Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 199

Phượng Minh số khổ lần thứ hai được đám thị nữ ba chân bốn cẳng hầu hạ khoác lên người bộ y phục đoan chính.

Lúc đang mặc quần áo, biểu tình trên mặt Phượng Minh vẫn tràn đầy khổ sở, đôi khi còn trút ra một tia thở dài chán nản đến tội nghiệp.

Dung Điềm vốn muốn theo Phượng Minh đi gặp Diêu Duệ Phu Nhân, nhưng lại bị Phượng Minh kiên quyết từ chối.

"Hôm nay không cho phép ngươi cùng ta thân mật nữa!" Phượng Minh chỉ vào cái mũi cao thẳng đầy tôn quý của Dung Điềm, ánh mắt đầy lên án vì ban nãy vừa bị ức hiếp.

Dung Điềm khẽ cười một hồi, bắt lấy hắn, đem khuôn mặt tuấn mĩ rõ ràng đang hờn dỗi của hắn xoay trở lại, bất đắc dĩ nói, "Ta muốn giúp ngươi an ủi, ngươi lại không chịu." Trước mặt đám thị nữ, Dung Điềm kề sát vào tai Phượng Minh, dùng tới âm lượng chỉ hai người mới nghe được mà dỗ dành, "Chờ chút nữa trở về, ta giúp ngươi liếm, bảo đảm một lúc sau liền không đau nữa."

Phượng Minh biết hắn miệng chó không nhả được ngà voi, mặt đỏ tới mang tai giãy giụa thoát ra khỏi lồng ngực hắn, vươn tay nhéo lỗ tai Dung Điềm một cái như là cảnh cáo, hậm hực nói, "Đừng vọng tưởng dễ dàng qua ải, trở về sẽ tính sổ với ngươi." Hừ một tiếng, rồi dẫn Dung Hổ nghênh ngang đi ra.

Phượng Minh một mặt bày ra dáng vẻ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Dung Điềm nhìn, mặt khác trong lòng âm thầm vui mừng - lợi dụng chút áy náy của Dung Điềm, đêm nay thế nào cũng nên để hắn thượng Dung Điềm một lân chứ? Cơ hội hiếm có a~...

Đến cửa thư phòng, vừa liếc mắt một cái liền trông thấy bóng dáng xinh đẹp uyển chuyển của Diêu Duệ phu nhân.

Nàng một thân bạch y bằng tơ lụa, vẫn giống y như lần đầu Phượng Minh gặp mặt. Trên người nàng cũng không đeo nhiều trang sức, cả mái tóc dài chỉ nổi lên một cây mộc trâm, ngược lại lại càng thêm tao nhã.

Phượng Minh đi vào thư phòng.

"Nương!" Phượng Minh cung kính gọi một tiếng, áo mũ chỉnh tề ngoan ngoãn đứng ở một bên.

"Đến rồi?" Thanh âm mượt mà êm tai, tuyệt không giống như phát ra từ một người đã làm mẫu thân của một thanh niên.

"Dạ."

"Những người khác đều lui xuống đi."

Lạc Vân mang theo biểu tình phức tạp, trầm giọng đáp, "Thuộc hạ xin tuân lệnh chủ mẫu", rồi nháy mắt ra hiệu với Dung Hổ.

Diêu Duệ phu nhân là thân mẫu của Phượng Minh, hơn nữa còn từng cứu Dung Hổ một mạng. Dung Hổ thoáng chút lo lắng, lại thấy Phượng Minh ra dấu với hắn, ý bảo hắn đừng lo, nên đành phải theo Lạc Vân rời đi.

Trong phòng chỉ còn hai người Phượng Minh cùng Diêu Duệ phu nhân.

Phượng Minh thở ra một hơi, nói, "Nương, Văn Lan kia..."

"Bây giờ vẫn còn muốn Văn Lan?" Diêu Duệ phu nhân quay người lại.

Mắt hạnh trừng lớn, tác phong tao nhã theo đó tức khắc bay biến lên chín tầng mây, "Thể diện có bao nhiêu đều vứt hết dưới đáy sông Ô Mạn rồi, ngươi còn mặt mũi nào gọi ta là nương?"

Kiếm thuật của nàng cao minh, thân thủ vô cùng lợi hại, ngay cả Tiêu Túng cũng hết sức ca ngợi.

Phượng Minh không hề phòng bị, còn đang đứng ngơ ngơ ngác ngác thì lỗ tai đã rơi vào tay giặc, bị nhéo đến mức kêu oai oái, "Oa! Đau quá~ Nương, ngươi dừng tay!"

Chẳng lẽ là báo ứng? Hắn vừa mới nhéo tai Dung Điềm, hiện tại liền đến phiên lỗ tai của mình bị nhéo mạnh phi thường mạnh.

Diêu Duệ phu nhân vẻ mặt khởi binh vấn tội.

"Ta hỏi ngươi, đoàn thuyền lớn Tiêu gia hiện giờ ở đâu?"

"Chìm... Chìm rồi..."

Diêu Duệ phu nhân hừ nói, "Hỗn tiểu tử, Tiêu gia lấy việc dùng thuyền vận chuyển hàng hóa để làm giàu, xưng bá trên Ô Mạn giang bao nhiêu năm, ngươi thảm bại ở đâu không thảm bại, cư nhiên lại thua trận ngay trên Ô Mạn giang! Nếu ta không ngăn cản cha ngươi, đồng ý cho hắn nhìn mặt Thái Thương, để cho hắn cao hứng một lúc, nói không chừng bây giờ hắn đã tới đây giết chết ngươi rồi! Ngươi không biết thứ cha ngươi không thể mất nhất chính là thể diện sao?"

Lỗ tai Phượng Minh cơ hồ bị nàng nhéo rụng xuống, vội vã dùng vẻ mặt cầu xin nói, "Đã biết... Hiện tại đã biết rồi, đau quá..."

Diêu Duệ phu nhân lại hừ một tiếng, rốt cục cũng từ bi mà buông tha cho lỗ tai của hắn.

Phượng Minh một mặt nhanh chóng che lấy cái tai đáng thương của mình, một mặt vù vù kêu đau. Xem ra vẫn là những ngày tháng làm cô nhi tốt hơn. Có một người nương như thế này, mỗi lần gặp mặt nếu không phải bị hạ động thì cũng là bị đánh đòn, sinh mệnh không biết ngắn đi bao nhiêu năm.

Phượng Minh xoa xoa lỗ tai, đáng thương hề hề hỏi, "Cha thật sự tức giận sao?"

An Hà xui xẻo này bát tự thật là không tốt, phụ mẫu đều đáng sợ như vậy, lão cha Tiêu Túng kia thì tính tình nóng nảy, thảo nào người trong thiên hạ đều sợ hắn.

Người đời sợ nhất chính là những kẻ điên cuồng và cố chấp.

Vừa vặn cha của hắn hội tụ đủ hai yếu tố kia.

Diêu Duệ phu nhân lạnh mặt nói, "Ta mặc kệ hắn tức giận hay không, nhi tử là nhi tử của ta, hắn dám chạm vào một sợi tóc của ngươi, ta liền liều mạng với hắn." Dứt lời, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên chăm chú quan sát sắc mặt của Phượng Minh.

Phượng Minh đang xoa xoa lỗ tai bị kéo đến đỏ hết cả lên, trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần cảm động.

Thân mẫu dù sao cũng là thân mẫu, quả nhiên đánh cũng là vì yêu thương mà...

"Ai nha!" Phượng Minh lại hét thảm một tiếng, "Nương, ngươi tại sao lại nhéo tai ta?"

Khoảnh khắc trước đó còn đang cảm động, ngay giây tiếp theo, cái tai khác lại bị Diêu Duệ phu nhân không thèm báo trước mà kéo mạnh.

Diêu Duệ phu nhân rõ ràng có chút phiền não, thần sắc không tốt hỏi, "Vừa rồi tại sao lâu như vậy mới đi ra?"

"Ta còn thay y phục, nương a! Ngươi trước hết buông tay ra, đau quá!"

"Hừ, thay y phục?" Diêu Duệ phu nhân nới lỏng tay, tức giận dí một ngón tay lên đầu Phượng Minh, chọc chọc đến mức hắn vẻ mặt đầy đau khổ, quở trách, "Nhìn khí sắc mặt mày ngươi này, chỉ thấy ngươi ở trong phòng chuyện tốt gì cũng chưa làm, phải không? Là Dung Diềm đến đây? Hay là vừa đùa bỡn kẻ khác?"

