Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 204

Lúc này, một đoàn khác cũng vừa vặn từ thuyền nhỏ lến boong tàu lớn, nhất thời nháo loạn không thôi.

Chưa tính những người khác, chỉ riêng Liệt Trung Thạch cùng Liệt Đấu đã ồn ào đến mức khiên người khác muốn bịt tai.

” Chúng ta đã về rồi! Ôi thần linh ơi, khúc vừa rồi nước chảy thiệt gấp nha.”

“Cái đó gọi là dòng nước chảy xiết!”

“Ta đang nói chuyện, ngươi nháo cái gì? Không biết lớn nhỏ.”

“Ta rõ ràng còn lớn hơn ngươi!”

“Ta lớn hơn ngươi! Ta là thiếu gia, không phải ngươi!”

“Ta vóc dáng cao hơn ngươi, bắp tay to hơn ngươi, cái gì cũng lớn!”

Thấy hai vị này lại bắt đầu mở màn cuộc đấu võ mồm ngu ngốc thường ngày, những người biết tính bọn họ đều vội tránh qua một bên.

Vừa bước lên trên boong thuyền, Nhiễm Thanh thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy La Đăng cùng Phượng Minh, vội bước đến hành lễ rồi mới bẩm báo, “Những thuyền lớn bị tổn hại đã cho người tới tu sửa, về phần những bảo vật bên trong chúa thuyền, thuộc hạ đã cử đi những huynh đệ giỏi nhất xuống nước vớt, mấy ngày qua cũng tìm về được hơn phân nửa. Những thứ này đều rất trân quý, thuộc hạ thấy không nên tùy tiện gửi ở ngoài, cho nên lần này dẫn theo nhiều người, vận chuyển những bảo vật đã được trục vớt đem lên thuyền trước, để sau này Thiếu chủ khi cần có thể tùy thời sử dụng."

Hắn đưa tay chỉ về phía xa, quá nhiên nơi đó có vài chiếc thuyền con đang di chuyển, trên thuyền có không ít đồ vật.

Phượng Minh thở ra một hơi, nghĩ thầm, tựa hồ tìm về được không ít.

Cuối cùng cũng có cái để ăn nói với cha hắn rồi.

Nhiễm Thanh thấy Phượng Minh không lên tiếng, nghĩ rằng hắn không hài lòng, trên mặt mang vẻ xấu hổ, “Thuốc hạ có tội lớn. Lúc thuyền chìm xuống có lẽ khoang thuyền bị nứt ra kẽ hở, có nhiều món bảo vật đã trôi đi mất, hơn nữa nhiều món đồ làm bằng vật liệu đặc thù gặp nước là hỏng, vớt lên cũng không thể dùng, thuộc hạ cũng không sai người đem về... ”

Phượng Minh vội vàng trấn an hắn, “Như vậy đã tốt rồi, ta rất vừa lòng, sao ngươi lại lo lắng như vậy?”

Nhiễm Thanh giống như một con thú nhỏ đang tủi thân, hai mắt long lanh lóng lánh, dào dạt khẩn cầu nhìn Phượng Minh, “Thiếu Chủ...”

Phượng Minh ngẩn ngươi nhìn lại Nhiễm Thanh.

Mắt to trừng mắt nhỏ, bồi hồi thật lâu, Phượng Minh thiếu chút nữa lại muốn đưa tay vò đầu bứt tóc.

“Thiếu chủ…”

“A!” Phượng Minh rốt cục nhớ ra, vỗ trán nói,” “Kiếm của ngươi, đúng không?”

Nhiễm Thanh gật đầu như gà mổ thóc.

“Ở chỗ Lạc Vân đó.” Củ khoai nóng bỏng tay* cứ thế bị ném sang cho Lạc Vân.

*Khoai nóng bỏng tay 烫手山芋 chỉ những việc khó khăn, khó xử.

Kỳ thật, Phượng Minh lúc này ngẫm lại cũng cảm thấy bản thân lúc đó quá nghiêm khắc với Nhiễm Thanh. Hắn làm Minh vương đã lâu như vậy, rất ít khi trừng phạt người khác, Nhiễm Thanh vừa “may” lại là một trong số ít ỏi đếm trên đầu ngón tay đó.

