Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 9

CHƯƠNG 9

Phượng Minh vốn đã mơ mộng rằng hai người sẽ cưỡi ngựa phóng như bay trên bình nguyên rộng lớn.

Sự thật, chỉ là đến một bãi cỏ được hành lang gỗ bao quanh, nghĩa là hoàn toàn chưa ra khỏi vương cung, điều này khiến cậu càng thêm nhụt chí.

Tiếp theo, người hầu dẫn tới một con vật, nếu nói là ngựa, không bằng gọi nó là con la.

Cưỡi ngựa rong ruổi cuồng dã lãng mạn, lại biến thành cưỡi một con tứ bất tượng [quái thú], nên không thể trách đôi mắt Phượng Minh mang theo rất nhiều oán hận “bắn” vào Dung vương.

Dung vương không thèm để ý, giải thích: “Ta nghĩ ngươi cũng không còn nhớ rõ cách cưỡi ngựa trước giờ, nên trước hết phải học cưỡi trên một con ngựa nhỏ, sau đó thành thạo mới cưỡi ngựa to, như thế mới an toàn.”

Phượng Minh ấm ức nói: “Ngươi là tên lừa gạt.”

Người hầu chung quanh đều ngậm miệng nén cười.

Vì tôn nghiêm, Phượng Minh chết sống gì cũng không chịu cưỡi lên cái “con la” kia.

Dung vương bất đắc dĩ, thở dài ra lệnh: “Người đâu, mang Bạch Vân của ta đến đây.”

Chỉ chốc lát, nghe một tiếng ngựa hí lên, hùng hồn vang đến tận mây xanh. Người hầu dắt đến một con ngựa lớn toàn thân lông trắng như tuyết.

Con ngựa này sắc lông bóng loáng, thuần tuấn chi cực, chỉ cần nhìn đã biết là danh mã. Đôi mắt Phượng Minh lập tức sáng lên.

Dung vương thấy cậu cao hứng, cũng nở nụ cười, xoay người lên ngựa, đỡ Phượng Minh lên cùng cưỡi.

“Đây là ngựa yêu của ta, gọi là Bạch Vân.” Dung vương thúc chân vào bụng ngựa, Bạch Vân hí lên, bốn vó sinh phong.

Phượng Minh cao giọng thét lên, cậu lần đầu cưỡi ngựa, so với ngồi trên tàu lượn siêu tốc hưng phấn hơn rất nhiều.

Bạch Vân chạy rất nhanh, chỉ mất chút thời gian, đã phi vòng quanh bãi cỏ ba lần. Dung vương ghì cương, ngừng lại.

“Tiếp tục đi! Tiếp tục đi!” Phượng Minh do vui mừng, nhảy cẫng lên.

“Ta phải đi nghị sự, không thể chơi cùng ngươi.”

“Vừa kịp lúc, ngươi đi đi, ta cưỡi Bạch Vân một mình.”

“Không được.” Dung vương xuống ngựa, lôi Phượng Minh đang thà chết không buông dây cương xuống theo: “Bạch Vân không phục người khác, sẽ làm ngươi bị thương. Ngươi cưỡi con ngựa kia được rồi.” Hắn chỉ chỉ “con la” đang cúi đầu gặm cỏ.

Phượng Minh trừng mắt nhìn con ngựa nhỏ xíu, lập tức phản đối: “Không! Ta muốn cưỡi ngựa-thật-sự, ta muốn cưỡi Bạch Vân!”

Kết quả sau khi cãi nhau, cả ngựa con cũng không được cưỡi. Dung vương sợ để cậu một mình thì sẽ gặp chuyện không may, dứt khoát xách cậu theo đến nghe nghị sự.

Khi tiến vào nghị sự thính, các vị tướng lĩnh triều đình đều mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Phượng Minh.

Đây là vị thái tử điện hạ bị giấu trong thâm cung, tại sao Dung vương lại mang đến nơi nghị sự? Bọn họ cũng đã nghe qua đủ loại lời đồn kỳ quái, nếu không có lửa làm sao có khói. Quan hệ của Dung vương và thái tử điện hạ, vốn đã thấy đủ loại sai trái rồi. Sau một lúc kinh ngạc, mọi người đều hướng Phượng Minh hành lễ.

“Thái tử điện hạ an khang.”

“Điện hạ.”

“…”

Phượng Minh nhìn tất cả những tướng lĩnh ở đây đối với mình không có một chút kính trọng, biết hình tượng thái tử điện hạ trong mắt bọn họ thực sự không có chút phân lượng nào, không khỏi mắng thầm tên tiền thái tử vô năng, liên lụy đến cả hậu nhân của hắn.

