Phượng Tù Hoàng

Chương 85

Bộ dạng của Tiêu Biệt, không phải là đang nói đùa.

Sở Ngọc cố gắng trấn tĩnh, không được để lộ vẻ chấn động. Nàng ho nhẹ hai tiếng, ra vẻ điềm nhiên hỏi: “Chịu thua tâm phục khẩu phục?”

Tiêu Biệt khẽ thở dài: “Bốn tháng trước, ta gặp lại công chúa trên đường. Công chúa thiêu hủy bản cầm phổ của ta, nên ta vẫn coi công chúa là kẻ thù không đội trời chung. Hôm nay nghe công chúa ra đòn cảnh cáo, mới biết nàng đã làm rất đúng! Quả thật ta đã đánh mất cầm tâm!” Hắn vốn học đàn là để tu tâm dưỡng tính, để thể hiện tình cảm khát vọng. Không biết từ lúc nào, hắn ngày càng quan tâm đến lời ca ngợi của người khác, rèn luyện kỹ xảo không ngừng, liên tiếp tham gia các loại tụ họp.

Tuy được hàng vạn người khen ngợi, nhưng hắn không tìm thấy tiếng đàn ban đầu nữa, mọi hứng thú, mừng vui cũng hoàn toàn biến mất.

Nhưng hắn chưa từng phát hiện ra sự biến đổi này, ngược lại nữ tử đầy tai tiếng kia, giống như một mũi châm cũng nhìn thấy máu, chỉ ra đúng vấn đề cho hắn.

Có lẽ trước đây Sơn Âm công chúa đã đùa cợt đánh cuộc với hắn, mà bây giờ hắn tình nguyện chịu thua.

Sở Ngọc nhanh chóng thầm tính toán, và cũng đoán ra được phần nào câu chuyện. Bốn tháng trước, nàng còn chưa xuất hiện ở thời đại này, người giao ước với Tiêu Biệt là Sơn Âm công chúa. Nếu là công chúa, thấy Tiêu Biệt tự mình đưa đến cửa, chắc là sẽ vui vẻ nhận lấy. Nhưng Sở Ngọc hiện tại thì không dám nhận củ khoai bỏng tay này được!

Lưu Tang níu tay Sở Ngọc, nhìn chằm chằm Tiêu Biệt đầy cảnh giác. Người này có khả năng trở thành…ách, trở thành đệ đệ của mình!

Sở Ngọc trầm mặc rất lâu, rồi mới chậm rãi nói: “Chỉ là một câu nói đùa, ngươi không nên tưởng thật!” Nói xong nàng xoay người bước lên xe.

Tiêu Biệt tiến đến, nhưng Việt Tiệp Phi đã chặn hắn lại.

Tuy không biết vì sao công chúa lại buông tha iếng mồi béo dâng đến tận miệng, nhưng nàng đã tỏ rõ ý không cho Tiêu Biệt tiếp cận, nên Việt Tiệp Phi vẫn phải theo lệnh ngăn cản hắn.

Tiêu Biệt bị cản lại, cũng ý thức mình đã thất thố, bèn dừng bước, trơ mắt nhìn xe ngựa của Sở Ngọc rời đi.

Qua khe hở rèm xe, Sở Ngọc nhìn thấy Tiêu Biệt đứng lặng bên đường, dáng cao gầy cô độc. Nàng chỉ thoáng liếc qua rồi thu hồi ánh mắt, quay sang xoa đầu Lưu Tang.

Lưu Tang dụi đầu vào tay Sở Ngọc, hỏi nghi hoặc: “Công chúa, người không cho hắn nhập phủ sao?”

Sở Ngọc cứng họng, nàng cúi đầu liếc nhìn Lưu Tang mỉm cười: “Em muốn hắn nhập phủ à?”

Lưu Tang suy nghĩ, chớp mắt mấy cái rồi lắc đầu, thành thật nói: “Không muốn!” Những người đã ở bên công chúa từ trước thì thôi, nhưng người đến sau thì…không thể ưa được!

“Thế thì không cho hắn đến nữa!” Sở Ngọc nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mịn của Lưu Tang, ánh mắt nàng nhìn về phía sau, bỗng trở nên lạnh lẽo.

Trong đầu nàng, có một ấn tượng mơ hồ. Vương triều tiếp theo, hoàng đế mang họ Tiêu.

Mà Tiêu Biệt, cũng họ Tiêu.

