Cô nghiến răng, từ từ nhích người ra khỏi vòng tay anh từng chút một. Anh đột nhiên trở mình
quay lưng lại phía cô, Y Thần hết hồn, không dám động đậy. Đợi thêm một
lúc, chắc chắn rằng anh đã ngủ say cô mới cẩn thận vén chăn bò xuống
giường, chỉ sợ làm anh tỉnh giấc. Cô quỳ rạp trên sàn nhà tìm quần áo,
nhưng không thấy chiếc nào, chỉ thấy duy nhất chiếc khăn tắm. Cô nhặt nó lên, quấn qua loa lên người, dùng mũi chân nhẹ nhàng nhón từng bước đi
vào phòng tắm.
Bụng cô rất đau, dòng máu đỏ tươi từ bắp đùi chảy dọc xuống chân, trong phút chốc cô bỗng ngây ngốc, không biết phải làm sao.
Y Thần che miệng ngồi trên bồn cầu. Cô kéo chút giấy vệ sinh, ra sức lau
đi dấu vết dính trên bắp đùi, thứ màu đỏ vừa đập vào mắt đã khiến người
ta phải thức tỉnh đó khiến cô vô cùng sợ hãi. Khóe mắt cay cay, dòng lệ
buồn bã trào dâng lăn dài trên má, đong đầy cả hốc mắt.
Đêm qua,
cô đã uống rất nhiều, hoàn toàn không biết bản thân rốt cuộc đã làm gì,
chỉ mơ hồ nhớ được mình đã cùng Chu Kiều Na quá chén, sau đó còn định
bắt xe về nhà, nhưng sau khi đứng dậy ra về đã xảy ra chuyện gì thì cô
hoàn toàn không nhớ nổi. Trong mơ hồ, cô nhớ mình đã gặp một người đàn
ông rất đẹp trai, thì ra không phải do cô hoa mắt, cũng không phải nằm
mơ, mà thực sự là do cô uống say rồi làm liều, đi thuê phòng, lên giường với một người đàn ông xa lạ.
Y Thần đưa một tay lên che miệng,
tay còn lại ôm lấy cái bụng đau quặn, lớp bảo vệ mỏng manh cô giữ gìn
suốt hai mươi tám năm đã bị mất chỉ trong một đêm. Hơn nữa cô còn chẳng
hay biết gì, ngay cả thân phận người đàn ông đang nằm ngoài kia cũng mơ
hồ không rõ. Trời ạ, sao cô có thể làm ra loại chuyện như thế này cơ
chứ, cho dù say đến bất tỉnh nhân sự, cho dù không có người đàn ông nào
nguyện ý yêu thương, cô cũng không thể cư xử như vậy…
Cô điên
cuồng vò đầu bức tóc, sự tình đã thành ra thế này, cô cũng không muốn
bắt người kia phải chịu trách nhiệm, chỉ mong sao nhanh chóng rời khỏi
đây, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì là tốt nhất.
Cô lấy tay
quệt nước mắt, bắt đầu lấy lại tinh thần lục tìm quần áo, cuối cùng tìm
thấy món đồ quen thuộc đang nằm chỏng chơ trong thùng rác gần đó. Bộ đồ
lót và chiếc áo khoác cô yêu thích nhất đang nằm im trong thùng rác, bốc ra một mùi hôi thối khó chịu. Y Thần nhặt nó lên, hoàn toàn không thể
mặc lại lần nữa.
Y Thần ép bản thân phải bình tĩnh, cầm lấy chiếc bàn chải dùng một lần trên bệ bồn rửa mặt, túi đóng gói bên ngoài ghi
rõ ràng tên và địa chỉ khách sạn. Chỗ này cách bar K.O một đoạn không xa lắm. Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô chạy ra ngoài nhìn số phòng, sau đó
nhẹ nhàng đi vào phòng tắm, cẩn thận nhấc điện thoại bấm số gọi cho Chu
Kiều Na. Đầu bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói của bạn, “Xin chào,
ai đấy?”.
Y Thần đè thấp giọng xuống, chỉ sợ làm người đàn ông
đang say giấc bên ngoài kia thức dậy, cất giọng run run, “Chu Điện, mình đây”.
“Nha đầu chết tiệt, đêm qua cậu sung sướng rồi nha.”
“Sao cậu biết vậy?! Khoan hãy nói chuyện này. Cậu mua giúp mình một bộ quần
áo, cả đồ lót, thêm cả băng vệ sinh nữa, sau đó mang đến…”, cô liếc nhìn địa chỉ cụ thể của khách sạn, “Phòng 2202, khách sạn XX, đường Bắc
Trung Sơn, nhanh nhanh một chút nhé”.