Lạc Vân đi đến bên người Nhiễm Thanh, “Kiếm của ngươi ta giữ, chút nữa qua chỗ chúng ta đang ở lấy lại.” Giọng nói bỗng nhiễn trầm xuống, “Lần này Thiếu chủ bỏ qua cho ngươi, ngươi phải nhớ kỹ giáo huấn lần này. Sau này nếu còn dám làm trái mệnh lệnh của Thiếu chủ, đừng nói là Thiếu chủ, chính ta cũng sẽ không tha cho ngươi.”

Nhiễm Thanh hiển nhiên vô cùng tin phục Lạc Vân, liên tục gật đầu, còn quay về phía Phượng Minh hành lễ tỏ vẻ cảm tạ.

Ngược lại, Phượng Minh và Thu Tinh lúc này đang bị đứng hình, đờ người ra.

Lạc Vân vì hắn mà tỏ thái độ như vậy, thật là cảm động quá đi mất thôi!!!

Từ lúc nào mà trong lòng Lạc Vân, Phượng Minh lại có vị trí cao như vậy?

Phượng Minh nhìn Lạc Vân, cuối cùng không nhịn được muốn mở miệng, vừa định lên tiếng, Lạc Vân đã nhanh hơn một bước, lãnh đạm thờ ơ làm sụp đổ toàn bộ vọng tưởng của Phượng Minh, “Thuộc hạ đảm nhận trọng trách bảo hộ sự an toàn của Thiếu chủ, khác với Nhiễm Thanh. Đôi khi vì đảm bảo an toàn của thiếu chủ, cho dù phải làm trái mệnh lệnh của thiếu chủ cũng phải kiên trì.” Nói đoạn, hắn vứt cho Phượng Minh một ánh mắt biết nói- ngươi đừng nghĩ đến chuyện sau này lấy thân phận Thiếu chủ ra là có thể không nghe lời mà chạy lung tung!

Bả vai Phượng Minh lập tức rũ xuống.

Lạc Vân quả nhiên vẫn là Lạc Vân.

Lúc Nhiễm Thanh đang bẩm báo, đám thị nữ đã sớm bị Liệt Trung Thạch Liệt Đấu bên kia thu hút sự chú ý.

Đương nhiên, hai gã nam nhân tuyệt không có gì chút hấp dẫn nào!

Thứ duy nhất khiến cho đám nữ nhân yêu mến không thôi, đương nhiên là bảo bối lông xù rất rất đáng yêu – Tiểu Thu. Thu Nguyệt thích Tiểu Thu vô cùng, vừa nhìn thấy hai kẻ to xác kia liền nhào đến gọi to gọi nhỏ, “Tiểu Thu~ Tiểu Thu~”

Tiểu Thu rất thính tai, vừa nghe được thanh âm quen thuộc, lập tức nhảy từ sau lưng lên vai Liệt Đấu, “Miao~”một tiếng, lấy bả vai của Liệt Đầu làm điểm tựa, bật lên giữa không trung, nguyên một cục bông đen tuyền nhào vào lòng Thu Nguyệt, cái đuôi vểnh cọ tới cọ lui – ta đang làm nũng đó nha!

Thu Nguyệt bị nó cọ ngứa, khanh khách cười không ngớt.

Thu Tinh cùng Thu Lam cũng chạy tới, dỗ dành, vuốt ve Tiểu Thu, về phần hai vị nào đó vẫn đang đấu võ mồm, các nàng cho dù nhìn thấy nhưng cũng không thèm quản.

Quả nhiên, Liệt Trung Thạch cùng Liệt Đấu tranh cãi không có kết quả, đành phải thở phì phì, tạm dừng hiệp đấu, quay đầu nhìn thấy Phượng Minh, lại tranh nhau chạy tới trước mắt Phượng Minh, reo lên, “Minh vương! Minh vương! Chúng ta đã trở lại!”

“Thật lâu không gặp, có phải rất nhớ chúng ta đúng không?”

“Bảo vật của ngươi chúng ta đã tìm lại.”

“Đúng vậy, may mắn có ta lợi hại, lập tức tìm được, bằng không có thể bên trong đã bị ngập nước.”

“Đừng nghe Liệt Đấu nói bậy, cái tráp đó kín bưng, nước không tràn vào được, bên trong vẫn khô ráo, ta mở ra cho ngươi xem.”