Nhìn gương mặt Dung vương nghiêm trang, trong tâm muốn đùa một chút, nhỏ giọng hỏi: “Dung vương, ta có cần dùng lễ nghi cung đình đáp lại bọn họ không?”

Dung vương nhìn cậu nghiêm khắc, thấp giọng trả lời: “Lễ nghi này chỉ dùng đối với một mình Tây Lôi nhiếp chính vương.” Ngẫm lại cũng chưa thấy an toàn, liền cảnh cáo: “Phượng Minh, không được tùy tiện hôn thần tử, có biết không hả?”

Mọi người ngồi xuống, Dung vương đưa Phượng Minh an bài vị trí chính giữa, vốn chính là vị trí của thái tử chi tôn.

Ngay ở giữa phòng, có một mô hình khá chi tiết các quốc gia được tạo ra bằng bùn đất. Cờ xí lớn nhỏ, gắn đầy trên đó, lại còn có những đường cong vẽ lên trên. Địa hình Tây Lôi, tại vùng biên giới, đất đai rất nhiều, đồi núi cũng rất nhiều.

Phượng Minh nhìn kỹ, nhớ lại Dung vương có nói qua, đây là thời đại các nước phân tranh, so với Xuân Thu chiến quốc còn loạn hơn nữa, Tây Lôi cùng với mười một quốc gia khác không ngừng tranh đấu.

“Biên giới tiếp giáp Đồng quốc hiện tại đang có tranh chấp, có nhiều cường đạo xuất hiện tại khu vực này, giết dân ta cướp đoạt tài vật.”

Một lão tướng tóc bạc phơ phơ trọng trọng hừ lên một tiếng: “Ta xem ra, căn bản chính là Đồng quốc có ý muốn tranh chấp, nếu không, tại sao một khi phái binh tiêu diệt, cường đạo lại bỏ chạy vào biên cảnh của Đồng quốc?”

Dung vương trầm giọng nói: “Sở tướng quân đừng nóng, Đồng vương không có hảo tâm, chúng ta đều biết. Nhưng vụ việc cấp thiết trước mắt, chính là phải nghĩ đối sách như thế nào để đối phó sứ giả của Ly quốc.”

Phượng Minh nghe xong một cái đầu biến thành hai cái, lặng lẽ giật tay áo Dung vương, hỏi: “Ly quốc là chỗ nào?” Nghị sự thính không lớn, mọi người đều đang căng lỗ tai ra nghe, cho nên Phượng Minh nói chữ nào cũng lọt. Mặc dù biết thái tử vô năng, cũng không nghĩ đến việc ngay cả tên các quốc gia khác cũng không biết. Ánh mắt khinh bỉ lập tức xuất hiện tập trung trên mặt của Phượng Minh.

Dung vương nói nhỏ: “Ly quốc chính là nơi này”. Hắn đứng lên, dùng ngón tay chỉ vào một khối đất rất lớn hơi lệch về phía Nam, ôn tồn nói: “Văn thư sử của nước ta bị ám sát tại cảnh nội Ly quốc, cho nên Tây Lôi đang định khai chiến với Ly quốc.”

“Hừ! Rõ ràng có ý định khiêu khích chúng ta! Đồng Kiếm Mẫn nhất quyết không buông tha Ly vương.” Một vị tướng trung niên nắm chặt lấy bảo kiếm, nộ khí xung thiên gầm lên.

Phượng Minh nghe hắn tự xưng họ Đồng, không khỏi nghĩ thầm: Tên này tám phần là thân thích của Đồng thiếu gia. Cậu lần trước khiến Đồng thiếu gia phải nhục mặt bỏ chạy, cứ tưởng hắn đang trông chờ cậu không phòng bị thì quay lại trả thù, lại không biết hắn đã bị Dung vương cảnh cáo nên không dám đến quấy rầy cậu nữa.

Dung vương trầm ngâm chỉ chốc lát, lắc đầu nói: “Ly vương tuổi còn trẻ đã đăng cơ, hiện nuôi chí lớn muốn thôn tính thiên hạ, người này cần phải nhanh chóng diệt trừ. Thế nhưng Đồng quốc ở bên cạnh chằm chằm như hổ đói, nếu tùy tiện xuất binh, sẽ khiến Đồng quốc nhân cơ hội tập kích.”

