Phượng Vũ Chiến Ca

Chương 77

Dịch giả: Thiên Ý

Từ sau khi mang thai, Trữ Hạ luôn ngủ rất say.

Sáng sớm ngày thứ hai, lúc trời còn tờ mờ sáng, nàng đã bị đánh thức bởi một tiếng hét chói tai cùng với tiếng đập cửa thình thình bên ngoài. Tiếng hét kia là của Tiểu Lâm, sau đó nàng ta đụng vào cửa, cánh cửa bị mở bung ra làm nàng ta ngã vào trong.

Trữ Hạ dụi dụi mắt, rời giường, cũng không để ý sáng sớm trời rất lạnh, chạy tới bên người Tiểu Lâm.

Vì trời chưa sáng hẳn nên phải tới gần nàng mới có thể nhận ra Tiểu Lâm đang nằm ngửa trên mặt đất, quần áo rách bươm, trên ngực cắm một mũi tên, máu từ đó chảy ra đầy đất, hòa cùng nước mưa.

Trữ Hạ hoảng sợ ôm nàng ta vào ngực, vỗ nhẹ lên mặt của Tiểu Lâm thì thấy nàng ta thở rất yếu ớt.

“Tiểu Lâm!” Nàng khẩn trương che vết thương trước ngực nàng ta nhưng không thể ngăn máu từ đó phun ra.

Tiểu Lâm mở mắt ra, vừa định nói chuyện thì máu cũng từ trong miệng nàng ta trào ra, không dừng lại được.

“Đừng nói gì… Ngươi sẽ không sao đâu…” Trữ Hạ bối rối ôm chặt nàng ta vào lòng. Kỳ thực, nàng hiểu rất rõ, mũi tên găm đúng vị trí trái tim, vết thương này là không thể cứu được đấy.

Hạt mưa rơi trên lá trúc tạo ra âm thanh tí tách, xen vào đó là tiếng bước chân chậm chạm ngày một tới gần, đột ngột tới nỗi khiến cho trái tim nàng đập rất nhanh.

Trữ Hạ vẫn ngồi chồm hỗm trên mặt đất ôm Tiểu Lâm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Cửa gỗ vẫn mở toang, gió lớn mang theo hạt mưa hắt vào đầy mặt đất, mang theo cả cái lạnh của buổi sáng sớm.

Buổi sớm nên ánh sáng mờ ảo, mưa mỗi lúc một lớn, Trữ Hạ không thể nhìn rõ bộ dáng của người kia, chỉ có thể thấy hắn đang tới mỗi lúc một gần. Dần dần, nàng có thể thấy thân hình cao lớn của hắn.

Đây là một nam nhân rất cao, dáng người thon thả, thân mang áo giáp. Đến gần hơn một chút, người này dừng lại, hai tay kéo cung, yên lặng ngắm về phía nàng.

Cánh tay kéo cung của hắn rất vững vàng, tuy đứng trong mưa to nhưng mũi tên không hề trệch một chút nào. Mạc Lăng Tiêu từng nói với nàng, người bắn tên cần nhất là sức khỏe và sự ổn định, khi hai tay đặt song với nhau, nếu đặt một chén nước lên cũng sẽ không bao giờ thấy được gợn sóng.

Người kia cầm cung, chỉ cần liếc nhìn thôi Trữ Hạ cũng biết trình độ của hắn cao tới đâu.

Thân thể nàng run rẩy, không thể nào đè nén được sự run rẩy.

Dù đã sớm không còn sợ chết, nhưng lúc này đối mặt với cái chết nàng cũng thấy run rẩy. Sợ hãi là bản năng vô thức của con người, có đè nén cũng không được.

Nàng ôm chặt Tiểu Lâm trong lòng, một câu cũng không nói, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ. Kỳ thật, dù nàng có dốc sức liều mạng, đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi vận mệnh của mình.

Nàng thật sự không muốn chết!

Chính mình muốn chết và bị ép phải chết là hai tâm thái cực kỳ khác nhau. Lúc này, sự sợ hãi trong lòng nàng còn lớn hơn cả năm đó trốn thoát khỏi hoàng cung.