Phượng Minh con đang ngẫm xem bọn họ nói đến bảo vật gì, mắt lại nhìn thấy gói hành trang Liệt Trung Thạch gỡ xuống từ trên lưng, đang loay hoay mở ra, bên trong lộ ra một góc hộp gỗ điêu khắp ấn tượng, trong khoảnh khắc miệng không ngừng lắp bắp kinh hãi, vội vàng ngăn cản bọn họ, cười tà, “Oa! Các ngươi thật lợi hại a! Không cần mở ra, ta tuyệt đối tin tưởng tài năng của các người, nói không bị ướt thì tuyệt đối không bị ướt.”

Một bên, Phượng Minh khoa trương xuất hết công phu mồm mép khen ngợi hai người này đến chói lòa, bên kia,  Dung Hổ đã thu được hộp gỗ vào tay.

Hai người ăn ý liếc nhìn nhau.

Hai kẻ này thực sự là dọa chết người mà, bên trong là thủ cấp của Khánh Đỉnh đó! Ngươi cũng không nhìn xem nơi này cách kinh thành của Đồng Quốc không bao xa, lại dám đòi mở cái tráp này ra. Nếu mở ra không phải là mạng nhỏ của Tiêu gia Thiếu chủ hắn đi tong luôn sao?

Còn sợ rằng Đồng Quốc Đại quân không đuổi giết hắn sao?

Liệt Trung Thạch cùng Liệt Đấu chẳng quản người khác trong lòng tính toán điều gì, chỉ biết mình được khen ngợi nên đắc ý vô cùng, chạy tới đùa giỡn ba thị nữ đang mải chơi đùa cùng Tiểu Thu, nhất thời khiến cho ba nàng oa oa hô to, cười mắng không ngớt.

Phượng Minh tranh thủ cơ hội, thấp giọng căn dặn Dung Hổ, “Chúng ta đang ở trên địa bàn Đồng Quốc, vạn nhất để người khác nhìn thấy thì không xong. Ngươi ngàn vạn lần nên coi chừng cẩn thận, đừng để chuyện không mau xảy ra.”

Dung Hổ cũng vô cùng cẩn thận, “Thuộc hạ cũng nghĩ vậy, đây không phải là chuyện đùa, hơn nữa, Thừa tướng đã phái Liệt Trung Thạch đặc biệt giao nó cho Minh vương khi đến Đồng Quốc, nhất định là tin tưởng Minh Vương có thể dùng vào thời khắc mấu chốt. Nếu chúng ta hiện tại đã không ở trên thuyền, cũng không nên để nó lại đây, chi bằng mang nó về nơi có thể thuận tiện dùng tới thì tốt hơn.

Phượng Minh nghẹn họng trân trối nhìn Dung Hổ, “Không phải là ngươi đang tính mang nó về Khánh Chương Hợp Khánh Vương phủ đúng không?”

Dung Hổ nhún vai nói, “Chẳng phải Minh Vương đã nói, nơi nguy hiểm nhất, lại là nơi an toàn nhất sao?”

!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Xem ra Dung Hổ thật sự muốn đem thủ cấp của Khánh Đỉnh vào Khánh Chương vương phủ.

Phượng Minh tuy rằng cảm thấy khó lý giải được, có điều, nghĩ lại thì người chỉ bảo Dung Hổ lại chính là cái tên lá gan còn lớn hơn trời – Tây Lôi Vương Dung Điềm kia, cũng cảm thấy yên tâm hơn chút chút. Dù sao nói về tính cẩn trọng, chu đáo, Phượng Minh tự biết bản thân còn kém xa Dung Hổ.

Cuối cùng, hắn giao chuyện này cho Dung Hổ toàn quyền quyết định.

Dung Hổ lại nói, “Trước hết ta nghĩ cần đem thứ này trở về Vương phủ nội thất, cũng không thể xách theo nó đi khắp nơi được.”

Phượng Minh sắc mặt đại biến, lập tức ra đòn phủ đầu, “Hôm nay ta đã quyết sẽ đi bụi* [ đi chơi/du ngoạn, nhưng để là đi bụi vì editor thích thế ==! ] cả ngày, nếu muốn về thì tự ngươi về đi, đừng hòng bắt ta về sớm như vậy.”

Dung Hổ sớm đoán được hắn sẽ không chịu, khuôn mặt tuấn lãng tràn ngập ý cười, “Vậy thuộc hạ cử Miên Nhai đến bảo hộ Minh Vương, sau đó sẽ trở về.”

