Phượng Vũ Giang Sơn: Phúc Hắc Ma Vương, Tới Đây Quỳ Xuống!

Chương 17



*Lưu ý nhé, từ chương này trở đi, mình sẽ đổi cách gọi của nam chính là "nàng" cho ngọt ngào nhé, thật ra trong tiếng Trung thì xưng hô cũng như I and You trong tiếng Anh thôi chứ chẳng thể hiện tý tình cảm nào đâu, nên kẻ thù hay người yêu cũng gọi bằng ngươi hà.


Mặc Vô Cực đáp: "Trong thân thể của nàng bị rót vào* một cổ lực lượng cường đại, tu vi có thể nói là siêu việt so với mọi người trong Huyền Vũ Viện, nhưng là, nàng trời sinh linh mạch cấp 1 căn cơ thật sự quá yếu, căn bản không chịu nổi lực lượng cường đại như vậy."

Hắn nói vậy khiến Trầm Vi Ngưng nheo lại đôi mắt, lạnh lùng mà đánh giá người nam nhân này.

Sắc mặt tuy rằng bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng lại đang nổi sóng cuồn cuộn!

Tình huống thân thể của bản thân, chính nàng rõ ràng nhất.

Nàng vừa rồi vội vã trở về, chính là tính toán điều trị tình huống thể trạng, thân thể nguyên chủ này thật sự quá yếu, mà tinh thần lực của nàng lại vượt mức cường đại bình thường.

Một cường một nhược va chạm làm thân thể yếu ớt không chịu nổi, ẩn tàng có xu thế hỏng mất, đây là rất nguy hiểm.

Tình huống này, một ngoại nhân như hắn làm sao biết được?

Nàng thậm chí cũng không có tiếp xúc với hắn, vậy mà hắn liếc mắt một cái nhìn thấu?

"Ta có thể giúp nàng." Nhìn ánh mắt của nàng thay đổi thất thường, bên môi Mặc Vô Cực nhàn nhạt hiện lên vẻ tươi cười, "Ta dám nói, phóng mắt toàn bộ Thiên Khải Quốc, chỉ có ta có thể giúp nàng."

"Vì sao ta phải tin tưởng ngươi sẽ thật tình giúp ta?"

"Bởi vì trong Lục giới, chỉ có nàng mới xứng đôi với ta."

Tự phụ, kiêu ngạo!

Người nam nhân này thật là tự phụ đến không đem bất luận kẻ nào để vào mắt!

Có chút giống với nàng.

Trên gương mặt nhỏ vô biểu tình hơi chút lộ ra một tia cười nhạt.

"Ngươi giúp ta, muốn ta dùng cái gì trao đổi?"

Nàng không tin trên thế giới có cơm trưa miễn phí.

Mặc Vô Cực lời ít mà ý nhiều nói: "Nàng."

"Người** hay là tâm***?" Trầm Vi Ngưng không hề tiết tháo hỏi.

Mặc Vô Cực dở khóc dở cười, nói: "Dĩ nhiên là cả hai!"

"Tham lam!" Trầm Vi Ngưng hừ một tiếng, "Thân thể có thể cho ngươi, tâm, ngươi muốn có phải xem bản lĩnh đã."

"Không thử xem, nàng làm sao biết ta không có được?"

Trầm Vi Ngưng thái độ ngạo mạn mà liếc xéo hắn một cái: "Có bản lĩnh, ngươi liền thử xem đi."

"Nàng đáp ứng rồi?" Mặc Vô Cực bên môi tươi cười mở rộng, ánh sáng từ mắt tím tỏa sáng lộng lẫy.

Trầm Vi Ngưng không tỏ ý kiến gật gật đầu, lười biếng mà tàn khốc nói:

"Cho ngươi thời gian nửa tháng, nếu ngươi đối với ta không có trợ giúp gì, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."

"Tuân mệnh." Hắn cười đến yêu nghiệt lan tỏa, "Bảo bối!"

"Không được kêu bảo bối!"

"Không gọi bảo bối ta đây kêu nàng cái gì? Ngưng Ngưng? Ngưng nhi, ngọt ngào? Bảo Bảo?"

Trầm Vi Ngưng:......

Từng gặp qua vô sỉ, chưa thấy qua vô sỉ như vậy.

"Tùy ngươi đi." Lười sửa đúng loại việc nhỏ này của hắn, Trầm Vi Ngưng ngồi lên trên giường, bắt đầu điều trị nội tức.

Cường đại tinh thần lực rót vào*, yếu ớt linh mạch cấp 1 của nguyên chủ dường như bị căng bạo.

Nếu không giữ gìn tốt, đừng nói thăng cấp, chỉ sợ tổn hại linh mạch.

Ai...... Lực lượng quá cường đại cũng không phải chuyện tốt a.

Sau một canh giờ, Mặc Vô Cực bưng một chén nước thuốc xanh biếc tiến vào, Trầm Vi Ngưng vừa thấy liền nhíu mày.

"Bảo bối, đây là Tục Linh thảo ngao**** thành nước, tuy rằng khó uống, nhưng có thể tẩm bổ linh mạch của nàng, nhất định phải uống." Mặc Vô Cực ngồi ở trước mặt nàng, nói như trẻ con.

Nguyên chủ Trầm Vi Ngưng là từ nông thôn đến, không có kiến thức gì, nhưng đối với loại tiên thảo Tục Linh thảo đại danh đỉnh đỉnh vẫn như sấm sét bên tai.

Tục Linh thảo là tiên thảo cấp 6, hoàn cảnh sinh trưởng yêu cầu thập phần nghiêm khắc, phải là nơi linh lực thuần tịnh nhất.

Thông thường Tục Linh thảo mười năm mới có thể ngắt lấy, trên mặt tiêu thụ giá cả thập phần quý hiếm, một mảnh lá cây là có thể bán được hơn một ngàn đồng vàng.

Mà hiện tại, Mặc Vô Cực dùng Tục Linh thảo ngao* cho nàng một chén nước......

(*Rót vào: từ gốc: "quán chú", tức là đưa linh lực vào bên trong cơ thể, tui không biết dịch sao cho hay nên cứ để là "rót vào".)

(**Người: ý ảnh là thân xác á. ***Tâm: trái tim/lòng.)

(****Ngao: nấu, ninh, nói chung là làm cô đặc thành thuốc nước á.)
Bình Luận (0)
Comment