Phượng Vũ Chiến Ca

Chương 31

A Mộc Đồ ăn cơm xong lại đi mất. Trữ Hạ buồn chán gần chết, thế là nàng đi tới phòng bếp, lén lấy trộm một bình rượu Hoa Điêu của Cáp Thiện, mang về tẩm cung. Trong tẩm cung của A Mộc Đồ có một nhà tắm rất lớn, thị nữ đã chuẩn bị xong nước ấm cho nàng, trong còn rải đầy cánh hoa khiến cho trong không khí tràn ngập hương thơm.

Trữ Hạ đuổi hết người ra ngoài, vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa uống rượu, thật đúng là thích ý vô cùng.

Mùi rượu và hương hoa quyện vào với nhau, ngập tràn trong bồn tắm càng làm cho nơi này như trong mộng. Trữ Hạ cầm cái khăn nóng đặt lên trán, ngửa mặt tựa đầu lên thành hồ. Nước rất ấm, bốn phía bốc khói mờ mịt, ánh mắt của nàng cũng bắt đầu trở nên ướt át.

Mặc dù tửu lượng của nàng không kém nhưng nàng cũng không bao giờ lấy rượu làm vui. Nàng thích đồ ngọt, thích ăn bánh điểm tâm, uống một chút ít Hoa Điêu vào, mặc dù hương vị hơi kỳ quái nhưng cũng có thể chấp nhận được. Không biết Cáp Thiện sẽ phản ứng thế nào nếu thấy rượu biến mất. Trữ Hạ nghĩ tới vẻ mặt tức giận của lão mà không khỏi phì cười.

Có người nói: cuộc sống như ý là phải được làm điều mình thích.

Lại có người nói: chỉ có uống rượu mới lưu lại tên tuổi.

Có thể thấy được, rượu dù là đồ tốt, dù không thể làm người ta vui mãi mãi, nhưng cũng làm người ta tạm thời thấy hả hê trong lòng.

Giống như hiện tại, Trữ Hạ cười không khép miệng lại được, tựa vào thành hồ tắm, tận hưởng vẻ đẹp của nhân gian. Hoa Điêu cũng không phải rượu mạnh, nhưng thêm vào hơi nước mịt mờ làm nàng càng lúc càng thấy choáng váng.

Mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình, quá khứ đã qua sẽ mãi mãi không trở lại, những kỷ niệm lúc nhỏ đã là chuyện của hồi ức, ngay cả nha đầu Tử Vụ ngốc như vậy mà cũng đã lập ra đình rồi, cuộc đời ngày cũng thật sự rất ngắn.

Dù đau khổ hay vui vẻ cũng chỉ là một quá trình, đây là mệnh, mỗi người sướng khổ cũng không giống nhau.

Mà có phải vì vậy không mà phật Di Lặc trong các chùa miếu đều cười như thế? Có phải hay không đem mình ra khỏi hồng trần mới có thể cười an nhàn như thế?

Thế gian này, có mấy ai làm được như vậy đây?

Ít nhất nàng cũng không thể… Thế nên nó mới trở thành căn nguyên nỗi thống khổ của nàng.

Trữ Hạ hít sâu vào một hơi, thân thể trượt xuống, đầu nàng vốn tựa trên thành hồ tắm giờ đã chìm hẳn xuống nước.

Nàng tự nói với mình, đừng suy nghĩ gì nữa.

Những người nàng luôn nhớ tới giờ chẳng còn ai nữa, giờ chỉ còn mình nàng… Chỉ có ký ức của riêng nàng.

Trong trí nhớ, nàng vẫn vui vẻ như xưa, là một đứa trẻ được nhiều người yêu thích. Nhưng mỗi đoạn ngắn ký ức của nàng dường như vẫn có bóng dáng của hắn. Giống như vết máu theo thời gian sẽ trở thành màu nâu, trở thành một dấu vết loang lổ mãi mãi không thể phai mờ trong trí nhớ của nàng.