Mạc Lăng Tiêu nói sẽ có hy vọng cho nàng tồn tại, còn sống là còn hy vọng. Lời này của hắn chỉ đúng một nửa. Người ta sẽ sợ hãi nhất khi cái hy vọng “còn sống” cũng bị cướp đoạt mất, đó là lúc sự sợ hãi sẽ lên đến đỉnh điểm.

Chưa bao giờ nàng hy vọng được sống như lúc này.

Thầy giáo nói đúng, không muốn thì lại có được. Dục vọng của nàng quá mức mãnh liệt nên khi đối diện với cái chết, hàm răng của nàng không nhịn được mà va vào nhau lập cập.

Người nọ giương cung bước lại gần, mũi tên bằng thiếc phản ra ánh sáng lạnh lẽo, nhắm thẳng vào mi tâm nàng… Chỉ cần ngón tay hắn nhẹ buông lỏng thì nàng sẽ lập tức hương tiêu ngọc vẫn.

Lệ rơi đầy mặt, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nàng đã trải qua quá nhiều tuyệt vọng, tuyệt vọng tới mức mệt mỏi vô cùng…

Có nhiều thứ nàng vẫn không bỏ xuống được, giống như một cái gai đâm sâu vào trái tim nàng, vô cùng đau đớn.

Trong đầu nàng hiện lên khuôn mặt của A Mộc Đồ, nàng thấy một đôi mắt u lục lấp lánh nước. Hắn đã từng tuyệt vọng nhìn nàng như thế, thì ra hắn cũng đau lòng như nàng lúc này…

Nàng là như thế, bị người này tổn thương nhưng lại đi tổn thương một người khác. Nàng đã cho rằng lòng mình đã khép lại, khép chặt tới nỗi không thể nào tiếp nhận được tình cảm của bất kỳ ai.

Người kéo cung đã tới gần, nàng mở mắt ra, nhìn tư thái như đang ngủ của Tiểu Lâm, nhẹ nhàng như đang mỉm cười.

Nàng đã từng thoát khỏi con đường tử vong không dưới một lần, liệu sẽ còn có kỳ tích xảy ra không? Kỳ tích, đó là một từ tràn đầy hy vọng.

Nàng còn có thể đợi kỳ tích lần nữa sao? Trong lòng nàng, tia ấm áp cuối cùng cũng đã tiêu tan mất rồi.

Nhưng cũng không sao cả, nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Tiểu Lâm, nàng lại nhớ tới dáng vẻ tươi cười của nàng ta đêm qua. Nàng ta cười nói rằng mình có một giấc mộng. Thế mà mấy canh giờ sau, hai người đã âm dương cách biệt.

Hy vọng cuối cùng cũng tan mất. Mộng tưởng cuối cùng cũng bị gió cuốn đi.

Người kéo cung hình như vẫn còn chần chừ, bước chân đã dừng lại, sau đó lại tiến thêm hai bước.

Trữ Hạ cúi xuống, nhàn nhạt nói: “Muốn giết thì dứt khoát ra tay đi.”

“Chung Trữ Hạ!” Người tới cuối cùng cũng khẳng định, vội buông cung ra, đi nhanh tới trước, kéo tay nàng.

Trữ Hạ ngẩn người ngẩng đầu lên, ngơ nhác nhìn Lạc Bình Xuyên cũng đang kinh ngạc, nước mắt bỗng nhiên lại trào ra, không có cách nào dừng lại được.

“Sao nàng lại ở chỗ này?” Lạc Bình Xuyên muốn kéo nàng đứng dậy nhưng lại thấy nàng đang ôm Tiểu Lâm, ngón tay cũng cứng lại.

Nàng vẫn còn khóc, không thể khống chế mình mà khóc ầm lên.

Lạc Bình Xuyên ngồi xổm xuống đất, cố gắng gỡ từng ngón tay của nàng ra. Lúc này, Tiểu Lâm đã chết, đổ ngoặt sang một bên theo tư thế rất quái dị.

“Này, đừng khóc nữa…” Lạc Bình Xuyên bối rối. Hắn mặc áo giáp, trên người đã ướt sũng nên không dám tới gần nàng, chỉ có thể ngồi xổm cạnh nàng, chân tay luống cuống không biết làm thế nào.