“Văn thư sử là quan rất lớn à? Theo ý các người, vậy nói Tây Lôi bây giờ nhất định chính thức khai chiến với quốc gia khác? Ai da, ta không hiểu nổi tại sao các ngươi lại ham muốn chiến tranh đến vậy? Mọi người cùng nhau sống an lành, vui vẻ chẳng phải rất tốt hay sao? Dù sao bây giờ địa cầu vẫn còn thiếu người mà.” Phượng Minh đột nhiên chỏ mỏ vào, nói một chập liên thanh.

Cậu vừa mở miệng, đã thu hút tất cả ánh mắt của mọi người. Trong thâm tâm, ai cũng nghĩ cậu muốn gây cản trở, nhưng vì nhớ đến thân phận cậu, họ chỉ có thể âm thầm trừng mắt nhìn.

Chỉ có Dung vương coi như muốn bao che, trả lời câu hỏi của cậu: “Cho dù biên cảnh bị xâm lăng, hay là văn thư sử bị ám sát, đối với quốc gia mà nói đây đều là chuyện đặc biệt quan trọng. Nếu Tây Lôi không phản ứng, quốc uy sẽ mất, năng nhân dị sĩ sẽ đầu sang nước khác.”

Phượng Minh gật đầu. Thì ra thời đại này cũng rất trọng thị nhân tài. Hơn nữa, cũng tương tự như thời chiến quốc, nhân tài có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.

“Dung vương, đại sự ở biên cảnh, trước tiên nên đi gặp Đồng quốc tuyên chiến, biểu dương quốc uy của ta.”

“Biên cảnh bất quá chỉ có tiểu dân, bị ám sát lại đường đường là văn thư sử của ta, giờ phút này phải hướng Ly quốc đòi công đạo mới đúng.”

“Nếu đồng thời hướng Tây Lôi khiêu khích, không bằng đồng thời hướng hai nước tuyên chiến.”

“Đồng tướng quân, nếu đồng thời hướng hai nước tuyên chiến, chỉ sợ quốc lực của Tây Lôi không đủ.”

Mọi người thương nghị nửa ngày, cũng tìm không ra đáp án. Dung vương vì thế sự liên quan đến vận mệnh quốc gia, không thể tùy tiện đưa ra quyết định.

Nói đi nói lại, rốt cuộc chỉ là muốn làm rõ giữa chuyện biên cảnh bị quấy nhiễu và văn thư sử bị giết, chuyện nào nghiêm trọng hơn mà thôi.

Phượng Minh nghe bọn họ lảm nhảm cả một buổi sáng, càng nghe càng không chịu được, thầm nghĩ tướng quân cổ đại sao lại lề mề như vậy, thanh thanh cất lên tiếng nói: “Ta có thể ra ngoài đi dạo không?”

Cậu không dám nói lớn yêu cầu, nên ai cũng không đưa được yêu cầu của Phượng Minh vào lỗ tai, kể cả Dung vương cũng không ngoại lệ đắm chìm vào chính sự.

Ngồi quá lâu, muốn đứng lên đi dạo một chút. Phượng Minh thấy không ai để ý đến, dứt khoát đứng lên, định lén đi ra ngoài. Vừa cử động, lại bị Dung vương nhìn thấy, một tay giữ lại: “Thái tử điện hạ muốn đi đâu?” nhỏ giọng nói: “Chúng ta đang thương nghị đại sự, ngươi hãy ngoan ngoãn ngồi đây, đừng khiến ta thêm loạn.”

Phượng Minh kiềm nén đã lâu, nhìn Dung vương uy nghiêm mang trên vai gánh nặng thiên hạ, hơn nữa mọi người đều quay lại nhìn cậu, vờ vĩnh làm bộ dạng cung kính thái tử, trong lòng không khỏi bốc hỏa. Nhất thời nhớ lại sáng sớm bị bắt cưỡi con la, rốt cuộc mang tất cả tức giận đều trộn lại trong lòng. Càng giận khiến mặt càng đỏ, bất thình lình hét to lên: “Các ngươi thương nghị quốc sự, giam ta ở đây làm gì? Ta bất quá chỉ là con rối, các ngươi trong lòng hiểu được điều đó. Hừ, ta chỉ là không rõ, các ngươi một đám tướng quân, thương lượng việc nhỏ cũng làm ồn ào cả nửa ngày, tới cùng chẳng đạt được cái gì hiệu suất công tác? Nếu ta là ông chủ, đã đuổi cổ tất cả các ngươi rồi. Mắt không thấy, tâm khỏi phiền.”