“Hả? Quần áo của cậu đâu? Bị xét nát rồi sao?” Chu Kiều Na lập tức tưởng tượng ra một “cuộc chiến” kịch liệt đêm qua.
Thị Y Thần không hề biết được suy nghĩ của Chu Điện chết tiệt, cô vội nói,
“Ừ, tình hình cụ thể đến rồi mình sẽ nói với cậu”. Cô gác máy, vẫn ngồi
nguyên trên bồn cầu, cảm giác toàn thân như rét run, cơ thể không ngừng
lập cập.
Thị Y Thần vừa bước xuống giường, Lục Thần Hòa liền mở
mắt. Anh nhìn cô quấn khăn rồi đi vào nhà tắm với dáng vẻ vụng trộm như
kẻ cắp. Thực ra, vào lúc cô rút tay ra khỏi ngực mình anh đã tỉnh rồi,
chỉ là cô không phát hiện ra mà thôi. Anh nhìn thấy cô giằng xé tự cắn
vào cánh tay mình, đau đớn nhíu mày, dường như đau đến mức sống không
bằng chết. Ngay cả lúc xuống giường cũng vẫn bê nguyên cái vẻ khổ sở đó, tựa như cô rất sợ sẽ làm anh tỉnh giấc. Anh loáng thoáng nghe thấy
tiếng nức nở của cô vọng ra từ phòng tắm. Lục Thần Hòa khẽ nhíu mày, cô
nàng này thực sự kì lạ, mới sáng sớm thức dậy đã vô duyên vô cớ khóc lóc cái gì chứ?
Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, kim đồng hồ chỉ đúng
chín rưỡi, một người vốn thường xuyên khó ngủ như anh lại có thể ngủ
không biết trời đất gì trên chiếc giường này. Đêm qua anh quả thực bị
hành hạ quá nhiều rồi.
Lục Thần Hòa khẽ day huyệt thái dương đau
nhức, đang định đứng dậy thì chợt nhớ ra, trên người hiện chỉ mặc độc
chiếc áo choàng tắm của khách sạn, quần áo bị cô nàng kia nôn ra bẩn hết anh đã ném cả vào thùng rác bên trong phòng tắm rồi. Anh nhấc điện
thoại bàn trên chiếc tủ nhỏ bên cạnh đầu giường lên, nhanh chóng bấm một dãy số, sau đó dặn dò ngắn gọn với người ở đầu bên kia, bảo người đó
mang đến một bộ đồ mới.
Gác máy xuống, anh liền nằm vật ra
giường, kéo kéo chiếc chăn, bỗng bị một vệt máu đỏ tươi trên ga trải
giường trắng muốt đâm cho nhức mắt.
Đầu óc anh co rút, đau đớn
một hồi, đánh mắt nhìn vách thủy tinh trong suốt ngăn cách với phòng
tắm, tấm rèm phía sau che khuất khiến anh nhìn không rõ tình hình bên
trong.
Cuối cùng anh cũng hiểu ra tại sao cô nàng kia lại khóc.
Xử nữ tuổi băm! Không phải cô ấy cho rằng đêm qua hai người họ đã xảy ra chuyện gì đó chứ. Sao anh có thể làm gì cô được chứ? Cho dù đầu óc
thiếu tỉnh táo đến mức nào, anh cũng không thể thèm khát như thế được.
Đêm qua chẳng hề xảy ra chuyện gì cả, chỉ đơn giản là nằm ngủ mà thôi.
Cho dù có xuất hiện kì tích đi chăng nữa, thì kì tích đó cũng chỉ là
việc anh nằm cùng giường với một người phụ nữ khỏa thân, nhưng lại chẳng hề xảy ra bất cứ chuyện gì. Nhưng điều khiến anh kinh ngạc và không thể hiểu nổi đó là, anh lại có thể chìm vào giấc ngủ rất sâu, yên ổn khi
nằm cạnh một người phụ nữ mới chỉ gặp mặt hai lần. Điều này không khoa
học!
Tiếng chuông điện thoại trong phòng vừa vang lên, Thị Y Thần liền bắt máy nhanh như chớp, Chu Kiều Na đã đến sảnh khách sạn. Sau khi Y Thần nói chuyện với nhân viên lễ tân, chẳng mấy chốc cô bạn đã tìm
thấy phòng, tiếng chuông cửa vang lên.
Thị Y Thần nhanh chân lao ra mở cửa.