Phượng Minh mặc dù không phải lần đầu tiên trực tiếp lĩnh giáo khí thế của lão nương, nhưng vẫn thiếu chút nữa bị nghẹn hơi, lắp bắp nói, "Nào... nào có..."

"Còn dám nói dối?"

Thấy Diêu Duệ phu nhân trừng mắt, Phượng Minh hai tay lập tức che chắn lỗ tai của mình, từ từ đi giật lùi về phía sau hai bước, xấu hổ nhỏ giọng nói, "Đúng là Dung Điềm đã tới rồi... Ân, chuyện này... thực sự có thể nhìn ra được sao?" Nhìn mặt liền có thể đoán biết được những chuyện mình làm ở trong phòng kia?

"Đương nhiên!"

"Thảm rồi..." Lần này thể diện đều ném đi hết. Nguyên lai đầu mày cuối mắt đều biết tiết lộ chuyện, như vậy chẳng phải mỗi lần phát sinh tình huống như vậy, khi xuất môn thì tất cả mọi người đề có thể nhận ra sao?

Diêu Duệ phu nhân tức giận đảo mắt sang liếc xéo hắn một cái, "Ngươi cho rằng cao thủ giống như nương ngươi rất nhiều sao? Bản lĩnh tra xét thông qua thần sắc này, chỉ e ngay cả cha ngươi cũng phải thua kém ta."

Phượng Minh thở phào một hơi. Nói như vậy cũng không sai...

"Van Lan kia..."

"Ngươi muốn Văn Lan làm gì? Muốn tặng cho Trường Liễu Công chúa của Chiêu Bắc quốc gì đó sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt âm tình bất định của Diêu Duệ phu nhân, Phương Minh bất giác dè dặt hơn, "Đúng vậy."

"Đồ vô dụng!" Diêu Duệ phu nhân than thở, "Trường Liễu kia dù xinh đẹp thế nào thì cũng đã gả cho người khác làm thê, ngươi đi lấy lòng thì có lợi ích gì? Còn không bằng cùng tiểu tử Dung Điềm kia hảo hảo qua lại. Đúng rồi, dược ta đưa cho ngươi, ngươi đã cho hắn ăn chưa?"

Phượng Minh vô tội trừng lớn con mắt.

Đem dược của Diêu Duệ phu nhân cho Dung Điềm ăn? Như thế có khác gì mưu sát chồng?

"Ân?"

Diêu Duệ phu nhân dùng ánh mắt khinh thường giống như nhìn kẻ trộm kì quặc nhìn hắn.

"Cái đó... Quên..."

Ba! Bàn tay như ngọc thạch đột nhiên đập lên mặt bàn gỗ, tiếng vang lớn đến dọa người.

Vừa thấy biểu tình trên mặt Diêu Duệ phu nhân, Phượng Minh đã biết đại sự không ổn, "oa" một tiếng, ôm đầu chạy trốn tới cạnh cửa, định bụng sẽ phá cửa mà chạy bất cứ lúc nào, liều mạng khoát tay nói, "Nương, ngươi không nên tức giận, ngươi hãy nghe ta nói, ta không phải không tin tưởng dược của ngươi, chẳng qua... chẳng qua..."

"Chẳng qua là ngươi không nỡ xuống tay với Dung Điềm?"

"Ân..." Phượng Minh vò đầu, một hồi lâu mới dang ra hai cánh tay, nhún vai nói, "Có thể nói như vậy."

Diêu Duệ phu nhân đánh giá hắn từ đầu đến chân, cho đến khi hắn cả người rét run mới đột nhiên hắc hắc cười, vẻ mặt tươi cười hiếm thấy giống như đóa hoa xuân nghìn năm mới nở làm người ta kinh ngạc.

"Đứa nhỏ này, nào ngờ ngươi lại có phần si tâm giống ta năm đó." Diêu Duệ phu nhân hít một hơi, ngữ điệu xoay chuyển 180 độ, bắt đầu trở nên ôn nhu diễm lệ, chầm chậm ngồi xuống, ngoắc tay với Phượng Minh, "Lại đây."

Phượng Minh bị sợ hãi, sửng sốt hồi lâu nhưng không dám bỏ đi, đành phải thật cẩn thận lại gần.

Diêu Duệ phu nhân vừa khẽ động tay, hắn đã lập tức co rụt cổ lại.

"Để ta xem lỗ tai ngươi một chút. Mới rồi bị kéo có đau không?" Ngón tay mềm mại như như lá hành trắng nhẹ nhàng giúp hắn xoa xoa lỗ tai đỏ hồng.

Phượng Minh đầy một bụng ủy khuất gật gật đầu, "Rất đau."

Nguyên lai chính là nhân cơ hội giả bộ đáng thương, nhưng hai chữ "rất đau" này vừa nói ra khỏi miệng, mũi cũng không khỏi dần dâng lên một cỗ nhiệt khí chua xót. Hắn từ trước tới nay được Dung Điềm sủng ái, vỗ về đã không dưới trăm lần, nhưng cảm giác Diêu Duệ phu nhân mang lại cho hắn chính là hoàn toàn khác biệt.

Mặc dù tùy hứng đánh mắng rồi sau đó lại xoa lỗ tai cho hắn, trong lòng thế nhưng lại có một sự an tĩnh rất khó diễn tả.

Giống như đây mới thật sự là thân mẫu sinh ra hắn, bị đánh bị mắng cũng sẽ không oán hận. Diêu Duệ phu nhân tính tình nóng nảy bất thường, sau khi đánh mắng người cũng không chút áy náy, cũng không sợ Phượng Minh ghi hận, vẫn như cũ xem Phượng Minh như tiểu hài tử, thái độ rất tự nhiên gọi đến đuổi đi, ngược lại lại khiến người ta cảm thấy thân thiết khó mà lý giải được.

"Nhìn cái gì?" Phát hiện Phượng Minh lén nhìn mình, Diêu Duệ phu nhân lại khẽ chọc một cái lên đầu mũi Phượng Minh, "Ngươi đừng có mưu ma chước quỷ. Nói gì đi nữa thì ta cũng không đem Văn Lan cho ngươi. Nuôi nhi tử có gì tốt? Chính bản thân mình cũng chưa từng tặng món đồ nào cho nương, thật vất vả mới có một phong thư viết cho nương, cư nhiên bên trong lại dám mở miệng xin nương cái này cái nọ."

Phượng Minh bị nàng nói như thế, cũng hiểu được chính mình không đúng, vội nói, "Ta về sau sẽ đều đặn viết thư cho nương."

"Miễn đi, thư từ phiền phức."

Thế nhưng người mới nãy còn oán giận mà...

Phượng Minh vò đầu. Ai~, thật không thể hầu hạ như ý được, chả trách lão cha năm đó bỏ nàng mà đi... Ách, nói vậy hình như có lỗi quá.

Có lẽ hết thảy nữ nhân đều khó hầu hạ đi? Không đúng, Thu Lam cũng là nữ nhân, sau khi gả cho Dung Hổ cũng không phải vẫn rất tốt sao? Hôm nào tìm thời cơ lãnh giáo Dung Hổ vấn đề này một chút mới được - rằng làm sao ứng phó với lòng dạ khó lường của nữ nhân đã có chồng...

"Chuyện đội thuyền bị diệt lần này, ta giúp ngươi che chắn trước mặt cha ngươi." Thấy thanh âm của Diêu Duệ phu nhân truyền đến, Phượng Minh không dám để cho nàng biết mình đang nghĩ cái gì, vội vàng giả vờ làm ra bộ dáng chăm chú ngoan ngoãn, "Chính là, sau thời hạn một năm để khai mở tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa, cha ngươi nhất định sẽ hỏi đến."

Nhìn biểu tình đơn thuần của nhi tử, Diêu Duệ phu nhân nhịn không được vươn tay ra nhéo một cái lên khuôn mặt trơn mềm non nớt, khóe môi nhẹ nhàng xuất ra ý cười, "Đừng sợ, mọi việc đều có nương ở đây. Bất quá nương cũng hy vọng ngươi có thể làm được chuyện này. Cha ngươi dù sao chung quy cũng chỉ oán giận bộ dáng ngươi quá giống ta, thiên tư lại không tốt. Nếu ngươi giải quyết tốt chuyện song lượng sa, cũng xem như ngươi thay nương ở trước mặt cha ngươi giành lại chút tiếng nói."