Miên Nhai hôm qua vừa mới đến nơi này để đưa tin tình báo cho Dung Điềm. Tin tức về Việt Trọng Thành cùng Đồng Nhi là do hắn đưa tới, hôm nay Dung Điềm hành sự cũng không mang hắn theo, liền tùy tiện đi theo hộ giá Phượng Minh.

Dung Hổ tìm được cái đầu Miên Nhai đang nhấp nhô ở một khoang thuyền khác, gọi lại thương lượng một hồi, lại đến chỗ Lạc Vân cáo từ, lấy cớ có việc quan trọng phải đi trước.

Miên Nhai tạm thời thay Dung Hổ đảm đương vị trí cận vệ bảo hộ Phượng Minh, vô cùng tận trung với cương vị, lập tức liền đến bên cạnh Phượng Minh, hỏi hắn chút nữa muốn đi đâu.

Phượng Minh còn đang rối rắm chuyện này.

Cơ hội được tự do bay nhảy khắp nơi như thế này thật sự vô cùng ít ỏi, hắn lúc này giống như đứa nhỏ đúng trước một cửa hàng kẹo ngọt rực rỡ muôn màu, muốn cái này lại muốn cái kia, cuối cùng chẳng chọn được là mình muốn cái nào nhất.

Phượng Minh đành gọi ba thị nữ đang mải chơi đùa với Tiểu Thu đến, hỏi ý kiến bọn họ.

Thu Tinh Thu Nguyệt không thèm chớp mắt tuôn ra một đống ý kiến, nào là đi thuyền dạo chơi trên sông, nào là tìm một nơi thật đẹp hái hoa bắt thỏ…

Thu Lam có vẻ trầm tư suy nghĩ nhất, một hồi mới mở miệng nói, “Không thì chúng ta đi đi dạo phố đi, hiếm có dịp đi Đồng Quốc, ít nhất cũng nên mua chút đồ này kia.”

Thu Tinh mặt nhăn lại, nũng nịu, “Có cái gì mà mua chứ, chúng ta cái gì cũng không thiếu?”

“Ngươi không hiểu.”Thu Lam khuôn mặt rõ ràng còn non trẻ, lại làm bộ dáng như già dặn hiểu sự đời, nhấn mạnh từng chữ, “Dung Hổ nói, Đồng Quốc có rất nhiều thứ tốt mà những nơi khác không có, nổi danh nhất chính là vải vóc…”

Thu Nguyệt mỉm cười, “Vải vóc có gì mà quý hiếm chứ? Trong khoang thuyền chẳng phải xếp thành núi rồi sao? Đều là hàng thượng đẳng, lụa là gấm vóc, ngươi thích cái gì thì chọn cái đó, xem như là phần thưởng, Minh vương nhất định sẽ đáp ứng, đúng không?” Câu cuối cùng là quay về phía Phượng Minh hỏi ý kiến.

Phượng Minh mỉm cười gật đầu, nhưng cũng không đành lòng để Thu Lam thất vọng, dịu dàng nói, “Có điều trong thành nhất định rất náo nhiệt, cho dù không mua vải vóc, thì vào đó đi dạo cũng không tồi..”

Thu Lam lại nói, “Ta đương nhiên biết chúng ta có nhiều vải vóc thượng đẳng. Thế nhưng vải dệt ở Đồng Quốc khiến người ta kinh ngạc nhất chính là ở màu sắc, có một loại màu nhuộm gọi là đế tử sắc* [màu tím đế vương], thật sự là là đẹp đến kinh diễm, nghe nói những nơi khác đều không nhuộm được, chỉ có thợ nhuộm ở Đồng Quốc mới có thể làm ra.”

Nữ nhi luôn có sự yêu thích và tò mò đối với vải vóc y phục, lập tức bị Thu Lam gợi lên hứng thú.

“Nha!” Thu Nguyệt nói, “Sao ngươi không nói sớm? Ta cũng từng được nghe nói đến Tử đế sắc, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra chính là ở nơi chúng ta đang đặt chân.”