Trên tay Chu Kiều Na cầm một túi đồ lớn, thở hổn hển đứng bên ngoài cửa,
nhìn Thị Y Thần từ trên xuống dưới chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm, liền nở nụ cười vô cùng ám muội, “Chu choa, nhìn cậu như thế này, chắc
chắn đêm qua đã chiến đấu kịch liệt rồi, có ‘thăng hoa’ được không
vậy?”.
Thị Y Thần vội vàng che miệng cô ấy lại, trả lời với biểu
cảm vô cùng kích động, “Quả thật cách thần chết không xa lắm, cậu ở bên
ngoài đợi mình”. Cô không muốn để Chu Kiều Na nhìn thấy khung cảnh tan
hoang bên trong, suy cho cùng còn có một người đàn ông đang nằm trên
giường, cho dù có là chị em tốt đi chăng nữa, thì vẫn không nên thấy
cảnh tượng xấu hổ này là hơn. Y Thần đón lấy chiếc túi rồi nhanh chóng
chui vào phòng tắm.
Lục Thần Hòa chống một nửa người ngồi dậy,
xoay sang nhìn vào chiếc gương trên tủ quần áo đối diện với phòng tắm,
vừa hay bắt gặp Thị Y Thần xách một túi đồ lớn chạy vào trong.
Một lúc sau, Y Thần thay xong quần áo bước ra ngoài, vừa ngước mắt liền
nhìn thấy hình ảnh người đàn ông đang nằm trên giường in trong gương,
một nửa người lộ ra, đôi mắt nhìn cô chằm chằm. Cô xoay người, chạm phải đôi mắt đen láy sâu thawmgr của anh, nhất thời bối rối, đứng bất động
tại chỗ.
Lục Thần Hòa từ từ đứng dậy, bước đến trước cửa phòng tắm, chặn đường cô như chặn kẻ thù.
Chiều cao 1 mét 83 của Lục Thần Hòa vượt Y Thần rất nhiều, ánh mắt cô ngang
bằng với lồng ngực để trần ẩn hiện sau lớp áo choàng của anh. Sự rắn
chắc ấy khiến cô vô thức nuốt nước bọt, đôi mắt không sao rời đi được,
ánh nhìn hệt như tia X-quang quét qua từng tấc da thịt trên người anh.
Tên đàn ông chết tiệt này, làm cái quái gì mà vóc dáng đẹp đến thế? Trong
bảng xếp hạng ảnh khoe dáng của đám đàn ông khắp thế giới, thân hình đàn ông Trung Quốc rõ ràng tệ nhất, đứng cuối bảng cơ mà? Hầu như người nào chẳng bụng phệ mông cong?
“Phiền cô nhường đường một chút”, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh như băng.
“Cái gì?” Y Thần có chút ngây người.
“Cô đang đứng chắn đường của tôi”, Lục Thần Hòa một lần nữa lạnh lùng lên tiếng.
Mặt mày Y Thần nóng ran, cô lập tức lùi về phía sau mấy bước, nhất thời đụng phải tủ quần áo sau lưng.
Lục Thần Hòa liếc mắt nhìn cô rồi đi vào phòng tắm, đóng cửa đánh “rầm”.
Cô trừng mắt nhìn về phía cánh cửa ấy, một bàn tay vẫn còn đang ấn trước
ngực, khẽ nhắm mắt hít sâu một hơi. Định thần lại, cô vừa định rời đi
thì cánh cửa phòng tắm lại đột ngột mở ra, Lục Thần Hòa nhếch mắt nhìn
cô và nói, “Cô định đi đâu?”.
Y Thần sững người, không khỏi chột
dạ, cất giọng run run, “Làm… gì?” Cô đi đâu thì liên quan gì đến anh!
Trong lòng cô trào dâng một dự cảm chẳng lành, không lẽ gã này định giở
trò gây chuyện, muốn vòi vĩnh gì?
“Cô định cứ phủi mông bỏ đi như vậy sao?” Lục Thần Hòa bước về phía cô.
Quả nhiên, tên này đúng là muốn vòi vĩnh rồi!
“Anh muốn thế nào?”, cô lùi từng bước về phía sau. Rõ ràng người phải hứng
chịu đen đủi là cô, thế mà anh lại trưng ra cái bộ mặt đen thui như thể
cô thiếu tiền anh không bằng.
Lục Thần Hòa không nói gì, ép sát
về phía cô từng bước từng bước một. Cô liên tục lùi về sau, mãi đến khi
chạm phải giường mới ngã nhào xuống.