Hiện tại, nàng nhắm mắt vẫn có thể thấy rõ nụ cười mỉm của hắn, nhớ từng biểu lộ của hắn. Hắn mỉm cười gọi “Hạ Trữ”, thanh âm ấy như vẫn quanh quẩn bên tai nàng, xua thế nào cũng không đi.

Quãng thời đó từng là thời gian hạnh phúc nhất của nàng.

Nàng đã từng nghĩ, nếu một ngày mất đi hắn, nàng chắc không thể nào sống nổi.

Thế mà, hôm nay nàng vẫn sống tốt thế này đây.

Nàng thoát được hắn sao? Trốn khỏi Bang Thập, nhưng nàng vốn không thoát khỏi trói buộc của hắn.

Không bằng… Cứ thế này mà đi cũng tốt. Mang theo những kỷ niệm vui vẻ mà đi…

Mệt mỏi. Nàng quá mệt mỏi rồi.

Mỉm cười mãi cũng sẽ có ngày cảm thấy mệt mỏi.

Ý thức nàng đang dần trở nên mơ màng, lại đột nhiên cảm thấy có tiếng ồn ào muốn đánh thức nàng dậy.

Phổi nàng đau như xé, chẳng lẽ là bệnh cũ tái phát, hay là vì sao? Nàng không muốn mở mắt ra, nhưng thân thể vẫn bị người ta lay, khó chịu cực kỳ.

Mí mắt nàng nặng trĩu, bên tai dần dần đã nghe rõ tiếng gọi của A Mộc Đồ.

Nam nhân này thật là kỳ quá, vừa lúc mới gặp thì thấy hắn nghiêm túc phát sợ, nhưng gần đây càng lúc càng thấy hắn rất trẻ con.

Nàng muốn mở mắt ra, nhưng lại cảm thấy phổi chẳng có chút không khí nào. Nàng dùng sức hít vào, bỗng nhiên ho khan một hồi, ho tới mức đau nhức toàn thân…

“Đừng lay nữa…” Nàng cố gắng mở mắt ra, không nhịn được phất tay một cái.

Trước mắt dần dần sáng lên.

Nửa người A Mộc Đồ ướt sũng, cổ áo mở rộng, tóc đã ướt nhẹp, rủ xuống, dán lên xương quai xanh của hắn, nhìn hắn có vẻ chật vật.

Ai, một hoàng đế sao lại không chú trọng hình dáng như thế chứ.

Mồi hồi gió thổi tới khiến nàng cảm thấy phát lạnh. Trữ Hạ ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn thì thấy mình cả người không mặc gì, đang ngồi trên thềm đá bằng bạch ngọc bên hồ tắm. Nàng bừng tỉnh, hét lên, sau đó dùng hai tay đánh lên mặt A Mộc Đồ, cố gắng tìm một chỗ mà chui vào.

Sàn nhà bạch ngọc làm gì có chỗ nào mà chui, địa phương an toàn nhất chỉ có thể là bồn tắm kia. Nhưng nàng còn chưa kịp xuống đã bị A Mộc Đồ giữ lại.

“Nàng nháo đã đủ chưa thế?” Vẻ mặt A Mộc Đồ đen như đít nồi, đôi mắt bảo thạch giờ lại đằng đằng sát khí, trên mặt còn lưu lại dấu tay vừa rồi bị Trữ Hạ cào lên, phá hủy đi một phần trang nghiêm, thần thánh của hắn.

“Tiểu thư, thật tốt quá, người không chết…” Bát Hoàn đứng một bên đã khóc cạn nước mắt, tranh thủ cầm khăn quấn quanh người Trữ Hạ, thuận tiện hòa giải không khí khẩn trương giữa hai người bọn họ.

“Chết?” Tắm rửa sao lại chết được chứ.

A Mộc Đồ cắt đứt lời Trữ Hạ, ánh mắt đầy lửa giận nhìn sang Bát Hoàn: “Sao các ngươi dám để nàng uống rượu?”