Thu Tinh lúc này hai mắt cũng lấp lánh linh quang, “Ta không biết cái gọi là Tử đế sắc này, có điều nếu như nói về đặc sản nổi tiếng ở Đồng Quốc, ta cũng nhớ đến một cửa tiệm nổi tiếng về yên chi*, thủy phấn**, cửa tiệm đó gọi là gì nhỉ?”

**Yên chi: son môi của phụ nữ thời xưa, được làm từ một loại hoa, có dạng bột hoặc dạng phiến giấy.

***Thủy phấn: phấn nước, phấn thơm…

Thu Lam e thẹn nói, “Ta sao biết được, kia đều là ta nghe Dung Hổ nói, cho nên mới muốn đi dạo trong thành...” Nàng đưa mắt dò xét ý kiến Phượng Minh, vừa điềm đạm lại đáng yêu.

Phượng Minh bật cười, “Được rồi! Được rồi! Vậy chúng ta liền quyết định, vào thành đi dạo phố!”

Nhất thời, trên boong thuyền tràn ngập tiếng reo vui nũng nịu.

****

Xác định được địa điểm tiếp theo, đoàn người lại xuống thuyền nhỏ trở về bờ sông.

Tuấn mã nghỉ tại bờ sông được ăn no cao lương mỹ vị – cỏ tươi, đã sớm quẫy đuôi không ngừng, toàn thân tràn trề sức lực đợi chủ nhân cưỡi. Phượng Minh nhảy lên ngựa, vung roi hai vòng giữa không trung, roi vừa quất xuống, ngựa lớn hùng dũng hí vang một tiếng, tung vó phi về phía trước.

Triêu gia Thiếu chủ, chúng thị nữ cùng với các hộ vệ, cả thẩy không dưới bốn mươi nhân mã đồng loạt xuất phát hướng về Đồng Trạch. Tựa như bị sự sôi nổi, hân hoan tươi trẻ của bọn họ cuốn hút, ngay cả ánh mặt trời cũng càng thêm rực rỡ, tươi vui.

Sau khi vào thành, không thể giục ngựa chạy nhanh nữa, mỗi người đều thả chậm cước bộ trên đường.

Phàm là Kinh thành của một nước lớn, việc buôn bán giao thương đều rất nhộn nhịp, kẻ có tiền cũng nhiều hơn.

Nhất là con phố buôn bán tơ lụa vải dệt lại càng sầm uất, nếu không các phu nhân tiểu thư quý tộc lấy đâu ra y phục hoa lệ mà trưng diện?

Các cửa tiệm lớn đều tập trung trên đường chính, có chút giống với những con phố buôn bán hiện đại dành riêng cho nguời đi bộ, khắp nơi treo đầy vải dệt, yên chi thủy phấn, trang sức vàng bạc, còn có mấy món đồ ăn vặt bày la liệt, thật khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Phượng Minh và Thu Nguyệt đều đã xuống ngựa, giao ngựa lại cho đám thị vễ dắt đi,tụ thành một đám đi nhìn ngắm phố phường ở phía trước.

Quá nhiều món đồ cổ quái khiến bọn họ xem không kịp, Phượng Minh liên tục tán thưởng, “Không nghĩ tới khu chợ này lại phồn hoa như vậy, oa, thật nhiều thứ hay ho.” Lúc đầu Phượng Minh cứ nghĩ rằng, Tây Lôi cường đại hơn Đồng Quốc rất nhiều, việc buôn bán giao thương ở đây nhất định không thể bằng Tây Cầm được.

Kết quả lại không như hắn nghĩ.

Miên Nhai sau khi túm được một người bản xứ để hỏi chuyện, trở về liền hỏi các cô nương, “Các nàng muốn xem yên chi thủy phấn trước, hay xem vải vóc trước?”

“Yên chi!”

“Thủy phấn!”

“Vải vóc!”

Ba thanh âm mềm mại nũng nịu liên tiếp vang lên.

Miên nhai chắp tay ra hiệu, mong đàn chim nhỏ đang hưng phấn kêu chiếp chiếp không ngừng này có thể an tĩnh lại, đưa ra một tin tốt cho các nàng, “Đi chỗ nào trước cũng tốt cả, người kia nói rằng, chỗ bán son phấn thượng hạng nhất gọi là Phúc Hòa môn, vải vóc thượng đẳng nhất là ở Phúc khí môn, từ đây đến hai nhà đều rất nhanh.