--------------------------

Lúc về đến phủ mới là giữa trưa, Sở Ngọc chỉnh trang đầu tóc y phục rồi sai người đánh xe vào cung.

Từ xa nàng thoáng nhìn thấy bóng áo tím xuất trần, bèn sai thái giám đi vòng đường khác, tránh phải giáp mặt Thiên Như Kính.

Đi qua khu vườn hoang, Sở Ngọc bất giác dừng bước. Mấy ngày trước, chính tại chỗ này, nàng phát hiện pháp lực của Thiên Như Kính, nên đã làm đảo lộn mọi kế hoạch của nàng.

Nàng đã từng ra vẻ tình cờ hỏi Dung Chỉ, nếu muốn giết chết Thiên Như Kính thì phải dùng vũ lực thế nào. Dung Chỉ suy nghĩ một lát, rồi cho nàng đáp án, là…cần ít nhất năm nghìn tinh binh, vừa dũng mãnh thiện chiến vừa trang bị vũ khí đầy đủ.

Nghe Dung Chỉ nói thế, Sở Ngọc liền bỏ ngay ý định khuất phục Thiên Như Kính bằng vũ lực. Một đại thần không dễ động vào như vậy, nàng không trốn tránh thì biết làm sao?

Sau này nhìn thấy từ đằng xa là phải tránh đi, ngay lúc này nàng cũng thực hiện như vậy.

Đi tới Vĩnh Hòa cung, bước vào ngưỡng cửa, nàng lại thấy Lưu Tử Nghiệp đang nổi cơn thịnh nộ. Hắn quăng sách vở ném bút, thái giám cung nữ xung quanh im phăng phắc không dám ho he, chỉ đứng im tại chỗ cho hắn đánh đập. Lúc Sở Ngọc đến nơi, đã có mấy người bầm dập, chảy máu đầu ròng ròng.

Sở Ngọc cẩn thận sờ vào túi hương trong tay áo, rồi mới tiến đến hỏi: “Ai chọc giận bệ hạ thế?”

Lưu Tử Nghiệp không quay đầu lại, nghe thấy tiếng nói đằng sau không kịp đoán là ai, cầm khối ngọc như ý vung tay đập xuống.

Sở Ngọc trơ mắt nhìn khối ngọc nện xuống đầu mình, bản năng thì muốn né tránh, nhưng thân thể không kịp phản ứng nhanh như vậy, chỉ đứng im tại chỗ.

Lúc ngọc như ý nện xuống, Lưu Tử Nghiệp mới nhìn rõ người phía sau là ai, mùi hương thanh nhã cũng thức tỉnh tâm trí hắn. Hắn chệch cổ tay đi, khối ngọc sượt qua trán nàng, lưu một vết đỏ nhưng không phải là cú đập mạnh.

Lưu Tử Nghiệp vứt ngọc đi, cả khối ngọc rơi xuống vỡ thành hai mảnh. Nhưng hắn cũng không thèm để ý, thở dốc kinh hoàng, kéo tay Sở Ngọc, nghĩ lại mà còn thấy sợ: “A tỷ, sao đột nhiên tỷ lại tới đây?” Hắn biết rất rõ lực tay của mình, mà khối ngọc cũng không phải là tơ lụa lông chim, nếu đập trúng thì không biết a tỷ của hắn sẽ thế nào.

Sở Ngọc cố gắng trấn tĩnh nhịp tim đang đập loạn, tỏ vẻ điềm nhiên mỉm cười: “Mấy ngày trước kể chuyện cho bệ hạ, ta cứ nghĩ đến lại thấy hơi hối hận, nên muốn gặp bệ hạ!”

Một lúc sau thái độ Lưu Tử Nghiệp đã hòa hoãn hơn, ra lệnh cho tả hữu lui ra. Thái giám, cung nữ bị đánh chảy máu đầu, liếc nhìn Sở Ngọc đầy cảm kích, rồi nhẹ nhàng khoan thai bước ra ngoài, nhưng tần suất nhịp chân lại tiết lộ sự vội vã khẩn cấp của bọn họ.

Lưu Tử Nghiệp hứng trí bừng bừng kéo Sở Ngọc ngồi xuống, lại không giống như mọi khi nằm gối đầu lên đùi nàng, mà chỉ lắc tay Sở Ngọc, nói hơi chần chừ: “A tỷ, lần trước kể chuyện cho ta nghe, vậy còn chuyện khác không? Chuyện nào không đáng sợ ấy!”