"Ân." Phượng Minh ra sức gật đầu, nhỏ giọng hỏi, "Nương, ngươi vì dặn dò chuyện này mà đặc biệt tới đây sao?"

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi, sắc mặt Diêu Duệ phu nhân lại biến đổi, hung hăng nói lớn, "Tiểu tử, lão nương là đặc biệt tới thăm một chuyến xem ngươi đã chết chìm trên Ô Mạn giang hay chưa!"

Phượng Minh lúc này mới hiểu được, Diêu Duệ phu nhân tám phần là nghe được tin tức Tiêu gia thảm bại trên sông Ô Mạn, thấy không yên lòng nên mới cố ý đến đây.

Đáy lòng dâng lên một chút ấm nóng.

"Nương," Phượng Minh trong một giây kìm nén lại tình cảm của mình, nắm chặt lấy tay của Diêu Duệ phu nhân, ôn nhu nói, "Nhi tử vẫn khỏe, chỉ bị thương nhẹ một chút, hơn phân nửa đã lành rồi."

Diêu Duệ phu nhân rút lại bàn tay đang nắm lấy bàn tay hắn, quay đầu nói, "Ngươi khỏe hay không liên quan gì đến ta?" Lại từ trong ngực lấy ra một món đồ, nhét vào trong tay Phượng Minh, "Cầm lấy."

Phượng Minh trong lòng vui vẻ, "Là Văn Lan sao?"

Diêu Duệ phu nhân tiện tay gõ một cái lên ót hắn, "Văn Lan ngươi đừng có mơ đến!" Cũng không phải nữ nhân của ngươi, ngươi cần gì phải bận tâm lấy lòng như thế? Đây là pháo hoa liên lạc ta đặc biệt chế tạo, bên trong còn có một khối gấm trắng, bên trên có viết phương pháp liên lạc. Cha ngươi nói kiếm thuật của Thái Thương tiến bộ rất nhanh, muốn tìn một nơi tĩnh mịch hơn để dạy dỗ hắn, ta ở cùng bọn họ."

Phượng Minh cười nói, "Ta hiểu, pháo này là dùng lúc khẩn cấp khi muốn tìm nương cầu cứu."

Diêu Duệ phu nhân khí sắc khó gần như thường lệ, thưởng cho hắn một con mắt khinh thường, "Không có tiền đồ, đầu óc chỉ nghĩ đến mỗi một chuyện cầu cứu. Ngươi tìm ta, ngoại trừ muốn xin đồ và cầu cứu thì không có chuyện gì khác?"

Phượng Minh hắc hắc cười ngây ngô.

Hắn đã dần dần thích ứng với việc ở bên cạnh Diêu Duệ phu nhân. Hiện tại, trái lại lại có một loại cảm xúc thoải mái không cần phải che đậy nào đó.

"Ta phải đi rồi." Diêu Duệ phu nhân đứng lên.

"Nhanh như vậy?" Phượng Minh kinh ngạc nói, "Ít nhất cũng ăn cơm đã. Ta kêu Thu lam chuẩn bị món đậu hũ nhé?"

Diêu Duệ phu nhân liếc hắn một cái, "Người trẻ tuổi thực không hiểu chuyện. Cung đã giương mà không bắn, rất dễ tổn thương đến nguyên khí. Nhanh chóng trở về phòng, đem cái chuyện tốt chưa làm xong làm nốt đi. Ngay cả loại sự tình này cũng không cẩn thận, cố nhịn sẽ có hại cho thân thể, biết không? Cái tên Dung Điềm kia của ngươi thật là tên ngốc không biết cách chăm sóc người khác."

Phượng Minh gượng cười hai tiếng, thầm nghĩ, Dung Điềm làm loại chuyện này chính là rất có trách nhiệm làm đến cùng, chẳng qua lần này ngoài ý muốn. Bất quá làm đến cùng cũng là một chuyện rất không có tính chăm sóc, thắt lưng của ta mỗi lần đều vô cùng khổ cực.

"Nương, chuyện Văn Lan kia..."

"Câm miệng, không được phép nhắc tới Văn Lan! Ở trong đầu ngươi, một nữ nhân đã được nam nhân khác yêu thương qua còn quan trọng hơn lão nương của ngươi hay sao? Văn Lan thực sự tiêu hao của ta không ít tâm huyết, ba năm công phu thật vất vả mới trồng được hơn ba trăm gốc."

Diêu Duệ phu nhân lại nhéo hai má hắn một phen, phi thường nghênh ngang tiêu sái rời đi.

Phượng Minh bị nàng trái kéo một chút phải kéo một chút, hoa mắt chóng mặt vô cùng. Hắn đứng ngây ngốc tại chỗ nhìn bóng dáng lão nương đi ra, hồi lâu mới đột nhiên hoàn hồn, bắt đầu hét lên, "Nguyên lai người có hơn ba trăm gốc, nhiều như vậy sao? Vậy mà một gốc cũng không chịu chặt cho ta!"

Phượng Minh trở về phòng, Dung Điềm không yên lòng mà hỏi thăm, "Đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc Diêu Duệ phu nhân vì sao đột nhiên lại tới?"

Phượng Minh nhún vai, đem những lời đối thoại với Diêu Duệ phu nhân nói lại một lượt, chỉ bỏ qua chuyện về viên dược Diêu Duệ phu nhân đã từng đưa hắn để cho Dung Điềm dùng, lại chìa ra cái bọc pháo hoa liên lạc và khối gấm trắng trong ngực cho Dung Điềm xem.

Dung Điềm đối với mấy thứ này không có hứng thú gì, nghe lời nói sau cùng của Diêu Duệ phu nhân, lại cười ha hả, "Diêu Duệ phu nhân quả nhiên là một người thú vị. Cái đó thực sự sẽ tổn thương đến nguyên khí. Đến đây, bản vương phải giúp ngươi làm đến cùng mới được." Mấy thứ liên lạc cũng đều ném sang một bên, ôm lấy Phượng Minh.

Phượng Minh xoay người né tránh, tới khi an toàn trốn đến phía sau thư án mới thè lưỡi nói, "Lúc trước, khi nàng hạ độc ngươi, tại sao ngươi không nói nàng thú vị? Đừng nháo, ta đói bụng rồi."

Vừa nghe hắn nói thế, Dung Điềm mới cảm thấy chính mình cũng đói bụng. Sáng sớm khi Phượng Minh đi gặp Trang Bộc và Vũ Khiêm, hắn không đói, điểm tâm mới ăn hai miếng mà thôi.

Hay người không cười đùa nữa, gọi Thu Tinh trở lại, phân phó nàng nhanh chóng chuẩn bị thức ăn.

Thu lam bận rộn một buổi sáng, chỉ còn chờ đợi mệnh lệnh chuẩn bị cơm nước, trong chốc lát liền cùng Thu Nguyệt cười cười mà mang lên bốn khay đầy đồ ăn đi đến.

Vừa bài trí xong, Thu Tinh ngay sau đó cũng bước vào cửa, bưng bốn đĩa rau trộn nhỏ. Tất cả đều biết hai người họ hiếm có cơ hội được ở chung với nhau, Dung Hổ không có việc gì không dám quấy rầy, Thu Nguyệt Thu Tinh dọn xong đồ ăn thức uống cũng cáo lui ra bên ngoài.

Chỉ để lại Thu lam yên lặng nhất ở một bên hầu hạ xới thêm cơm.

Dung Điềm và Phượng Minh một lần nữa ngồi trở lại bàn, mặt đối mặt cúi đầu ăn cơm, thi thoảng vừa ngẩng đầu liền phát hiện đối phương ánh mắt sáng long lanh nhìn mình chằm chằm, trong ánh nhìn còn nảy ra tiếu ý.

Phượng Minh nhe răng cười, gắp một miếng thịt hoẵng đưa tới bên miệng Dung Điềm, nhìn Dung Điềm nhai đến là ngon miệng, không kìm lòng được hỏi, "Ăn ngon không?"

Dung Điềm cười không nói gì, cũng gắp một miếng thịt hoẵng đưa tới bên miệng Phượng Minh.

