ, sắc mặt bỗng trầm xuống, khiến cho bờ vai Ấu Lam khẽ run rẩy. Nàng ta âm thầm oán thán: Dung công tử, ngài với công chúa giận dỗi nhau làm gì, chỉ có ta bị kẹp ở giữa là khổ!

Sở Ngọc lẳng lặng đọc lại những hàng chữ trên tấm lụa một lần nữa, hồi lâu sau mới vứt xuống bàn. Nàng muốn tỏ thái độ, nhưng không biết làm thế nào mới có thể biểu đạt được cảm giác lúc này, chỉ có thể hừ một tiếng.

Dung Chỉ như đi guốc trong bụng nàng.

Nàng sở dĩ sai Dung Chỉ chuẩn bị thêm mấy túi hương, thứ nhất là muốn có thêm mẫu vật cho Vương Ý Chi nghiên cứu phân tích, thứ hai là muốn trực tiếp theo Vương Ý Chi xem xét nguyên liệu. Có thể Dung Chỉ dùng một số thành phần khác để tung hỏa mù, gây khó khăn cho việc tìm hiểu, nhưng số lượng hương liệu nhiều hơn thì độ chính xác của nghiên cứu sẽ cao hơn.

Thế nhưng, Dung Chỉ sai người đưa cho nàng tấm lụa này, trong đó ghi đầy đủ tên gọi, cách dùng, cách điều chế hương liệu, cuối cùng còn có loại dung dịch phối hợp.

Tên các hương liệu viết trong tấm lụa, đại bộ phận đã được Vương Ý Chi nói đến ngày hôm qua. Dung dịch phối hợp cũng đúng như phán đoán của hắn, cho thấy kiến thức về hương liệu của Vương Ý Chi cực kỳ uyên thâm. Nhưng mặt khác, điều này chứng tỏ Dung Chỉ hiểu quá rõ ý đồ của nàng. Nàng vừa có động tác là hắn biết ngay nàng định làm gì.

Ngày hôm nay, sự việc này…

Cảm thấy một chút khó chịu…Nhưng cùng với khó chịu, lại thấy hơi hơi…Sở Ngọc không biết đó là cảm giác gì, dường như sóng gợn lay động.

Có lẽ, còn có cả bội phục nữa!

Chẳng qua, Sở Ngọc không hiểu, Dung Chỉ làm như vậy để làm gì?

Hắn chắc là không biết chuyện Vương Ý Chi, dù sao nàng gặp Vương Ý Chi cũng chỉ là trùng hợp tình cờ. Từ mệnh lệnh hôm nay của nàng, hắn liền đoán ra ý đồ…Nhưng tại sao hắn lại đưa tấm lụa đó cho nàng?

Hắn có mục đích gì?

Thị uy? Tỏ vẻ hắn biết rõ nàng như lòng bàn tay? Khoe khoang trí thông minh?

Dù có suy nghĩ từ góc độ nào, Dung Chỉ cũng không phải người nhàm chán đến mức đi thị uy người khác bằng cách này. Còn về khả năng khác…

Nếu hành động này của Dung Chỉ bày tỏ thiện ý, vậy có phải hắn muốn yêu cầu gì đó với nàng?

Cất mảnh lụa vào áo ngực, Sở Ngọc nhìn đồ ăn trước mặt tự nhiên mất ngon. Không phải vì nàng tức giận, mà lúc này nàng có quá nhiều suy nghĩ hỗn độn trong đầu, không còn lòng dạ nào thưởng thức món ăn nữa.

Nghĩ đến lời Ấu Lam vừa nói, nàng không nhịn được bật cười, vừa thấy bực, lại thấy thú vị.

Dung Chỉ có mục đích gì, nàng cứ đoán mò lung tung cũng không có tác dụng. Cách tốt nhất là trực tiếp hỏi thẳng hắn.

Nếu những gì hắn ghi chú về hương liệu là chính xác, thì nàng sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn, miễn là không quá phận.

Sở Ngọc suy nghĩ xong xuôi, liền sai người dọn hết mâm bát, cũng không gấp gáp đi ngay. Nàng lấy giấy bút, trầm ngâm trong khoảnh khắc rồi chậm chạp viết xuống giấy.

Thời gian nàng luyện chữ không nhiều, chữ viết còn hơi trúc trắc. Nhưng chậm rãi viết từng nét thì chữ nàng cũng khá rõ ràng dễ coi.

Ấu Lam ở bên cạnh cẩn thận mài mực, thỉnh thoảng lại lén liếc một cái. Nàng ta không biết chữ, Sở Ngọc viết gì nàng ta xem không hiểu. Nhưng ngoài chữ viết, trên giấy còn vẽ hình. Lớn nhất là một thứ trông giống nồi hơi, bên cạnh có thứ nhìn như là cái bát, và còn có những đường nối chúng với nhau, không biết là cái gì.

Ấu Lam không dám nhìn nhiều, cách một lúc lại lén lút đưa mắt liếc nhanh một cái. Nhìn nhiều lần, những thứ trong giấy cũng nhớ được đến tám, chín phần. Chỉ còn một vài chi tiết nhỏ nhìn chưa rõ, Sở Ngọc đã cầm giấy lên thổi khô nét mực, cẩn thận dè dặt gấp lại, đút vào tay áo.

Làm xong việc này, Sở Ngọc mới chậm rãi bước ra khỏi cửa. Vừa mới bước ra, nàng thấy Hoàn Viễn đang đứng ở ngưỡng cửa Đông Thượng các nói gì đó với thị vệ.

Sở Ngọc dường như vô tình hỏi: “Hắn đợi bao lâu rồi?”

Ấu Lam buột miệng đáp: “Dạ, khoảng hơn một canh giờ”. Lời vừa nói ra nàng ta mới ý thức được mình vừa nói gì, sắc mặt trắng bệch.

Sở Ngọc dừng bước, nhếch miệng cười nhìn Ấu Lam: “Thật là hay! Ngươi dám mạo hiểm truyền tin tức cho Dung Chỉ mà không sợ ta nổi giận. Còn Hoàn Viễn đến tìm ta, ngươi lại không thông báo một lời!” Xem ra, sức ảnh hưởng của Dung Chỉ trong phủ công chúa, đúng là quá lớn!

Thấy được vẻ mặt và giọng nói lạnh lùng của Sở Ngọc, mặt mày Ấu Lam tái nhợt. Nàng ta từ từ quỳ hai đầu gối xuống, run rẩy nói: “Xin công chúa tha mạng!”

Sở Ngọc vẫn nhếch mép cười như trước, từ trên cao nhìn xuống Ấu Lam, nhưng không giơ tay ra đỡ.
Bình Luận (0)
Comment