Bát Hoàn cúi đầu, nước mắt lưng tròng.

“Ta uống rượu thì sao?” Trữ Hạ quấn lấy cái khăn sau đó đứng ra chắn trước Bát Hoàn. Nàng phát hiện A Mộc Đồ bắt đầu phát cáu rồi, cảm thấy hơi chột dạ trong lòng: “Ngươi, ngươi cũng không nói là không cho ta uống…”

A Mộc Đồ đứng dậy, ánh mắt lạnh buốt như nước làm cho người ta không khỏi sợ hãi. Nhưng hắn cũng chỉ đứng yên lẳng lặng nhìn nàng một hồi, thậm chí cũng chẳng thèm nói một câu.

Ngay khi hắn biến mất sau cánh cửa, Bát Hoàn mới “oa” lên một tiếng, sau đó khóc òa, ôm lấy Trữ Hạ, nói: “Tiểu thư, vừa rồi người chìm trong bể, ngay cả hô hấp cũng ngừng, người hù Bát Hoàn gần chết rồi.”

Chìm xuống sao? Trữ Hạ vuốt vuốt cổ họng vẫn còn đau, thảo nào tự nhiên nàng lại có cảm giác bị sặc nước.

Khoan… khoan… đợi một chút… Không phải chứ… Nàng tắm thôi mà cũng bị chìm sao?

Trữ Hạ nhìn sang bình rượu Hoa Điêu bên cạnh chợt giật mình.

Khó trách trước kia mẫu hậu luôn dặn dò nàng, uống rượu sẽ hỏng việc, nữ nhi thì tuyệt đối không nên uống rượu.

Sau khi lau khô thân thể, mặc xong quần áo, Trữ Hạ bèn đi tới bên giường, lăn qua lăn lại một hồi, chỉ cảm thấy đầu vẫn còn váng vất đau, phổi cũng rát, khó mà ngủ được.

Không bao lâu sau, A Mộc Đồ trở lại trong tẩm cung. Trữ Hạ nhìn hắn một cái, liền biết thân biết phận ôm chăn, gối xuống đất ngủ.

Hoàng cung lớn như thế, nàng cũng không phải là không có chỗ ở, cũng có thể tới chỗ Bát Hoàn. Thế nhưng ba ngày trước nàng đã đánh tiếng xin xỏ hắn, mãi đến nay vẫn không được phê chuẩn. Cũng may những ngày này hắn không ở trong tẩm cung nên nàng một mình một giường rất thoải mái. Giường lớn, lại rất êm, thật sự là sung sướng không tưởng.

Sau khi đi vào, hắn cũng không nhìn nàng lấy một lần, ngồi ở trên bàn sách cách đó không xa, chăm chú xem một cuốn sổ nhỏ, cái bút trong tay thỉnh thoảng lại điểm xuống như đang múa bút thành văn.

Trữ Hạ cố nhắm mắt ngủ mà vẫn không xong, nàng vụng trộm nhìn A Mộc Đồ, hắn vẫn chăm chú làm việc, không hề bận tâm tới sự hiện hữu của nàng.

Lật người mấy cái, vận động thân thể một lúc, tinh thần càng lúc càng hưng phấn, Trữ Hạ xách váy nhảy loạn trên giường, phát ra những tạp âm khó nghe vô cùng, nhưng A Mộc Đồ ngay cả mí mắt cũng không nháy lấy một cái.

Nàng nhụt chí, làm một cái mặt quỷ với hắn, sau đó dứt khoát xỏ giầy đi tới trước mặt hắn, lúc này hắn mới chú ý tới nàng, ngẩng đầu hỏi. “Có việc gì?”

“Chuyện là… Ban nãy, cảm ơn ngài đã cứu ta.” Trữ Hạ gãi gãi đầu, thấy dấu đỏ do bị cào trên mặt hắn, nàng cố nhịn cười.