Phượng Minh há miệng ăn vào, lúng búng khen, "Quả nhiên rất ngon." Thu Lam đứng hầu hạ ở một bên nghe được mà tâm hoa nở rộ, tự cảm thán một chút vất vả buổi sáng chung quy không hề uổng phí.

Hai người đặc biệt nịnh nọt lẫn nhau, đồ ăn gắp tới gắp lui, một bữa cơm ăn đến là tình ý dai dẳng. Bốn khay thức ăn nóng hổi lại bốn khay đồ ăn nguội, cơ hồ mỗi đĩa đều được giải quyết hơn phân nửa.

Phượng Minh ăn no xong liền lừa gạt Dung Điềm rằng tiếp theo hắn phải luyện kiếm, nhưng lại bị Dung Điềm tóm một cái liền bắt được, thuận tay ôm vào trong ngực tùy ý hôn liếm. Dung Điềm không cần suy nghĩ nói, "Mới vừa ăn cơm xong luyện kiếm cái gì, một chút việc chăm sóc thân thể cũng không biết. Lúc ta vắng mặt, ngươi nhất định rất hư."

"Ai nói ta hư? Ta cực kỳ nghe lời." Phượng Minh một bên chống cự nụ hôn ngày càng kịch liệt ở trước mắt, một bên cố gắng tìm kiếm người ủng hộ, chỉ vào Thu Lam nói, "Thu lam có thể làm chứng, ta ở trên thuyền Tiêu gia ăn uống sinh hoạt, thường ngày đều nghe theo các ngươi đúng không?"

Thu Lam đã biết được hai chuyện xui xẻo mà Dung Hổ gặp phải lúc sáng sớm, nào dám phá hỏng chuyện tốt của Phượng Minh và Dung Điềm ở trong đó, tức khắc rùng mình một cái, mềm giọng nói, "Nô tì cái gì cũng không biết!" Đoạn đỏ mặt thu dọn chén bát rồi chạy trốn mất tăm.

Dung Điềm lớn tiếng cảm khái, "Cuối cùng thì bây giờ không còn ai quấy rầy chúng ta nữa rồi. Nếu còn có người đến, bản vương không thể không giết hắn."

Phượng Minh trong lòng thầm tính toán phải vùng lên làm chủ, không bỏ lỡ thời cơ phát uy, trước tiên lấy sách lược đạo lý ra thăm dò, "Hôm nay nói như thế nào cũng nên để ta ở trên."

"A? Vì sao?"

Phượng Minh khinh thường bộ dáng giả ngu của Dung Điềm, "Hừ, Ta hôm nay chịu nhiều ủy khuất như vậy, thế nào cũng nên được bồi thường một chút. Nương ta kéo hai lỗ tai của ta đến phát đau mà vẫn không chịu đem Văn Lan cho ta."

Dung Điềm nheo nheo mắt cười nói, "Đó là chuyện của nương ngươi, có liên quan gì đến ta?"

"Ngươi cắn ta!" Phương Minh nghiêm trọng lên án, "Ngươi cắn vào ta, ngươi phải bồi thường tội lỗi, cộng thêm bồi thường cho ba mươi ngày mà ta liên tục phải ở dưới!"-----

"Được rồi, đúng là ta cắn ngươi bị thương."

Giọng điệu Dung Điềm trở nên nhỏ nhỏ và mềm mỏng hẳn ra. Phượng Minh đắc ý liếc hắn một cái.

Dung Điềm lại nói, "Chỗ ấy của ngươi đã bị thương, đương nhiên phải hảo hảo dưỡng thương, không thể vận động quá nhiều. Cho nên trong vòng một năm, ngươi cứ hảo hảo nằm thoải mái cho ta là được, còn ta thì gắng gượng cực nhọc làm nhiều một chút."

Phượng Minh nghe được một nửa đã thấy không vừa ý, con mắt trừng thật lớn nhìn chằm chằm vẻ mặt tươi cười rất quang minh chính đại của Dung Điềm, nhịn không được học tập chiêu thức từ mẹ của hắn, đưa tay nắm lấy khuôn mặt Dung Điềm.

Dung Điềm cũng không phải là để hắn dễ dàng nắm lấy như vậy, nhìn thấy đầu ngón tay đã đến trước mặt, lập tức há mồm ngậm, khớp hàm trên đè mạnh không cho phép Phượng Minh rút tay, dùng đầu lưỡi xáo trá mà tiếp xúc với đầu ngón tay trong khoang miệng.

Động tác dâm tà này khiến người ta lập tức liên tưởng đến khoái cảm khi chỗ khác được ngậm mút. Thân thể Phượng Minh nhất thời run lên, ngay lập tức có một cỗ cảm giác tê dại tinh tế từ ngón tay uốn lượn truyền đến dưới thắt lưng, nhịn không được cong thắt lưng lên, bắn ra.

Dung Điềm vỗ vỗ khí quan đã muốn lộ ra dưới lớp quần áo của mình, đong đưa mà nháy mắt ra hiệu với Phượng Minh, "Cũng tốt, chúng ta đi luyện kiếm một chút, đã lâu không đụng chạm kiếm của nhau."

"Nói nhảm, tối qua vừa mới đụng..." Phượng Minh sửng sốt một hồi, cuối cùng hiểu rõ chính mình cũng bắt đầu không biết chọn lời để nói, thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi, phía dưới hung hăng đạp cho Dung Điềm một cước.

Dung Điềm bị đá thì kêu lên một tiếng đau đớn, hung ác mà buông lời đe dọa, "Khí lực còn mạnh mẽ như vậy, tối hôm qua nhất định là chạm không đủ."

Đôi môi nóng bỏng chụp lên, vị quân vương bắt đầu công thành chiếm đất.

Phượng Minh bị hôn đến mức có cảm giác như một cỗ lại một cỗ nhiệt nóng bỏng lan khắp bên trong cơ thể, giọng nói đứt quãng nhắc nhở, "Chúng ta vừa ăn cơm xong... Đối... Đối với dạ dày không tốt... sẽ viêm ruột thừa..."

Dung Điềm toàn thân đã nóng rực, khố hạ cứng đến muốn nổi điên, thu lại cái miệng vừa nếm qua tư vị của Phượng Minh, chậc chậc một tiếng, rầu rĩ nói, "Ai vừa ăn cơm xong? Ta rất nhanh đói. Ngoan, đầu lưỡi lại vươn ra một chút đi."

Phượng Minh ngay cả cánh tay cũng nóng đến mức chuyển hồng, duỗi cái cổ mặc cho hắn hết đòi hỏi lại áp xuống, không khí hỗn độn trở nên yêu diễm mị hoặc.

Vừa lúc đó, một âm thanh bình ổn từ ngoài phòng truyền đến, "Khởi bẩm..."

"Lại làm sao vậy?" Hứng thú của Dung Điềm lần thứ ba bị cắt ngang giữa đường, liền gầm lên giận dữ với người ở ngoài cánh cửa.

Một lát sau hắn mới cảm thấy bất thường.

Hóa ra vừa rồi đồng thời gào thét, ngoài mình ra còn có người thở hồng hộc dưới thân, là Phượng Minh với vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.

Thảo nào thanh âm rống giận lại mạnh mẽ như thế chứ.

Nhưng cách một cánh cửa, người ở ngoài cửa lại không hề bị tiếng gào thét của hai người dọa sợ.

Lạc Vân dùng thứ thanh âm vừa lãnh tĩnh, vừa lãnh đạm nói, "Thiếu chủ, thư cấp báo từ thành Việt Trọng mới được đưa đến."

"Hả? Thành Việt Trọng? Là Vĩnh Dật vương tử đưa đến sao?" Phượng Minh ngạc nhiên từ trên giường đứng lên, cầm lấy trường y che đậy mớ lộn xộn trên người, "Tìm được Liệt Nhi?"

"Thuộc hạ không dám tự mình mở thư."

"Mau mang vào đây." Phượng Minh vừa ra lệnh, vừa chớp mắt tiếc nuối với Dung Điềm.

Không còn cách khác, lúc đầu còn tưởng là một ngày nhàn hạ nhất, cuối cùng lại trở thành một ngày nhiều việc nhất.

Xem ra đây là sự trừng phạt của lão thiên gia dành cho tên hôn quân háo sắc Dung Điềm.