“Tại sao nàng lại ở đây? Tại sao lại ở chung với người này?” Hắn vô cùng nghi hoặc, nhưng Trữ Hạ vẫn tiếp tục khóc, không thèm để ý tới hắn.

Thở dài, hắn ngẩn người nhìn ra ngoài màn mưa, chờ nàng khóc đủ.

Mãi cho đến khi nàng thở phì phò dừng lại, hắn mới kéo nàng đứng dậy. Hai chân của nàng mỏi nhừ, đứng không vững, Lạc Bình Xuyên đành phải đỡ lấy.

“Nàng giải thích cho ta nghe xem!” Hắn nghiêm túc hỏi. “Tại sao nàng lại ở đây? Tại sao lại ở cùng với kẻ chết kia?”

Trữ Hạ ngồi trên mép giường, nghỉ ngơi rất lâu mới nói: “Tiểu Lâm… Sao ngươi lại giết nàng ta?”

Lạc Bình Xuyên đưa mắt nhìn thi thể kia, nói: “Chắc nàng không biết nàng ta là ai, đúng không?”

Trữ Hạ ngơ ngác nhìn hắn, lắc đầu.

“Nàng đúng là luôn gây phiền toái. Đúng là người nào cũng có thể hại chết nàng được.” Lạc Bình Xuyên bất đắc dĩ thở dài. “Nàng ta là người của người thủ thành Kính An, là thị nữ bên người Hồng Tạp. Trước kia người của Hưng Trịnh Vương từng bị nàng ta hạ độc một lần, hôm qua nàng ta lại dám chạy tới quân doanh của ta hạ độc tiếp. Kết quả bị ta phát hiện ra, một mực đuổi theo thì tới được đây. Nha đầu kia không ngờ lại chạy nhanh thế…”

Độc… Đúng thế, Tiểu Lâm nói nàng ta là người Nam Cương, mà người Nam Cương thì am hiểu nhất về dùng độc. Tiểu Lâm còn nói, giấc mộng của nàng ta chính là giấc mộng của tiểu thư mình, nàng ta phải giúp tiểu thư của mình bảo vệ những thứ mà người kia muốn bảo vệ.

Cho nên nàng ta phải giúp Hồng Tạp giữ vững thành Kính An, phải dùng độc…

Trữ Hạ mệt mỏi lắc đầu: “Đừng đánh nữa…”

“Cái gì?” Lạc Bình Xuyên không nghe rõ, hỏi lại.

“Đừng chiến tranh nữa.” Trữ Hạ gào lên, nước mắt lại chảy tràn ra.

Lạc Bình Xuyên đứng ở bên cạnh không nói gì. Trữ Hạ dứng bật dậy, túm cổ áo hắn, quát: “Các ngươi là kẻ xâm lược. Đúng, bọn hắn cũng từng xâm lược các ngươi nên hiện tại các ngươi muốn đánh lại phải không? Sau đó chờ bọn hắn mạnh lên rồi, bọn hắn cũng sẽ đánh lại lần nữa, đúng không?”

Lạc Bình Xuyên nhìn nàng, trong mắt hiện ra vẻ lạnh lùng chưa từng có, hắn lạnh nhạt đáp: “Bọn hắn sẽ không có cơ hội.”

“Đã đủ rồi.” Nàng đẩy Lạc Bình Xuyên ra khiến hắn phải lui về sau một bước. Sau đó nàng ôm đầu ngồi xổm xuống, nhắm chặt hai mắt, nói: “Ta muốn điên mất… Ta điên mất rồi…”

“Ta đã sớm nói rồi, nữ nhân đừng tham dự vào chuyện chiến tranh.” Lạc Bình Xuyên nhẹ nói. “Trở về đi, về bên người Vương.”

“Ngươi cút đi!” Trữ Hạ hét lên một tiếng, đột nhiên cảm giác có một cỗ khí ngai ngái dâng lên miệng, trời đất bỗng chao đảo, hai chân mềm nhũn, thân thể nàng liền ngã xuống…

Trước khi mất đi ý thức, nàng nghe được thanh âm kinh hoảng của Lạc Bình Xuyên: “Trữ Hạ!”

Thì ra hắn cũng biết kinh hoảng.

Sao lúc giết người, hắn lại không biết chứ?

Bình Luận (0)
Comment