Đám người Thu Nguyệt vô cùng mừng rỡ, ríu rít bên người Phượng Minh, hứng thú hỏi Miên Nhai đường đi.

Hai thương điếm này nhất định là thanh danh rất lớn, từ ngoài nhìn vào đã thấy khí thế của cửa hiệu này không tầm thường chút nào, nhìn từ xa đã thấy bảng hiệu treo rất cao, thu hút hết tầm mắt người đi đường. Biển hiệu bằng gỗ được phủ một tầng nước sơn mạ vàng, lại được đặt trên cao, ánh nắng chiếu vào sáng rực đến mức người ở bên kia con phố ngẩng đầu lên cũng có thể nhìn thấy chữ trên đó.

Đám người Phượng Minh tiến vào tiệm vải tên gọi Phúc Khí Môn.

Thu Nguyệt Thu Tinh các nàng có vẻ hưng phấn lạ thường, vừa vào đến cửa, liền tròn xơ mắt nhìn các loại vải tren trên tường cùng các cuộn lụa đặt trên bàn, không ngừng thốt lên, “Thật đẹp!”

” Thu Tinh ngươi xem màu lam này, chưa từng thấy ở nơi khác, tại sao lại có thể nhuộm được màu sắc tươi sáng như vậy...”

“Đừng nhìn màu lam đó nữa, mau đến đây, đây có phải là màu Đế tử mà Thu Lam nói không?”

Thu Tinh hô lên như vậy, tựa như một đoàn thám hiểm vừa tìm được bảo vật, Thu Nguyệt, Thu Tinh đều bị thu hút đi đến, mấy cái đầu chụm lại xem xét tấm vải kia.

“Màu tím ngần đến mức thật đẹp mắt.”

Phượng Minh chỉ đến góp vui cũng không khỏi cảm thán sắc tím kia quả thực hiếm thấy, “Dường như chưa từng thấy ở đâu có sắc tím này, vừa nhã nhặn lại phóng khoáng.” Hắn đưa tay vuốt tấm vải, “Chất liệu không có gì đặc biệt, có lẽ là do phương pháp nhuộm đặc biệt?”

“Vị công tử này nói không sai.” Bỗng từ đâu xen vào một thanh âm già nua, mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên.

Người vừa nói là một lão nhân râu tóc bạc phơ, xem chừng đã quá bảy mươi. Tại thời đại mà y học chưa phát triển như thế này, cũng xem như là sống thọ. Lão chống cây quải trượng, chậm rãi bước ra từ phía bên trong, bước đi bất ổn, vừa đi vừa ho, bên cạnh còn có một đầy tớ bộ dáng thấp bé đỡ tay lão, “Lão gia, cẩn thận dưới chân.”

Lão nhân tuy rằng lớn tuổi, nhưng ăn nói rõ ràng, châm rãi nói từng chữ từng chữ, khiến cho người nghe cảm thấy rất thoải mái, “Lão hủ Phúc Thông, chính là chủ của tiểu điếm này. Công tử, mời ngồi xuống. Thứ vải dệt này phải chậm rãi ngắm nó ở nơi có ánh nắng chiếu vào. Cho dù không mua cũng cứ xem thử thoải mái.” Hắn cả đời làm việc buôn bán vải vóc, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra Phượng Minh là khách quý, nên tự mình ra ngoài quầy tiếp đón.

Phượng Minh thái độ đối nhân luôn luôn lễ độ, không thể bới móc điều gì, khẽ mỉm cười, kính lão nhân gia một cái tiểu lễ giành cho bậc trưởng bối, rồi mới hào phóng tự giới thiệu, “Tại hạ Tiêu Gia Phượng Minh.”

Phúc Thông vô cùng kinh ngạc, hai mắt trợn tròn, từng nếp nhăn trên khuôn mặt đều giãn ra,

“Tiêu gia Thiếu chủ? A! A…” Hắn vốn dĩ đã ngồi xuống, nhưng theo bản năng lại dựa vào quải trượng đứng dậy, nhìn một vòng tầng tầng thị vệ thiếu chút nữa chật kín ngoài đại môn, lẩm bẩm nói, “Chẳng trách, chẳng trách, ta vẫn cứ nghi hoặc, nguyên lai là người của Tiêu gia. Tiêu thiếu chủ mời ngồi.”