Lạc Vân cầm thư tiến vào, đối diện với hai người quần áo hỗn độn rõ ràng là vừa vội vã mặc vào, vẻ mặt thế nhưng lại rất tự nhiên, giống như vốn là không có nhìn thấy, nghiêm trang nói, "Thiếu chủ, đây là thư tới từ thành Việt Trọng." Lạc Vân đưa đến trước mặt Phượng Minh, để Phượng Minh nhìn thấy mình vẫn chưa lén lút mở ra, lại mở ra ở trước mặt Phượng Minh, kiểm nghiệm thấy không có độc mới đưa cho Phượng Minh.

Dung Hổ cũng tiến đến phía sau Lạc Vân, yên lặng nhìn Phượng Minh đọc thư, nhịn không được trầm giọng hỏi, "Minh vương, có tin tức của Liệt Nhi không?"

"Không có." Phượng Minh nhanh chóng đọc xong thư, hàng lông mày màu đen thanh tú hơi nhíu lại, "Tìm kiếm bằng mọi cách cũng không có tin tức của Liệt Nhi, tựa như đã biến mất vào hư không. Trong thư Vĩnh Dật có nhắc tới, trước khi Liệt Nhi rời đi đã nói qua với hắn tổng thể lộ tuyến, giao hẹn mỗi lần đến một thành trấn sẽ ở ngoài cửa thành để lại ký hiệu đặc biệt, nhằm thông báo cho Vĩnh Dật hành tung của mình."

Dung Điềm nói, "Đây là một quy định. Liệt Nhi tuy là tuổi còn trẻ, nhưng về việc này lại là một người từng trải, một mình đi xa sẽ cẩn thận khắp chốn, hắn tuyệt đối sẽ không để hành tung của mình bị mất đi."

Phượng Minh nhìn thấy Dung Hổ nhíu mày, biết hắn vô cùng lo lắng cho sự an toàn của đệ đệ, liền đem thư đã đọc qua đưa cho Dung Hổ, để hắn tự mình xem, nói, "Vĩnh Dật vương tử nói hắn đã phái người truy xét dọc đường, phát hiện Liệt Nhi từng lưu lại ký hiệu ở bến tàu Phân Thành, thế nhưng tung tích của Liệt Nhi bị chặt đứt ở nơi đó, dường như hắn đúng là mất tích tại Phân Thành.

Dung Hổ trong lòng nôn nóng, liền nhanh như gió đọc xong lá thư, cảm thấy lời nói cuối thư làm hắn có chút an tâm, nói, "Vĩnh Dật vương tử đã quyết định rời khỏi thành Việt Trọng, tự mình đi Phân Thành điều tra việc này. Hi vọng hắn tìm được Liệt Nhi sớm một chút."

Phượng Minh tò mò nhìn Dung Hổ, "Hình như ngươi rất có lòng tin với Vĩnh Dật vương tử. Chẳng lẽ hắn so với Miên Nhai còn lợi hại hơn?"

Miên Nhai được Dung Điềm lựa chọn làm người tổng phụ trách mạng lưới tình báo, thám tử dưới quyền nhiều vô số, tính tình cẩn thận khôn khéo, hành động quả quyết nhanh chóng, là người được chọn để điều tra tung tích Liệt Nhi tốt nhất ở trong mắt Phượng Minh.

Dung Điềm ở một bên vân vê mái tóc đen mềm mượt của hắn, thấp giọng nói, "Phượng Minh, ngươi đã quá coi thường Vĩnh Dật. Ngươi như thế nào lại quên lúc trước hắn dụ chúng ta gặp mặt trong căn phòng nhồi đầy vải tẩm dầu? Lời nói của ta và ngươi lúc ấy nếu có chút không đúng ý hắn, hắn tuyệt đối có can đảm phóng hỏa làm chúng ta chết cháy. Người này tại thời khắc mấu chốt chính là một nhân vật nổi bật. Chỉ là hắn không muốn lại cuốn vào tranh đoạt vương quyền, ẩn náu bất động, lại vì quan tâm Liệt Nhi, đối với chúng ta vẫn luôn có thái độ thân thiện, cho nên ngươi nhìn không ra hắn có bao nhiêu lợi hại mà thôi. Nếu không thì bổn vương sao lại đồng ý đem Liệt Nhi tài giỏi như thế giao cho hắn chăm sóc? Nếu hắn không đối với vương tộc Vĩnh Ân hoang đường loạn lạc vô cùng thất vọng, nản chí ngã lòng, lại yêu Liệt Nhi yêu đến liều lĩnh, nguyện ý buông từ bỏ chức vị Thái tử Vĩnh Ân, cùng Liệt Nhi tiêu dao khoái hoạt, e rằng sau này chính là một đối thủ của Tây Lôi ta."

Phượng Minh bị hắn nhẹ nhàng quở trách một phen, ngược lại lại lộ ra vẻ vui mừng, "Nếu hắn thật sự lợi hại như lời ngươi nói thì tốt rồi. Chỉ mong hắn nhanh chóng tìm Liệt Nhi trở về. Ôi, thế gian này thật sự lộn xộn, cũng không có ghi chép gì về người mất tích. Sau này nếu như thật sự thống nhất thiên hạ, nhất định phải bỏ thật nhiều công sức cho việc quản lý hộ tịch và an ninh trật tự. Phượng Minh trừng Dung Điềm, gãi đầu nói, "Ánh mắt ngươi độ lượng như vậy là có ý gì?"

Dung Điềm cười nhạt nói, "Ngươi càng trải qua đại sự, càng khiến người ta cảm thấy ngươi có tài trị quốc."

Phượng Minh vội vã xua tay, "Ngươi ngàn vạn lần không nên đối với ta sinh ra lòng yêu quý tài năng. Ta cũng không nên làm Thừa tướng đại thần gì đó, mệt chết người lại không thể đi chơi khắp nơi."

Lạc Vân cư nhiên lại lạnh lùng chen vào một câu, "Cho dù Thiếu chủ có tài năng ấy, cũng không có bản lĩnh kia, tài sản Tiêu gia khổng lồ, hắn quản chuyện của mình cũng quản không xong."

"Minh vương, nô tỳ có thể vào bên trong hầu hạ hay không?" Thanh âm trong trẻo của Thu Nguyệt vang lên ở bên ngoài.

Đầu ngón tay đẩy nhẹ cửa, lặng lẽ tìm tòi bên trong, phát hiện Lạc Vân và Dung Hổ cả gan phá ngang chuyện tốt của hai chủ tử vẫn bình an vô sự, người bên trong đều đang nghiêm túc thảo luận công việc.

Biết lúc này xuất hiện sẽ không dẫm vào vết xe đổ xui xẻo của Dung Hổ, Thu Nguyệt mới thật cẩn thận mà tiến vào, nói, "La Đăng ở bên ngoài muốn hỏi Thiếu chủ nhà hắn có thời gian cùng hắn tâm sự hay không."

Phượng Minh lắp bắp kinh hãi, "Chẳng lẽ chỗ La Đăng cũng xảy ra đại sự gì?"

"Không phải." Thu Nguyệt nhếch môi cười nói, "Minh vương còn nhớ lúc Dung Hổ và Thu Lam ở trên thuyền thành thân không? Lúc ấy Minh vương nói, về sau Tiêu gia có thể mở ra một chuyện làm ăn, cho phép người ta khi thành thân có thể đi thuyền dọc theo Ô Mạn giang mà dạo chơi các quốc gia. Chuyện thú vị như vậy, những phú thương quyền quý có tiền kia nhất định tranh nhau tán tụng, có thể kiếm được nhiều tiền. La Đăng lợi dụng thời gian mấy ngày này, từ đó đã đặc biệt trù tính một phen, còn đặc biệt viết thêm một tập sáng kiến, muốn hỏi qua ý kiến của Minh vương một chút."

Trái tim của Phượng Minh nãy giờ bị treo lên nay lại được hạ xuống, vui mừng nói, "Hóa ra là vậy. Tốt, ta đi xem hắn suy nghĩ biện pháp kiếm tiền gì." Đoạn hướng về phía Dung Điềm chào một cái, thay quần áo hưng trí bừng bừng đi ra ngoài.

Lạc Vân đi theo bảo vệ Phượng Minh ra ngoài, nhưng Dung Hổ lại ở tại chỗ.

Dung Điềm hỏi, "Còn có chuyện gì?"

"Là, thuộc hạ vẫn còn một tin tức, muốn gặp riêng Đại vương để bẩm báo."