“Không cần.” Phun ra hai chữ ngắn gọn xong, hắn lại tiếp tục làm việc của mình, thái độ hiển nhiên là không muốn tiếp tục cùng nàng nói chuyện.

“Ta giúp ngài mài mực.” Nếu nàng có thể dễ dàng bị đuổi đi như thế thì đã không phải Chung Trữ Hạ rồi.

Thấy trong hộp mực đã không còn nhiều mực nước lắm, nàng bèn bắt đầu mài mực.

Lần này hắn không từ chối, không nói chuyện, cứ mặc kệ.

Chữ của A Mộc Đồ rất xấu, dùng hiểu biết của Trữ Hạ với chữ viết Khế Sa, nàng thật chẳng hiểu hắn viết cái gì. Nàng mài hết mực, tiện tay cầm lấy một cuốn sổ khác trên bàn đển nghiên cứu, lại khua khua tay nói với A Mộc Đồ: “Ngồi sang bên chút đi.”

Hắn nhíu mày, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, nàng lại như chăm chú đọc cuốn sổ trong tay, không thèm để ý đến hắn, cứ thế đi tới ngồi xuống cạnh hắn một cách tiêu sái.

Ước chừng không thể ngồi lách vào thêm được, nàng mới lại ngẩng đầu nói với hắn: “Ngồi sang bên chút đi, ngài ngồi chiếm nhiều chỗ quá!”

Hắn cảm thấy hơi sợ, vội vàng ngồi dịch sang bên để nàng được ngồi thoải mái hơn. Bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, trong lòng không khỏi khó chịu, hắn rút cuốn sổ ra khỏi tay nàng, nói: “Nhìn lén tấu chương là bị chém đầu đấy.”

Trữ Hạ sững người, định đoạt lại, A Mộc Đồ ỷ vào cánh tay mình dài hơn nên không để nàng thực hiện được ý đồ.

“Ngài cho ta xem thì sẽ không tính là nhìn lén nữa. Ta đang học chữ mà.” Trữ Hạ reo lên.

“Học chữ? Nàng không biết chữ à?” Biểu tình A Mộc Đồ trở nên quái dị.

“Văn tự của các người chả khác gì vẽ quỷ phù, nhìn khó hiểu chết đi.” Mặt nàng đỏ lên, trừng mắt đáp lại.

“Không biết thì phải học hỏi. Không có người nào dạy nàng nên dùng thái độ gì để thỉnh cầu người khác à?” A Mộc Đồ trở nên hào hứng, miệng lưỡi tranh cãi với nàng cực nhanh.

“Có mà, ta rất khiêm tốn mà.” Trữ Hạ mang theo vẻ mặt thành kính, hai mắt rưng rưng nhìn hắn: “Ngài không thấy trong mắt ta viết hai chữ “khiêm tốn” hay sao?”

A Mộc Đồ dở khóc dở cười, ngón tay dí vào đầu nàng, mắng: “Rõ ràng là ‘chột dạ’, lại còn nói là ‘khiêm tốn’.”

Trữ Hạ mặt trắng không còn chút máu. “Không phải là giống nhau sao?”

A Mộc Đồ nhìn nàng không nói gì, chẳng thấy nàng tỏ ra sợ hãi chút nào mới cười nói: “Vì sao ta cảm thấy nàng không coi ta là Vương của Khế Sa nhỉ?”

“Ai nói là không?” Trữ Hạ bình thường ghét nhất bị người khác hàm oan. “Nếu không coi ngài là Vương thì ta…”

“Sao?”

A… thánh nhân nói, nói nhiều tất nói hớ, quả nhiên là đúng.

Mặc dù nhiều khi nàng nói lời không biết nặng nhẹ, nhưng từ lúc nào đã có gan gây sự với hắn thế này rồi? Nên nàng vẫn phải đúng mực, ví dụ như lúc này chắc chắn nàng sẽ không dám nói: “Nếu ngươi không phải Vương, ta đã sớm một cước đá bay ngươi ra ngoài rồi.”