Lão nhân kia kinh thương nhiều năm, kinh nghiệm lão luyện, chỉ qua một lát liền trấn định, một lần nữa mời Phượng Minh ngồi xuống.

Không biết có phải vì được diện kiến Thiếu chủ của Tiêu gia nổi danh thiên hạ về thương buôn hay không, mà tinh thần của lão nhân bỗng trở nên sinh long hoạt hổ, phân phó người hầu dâng trà nước, lại gọi tổng quản lại, vô cùng sảng khoái ra lệnh, “Mau, đi lấy chìa khóa mở kho hàng ra, vải vóc thượng đẳng nhất đều mang hết ra.”

Phượng Minh cảm thấy có chút ngần ngại, “Lão nhân gia, chúng ta chỉ tùy tiện đi thăm thú thôi…”

Phúc Thông khoát tay ngăn lại, thỉnh Phượng Minh trước đừng nói gì, sai người đem cuộn vải Đế tử sắc mà Thu Tinh vừa phát hiện qua đây.

“Tiêu thiếu chủ, người vừa rồi rất tán thưởng màu tím này đúng không?”

“Đúng vậy.”

Trên khuôn mặt già nua của lão ẩn giấu một tia giảo hoạt, “Màu sắc này, người thường gọi nó là Đế tử. Kỳ thật, đây đâu tính là đế tử?”

Thu Nguyệt các nàng đều mê mẩn sắc tím kia,lúc này nghe chủ nhân của nó, Phúc Thông nói vậy, đều hết sức kinh ngạc.

Thu Nguyệt hỏi, “Phúc Thông Lão bản, ngài nói đây không phải là Đế tử sao?”

Phúc Thông nắm lấy tay ghế làm bằng móng sơn dương trắng tinh, cười tủm tỉm nói, “Cũng không thể nói nó hoàn toàn không phải.”

“Ha?”

“Cuộn vải này xem như là Đế tử loại hạ đẳng, nguyên liệu làm ra không phải là tốt nhất, nên màu sắc cũng không thể đẹp nhất. Đế tử sắc chân chính đẹp hơn thế này rất nhiều.”

“Đế tử sắc chân chính? Chẳng lẽ còn có sắc tím nào đẹp hơn thế này sao?” Thu Tinh hiếu kỳ hỏi, “Nếu vậy thực muốn chiêm ngưỡng nó, lão nhân gia, nơi này của ngài nhất định có đúng không?”

Phúc Thông cười tà.

Lúc này, quản gia đã mở kho hàng, dẫn theo vài người hầu, tay ôm mấy cuộn vải, hổn hển vội vàng đi đến.

Phúc Thông quay đầu, run rẩy nói với quản gia, “Ngươi, mở mật thất bên trong khố phòng lấy cuộn Đế tử kia ra đây.”

Quản gia vẻ mặt kinh nghi, tựa hồ không ngờ rằng Lão chủ nhân sẽ đưa ra yêu cầu này, sửng sốt một hồi mới xoay người đi về phía kho hàng.

__________________

胭脂【yān zhi】là loại bột có màu đỏ tiên diễm (đỏ tươi)

Yên chi được dùng trong hóa trang, trang điểm,  làm son hoặc phấn má.

Về nguồn gốc của nó, có hai thuyết pháp: một nói yên chi có nguồn gốc từ Yến Quốc, một số lại cho rằng Dân tộc Hung Nô ở phía Tây Bắc Trung Quốc, vùng núi Yên Chi, mới là nơi khởi nguồn của yên chi, con gái trong tộc lúc đó thường trang điểm bằng yên chi.

Trên thực tế, yên chi được làm từ một loại hoa tên là” hồng lam”, là loại hoa có hai sắc tố: sắc đỏ và sắc vàng, lúc hoa vừa nở rộ thì được hái xuống, cho vào cối đá nghiền nát, sau khi nhựa vàng được làm sạch, thì sẽ còn lại màu đỏ để làm yên chi.

Nguyên bản yên chi có hai loại, một loại là sợi bông được tẩm phần nước màu đỏ đã nói ở trên, chế thành “Miên yến chi” [ Sợi yên chi], một loại khác được gia công thành cánh hoa mỏng, tên gọi là “Kim hoa yến chi”. Hai loại  này đều được hong khô hoặc xử lý thành dạng sáp, mỡ..
Bình Luận (0)
Comment