“Chuyện nhỏ?” Sở lão tướng quân kinh ngạc nói: “Thái tử điện hạ xem chuyện khai chiến với hai nước là chuyện nhỏ?”

“Phải!” Phượng Minh hung hăng trừng mắt lườm ông ta, hét tiếp: “Khai chiến thì khai chiến, cần gì phải xem biên cảnh trọng yếu hay là văn thư sử trọng yếu? Các ngươi chẳng lẽ không có chính sách ngoại giao sao? Hừ, nhân gia chiến quốc so với các ngươi còn cao minh hơn, còn biết Viễn-Giao-Cận-Công [ở xa thì giao tiếp, ở gần thì tiến đánh]. Đần độn!”

Nhất thời, cả nghị sự thính nghe Phượng Minh rít gào đột ngột an tĩnh không tiếng động. Mọi người đều tập trung nhìn vị thái tử điện hạ bỗng nhiên lại nổi giận này.

Còn chưa kịp phản ứng, vạt áo trước của Phượng Minh đã bị Dung vương giữ chặt trong tay, lực đạo rất mạnh, cờ hồ muốn xé banh cậu ra.

Dung vương gương mặt lãnh tuấn tiến đến gần, nguy hiểm hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”

Mấy ngày không tiếp xúc qua sự tức giận của Dung vương, Phượng Minh ngây người một chút.

“Ta nói… Ta nói…” Đầu lưỡi đột nhiên líu lại, Phượng Minh thầm mắng chính mình nhiều chuyện, nuốt khan rồi mới dám nói tiếp: “Ta nói các ngươi là lũ đần độn.”

“Trước đó.”

“Trước đó hả? Ta nói, nhân gia chiến quốc so với các ngươi còn cao minh hơn, đần độn.”

“Không phải!” Lông mày Dung vương nhíu hằn, gầm nhẹ nói: “Sau đó kìa!”

Phượng Minh cuối cùng cũng hiểu được: “À! Ngươi hỏi chính là ‘viễn giao cận công’? Trời ạ, ta như thế nào lại không nghĩ tới!” Cậu lấy tay đánh vào đầu mình, lại bắt đầu hoa chân múa tay: “Ta biết rồi, các ngươi bây giờ cùng nước khác phân tranh, nhưng lại chưa chính thức hình thành chiến tranh lý luận. Được rồi được rồi, các ngươi căn bản so với thời chiến quốc còn lạc hậu hơn nhiều, ha ha, ta lại tưởng các ngươi đã phát triển đến giai đoạn Đường triều rồi chứ. Bất quá, thức ăn các ngươi làm, trình độ thực sự không tệ, còn ngon hơn cả thời hiện đại.”

Dung vương không chặn đứng lần đầu tiên dương dương tự đắc của Phượng Minh, hảo tâm chờ cậu nói xong một vòng, kiềm chế kích động trong lòng, chậm rãi hỏi: “Được rồi, thái tử điện hạ, bây giờ thỉnh người cùng chúng thần hảo hảo nói một câu, cái gì gọi là viễn giao cận công?”

“Cái gì? Ta?” Phượng Minh kinh ngạc chỉ vào chính mình.

Đây gọi là “người thông minh hiếu học sẽ không ngại hỏi người dưới” sao? Bọn họ rõ ràng vừa mới xem thường ta mà. Cậu quay đầu nhìn chúng tướng lãnh.

Thần sắc mọi người đều không dám tin vào sự hoan hỉ đang bày ra trước mắt mình.

Phượng Minh nào đâu biết rằng, tại thời điểm thời-không này, sách lược ngoại giao và lý luận chiến đấu đều đang được đông đảo học giả tìm kiếm. Các nước muốn xưng bá thiên hạ, đều muốn tìm ra thứ gì đó hiệu quả hơn cả việc dùng vũ lực, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa tìm ra. Mà cậu lại mang tinh hoa được hình thành từ mấy ngàn năm, dễ dàng nói ra. “Viễn giao cận công” bốn chữ, nếu người bình thường nghe cũng chẳng có gì, nhưng nếu lọt vào tai các đại thần chuyên trách đang chìm đắm vào chính trị, chẳng khác nào sét đánh ngang tai.