Cô ngước mắt lên nhìn, vừa
hay chạm phải ánh mắt đen láy sâu thẳm, không rõ ý đồ của anh. Người đàn ông này ngũ quan sáng sủa, dáng người cao lớn, hoàn toàn không hề thua
kém người mẫu nam Dubai mà cô thèm nhỏ dãi trên tạp chí. Đôi mắt rạng rỡ lấp lánh có hồn, hệt như viên Hắc Diệu Thạch lấp lánh đến chói mắt dưới ánh mặt trời.
Trái tim cô bỗng nhiên thắt lại, nếu như bình
thường gặp được trai đẹp như thế này, cô đã sớm chảy nước miếng vì thèm
khát rồi, nhưng người đàn ông nổi bật này lại khiến cô vô cùng khó chịu.
Ánh mắt Lục Thần Hòa quét nhanh về phía ga trải giường, Y Thần cũng nhìn
theo. Trên tấm ga giường trắng muốt sạch sẽ, một vệt máu đỏ tươi xuất
hiện rõ rệt. Vừa nhìn thấy vệt máu này, Y Thần liền bàng hoàng đến ngây
người. Nó như đâm thẳng vào mắt khiến cô đau đớn, cô đang thầm nhắc
chính mình rằng sự thuần khiết mỏng manh cô giữ gìn hai mươi mấy năm
qua, giờ cứ mất đi như vậy. Cô hoảng loạn dịch chuyển một chút, rồi ngồi xuống che đi vết máu. Y Thần nghiến răng nói: “Anh rốt cuộc muốn như
thế nào? Nếu anh muốn giở trò lừa gạt vòi vĩnh tôi, thì tôi khuyên anh
nên bỏ ngay suy nghĩ ấy đi. Nếu anh là người biết điều thì tốt nhất hãy
để tôi đi, chuyện đêm qua, tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra”.
“Thế ư? Cô dám chắc tối qua đã xảy ra chuyện gì sao?”, anh đột nhiên rất mong chờ câu trả lời của cô.
Y Thần đỏ mặt, sau đó bờ môi lập tức run lập cập, tức giận lên tiếng:
“Chuyện đêm qua, anh phải là người biết rõ hơn tôi mới phải chứ?”.
Lục Thần Hòa nhướng mày, khóe mắt đậm ý cười. Anh có thể nhận ra cô rất để
tâm đến việc tối qua, nói trắng ra, thứ cô để tâm đến chỉ là lần đầu quý giá kia mà thôi. Thực ra chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả, nhưng anh lại xấu tính không nói cho cô biết. Lục Thần Hòa từ từ tiến sát lại rồi
đứng trước mặt Y Thần. Anh cúi đầu nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên nụ
cười như có như không, nham hiểm nói, “Chính xác, chuyện đêm qua tôi quả thực rõ hơn cô một chút”.
“Anh…” Y Thần thở hổn hển vì tức giận, trừng mắt nhìn anh chằm chằm. Cô không muốn nghe, nhưng lại nóng lòng
muốn biết rốt cuộc mọi chuyện đêm qua là như thế nào.
“Đêm qua,
suốt dọc đường, cô nằng nặc đòi đi theo tôi, lôi lôi kéo kéo tôi, sống
chết ôm lấy không cho tôi đi. Tôi cố đẩy cô ra rất nhiều lần, nhưng cô
cũng cứ hết lần này đến lần khác dính chặt lấy tôi. Ở đây này, cả đây
nữa”, anh làm quá lên, chỉ vào ngực rồi vào hông mình, “Chỗ nào cũng bị
cô sờ mó cả rồi. Vô cùng nhiệt tình, đam mê và hoang dã”.
“Anh có thể im đi được rồi đấy!” Cánh môi Y Thần run rẩy, thanh âm hơi nghẹn lại.
Lục Thần Hòa đứng thẳng người, khẽ nhướng hai hàng lông mày rồi lên tiếng,
“Sao hả? Hối hận rồi sao? Bây giờ mới bắt đầu thấy tiếc nuối sự trong
sáng gần ba chục năm của mình liệu có quá muộn không? Nếu như cô thực sự nuối tiếc như vậy, thì tối qua hà tất cứ dính chặt lấy tôi không buông? Cô phải cảm thấy may mắn vì có màn nồng thắm đêm qua, nên cuối cùng cô
mới có thể chính thức gỡ bỏ cái danh xưng ‘xử nữ già cỗi’ đó đấy. Sau
này nếu có đi xem mặt thì cũng không bị người ta cười nhạo nữa. Chúc cô
lần sau xem mặt vui vẻ”.