Sở Ngọc ngồi xuống, không nhịn được lấy tay xoa xoa chỗ trán bị xước da, lần đầu không nghe được rõ ràng, lần thứ hai hắn lặp lại lời đề nghị. Nàng không khỏi kinh ngạc, liếc nhìn Lưu Tử Nghiệp: thái độ của hắn là nóng lòng muốn thử, nhưng rồi lại hơi sợ hãi, không dám…

Không phải là nghiện nghe chuyện ma đấy chứ? Lúc này nàng chẳng còn truyện gì, làm thế nào bây giờ? Lần trước kể chuyện cho Lưu Tử Nghiệp, là tập hợp tất cả tinh hoa của truyện kinh dị mà nàng biết, trong thời gian ngắn làm sao sáng tác tiếp được?

Ánh mắt Sở Ngọc phiêu diêu bất định, cuối cùng dừng lại trên người Lưu Tử Nghiệp, bỗng sáng lên. Nàng hắng giọng rồi nói: “Ta còn một chuyện nữa, không có ma, không rõ bệ hạ có muốn nghe không?”

Nghe nói không có ma, mặt Lưu Tử Nghiệp hiện vẻ thất vọng. Sở Ngọc trợn tròn mắt, hắn thích nghe chuyện chỉ vì có ma sao? Nhớ kỹ thân phận của kẻ này, Sở Ngọc kìm nén không nổi nóng, chỉ ngọt ngào giải thích: “Ta chỉ được nghe mỗi chuyện ma đó thôi, còn chuyện khác không có ma nhưng cũng thú vị lắm, bệ hạ có muốn nghe không?”

Sở Ngọc uống một cốc nước lọc cho nhuận giọng rồi mới bắt đầu kể: “Nghe nói hàng trăm vạn năm trước, thời thượng cổ, thậm chí còn trước thời Tam Hoàng Ngũ Đế (*) mà chúng ta biết rất lâu, tất cả ghi chép về thời đó đã thất lạc hết, có một hoàng đế tên là Khang Hi…”

Ngón tay gõ nhịp trên chiếc cốc men, Sở Ngọc lấy phim truyền hình xem từ kiếp trước ra thay đổi lung tung tiêu đề, biến thành chuyện xưa kể cho Lưu Tử Nghiệp nghe, chính là bộ phim “Khang Hi vi hành”.

-----------------

Dù sao không thể có người vạch ra Khang Hi sống ở hơn một ngàn năm sau chứ không phải thời thượng cổ, nên Sở Ngọc cứ thế nói bừa.

Chế tác từ phim truyền hình không sao, chỉ cần hấp dẫn là được, nói chính xác hơn, chỉ cần Lưu Tử Nghiệp thích nghe là được.

“Hoàng đế Khang Hi có một thuộc hạ trung thành, tên là Kỷ Hiểu Lam…” Sở Ngọc uống ngụm nước để xoa dịu cổ họng rát bỏng, bỗng nhiên phát hiện có chỗ không đúng. Kỷ Hiểu Lam cùng thời với cháu nội Khang Hi là Càn Long, nàng chẳng may nói nhầm. Sửng sốt một chút, nàng lại điềm nhiên kể tiếp: “Kỷ Hiểu Lam có một biệt hiệu, là “thiết xỉ đồng nha”, vì sao vậy? Vì hắn rất có tài ăn nói…” Thôi cứ phiên phiến đi, dù sao cũng không có ai vạch chỗ sai của nàng, nội dung câu chuyện do nàng định đoạt!

Lưu Tử Nghiệp ngả đầu, gối lên đùi nàng, nằm nghe không chớp mắt, rất là nhập tâm. Đến những đoạn hấp dẫn, hắn không nhịn được túm lấy váy nàng khiến mặt vải nhăn nhúm hết. Thế nhưng trong lòng Sở Ngọc lại thích thú: chỉ cần hắn thích nghe, những chuyện khác không sao!

Sở Ngọc nghĩ đến nguyên nhân hình thành tính cách Lưu Tử Nghiệp hiện nay. Một là cha hắn “thượng bất chính”, hai là, hắn được dạy dỗ không đúng phương pháp.

Lưu Tử Nghiệp tính cách nóng nảy, thường xuyên mất bình tĩnh. Mà người dạy hắn, e rằng không có phương pháp sư phạm, chỉ biết giáo huấn thuyết giảng rất cứng nhắc nhàm chán.