Dung Điềm như tỉnh ngộ, ánh mắt dừng lại trên người Dung Hổ, "Cố ý chờ Phượng Minh đi ra ngoài mới bẩm báo với bổn vương..." Dung Điềm lời nói sắc bén, "Là chuyện có liên quan đến Phượng Minh?"

"Đúng vậy."-----

"Nói đi!"

Vĩnh Dật vương tử thực ra không chỉ gửi tới một phong thư mà còn phái người đưa tới một thứ khác nữa, nghe nói là cũng phát hiện tại Phân Thành. Vật ấy được một nhóm thương nhân tranh nhau mua bán, hiện tại đã có không ít người mua qua tay với giá cao rồi đem đi các nơi. Dung Hổ nét mặt dị thường, lấy thứ ở trong ngực ra, cẩn thận mà trình lên cho Dung Điềm, còn dè dặt nói thêm một câu: "Đại vương xem xong ngàn vạn lần xin đừng dễ dàng nổi giận."

Dung Điềm khóe môi cao ngạo nhếch lên, cười nhạt nói: "Trong thiên hạ này, thứ có thể khiến ta dễ dàng nổi giận không nhiều. Đừng dài dòng nữa, mau trình lên đây".

Dung Hổ cắn răng một cái, bất chấp mà đem búp bê Minh Vương vừa lấy được trình lên cho Dung Điềm, hồi hộp lo lắng nhìn Đại vương nhà mình tò mò mở xem thứ đang cầm trên tay, cuối cùng tựa như phát hiện ra điều gì mà xốc lên nội y còn đang chỉnh tề trên người búp bê...

Không gian rơi vào trầm mặc, làm người ta cảm thấy không rét mà run.

Một lát sau...

"Thứ này là do người phương nào chế ra?" Thanh âm xem như là bình tĩnh.

"Thuộc hạ không biết."

"Kêu Miên Nhai đi tìm hiểu!" Dung Điềm nghiến răng bình tĩnh nói, thanh âm lạnh lùng đến đáng sợ, nháy mắt gầm nhẹ một tiếng, "Mặc kệ là ai làm, bản vương cũng muốn hắn chết không có chỗ chôn. Bản vương muốn xé tan xác hắn, dung lửa thiêu chết hắn, dùng bánh xe nghiền nát hắn! Tất cả những kẻ mua bán sở hữu thứ này đều đáng phải chết!"

"Thuộc hạ tuân lệnh." Dung Hổ rùng mình một cái.

Quả nhiên!

Trong thiên hạ, thứ dễ dàng làm đại vương nổi giận không có nhiều lắm.

Nhưng thứ đồ chơi giống Minh vương như đúc này, hiển nhiên lại là một trong số ít đó.

Tên hạ lưu vô sỉ nào lại làm ra thứ này!

Bên bờ Ô Mạn giang, trong một làng nhỏ cách thành Phương Địch năm mươi dặm.

Một khu dân cư bình thường không đáng chú ý tới, gần đây lại xuất hiện thêm vài nam nhân lạ mặt, mỗi ngày đều có người đi đi lại lại nhưng đa số đều đi vào lúc đêm khuya và rạng sáng. Vùng này đều là nông dân nghèo khổ, nhìn mặt trời để nghỉ ngơi và làm việc, sáng sớm thì rời giường đi làm, tối đến đúng hạn lại ngủ say cho hồi sức để ngày mai còn có sức mà làm việc tiếp, cho nên ai cũng không màng để ý xem người khác làm gì vào đêm hôm khuya khoắt.

Từ cửa hàng rào* rách nát hướng vào trong, khắp nơi đều có thể thấy những căn nhà đá cũ kĩ.

[ Cửa hàng rào - 栅栏门: ờm, là loại cửa dạng song dọc như cái hàng rào, và chung quy thì nửa kín nửa hở như thế này ~~]

Ai cũng không đoán được từ trong hầm của nhà đá này đi vào, nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới, dưới ánh nến mờ nhạt là một chốn nghỉ ngơi được sắp xếp ổn thỏa với giường nệm trắng như tuyết cùng đồ dùng tinh xảo trân quý đủ màu sắc, thoạt nhìn là một chỗ ẩn thân tạm thời vô cùng thoải mái.

Trên chiếc giường mềm mại có một đạo thân ảnh lười biếng, thon dài dẻo dai, rõ ràng là một thiếu nam tử, nhưng bả vai không dài rộng giống như những nam nhân thô kệch tầm thường mà thanh nhã diễm lệ, mê hoặc lòng người.

Hắn bộ dáng tự nhiên, không hề có vẻ sợ hãi, dường như rất an tâm đối với hoàn cảnh hiện tại ở nơi này. Trên bàn chân cùng cổ tay trắng nõn là một sợi dây xích dài mảnh, không biết được chế tác từ kim loại gì, trắng sáng lấp lánh, thoạt nhìn thật không thấy có gì khác so với mấy món đồ trang sức. Người bị giam cầm vừa mới hơi động đậy, thanh âm va chạm nhau liên tiếp "đinh đinh đang đang" phát ra rất dễ nghe.

Phía trên căn hầm thoáng phát ra tiếng vang mở cửa rất nhỏ. Bất chợt có tia nắng chiếu vào mấy tầng bóng tối, bóng người đong đưa. Sau một giây, ánh nắng bị chặn lại ngay sau cửa hầm.

Phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

"Liệt Nhi, ta tới thăm ngươi." Cánh tay với đường nét ưu mỹ nhẹ nhàng dừng ở trên vai nam tử nhìn như gầy yếu. Dư Lãng thấy hắn không đáp thì chuyển sang đánh giá cách bài trí trong hầm, xem như vừa lòng, không để bụng mà cười nói, "Nơi này hơi đơn sơ một chút, ngươi đừng tức giận, giận dỗi thật không giống với tính tình của ngươi ngày xưa. Chờ mấy ngày nữa, ta sẽ mang ngươi ra ngoài ngắm nhìn cảnh sắc Ô Mạn giang", nói xong ngồi xuống bên người Liệt Nhi, vươn tay thân mật ôm lấy Liệt Nhi.

Liệt Nhi bị hắn kéo vào trong ngực, cũng không có chống đối, vẻ mặt băng rét ở trong vòng tay hắn, chậm rãi mở miệng: "Ta không tức giận mà là đang rất vui mừng."

Dư Lãng khẽ cười, nói: "Ngươi bị giam ở trong này rất buồn bực, trong lòng không thoải mái còn nói những lời này, ta đây cũng không để bụng, ngươi cần gì phải nói dối?"

Liệt Nhi cười nhạo, "Đúng vậy, cần gì phải nói dối. Ngươi mấy ngày liên tiếp không thấy bóng dáng, nơi giam giữ ta lại đổi đến mấy lượt, bây giờ còn muốn trốn trong hầm, bên ngoài chắc chắn là đã xảy ra chuyện tốt, nói không chừng Vĩnh Dật đã tìm được tới gần chỗ này, ta vui sướng cực kì, khoái hoạt đến không thể sống nữa".

Hắn nói xong lại cười rộ lên thị uy, cánh môi đỏ nhạt bướng bỉnh nhếch lên thành một đường cong.

Dư Lãng cũng không tức giận, chỉ dùng ánh mắt bình lặng xem xét hắn. Liệt Nhi cười một trận, thấy mình không kích được cho kẻ kia nổi lên lấy một chút phản ứng, cảm thấy nhạt nhẽo, dần dần cũng thu lại nụ cười, xoay mặt ra chỗ khác, bắt đầu khôi phục điệu bộ hờ hững.

Hai người dán tại một chỗ, thân thể cách nhau một lớp y phục mỏng manh, nhiệt độ cơ thể chậm rãi truyền tới, đều cảm thấy trên da thịt có một chút độ ấm mỏng manh của đối phương truyền vào trong máu, khiến cho trái tim cũng mơ hồ loạn nhịp.

Trong căn ngầm mà hệ thống thông gió căn bản cũng không tồi, bầu không khí nay lại ngưng đọng khiến người có cảm giác oi bức hít thở không thông.

Dư Lãng nói: "Quả nhiên là ngươi nổi giận."