“Thái tử điện hạ!” Sở lão tướng quân tách ra khỏi đám người, dĩ nhiên đối với Phượng Minh cung kính hành lễ nói: “Theo như lời thái tử viễn giao cận công, hẳn là chỉ quan hệ giữa các quốc gia, không nên câu nệ việc nhỏ, mà là xem phương vị của quốc gia nào thích hợp để tiến hành tấn công. Đó có phải là đầu tiên chiếm quốc gia gần, sau khi thành công sẽ tiến đến quốc gia xa hơn, tiện lợi cho việc tiếp tế binh lực và lương thảo? Như thế mà nói, quốc sách này, phải chăng chính là tổng sách để thôn tính thiên hạ? Sở Hiếu nguyện lắng nghe tường tận.”

Phượng Minh làm sao nghĩ đến việc cậu chỉ nói bốn chữ, lão hồ ly này từ chỗ không có căn cứ lại có thể nói ra được nhiều chuyện như vậy, quái dị kêu lên: “Đừng nói lung tung, đây là nhân gia quốc sách, không phải quốc sách của các ngươi. Ta cũng không có dạy các ngươi cách thôn tính thiên hạ.” không khỏi trốn sau người Dung vương.

Dung vương thấy cậu khiếp đảm, mỉm cười nhè nhẹ, cúi người bên tai cậu nói: “Ngươi có cái gì thì nói cái đó, ngày mai ta mang ngươi đi cưỡi Bạch Vân cả ngày.”

“Thật hả?” Phượng Minh vừa nghe, nhất thời phấn chấn tinh thần. Từ sau người Dung vương tiến lên, lại bắt đầu làm bộ làm tịch: “Khách khách, kỳ thật bổn thái tử ở trong thái tử điện không đi ra ngoài, chính là vì muốn nghiên cứu lý luận vĩ đại này. Đến đây đến đây, để ta mang mấy thứ tâm đắc của ta chia ra cho các ngươi…”

Tối đến, vương cung lang truyền tin tức mới nhất.

Thái tử điện hạ được Dung vương sủng ái, lại có thể cùng Dung vương tham gia nghị sự, ở bên bàn luận. Còn các tướng lãnh, bất luận già trẻ đều rất quái dị, đối với thái tử điện hạ tuấn mỹ sinh ra hảo cảm.

Trong thái tử điện, Phượng Minh lại phát cáo với Dung vương.

“Ngươi tại sao lại nghiêm cấm mọi người mang bản lãnh của ta truyền ra bên ngoài? Ghen ghét với ta à?”

Dung vương lắc đầu nói: “Bản thân ngươi là thái tử đã đủ nguy hiểm lắm rồi. Nếu các nước khác biết thái tử chúng ta hiền minh như vậy, nhất định sẽ phái thích khách đến. Tốt nhất dùng bộ dạng vô năng che dấu người ngoài cho thỏa đáng.”

“Ha ha, thì ra ngươi cũng biết ta hiền minh à.” Phượng Minh nghe chỉ có một nữa vào tai, được Dung vương khích lệ, lập tức mặt mày hớn hở.

Dung vương bị nụ cười của cậu khiêu khích, tiến đến ôm cậu hôn nhẹ lên môi.

“Ta biết, trong óc ngươi còn có nhiều thứ vẫn chưa có nói ra.”



“Đương nhiên, trong não ta nhiều thứ như vậy, làm sao phút chốc có thể nói hết? Ngươi có muốn nghe hay không?”

Dung vương vểnh môi lên hỏi: “Có điều kiện trao đổi?”

Có! Ngươi nhượng ta thượng ngươi một lần.

Bất quá, lời này vạn vạn lần không thể nói thẳng, Phượng Minh đảo tròng mắt, hì hì cười nói: “Ta muốn có vài thứ phòng thân, như thuốc mê cũng tốt, xiềng xích kỳ quái cũng tốt.”

“Tại sao?” Dung vương cảnh giác nheo con mắt lại, nhìn kỹ Phượng Minh.

“Ngươi chẳng phải nói ta đang gặp rất nhiều nguy hiểm, còn có thích khách nữa mà? Ta muốn tự bảo vệ mình.”

“Dùng thuốc mê?” Không xong, lòng nghi ngờ của thằng cha này ghê gớm thật.

Phượng Minh ai thán, không thể làm gì khác hơn là tự động dâng lên đôi môi hồng hồng, dời chú ý của Dung vương vào chỗ khác.

Không được, càng ngày càng có thói quen hôn người này, làm sao bây giờ? Hơn nữa, không nhịn được hy vọng muốn hắn càng lúc càng tiến vào sâu hơn một chút.

Phượng Minh rủa thầm trong miệng: Ta đã hư hỏng mất rồi….

Bình Luận (0)
Comment