Có thể từ bé hắn đã có tật xấu chống đối, càng giảng đạo lý hắn càng không nghe, thậm chí còn làm ngược lại, cho nên càng đi càng chệch đường, cuối cùng bước vào con đường đen tối. Ngược lại, nếu đem đạo lý ẩn giấu tài tình trong những câu chuyện kể, có lẽ sẽ hiệu quả hơn!

Sở Ngọc không dám mơ, sau khi nghe kể chuyện, Lưu Tử Nghiệp có thể triệt để lĩnh hội, cải tà quy chính thành người tốt. Điều này là không tưởng, bởi vì giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!

Nàng không quản ngại kể chuyện cho Lưu Tử Nghiệp nghe, chỉ muốn giúp hắn hình dung sơ bộ về những khái niệm như, thế nào là thiện, là ác, thế nào là tốt, là xấu.

Chuyện nàng kể cho hắn nghe, chẳng qua là gieo vào lòng hắn một hạt mầm. Lúc nào hạt giống nảy mầm, Sở Ngọc không biết, có thể vĩnh viễn không bao giờ, nhưng dù sao vẫn có vài tia hi vọng.

Nàng chỉ nghĩ vậy mà thôi!

Lần này, kể chuyện mất hơn nửa ngày. Đến khi bóng đêm đã buông xuống, Sở Ngọc mới mệt mỏi lê bước rời khỏi Vĩnh Hòa cung. Lưu Tử Nghiệp còn lưu luyến kéo tay nàng dặn dò: “A tỷ, hôm sau phải kể tiếp cho ta nghe! Nếu tỷ không vào cung, ta sẽ đến phủ tìm tỷ!”

Sở Ngọc vỗ vỗ lên tay hắn, mỉm cười cất giọng khàn khàn: “Thế thì bệ hạ đến đi! Tốt nhất là sau giờ ngọ, để ta sai người chuẩn bị một chút!”

Cái gọi là phim bộ, có đặc điểm là rất dài, không những thế Sở Ngọc còn thêm thắt khá nhiều tình tiết, ước chừng khoảng một, hai tháng cũng không kể hết. Điều này rất hợp ý Sở Ngọc, khoảng hai tháng Lưu Tử Nghiệp chỉ quan tâm đến chuyện kể của nàng, sẽ không rảnh rỗi đi làm hỗn thế ma vương, cũng không gây chuyện ồn ào nữa!

Cáo biệt Lưu Tử Nghiệp đang lưu luyến không rời, Sở Ngọc bước trong bóng đêm, ra khỏi cung cấm.

Lúc đến cửa cung, bắt gặp Thiên Như Kính đang đi tới, Sở Ngọc không đi vòng đường khác, ánh mắt cũng không tránh né.

Ngươi có thiên sư đạo, ta có phim truyền hình.

Thủ đoạn không kém, cùng qua cầu độc mộc, mọi người cứ chờ xem!

(*) Tam Hoàng Ngũ Đế (chữ Hán: 三皇五帝) là thời kỳ lịch sử đầu tiên của Trung Quốc, và là các vị vua huyền thoại của Trung Quốc trong thời kỳ từ năm 2852 TCN tới 2205 TCN, thời kỳ ngay trước thời nhà Hạ.

Tam Hoàng (三皇) là ba vị vua đầu tiên của nước này. Ngũ Đế (五帝) là năm vị vua nối tiếp theo Tam Hoàng, có công khai hóa dân tộc Trung Hoa, đưa dân tộc này thoát khỏi tình trạng sơ khai. Trong thời kỳ này, người Trung Quốc đã biết chế ra lửa để nấu chín thức ăn, biết cất nhà, làm quần áo, trồng ngũ cốc, chài lưới, thực hiện lễ nghi, và bắt đầu tạo ra chữ viết. Theo truyền thuyết, ba vị vua này được cho là thần tiên hoặc bán thần, những người đã sử dụng các phép mầu để giúp dân. Do phẩm chất cao quý nên họ sống lâu và thời kỳ cai trị của họ hòa bình thịnh vượng.

Đó là thời kỳ sơ khai tối cổ của Trung Quốc. Văn minh chưa có hay mới bắt đầu có nhưng rất thô sơ và dân chúng rất thưa thớt, sống từng nhóm nhỏ theo lối du mục, không có dấu tích gì còn sót lại. Điều này khiến việc nghiên cứu để biết rõ các triều đại tối cổ này khá khó khăn.
Bình Luận (0)
Comment