Liệt Nhi thầm nghĩ ta tức giận hay không cũng là chuyện của Vĩnh Dật, chẳng liên quan gì tới ngươi hết! Hắn mạnh mẽ nói như vậy trong lòng, hận không thể để Dư Lãng từ trên mặt của chính mình nhìn ra ý tứ ẩn chứa trong những lời này, không hề che giấu mà cắn môi dưới. Chiếc mũi xinh đẹp thở hắt ra một hơi không kiên nhẫn.

Dư Lãng thế nhưng lại ương ngạnh đoán không ra, thanh âm ngược lại trở nên trầm xuống, ôn tồn hỏi, "Liệt Nhi, để ta thân mật ngươi một chút có được không?"

Liệt Nhi đột ngột chấn động, ánh mắt đột nhiên trở nên hung dữ, nghiến răng nói: "Ngươi yêu ta như thế nào? Sau đó lại thay đổi như thế nào? Ta còn chưa chịu đủ những đau đớn cay đắng từ ngươi sao? Có bản lĩnh thì dốc toàn lực đấu với ta!"

Dư Lãng cười, chậc chậc nói: "Lời này để người ngoài nghe được, lại tưởng ta dụng hình với ngươi".

Liệt Nhi lạnh nhạt mà cười mãi không dứt.

Người này, nhớ không lầm thì từng dùng hình tra tấn hắn rất tàn bạo, nay lại nói đến là vô tội.

Dư Lãng tự mình quyết định, thẳng thắn ôm lấy Liệt nhi sắc mặt đã nhợt nhạt hôn một cái, rồi hỏi: "Có muốn biết mấy mấy ngày nay ta làm gì hay không?"

Liệt Nhi nghe xong cắn răng, khẽ xoay đầu.-----

Dư lãng hôn một chút liền rời ra đôi môi nóng ấm, tay sờ loạn bên dưới, một bên ôn nhu hỏi, một bên bàn tay đã muốn tiến nhập vào hạ y của Liệt Nhi, theo thắt lưng hướng đến cái bụng đang phập phồng, thích thú mà vuốt ve da thịt tinh tế.

Người truyền tin mà ta phái đi gặp Đại vương đã gặp mặt ta ở chỗ hẹn, truyền đạt lại cho ta mệnh lệnh của Đại vương. Bọn búp bê Minh vương kia, Đại vương lệnh cho ta lập tức tiêu hủy."

Liệt Nhi mạnh mẽ cười nói: "Thì ra, cho dù là loại người như Nhược Ngôn thì cũng phải khinh bỉ với việc làm của ngươi!" Nói được nửa câu liền chậm rãi thở dốc, thanh âm khẽ run rẩy.

Liệt Nhi từ lúc rơi vào tay hắn, không ngày nào là không bị ép uống thuốc, da thịt so với ngày xưa còn mẫn cảm hơn mấy lần. Dư Lãng là cao thủ trong chuyện phòng the, lại quen thuộc với thân thể Liệt Nhi, là người biết rõ nhất những điểm mẫn cảm của liệt Nhi, tuy rằng chỉ dùng tay chậm rãi vuốt ve nhưng cũng đã làm cho Liệt Nhi cả người nóng rực, phải chịu đựng giày vò.

Thân thể Liệt Nhi khe khẽ uốn éo. Dư Lãng đem hắn ôm càng chặt hơn, đôi môi nóng ấm dán lên nơi mẫn cảm ở sau cổ, chạm nhẹ, tiếu ý càng thêm sâu: "Không chỉ như thế, Đại Vương còn đem Thần thảo mà ta dâng lên trả lại. Ta vốn tưởng hắn sẽ dùng vật đó lên người Minh Vương cơ."

Hắn thoạt nhìn phong lưu nho nhã, là một loại hình thư sinh công tử, kỳ thật võ nghệ rất cao. Liệt Nhi bị hắn dùng hai tay ôm một cách dễ dàng. Cho dù là ngày xưa, muốn tránh thoát cũng cần hao phí một phen công lực, huống chi hiện tại cả người vô lực, một chút cũng không tránh được, giống như một tiểu hồ ly bị trói chân tay, chỉ có thể thanh tỉnh mà nhìn thợ săn muốn làm gì thì làm.

Nghe thấy Dư Lãng đề cập đến Phượng Minh, Liệt Nhi tạm thời đem bàn tay Dư Lãng đang chạy trên người mình bỏ qua một bên, thở dốc truy hỏi: "Thần thảo gì?"

Dư Lãng nói một chút công hiệu của thần thảo, Liệt Nhi trong lòng thầm giật mình, may mắn Nhược Ngôn còn có chút phong độ của Đại Vương, không dùng dồ vật tà ác này.

Bất quá, vì cái gì bọn họ có thể chắc chắn rằng có thể bắt được Minh Vương chứ? Đang âm thầm suy nghĩ, phía dưới bỗng truyền lên một trận lửa nóng đau đớn. Liệt Nhi bị đau hừ một tiếng, hai tay cố gắng nắm lấy y phục của kẻ đầu sỏ đang tàn sát bừa bãi trên người mình, kéo theo sợi xích vàng phát ra tiếng đinh đang, thấp giọng nói: "Dư Lãng, nếu ngươi muốn ta, chỉ để ý việc tiến vào, vậy hà tất gì phải luôn giày vò thân thể ta?" Đôi mày tinh tế chau lại, cố gắng gạt đi đau đớn, thế nhưng lại ngoài ý muốn mà dật ra một vẻ yêu diễm khêu gợi dị thường.

Dư lãng sắc mặt bình tĩnh, hôn lên chóp mũi hắn một chút: "Ngươi luôn miệng nói muốn Vĩnh Dật, ta cho dù chiếm được thân thể ngươi, thì có ý nghĩa gì? Dư Lãng chẳng lẽ lại là hạng người hạ lưu cường bạo người khác? Liệt Nhi, ngươi rất xem thường người." Đoạn nhặt lên sợi dây xích dài vẫn buông trên tấm đệm mềm mại, chậm rãi quấn quanh thạch bích.

Dây xích càng thu càng ngắn, không gian có thể hoạt động càng ngày càng ít. Chỉ chốc lát, hai tay Liệt Nhi đã bị cố định trên tường, không thể cử động.

Liệt Nhi khinh thường nói: "Đem người gây sức ép đến khi mở miệng cầu ngươi, lại còn cường bạo, như vậy không phải là cường đồ hạ lưu? Buồn cười!" Đoạn hướng Dư Lãng hung hăng chửi thề một tiếng.

Dư lãng tựa hồ cũng không sinh khí, không thèm nghiêng đầu tránh đi, ngược lại còn bày ra nét cười tuấn mỹ đủ khiến cho nhật nguyệt cũng phải đổi sắc, "Liệt Nhi, quá muộn rồi! Cho dù hiện tại ngươi cầu ta, ta cũng chưa chắc đồng ý ôm ngươi. Ai bảo ngươi khiến ta thương tâm như vậy chứ?" Trên miệng phát ra tiếng "thương tâm", còn ánh mắt thì không chút nào thay đổi, vẫn chân thành nhu tình như cũ.

Dư Lãng vừa nói vừa tách đùi Liệt Nhi ra. Quần áo trên người Liệt Nhi đều do một tay Dư Lãng lựa chọn, vốn là hình thức đơn giản rộng rãi, phía dưới càng không có vật cản, cùng với sủng thiếp nuôi trong nhà quyền quý để tuỳ thời phát tiết cơ hồ giống nhau.

Vạt áo vén lên, bắp đùi trắng nõn tinh tế liền lộ ra trong tầm mắt Dư Lãng.

Liệt Nhi tránh đi một chút, dây xích trên mắt cá chân vì thế phát ra tiếng vang. Hắn biết lại giống như những lần trước đây, vô luận có giãy giụa đến đâu cũng không thể nào chạy thoát. Dư Lãng nếu như không đem hắn tra tấn đến khi cảm thấy mỹ mãn thì tuyệt sẽ không rời đi. Liệt Nhi trong lòng thầm than một tiếng, nhắm mắt lại mặc cho số phận.

Dư Lãng cũng than một tiếng, thấp giọng nói: "Ngươi tưởng rằng làm như vậy, ta sẽ tạm tha cho ngươi sao? Liệt Nhi, ngươi càng như thế, ta càng không thể tha ngươi."