Trữ Hạ cười cười, nhìn A Mộc Đồ, nói: “Nếu không coi ngài là Vương, ta nhất định sẽ thu thập ngài.”

Hai lông mày hắn nhíu lại: “Có ý gì?”

Trữ Hạ nhìn vào đôi mắt của hắn, cười hề hề: “Ánh mắt của ngài xinh đẹp như bảo thạch thế kia. Nếu như ngài không phải Vương, ta nhất định sẽ đem ngài tới một nơi nào đó chỉ có mình ta biết, để ngài trở thành đồ cất giữ của ta, không chia sẻ với người khác.”

A Mộc Đồ sững ra, sau đó mặt hơi đỏ ửng lên. Cách suy nghĩ của Chung Trữ Hạ thật là kinh thế hãi tục. Không tuân thủ như thế, phải lôi ra chém mới xong.

Bên kia Trữ Hạ cũng đang thầm ai oán, tâng bốc người khác thật sự rất tốt. Chỉ cần là con người, ai không thích người khác nói mình tốt chứ? Vô luận như thế nào, dù là ai cũng không thể thoát khỏi suy nghĩ muốn được khen ngợi ấy.

A Mộc Đồ hắng giọng, đưa cuốn sổ cho nàng, hỏi: “Nàng có thể hiểu bao nhiêu?”

“À… Thành Quảng Liên, dân chúng, thương nhân, di chuyển cái gì đó… Có phải là nói dân chúng ở thành Quảng Liên đều là thương nhân, người ở phía ngoài tràn vào, lượng người quá nhiều không khống chế được, cho nên định di chuyển ra ngoài?” Trữ Hạ vụng trộm liếc nhìn hắn, phát hiện nụ cười của hắn bỗng nhiên ngưng đọng, gương mặt có vẻ ngưng trọng hẳn lên.

“Sao thế?” Trữ Hạ cẩn thận hỏi lại.

A Mộc Đồ buông sổ ra, quay ra cửa hô: “Người đâu.”

Thái giám tùy tùng cung kính tiến tới, hành lễ: “Có nô tài.”

“Truyền Lạc Bình Xuyên, trong vòng một nén hương phải có mặt ở chỗ ta.”

“Vâng!” Thái giám lĩnh mệnh rời đi.

“Có chuyện gì?” Trữ Hạ thấy vẻ mặt nghiêm túc đó của A Mộc Đồ thì không khỏi hiếu kỳ. Dường như có rất ít sự tình có thể làm cho vị Khế Sa Vương này có vẻ mặt ngưng trọng như thế.

A Mộc Đồ thò tay kéo Ninh Hạ tới, chậm rãi nói: “Thương hội thương nhân thành Quảng Liên ngừng hoạt động một tuần. Dân chúng có dấu hiệu di chuyển, nhân tâm trong thành cũng đang dần thay đổi, trước mắt chưa thấy có hành động cụ thể gì.”

“Cái này chứng tỏ chuyện gì?” Trữ Hạ nghi hoặc hỏi lại.

A Mộc Đồ không trả lời mà chỉ nhìn nàng rất thâm ý. Bỗng nhiên một ý niệm trong đầu nàng chợt lóe lên.

Có khi nào…

“Còn không phải là quá ngốc sao?” A Mộc Đồ vỗ vỗ đầu nàng, sắc mặt nàng thoáng cái trở nên tái nhợt.

“Bang Thập…” Thanh âm của nàng đang run, tay cũng trở nên run rẩy.

A Mộc Đồ kéo nàng ngồi xuống ghế, ôm nàng vào trong ngực, cười khẽ, nhưng dáng cười lại rất lạnh lùng: “Đây là điềm báo trước, Bang Thập rất có thể sẽ tham chiến. Có lẽ nàng cũng sẽ sớm gặp lại Lôi Nhược Nguyệt ca ca của nàng thôi.”
Bình Luận (0)
Comment