Người này bản lĩnh rất lớn, lời nói và việc làm chưa từng không đồng nhất. Miệng vừa nói không buông tha, tay liền tiếp tục vuốt ve khiến vật dưới háng Liệt Nhi thống khổ vạn phần. Thế nhưng, sau khi nắm lấy khớp hàm Liệt Nhi mở ra, ra sức hôn một phen, Dư Lãng lại đột nhiên thối lui.

Hắn xoay người nằm lên đệm mền mại, đầu cách Liệt Nhi đang bị thạch bích trói buộc chỉ khoảng một tấc, trên gương mặt nho nhã nỗi lên một tia ủ rũ, nhắm mắt lại, bỗng nhiên trầm giọng nói: "Lần này Đại Vương đến đây, ta có cảm giác lo lắng. Thần thảo đối với người như Tây Lôi Minh Vương là công cụ hữu hiệu nhất, Đại Vương lại vứt bỏ không cần, có thể thấy được người đối với Tây Lôi Minh Vương đã phân không rõ nặng nhẹ."

Không còn bị Dư Lãng giày vò, dục hoả trong người Liệt Nhi hơi hơi hạ thấp, nghe vậy liền cúi đầu nhìn hắn.

Dư lãng ngẩng mặt lên, nhắm mắt, nửa như đang ngủ lại nửa như đang tỉnh, sợi tóc đen mền mại buông xuống, trán rộng cùng mũi cao thẳng, bất luận ai cũng thấy rõ người này tài hoa xuất chúng.

Bộ dáng này cùng với bộ dáng ngày đó hắn nhìn thấy cơ hồ không một chút nào thay đổi, giờ phút này hai mắt khép kín, quang mang sắc bén vô tình được giấu đi, nhìn càng thêm ôn nhu mê người.

Liệt Nhi nhân khoảng lặng khó có được này mà yên lặng cúi đầu, chăm chú quan sát, trong đầu mơ mơ hồ hồ một mảnh, giống như lại nghe thấy những lời tán thưởng hắn từng nói -- "Hảo hài tử xinh đẹp..."

Thanh âm trầm thấp thanh nhã, câu ca ngợi từ từ nhòa dần.

Hắn xuất thần một lát, trong đầu thoảng qua gương mặt Vĩnh Dật, lấp bắp kinh hãi, hung hăn cắn môi dưới, cơ hồ cắn đến chảy máu, phục hồi lại tinh thần, trong tâm lại là một trận đau đớn.

Dư Lãng giống như cái gì cũng nhìn không ra, thu hồi tầm mắt, mỉm cười nói một câu, giống như đã suy nghĩ kỹ càng mới đưa ra quyết định: "Ta muốn giết chết Tây Lôi Minh Vương."

"Cái gì?" Liệt Nhi chấn động mãnh liệt.

Xích vàng trên cổ tay cổ chân thanh thuý rung động.

"Ta muốn giết chết Tây Lôi Minh Vương." Dư lãng chậm rãi từ trên nhuyễn tháp ngồi dậy, khe khẽ mà nói: "Sự tồn tại của người này đối với Đại Vương là một loại uy hiếp đáng sợ. Đã từng có một lần thảm bại trên Ô Mạn giang, như vậy để thảm kịch không tái diễn, hắn phải chết."

Liệt Nhi nghe được, mắt mở lớn như muốn nứt ra, cắn răng nói: "Dư Lãng, ngươi nghĩ Minh Vương nhà ta là con thỏ con cẩu ngươi nuôi sao? Ngươi nghĩ muốn giết là giết? Có Đại Vương ta ở đó, ngươi đừng mơ tưởng động được tới dù chỉ một sợi tóc của hắn!" Trong lòng thế nhưng lại không được như nói cường ngạnh ngoài miệng.

Người khác uy hiếp có lẽ hắn sẽ không để trong lòng, nhưng chỉ duy nhất Dư Lãng, một câu thôi cũng đủ khiến hắn phát lạnh.

Người này tuyệt không phải hạng người ăn nói khoát lác.

Hắn càng lo lắng, Dư Lãng càng nhàn nhã: "Chờ hắn rơi vào trong tay ta, ta chẳng những muốn động tới cái đầu của hắn, còn muốn động đến cái mạng nhỏ của hắn."

Dứt lời, Dư Lãng đi đến cửa hầm, gập đầu ngón tay gõ hai cái vào tấm gỗ dày.

Tấm gỗ dày bị xốc lên, vài tia nắng mặt trời rọi thẳng vào, chỉ chốc lát lại bị đóng lại. Dư Lãng lại xuất hiện trước mặt, trên tay cầm theo một cái chén nhỏ.-----

Liệt Nhi vừa nhìn thấy chiếc bát trên tay Dư Lãng đã hiểu rằng mình sẽ bị ép uống thuốc, liền cắn răng giận dữ nhìn hắn.

"Những thứ này là do đích thân ta tỉ mỉ điều chế, tuy rằng không dễ uống, nhưng lại là vì ngươi mà làm." Dư Lãng vừa nói, tay vừa đưa tới cạy mở khớp hàm của Liệt Nhi, một hơi đổ vào miệng Liệt Nhi, "Ngươi cũng nên hoài nghi đến việc thứ này có độc, bất quá không cần phải sợ hãi, ta mỗi ngày đều cho ngươi uống giải dược của nó. Những viên thuốc khiến cho ngươi thân thể vô lực, hơn nữa da thịt mẫn cảm, chính là giải dược. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn lưu ở bên cạnh ta, kịch độc kia vĩnh viễn sẽ không thương tổn được ngươi."

Liệt Nhi không hề có sự lựa chọn, nước thuốc đặc màu xanh đen ở trong bát đều bị đổ vào miệng, trong mũi trong miệng đều đậm một cỗ hương thơm mát quỷ dị, dạ dày lại nóng rát giống như có dầu sôi thiêu đốt ở bên trong, đau đến mức hắn tứ chi co rút lại, đem dây xích kéo soạt soạt không ngừng.

Sau khi cơn đau đớn dần dần lắng xuống, Liệt Nhi mới thôi giãy giụa, yên lặng mà thất thần thở dốc.

Tóc đen dính mồ hôi lạnh, ẩm ướt dán ở trên gương mặt.

Dư Lãng đem sợi dây xích trói Liệt Nhi nới lỏng ra, ôm hắn nằm xuống tấm đệm mềm, hỏi, "Ngươi có còn nghĩ tới cái tên Vĩnh Dật kia hay không?"

Liệt Nhi im lặng nghiêng mặt đi.

Dư Lãng ngưng mắt nhìn đường nét duyên dáng trên khuôn mặt quay nghiêng của Liệt Nhi, khe khẽ cười, nói, "Cho dù ngươi nói không nghĩ tới hắn, ta cũng sẽ không tin." Đoạn ôm lấy Liệt Nhi, đem trán đặt lên phía sau gáy đã rớm mồ hôi lạnh của hắn, một hồi lâu cũng không nói thêm điều gì.

Liệt Nhi cứng đờ người cả nửa ngày, phát hiện người phía sau một chút động tĩnh cũng không có, mới lặng lẽ xoay đầu lại.

Dư Lãng cư nhiên lẳng lặng ngủ.

Liệt Nhi lấy làm ngạc nhiên. Một lát sau, tính tính toán toán một chút, tay thế nhưng mới chỉ đơn giản giật giật, dây xích đã lập tức vang lên tiếng đinh đinh cản trở.

Dư Lãng mở to mắt.

"Đừng tính lợi dụng lúc ta ngủ mà động thủ." Ánh mắt hắn thanh tỉnh đến mức giống như căn bản là chưa từng ngủ quá sâu giấc, đạm nhạt cười, nói, "Ta bắt đầu rời nhà khi còn thiếu niên, từ đó đến giờ chưa từng nhắm mắt lại mà ngủ yên thực sự. Liệt Nhi, ngươi không hiểu rõ ta rồi."

Hắn đặt tay lên trên mặt của Liệt Nhi, cảm nhận thứ cảm giác co dãn tinh tế truyền đến từ trên da thịt, như là để làm an tâm chính mình. Dư Lãng thoải mái mà xê dịch thân mình, áp sát lên lưng Liệt Nhi, dang tay ôm lấy Liệt Nhi.

"Ngươi nhất định không hiểu được ta."

Hắn hấp giọng nói một câu, rốt cục lại không một tiếng động.

Lại an tĩnh mà đi ngủ.
Bình Luận (0)
Comment